Yêu Em Từ Bao Giờ
-
37: Ngọt Ngào
Người thanh niên trẻ tuổi nhất lập tức lên tiếng.
- Đầu năm mới không nên chơi quá như vậy? Sạch sẽ chút đi.
Những người ở đây đều nhận ra sự khác biệt trong cách cư xử của Trạch Dương đối với cô gái này.
Trước kia hắn luôn hào phóng, chơi gì cũng khác biệt nên đề nghị kia sẽ được chấp nhận nếu người đi cùng hắn hôm nay không phải là cô gái kín cổng cao tường này.
Dù mặc kín đáo nhưng cô vẫn lộ ra đường cong chết người khi cô cởi bỏ chiếc áo khoác.
Cảnh Nghi thấy có tất cả 9 đôi đua xe còn lại một nhóm không tham gia mà ngồi bên bàn nhận tiền cược, các cô gái cổ vũ cũng vô cùng nóng bỏng.
Trạch Dương dẫn Cảnh Nghi về xe của mình.
Cài dây an toàn cho cô xong thì nắm tay cô đưa lên miệng, khóe môi giương lên mê hoặc.
- Sợ không?
Cảnh Nghi lắc đầu.
- Lúc nãy thì sợ còn bây giờ thì không.
Người vẫy cờ của cuộc đua đứng trên bục, đó là một cô gái vô cùng quyến rũ, ăn mặc cũng cực kì sexy.
Tất cả xe đua đều đã khởi động, đợi cô gái ra hiệu là tất cả cùng vút đi.
Xe lao đi, Cảnh Nghi thấy người mình như muốn bay ra khỏi xe, đường phía trước gần như không thể nhìn thấy cứ vùn vụt lùi về phía sau.
Chiếc xe êm ru lướt đi như sóng thần, phải mất một lúc cô mới quen với tốc độ nhưng tay vẫn bám chặt lấy dây bảo hiểm.
Lúc đi qua khúc cua, cả người cô như muốn chao đảo, Cảnh Nghi liên tục hét lên.
- A....a...a...!
Dường như đua cùng tốc độ, hét hết tốc lực, cô thấy mọi bực tức, mọi ấm ức trong lòng như tan biến, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, vô cùng dễ chịu.
Tốc độ xe của Trạch Dương vút đi đến chóng mặt, càng lúc càng tăng cao.
Dù trong xe mà Cảnh Nghi vẫn thấy mắt mình cay xè, đỏ dựng.
Đến đoạn đường phẳng, Trạch Dương còn mở mui xe, Cảnh Nghi bị gió tát vào mặt đau rát nhưng lại hào hứng hưởng ứng.
Cô tháo tóc ra tung bay trong gió, hai tay dang ra, mắt nhắm nghiền hét lên, hét nhiều đến nỗi cổ họng cũng bỏng rát.
Ánh mắt Trạch Dương sáng lên trong đêm mang theo ý cười khi nhìn Cảnh Nghi vô tư hò hét bên cạnh mình.
Đến khúc cua, chiếc xe như nghiêng hẳn sang bên.
Bánh xe chà sát mặt đường phát ra âm thanh chói tai nhưng Trạch Dương không hề giảm tốc độ.
Anh đã bỏ xa những xe phía sau.
Cảnh Nghi sợ hãi khi xe cứ liên tục phanh rồi lại nâng tốc độ, cả người cứ nghiêng ngả sang hai bên.
Sợ bị lao ra ngoài nên cô quay sang dựa người và bám chặt lấy tay Trạch Dương.
- Vướng tay anh.
Cô chuyển tay mình lên ôm lấy cổ hắn nhắm tịt mắt không dám nhìn phía trước nữa.
Khi băng qua hết đường cua chuẩn bị về đích, Trạch Dương đặt xe đi thẳng, đẩy ghế lái lùi về sau rồi kéo Cảnh Nghi ngồi vào lòng mình khiến cô sợ chết khiếp nhưng hắn lại nhoẻn miệng cười.
- Giữ chặt tay lái cho anh.
Cảnh Nghi lúc này mới mở mắt, tay đã đặt trên bánh lái.
Lần đầu cầm lái xe thể thao, cô không tự tin.
Thấy hắn bỏ tay ra cô càng luống cuống nhưng nghe lời hắn mà giữ chặt lấy.
Hắn buông tay ôm lấy eo cô, cằm đặt lên cổ cô nhìn về phía trước.
Chiếc xe cứ như vậy lao về đích, hắn vẫn ôm khư khư lấy cô.
Khi xe dừng lại, hắn còn chủ ý liếm một vòng trên cổ cô.
- Thích chứ? Lần sau nếu muốn tôi lại đưa em đi.
Cảnh Nghi vừa thấy thích vừa thấy sợ, cảm giác kích thích dây thần kinh như này cũng không hề tệ nên khẽ gật đầu.
Những chiếc xe sau lúc này mới nối đuôi nhau về đích.
Cô gái vẫy cờ nở nụ cười thật tươi thu cờ khi chiếc xe cuối cùng cán đích.
Từng chiếc ca táp chứa tiền đẩy đến trước mặt Trạch Dương, bạn đua xe trêu đùa.
- Trạch Dương, cô gái kia kiếm đâu ra hay vậy? Chia sẻ đi.
- Kiếp sau đi.
Trạch Dương lấy tiền của mình ném lên xe, còn lại thì ném về phía những người kia.
- Chia nhau đi.
Xoay người ra tìm Cảnh Nghi, hắn lững thững đi về phía bóng dáng đang đứng ven đường.
Hai tay luồn qua eo cô dán vào ngực mình.
- Sao em lại đứng đây?
- Mấy khi ra ngoại thành, tôi muốn hít thở không khí một chút.
Hắn đứng im bên cạnh, cằm chạm vào đỉnh đầu cô, ôm chặt cô trong vòng tay của mình.
Người trong sân đua bắn pháo hoa, hò hét mở rượu chúc mừng năm mới.
Mặc họ gọi ơi ới thì hắn vẫn đứng im, ôm lấy người phụ nữ này.
Cảnh Nghi cũng đứng im không quay lại, để mặc hắn ôm mình chặt cứng, giữa hai người không chừa một kẽ hở.
Giữa họ bây giờ là gì? Nhìn vào thật giống một cặp đôi yêu nhau sâu đậm nhưng chính họ không hề nhận ra tình cảm dành cho đối phương.
Đứng im lặng hồi lâu, chẳng ai nói với nhau câu nào.
Khi gió tạt lên khiến mặt mũi lạnh buốt, cô mới nghiêng người chạm vào mặt anh.
- Chúng ta về thôi.
Hắn xoay người cô lại, giữ lấy mặt thì thầm.
- Chúc mừng năm mới.
Hắn nhẹ nhàng đáp nụ hôn xuống môi cô mang theo hơi lạnh.
Lần đầu tiên cô không bài xích hắn, mà bám hai tay lên cổ đón nhận nụ hôn đang dán trên môi mình.
Xung quanh pháo hoa bắn lên sáng rực một vùng trời.
Về đến Hoa An Viên trời cũng tờ mờ sáng, Cảnh Nghi thay quần áo vào tắm rửa khi thấy người toàn bụi.
Trạch Dương vào đến phòng đã cởi bỏ hết quần áo trên người, tùy tiện vứt tứ tung trên sàn nhà, ngó vào phòng tắm.
- Tắm chung nhé!
Cảnh Nghi lắc đầu từ chối nhưng hắn vẫn cứ bước vào khiến nước trong bồn trào hết cả ra ngoài.
Sau khi đã tắm xong, cô định bước ra ngoài thì bị kéo giật lại ngồi vào lòng hắn.
- Hôm nay mùng 1 mà anh không kiêng à?1
- Với tôi chẳng có ngày nào phải kiêng cả.
Nói rồi hắn chẳng cho cô kịp chống đối mà giữ chặt lấy gáy cô hôn.
Nụ hôn ướt át mang theo ôn nhu nhẹ nhàng tràn vào khoang miệng.
Hắn dịu dàng giữ lấy cô trong tay mình, nhấc lên đi vào phòng nhưng nụ hôn không dừng lại.
Chạm lưng xuống giường, cả người cô khẽ rùng mình.
Dù trong phòng hệ thống điều hòa sưởi đã được bật mà Cảnh Nghi vẫn thấy lạnh.
Lòng bàn tay của Trạch Dương lướt qua xương quai xanh, chạy xuống bầu ngực mềm mại.
- Cơ thể em vô cùng quyến rũ nên đừng trách tôi cứ gần em là muốn.
Sắc mặt cô trong phút chốc đang tái lạnh lại nóng bừng.
Cô quay mặt đi nhưng hắn lại đem mặt cô hướng về phía mình.
- Nhìn tôi.
- Chẳng phải anh không thích tôi nhìn sao?
- Trước kia khác, bây giờ ánh mắt em không như lúc ấy nữa.
Tôi muốn nhìn để biết mình có làm em thỏa mãn hay không?
Thật là, muốn lấy đá đập vào đầu mình.
Trước kia là cô chống đối hắn mà nhìn thù hận, ghét bỏ còn bây giờ thì...!nhìn lại thấy không tự nhiên.
Hắn tách chân cô ra, vật ấm nóng đặt trên bụng còn những ngón tay lại bắt đầu khuấy đảo.
Hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập, nặng nề phủ trên ngực cô nóng ran, hưng phấn mỗi lúc một lên cao.
Màu da cô trắng nõn, những đường cong cơ thể lại cực kỳ khiêu gợi làm hưng phấn của hắn chẳng bao giờ dứt nổi, cô đủ tiêu chuẩn là báu vật mà đàn ông luôn muốn sở hữu.
Hắn đi vào, mang nụ hôn đặt lại lên môi cô.
Càng lúc càng mãnh liệt, như muốn đoạt lấy hơi thở của Cảnh Nghi.
Lần này, hắn còn mang cô lật lên lật xuống làm cô muốn nhũn như chi chi.
Thức cả đêm, cô muốn ngủ nhưng người đàn ông này đến lúc thỏa mãn thì trời cũng tảng sáng.
Cô cuộn tròn mình trong lòng hắn, nhắm mắt mà ngủ quên đến gần 9 giờ sáng mới giật mình thức giấc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook