Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Hứa Với Em Một Nửa Cuộc Đời
-
23: Bất Ngờ Gặp Thường Xuyên
Chu Duy Nghệ im lặng cắn ống hút, rất lâu không phát ra âm thanh.Bầu không khí vì chuyện này mà trở nên có chút buồn tẻ, Quý Nhụy đổi chủ đề thoải mái hỏi cô: "Vừa rồi bạn nói về Trương Dương, bạn và anh ấy thế nào?...!Có tiến triển gì mới không?"Chu Duy Nghệ sắc mặt biến đổi, lập tức lộ ra vẻ mặt phiền muộn, "Sao vậy? Tôi với anh ấy không có gì cả?"Quý Nhụy lắc đầu với một sự tiếc nuối: "Xem ra con đường cách mạng của Trương vẫn còn dài.
Sau nhiều năm như vậy, bạn vẫn không có dấu hiệu thay đổi quyết định."Chu Duy Nghệ một tay chống cằm đau khổ chọc chọc miếng chanh trong cốc, "Tôi đã nói với anh ấy vô số lần rằng anh ấy không phải mẫu người của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ bị anh ấy dụ dỗ nhưng anh ấy căn bản không hiểu!"Quý Nhụy suy nghĩ một lúc rồi thuyết phục: "Thật ra, ngoại trừ ngoại hình và chiều cao không đạt yêu cầu của bạn, Trương Dương ở những phương diện khác cũng khá tốt, ít nhất anh ấy cùng bạn có quan hệ rất đặc thù.""Là bởi vì anh ấy tận tâm như vậy, tôi mới đau lòng như vậy!" Chu Duy Nghệ thanh âm trở nên vô ích rất nhiều, "Cho dù anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi không thích anh ấy, chính là không thích anh ấy! Nếu không thể dành cả đời cho người mình thích, tốt hơn là tôi nên độc thân cả đời! Để tôi nói cho bạn biết..."Quý Nhụy đột nhiên ho khan một tiếng, tự nhiên ngắt lời: "Tôi ăn no rồi, đi thôi.""Gấp gáp cái gì! Tôi còn chưa uống xong!" Chu Duy Nghệ hoàn toàn hiểu được vẻ mặt của cô, tiếp tục mắng: "Nếu Trương Dương có gương mặt của Lâm Phàm thì đã không cần theo đuổi rồi! Tôi đã chạy tới rồi! ..."Đang nói chuyện giữa chừng trên bàn có tiếng gõ nhẹ, vị khách nhướng mày cúi đầu nhìn Chu Duy Nghệ.Chu Duy Nghệ bắt gặp ánh mắt của đối phương, những lời còn chưa nói hoàn thành bị mắc kẹt trong cổ họng và cô không thể phát ra âm thanh nào nữa.Quý Nhụy yên lặng cầm cốc cúi đầu uống nước, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ trước mắt.Trương Dương bình tĩnh nhìn người phía dưới, sắc mặt bình tĩnh như mặt hồ.Dưới ánh mắt của anh, Chu Duy Nghệ quay đầu nhìn Quý Nhụy ở phía đối diện trong mắt cô hiện rõ sự điên cuồng: Tại sao anh lại xuất hiện ở đây! tại sao!Quý Nhụy quay đầu lại liếc cô một cái, đưa cặp mắt vô tội nhìn lên tỏ vẻ cô cũng không biết."Thật xin lỗi, khuôn mặt của tôi trời sinh như vậy hơn nữa tôi chưa từng nghĩ tới việc đi phẫu thuật thẩm mỹ."Khi anh đi rồi, Chu Duy Nghệ cảm thấy như được tha thứ, vỗ về trái tim nhỏ bé đang nơm nớp lo sợ, cô nhìn Quý Nhụy oán trách: “Quý Nhụy, sao bạn không nói sớm với tôi rằng anh ấy đang ở phía sau? Làm tôi sợ chết bây giờ!"Quý Nhụy bất đắc dĩ nhìn: "Tiểu thư, vừa rồi tôi ám chỉ bạn, bạn kiên trì tiếp tục câu chuyện như vậy tôi cũng không thể ngăn cản."Chu Duy Nghệ đột nhiên trông giống như một quả bóng xì hơi, cô ấy cũng biết rằng mình đang gây rắc rối mà không có lý do.Quý Nhụy liếc nhìn bóng lưng rời đi của Trương Dương, anh đang cúi đầu nói chuyện với những người xung quanh, vẻ mặt tự nhiên bình thản như thể lời nói vừa rồi của Chu Duy Nghệ đối với anh không có tác dụng gì.Chu Duy Nghệ cũng quan sát và tâm trạng của cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.Đã nhiều năm trôi qua, từ đại học đến nay cô đối Trương Dương nói càng ngày càng nhiều lời quá đáng cũng chưa từng thấy Trương Dương so đo với cô, cùng lắm là chặn lại tại chỗ vài câu.Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Chu Duy Nghệ, Quý Nhụy dừng lại một chút nhưng lại nuốt xuống lời muốn nói, cầm lấy túi xách trên bàn: "Tôi nên quay lại làm việc rồi, bạn cũng về đi."Chu Duy Nghệ "ừm" một tiếng, cầm túi xách đứng dậy.Cô nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi Quý Nhụy: "Giáo sư Ngụy nhập viện, bạn có biết không?"Quý Nhụy vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, lời nói trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Xảy ra chuyện gì vậy?""Tôi không rõ lắm.
Triệu Chí Dĩnh ngày hôm kia gọi điện thoại cho tôi, tôi nghe được cô ấy nói qua, hình như là bệnh cũ cho nên cần giải phẫu, hiện tại nằm viện không có lên lớp.
"Sau khi tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, Chu Duy Nghệ đã quên mất các giáo sư và trợ giảng trong trường từ lâu, sở dĩ cô để tâm đến chuyện của giáo sư Ngụy hoàn toàn là vì mối quan hệ của Quý Nhụy.Ở trường đại học, Quý Nhụy là sinh viên được đánh giá cao nhất của giáo sư Ngụy vào thời điểm đó, Quý Nhụy cũng rất tôn trọng người giáo sư này và cả hai vẫn giữ liên lạc.“...Bệnh viện nào?” Quý Nhụy khẽ nhíu mày.Chu Duy Nghệ suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói cho cô ấy tên bệnh viện, bệnh viện này Quý Nhụy cảm thấy rất quen thuộc, cô ấy mới đến đó vào ngày hôm kia và đó là bệnh viện mà Cố Minh Hi đã đến.Sau khi thanh toán hóa đơn, cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.Quý Nhụy đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho giáo sư và đi thăm sau giờ làm việc hay không, Chu Duy Nghệ ở bên cân nhắc một lúc, cuối cùng nắm lấy tay cô nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy: "Quý Nhụy, mặc dù tôi không có tư cách gì để nói nhưng chúng ta không còn trẻ nữa, một năm nữa chúng ta đều ở cái tuổi bắt đầu ba chữ, nếu...gặp đúng người thì hãy xem xét đi, đừng nghĩ đến quá khứ nữa.
.
.
”Quý Nhụy quay sang nhìn cô, vẻ mặt Chu Duy Nghệ rất nghiêm túc.Dĩ nhiên cô biết ý của Chu Duy Nghệ, cô đang cố thuyết phục mình sớm buông bỏ quá khứ và đón nhận lại tình cảm mới.Quý Nhụy cười với cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ."Lo lắng về tình trạng tắc đường sau giờ tan sở, Quý Nhụy đã tan làm sớm hơn hai giờ.Đây chính là ưu điểm khi làm ông chủ của chính mình, muốn thì đi làm, muốn tan ca thì tan ca.Trước khi tan làm, cô gọi điện cho Triệu Chí Dĩnh để tìm hiểu trước địa chỉ cụ thể của bệnh viện của giáo sư Ngụy.Cô cho rằng dù sao Cố Minh Hi cũng phải ở bệnh viện thay băng cho nên cô quyết định về nhà trước, cùng đưa anh đến bệnh viện.Khi đến bệnh viện, cô bảo Cố Minh Hi sau khi thay thuốc xong gọi điện cho mình, cô định đi thăm một người lớn tuổi ở khoa nội trú.Cố Minh Hi do dự một chút, mới hỏi: "Vậy buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm đi?"Quý Nhụy nhìn đồng hồ một cái, đáp: "Sắp đến giờ cao điểm rồi, đường tắc nghẽn lắm, về nhà ăn cơm ở bên ngoài đi."Nghe vậy, đôi mắt trong veo của Cố Minh Hi tối sầm lại nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."Quý Nhụy cảm giác được anh mất mát, hỏi: "Làm sao vậy? Cậu không muốn ăn cơm bên ngoài sao?"Thật ra cô cũng không muốn đi ăn ở ngoài nhưng nghĩ đến cảnh tắc đường, nghĩ đến lúc về đến nhà chắc đã muộn, cô không đành lòng để anh vất vả nấu nướng, dù sao vết thương của anh vẫn chưa lành.Cố Minh Hi ánh mắt hơi cụp xuống, nhẹ giọng nói: "Trước khi đi ra ngoài, tôi đã xử lý xong tất cả rau củ, dưa cải còn đang ngâm nước..."Tuy nói còn chưa nói xong nhưng Quý Nhụy đã hoàn toàn hiểu ý của hắn, lập tức rút lại quyết định vừa rồi, vui vẻ nói: "Nếu không phiền, chúng ta về nhà ăn cơm đi!"Cố Minh Hi lập tức ngẩng đầu nhìn cô ánh mắt sáng ngời, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười: "...!Vâng."Sau khi nói xong, Quý Nhụy đi về phía khoa điều trị nội trú trong lòng thầm bực bội.Đối với Cố Minh Hi, cô đã là một người trưởng thành rồi nhưng tại sao cô ấy vừa rồi lại hành động như một đứa trẻ?Tuy nhiên, kỹ năng nấu ăn của Cố Minh Hi thực sự rất tốt, kể từ khi ăn đồ ăn của anh, Quý Nhụy không bao giờ muốn ăn đồ ăn của mình nữa.Quả nhiên nếu không có so sánh sẽ không có tổn thương.Tòa nhà của khoa điều trị nội trú nằm cạnh khoa điều trị ngoại trú, khi Quý Nhụy xuống thang cuốn cô ngẩng đầu lên thì thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa.Bước chân của cô chậm lại, không biết nên giả vờ như không thấy hay trực tiếp đi tới mở miệng chào hỏi.Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Tô Lâm, anh đang hơi cúi đầu nhẹ nhàng tỉ mỉ khoác áo khoác cho người phụ nữ bên cạnh, trên môi mang theo nụ cười cưng chiều.Quý Nhụy yên lặng quan sát mọi hành động của anh, cô tự hỏi gần đây vừa gặp hai người này, giờ lại gặp chẳng phải là quá thường xuyên sao?Cô vừa định quay người rời đi thì Tô Lâm mới chú ý tới, nhưng giây tiếp theo cô nghe thấy Mạc Kỳ từ xa gọi tên cô:"Quý Nhụy!"Cơ thể Quý Nhụy hơi sững lại, cô mím môi cam chịu đi về phía họ.Trong tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc chậm rãi hướng về phía cô, mặc dù cách xa mười bước nhưng Quý Nhụy vẫn nhìn rõ ràng biểu cảm của Tô Lâm đúng như trong tưởng tượng của cô.Đôi mắt đẹp sâu thẳm đó bình tĩnh, dường như không ngạc nhiên trước sự hiện diện của cô.
Mà ánh mắt của anh cũng không dừng ở trên người cô lâu liền lạnh lùng quay mặt đi, cúi đầu tiếp tục cài khuy áo khoác của Mạc Kỳ.Khi Quý Nhụy nhận ra điều đó, cô đã vô thức đi tới trước mặt họ."Sao cô lại ở bệnh viện?" Mạc Kỳ trên mặt tươi cười hỏi, cô cẩn thận nhìn vẻ mặt của Quý Nhụy sau đó chuyển thành vẻ mặt lo lắng: "Cô không phải bị bệnh gì chứ? Có chuyện gì sao?"Quý Nhụy dừng một chút, trả lời: "Không phải, tôi chỉ là tới thăm giáo sư, còn cô thì sao?"Mạc Kỳ hừ một tiếng, "Tôi tới tái khám."“Tái khám?” Quý Nhụy hơi sửng sốt.Mạc Kỳ nhăn mũi nhìn chằm chằm những người xung quanh, "Mới mấy ngày trước bị cảm thôi! Tôi nói bệnh của tôi khỏi rồi nhưng anh Lâm vẫn đưa tôi đến bệnh viện theo dõi để cảm thấy yên tâm.”Mặc dù giọng điệu của cô ấy đang phàn nàn nhưng giọng nói của cô ấy ngọt ngào đến mức gần giống như mật ong, đôi mắt cô ấy tràn đầy nụ cười hạnh phúc.Quý Nhụy mỉm cười và không nói gì.“Cô tới thăm giáo sư Ngụy sao?” Tô Lâm nhàn nhạt nói.Anh vừa mặc áo khoác cho Mạc Kỳ xong vẻ mặt bình thản, giọng điệu có phần bất cần.Lời nói của anh chẳng qua là cho Quý Nhụy lấy cớ rời đi, cô gật đầu liền nói lời từ biệt: "ừm, hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.""Chú Ngụy đang ở trong bệnh viện sao em lại không biết?" Mạc Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Lâm, giồn như bị tin này làm cho kinh ngạc.Giáo sư Ngụy không chỉ là đồng nghiệp của cha Mạc Kỳ mà còn là bạn bè nhiều năm, hai nhà thường xuyên có liên lạc."Mấy ngày trước có làm phẫu thuật tiến triển đều tốt, hiện tại hẳn là không có chuyện gì." Tô Lâm vỗ vai cô nhẹ nhàng an ủi."Là như vậy..." Mạc Kỳ suy nghĩ một chút chủ động nắm tay Tô Lâm nói: "Chúng ta cùng đi thăm chú ấy đi, được không? Lâu rồi không gặp chú."“Đương nhiên.” Tô Lâm cười nhạt đáp, trong mắt hiện lên một tâm tư gì đó khó có thể nhận ra.Bước chân của Quý Nhụy đột nhiên khựng lại, khóe miệng không khỏi mím chặt.Cô hối hận vì sự chần chừ vừa rồi, lẽ ra cô nên tránh họ nếu biết chuyện này sẽ xảy ra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook