Liễu Tư Thần sau khi thăng chức cũng không tránh được nhiều buổi tiệc tùng và tăng ca, đi sớm về khuya cũng là chuyện thường tình. Vì thế ban đầu Nhan Nặc không chú ý, nhưng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra cả đêm cô ấy không về, điện thoại cũng không bật, hơn nữa gọi đến công ty thì được biết cô ấy không đi làm, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Hơn nữa bạn bè Liễu Tư Thần ở thành phố C này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nhan Nặc liên hệ với mấy người nhưng đều không gặp cô ấy.

Mấy hôm sau, Nhan Nặc vô cùng lo lắng, ngay cả văn phòng cũng không tới, ở bên ngoài từ sáng sớm cho tới tối khuya, cuối cùng bất đắc dĩ phải nhờ Phương Lỗi tìm giúp. Dù sao ở thành phố C này, quan hệ của anh ấy cũng nhiều hơn cô, chỉ là thành phố lớn như thế này một người muốn trốn không để ai tìm thấy thì quá dễ dàng, bọn họ chỉ còn biết chờ đợi.

Ba ngày trôi qua mà tin tức về Liễu Tư Thần vẫn không có, Phương Lỗi nói, có thể cô ấy đã đi khỏi thành phố này.

Nhưng cô ấy có thể đi đâu được chứ? Nhan Nặc cũng đã gọi điện thoại đến khu tắm suối nước nóng của nhà Tư Thần nhưng cô ấy cũng không về nhà, bố Tư Thần hỏi có chuyện gì cô đành nói do cô nhớ họ nên gọi điện hỏi thăm chứ không dám hỏi xem Tư Thần có xảy ra chuyện gì không, sợ bố mẹ cô ấy lại lo lắng.

Nhan Nặc vừa buồn vừa hối hận, không ngừng trách bản thân đã không phát hiện ra bạn thân mình có tâm sự, cứ tưởng dạo gần đây cô ấy có vẻ kỳ lạ là do áp lực công việc, bây giờ mới thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên cô ấy mới né tránh như thế. Trước đây, khi Nhan Nặc tuyệt vọng và đau khổ nhất, luôn có Liễu Tư Thần ở bên an ủi cô. Cô chỉ chán ăn nên không ăn gì cả mà Tư Thần nhịn đói cùng cô cho tới khi cô chịu ăn. Tư Thần rõ ràng không thích vận động nhưng vì muốn Nhan Nặc mau chóng khỏe nên đã kéo cô đi leo núi. Cho dù mỗi lần cô khóc lóc gây sự vô cớ thế nào, Tư Thần đều không tiếc nụ cười, mang lại cho cô niềm cổ vũ, động viên lớn nhất...

Cô đã từng nói với Tư Thần: “Tư Thần, Tư Thần, nếu không có cậu, tớ phải làm thế nào đây?” Điều này không phải nũng nịu cũng không phải đùa cợt, nếu không có Liễu Tư Thần thì sẽ không có Nhan Nặc bây giờ, càng không có sự khởi đầu mới.

Tư Thần sẽ giả vờ trong bộ dạng rất phiền não, sau đó cười hi ha nói: “Nguy rồi, có phải cậu yêu tớ rồi không? Haizz, dung mạo ai thấy cũng yêu, hoa thấy phải nở của tớ thế này cũng là một sai lầm, đáng tiếc Nhan mỹ nhân à, bản cô nương đây giới tính bình thường, không thể làm les với cậu được, hay là sau này cậu tìm Liễu Tư Thần phiên bản nam đi? Mặc dù không chắc chắn trăm phần trăm tốt như tớ nhưng cũng có thể dùng tạm...” Cô ấy tự sướng một hồi rồi ôm cô cười nắc nẻ.

Nhan Nặc ôm gối, thất thần ngồi dựa vào sofa trong phòng khách, trên màn hình ti vi chiếu đi chiếu lại bộ phim Pretty Woman mà Tư Thần yêu thích, cô ấy nói cô ngưỡng mộ những cô gái như Vivian, cuối cùng đều có được hạnh phúc, mặc dù giấc mộng Lọ Lem không có trong hiện thực nhưng vẫn thu hút người ta nhất, bởi vì thứ tình yêu càng khó có được thì người ta càng mong đạt được.

Hôm đó, cô và Tư Thần cùng ngồi bên nhau xem bộ phim cũ này, cô ấy còn cười hi hi nói Tần Phóng chính là phiên bản nam của mình, có anh ấy ở bên Nhan Nặc nhất định sẽ hạnh phúc, còn cô ấy thì sẽ biến mất trong nháy mắt. Nhưng không có người bạn thân như cô ấy thì một người có được thứ hạnh phúc xa xỉ kia còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Ding ding ding... Đột nhiên chuông cửa vang lên, theo phản xạ, Nhan Nặc bật dậy chạy ra mở cửa, còn vui sướng gào lên: “Tư Thần, Tư Thần!” Đáng tiếc không phải cô ấy, trái tim cô chùng xuống, chỉ là khi đôi mắt nhòe nước nhìn rõ người đang đứng trước mặt thì niềm vui lại dâng lên khó diễn tả bằng lời, cô ôm chặt cổ anh, khóc lạc cả giọng: “Á? Anh về khi nào thế?”

Tần Phóng đã trở về, không hiểu sao khi nhìn thấy anh, mọi lo lắng và bất an trong những ngày qua dường như tìm được nơi lắng nghe, tìm được bến bờ dựa dẫm.

“Chào đón anh thế cơ à? Anh cảm thấy được chiều quá mà sợ hãi đó.” Cánh tay to lớn của Tần Phóng gỡ tay cô ra rồi ôm cô vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, ngồi xuống. Nhìn kỹ mới phát hiện ra gương mặt còn vết nước mắt và cái cằm nhọn, làn da xanh xao: “Sao em không chăm sóc tốt bản thân thế hả? Không biết ai giống trẻ con nữa.” Giọng nói đầy âu yếm.

Nhan Nặc buồn bã lắc đầu, cô ôm chặt cổ anh không buông, luôn miệng nói: “Tần Phóng, Tần Phóng, không thấy Tư Thần đâu, anh bảo em làm sao bây giờ?”

Cằm Tần Phóng đặt trên đầu cô, dịu dàng vuốt ve lưng cô, an ủi: “Tư Thần sẽ không sao đâu, anh cũng nhờ bạn bè tìm giúp rồi. Em yên tâm đi, mọi chuyện đã có anh.” Giọng nói có ngữ điệu trầm trầm của anh như có sức mạnh thần kỳ, trái tim có bất an thế nào cũng có thể ổn định được.

Có lẽ vì quá mệt, có lẽ vì có sự an ủi của Tần Phóng, có lẽ vì có anh ở bên cạnh mình nên chẳng lâu sau cô đã ngủ ngon trong lòng anh.

Tần Phóng lau những giọt nước mắt của cô, vừa giận cô vừa buồn, xảy ra chuyện lớn thế này mà cô không nói với ai, nếu không phải Phương Lỗi lỡ miệng thì anh cũng không biết, vì thế anh mới vội vàng đặt vé máy bay về đây, mười mấy tiếng liền trên máy bay, trong đầu anh toàn hình ảnh của cô.

Anh biết Tư Thần đối với cô quan trọng như thế nào, và hiểu rõ tại sao bên ngoài nhìn cô cứng rắn như thế nhưng bên trong thực chất là một người không có chủ ý, xảy ra chuyện thế này thì cô chắc chắn sẽ mất hồn mất vía, vì thế chỉ có người thân mới giúp cô tĩnh tâm lại được. Bây giờ mới thấy không sai chút nào, mấy hôm nay chắc cô không chịu ăn uống, ngủ nghỉ gì rồi. Anh thở dài rồi tắt ti vi, cởi áo khoác đắp cho cô, hai người cứ lặng lẽ dựa vào nhau như thế.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, phủ lên một lớp vàng ấm áp, vì giây phút ấm áp này mà dừng lại.

Nhan Nặc tỉnh dậy trước, dường như lâu lắm rồi cô không ngủ say thế này, khi mở mắt ra vẫn cảm thấy hơi cay mắt, lúc nhìn thấy gương mặt Tần Phóng, cô còn giật mình rồi mới sực tỉnh. Chỉ thấy đôi mày anh chau lại như đang ngủ mơ, mắt đen thâm quầng, cằm lún phún râu. Thấy hành lý đặt cạnh sofa, cô thấy trong lòng ấm lại, chắc xuống máy bay cái là anh tới đây luôn? Thực ra cô sợ anh vội vã nên luôn giấu anh chuyện này, chuyện của ông nội, chuyện của công ty, chuyện văn phòng đã đủ khiến anh mệt mỏi, lại thêm chuyện này nữa thì người sắt cũng không chịu được.

Cô từ từ rời khỏi anh, không muốn đánh thức anh. Tần Phóng vốn ngủ không sâu nên có động một cái là tỉnh, thấy cô ngây người nhìn mình, anh liền nở nụ cười rạng rỡ rồi ôm cô vào lòng thì thầm: “Sao lại tỉnh thế? Không ngủ thêm chút nữa?” Giọng nói có phần lười biếng ấy trầm trầm khiến người nghe cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhan Nặc nhìn anh có phần không an tâm, những ngón tay lạnh buốt mân mê chiếc cằm đầy râu của anh, chau mày: “Em không buồn ngủ nữa, hay anh vào phòng em ngủ một lúc đi, em nấu gì đó cho anh ăn.”

Tần Phóng chu môi, ngước mắt nhìn căn bếp một lượt rồi cười giễu cợt: “Em chắc là sẽ nấu được món gì đó chứ?” Căn bếp trống rỗng, chỉ cần nhìn là biết lâu ngày chưa nấu nướng gì, đương nhiên cũng không có thức ăn dự trữ.

Nhan Nặc đỏ bừng mặt, cô giằng co đứng dậy rồi nói: “Hay là em đi siêu thị mua một chút...”

Tần Phóng kéo cô lại rồi cười: “Đừng bận rộn nữa, em đợi anh tắm rửa, thay đồ rồi mình đi ra ngoài ăn gì đó là được rồi.” Anh nhìn vào phòng tắm rồi hỏi: “Anh dùng nhờ phòng tắm một lúc được chứ?”

Nhan Nặc cảm thấy hơi khó xử, cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Anh dùng thì cứ dùng, còn hỏi gì chứ?”

Tần Phóng lại cười rồi buông cô ra, đi vào phòng tắm.

Nhan Nặc cũng thay quần áo ở nhà, vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng Tần Phóng gọi: “Nhan Nặc, giúp anh lấy dao cạo râu và nước thoa sau khi cạo râu trong va li, anh quên mang vào đây rồi.”

“Vâng!” Nhan Nặc đáp một tiếng rồi đi vào phòng khách, cúi xuống lật tìm trong va li, chỉ là chưa tìm thấy dao cạo râu thì vô tình tìm thấy vật bí mật anh luôn mang theo, mặt cô đỏ bừng, ngọn đuốc xấu hổ lan tới tận mang tai, cả người nóng bừng bừng.

Tần Phóng trong phòng tắm lại gào lên: “Sao thế? vẫn chưa tìm thấy à? Đặt ở góc va li đó.”

Nhan Nặc sực tỉnh, vội vã nói: “Thấy rồi, thấy rồi.” Cô vội giữ chặt trái tim sắp nhảy ra ngoài, khẽ vuốt má rồi đi ra.

Tần Phóng đợi sẵn ở cửa, chiếc áo sơ mi có hoa văn màu vàng nhạt chỉ cài một cúc, quần thể thao, vừa thoải mái vừa phong độ, là màu sắc của đàn ông, nhìn rất bắt mắt.

“Này, của anh đây.” Giọng Nhan Nặc vừa ngại ngùng vừa căng thẳng, không biết phải nhìn đi đâu. Ánh mắt không bị khống chế liền nhìn Tần Phóng rồi lắp bắp: “Em... em ra ngoài đợi anh.” Sau đó cô vội vã đi.

Tần Phóng không hiểu phản ứng kỳ lạ của cô, anh nhún vai quay vào, vừa nhìn gương cạo râu vừa hát.

Nhan Nặc đang ngồi trên sofa cứ tự mắng mình háo sắc giữa ban ngày, vô tình ngước mắt lên lại nhìn thấy va li đáng ghét, bất giác nhớ tới thứ bí mật màu đen ấy, nhớ tới lồng ngực rắn chắc còn lấm tấm nước...

Nhan Nặc! Sao mày lại dễ dàng bị thu hút thế? Đủ rồi đó! Tần Phóng ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài phòng tắm, thấy Nhan Nặc đang ngây người vỗ đầu mình, anh cầm tay cô khẽ cười, nói: “Làm gì thế? vốn đã không thông minh rồi có vỗ nữa lại thành cô ngốc đó...”

Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn anh rồi cắn tay anh, bức xúc kêu lên: “Mặc kệ em, mặc kệ em.”

Tần Phóng đau quá liền rút tay về, trên tay còn in nguyên một hàng răng của cô, anh cũng tức giận lườm cô: “Đau quá! Không ngờ em còn là hổ cái.”

Nhan Nặc bật cười, bị anh ép dạt vào một đầu sofa, miệng còn không biết sống chết mà cãi anh: “Đúng thế, em là hổ, anh là sư tử, anh không quản được đâu...” Từ cuối cùng cô còn kéo dài để trêu chọc anh, trong lúc trêu đùa mái tóc cô từ mang tai khẽ buông xuống, hấp dẫn và quyến rũ vô cùng.

Tần Phóng đè cô xuống sofa, những ngón tay khẽ đan xen vào mái tóc đen dài, những sợi tóc trượt dài trên đầu ngón tay, cảm giác thân mật khiến tim anh ngân lên. Anh cố ý áp sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng làm cô mê muội, những ngón tay không nghe lời cũng đang di chuyển xuống dưới. “Không cho anh quản, anh cũng cứ quản, em là người phụ nữ của anh, anh còn không giải quyết được em sao?” Từng từ nặng trịch như gõ vào tim cô, sâu sắc đến mức cô muốn quên cũng không quên được.

Cô co người lại trốn tránh sự trêu chọc của anh, thở hổn hển phản kháng: “Ai để ý anh chứ, anh quá tự đại rồi đấy.” Có điều hơi thở mềm ấm ấy chẳng có sức nặng gì cả mà giống như một liều thuốc kích tình khiến anh không nén được mà hôn cô, gương mặt cô đỏ bừng tới tận mang tai, bàn tay ấm nóng bao trọn vòng ngực mềm mại, cứ chần chừ không chịu di chuyển, không khí bỗng chốc trở nên quyến rũ hơn.

Ánh mắt thâm tình của anh đã gợi lên dục vọng mãnh liệt, không ngừng mê hoặc cô: “Có nhớ anh không?”

Nhan Nặc ngước đôi mắt mơ màng, đôi mắt bị tóc mai che khuất đang nhìn thẳng vào tim anh, dù rất nhớ nhưng miệng vẫn nói: “Không nhớ.”

Sao lại không nhớ cơ chứ? Đêm ngày, trong giấc mơ đều nhớ tới anh, nhớ tới dáng vẻ anh lúc mỉm cười, đôi mắt đen láy luôn khiến cô cảm thấy ấm áp. Nỗi nhớ giống như dây leo bó chặt lấy tim cô, chỉ cần còn hơi thở là có thể cảm nhận được phần khát vọng ấy, không ngờ bản thân mình hóa ra nhớ nhung, dựa dẫm vào anh như vậy.

Nụ hôn của Tần Phóng di chuyển tới mi mắt cô, anh đang cố gắng khống chế hơi thở hỗn loạn và dục vọng đang dâng lên, vùi mặt vào khe cổ cô, anh nói: “Thật sự không nhớ à? Nhưng anh rất nhớ em.”

Nhưng anh rất nhớ em - thế giới như dừng lại ở giây phút này.

Nỗi nhớ như thuốc độc, người đang yêu lại tình nguyện uống.

Lần này Tần Phóng trở về, một trong những nguyên nhân chính là về tham dự lễ đính hôn của Lâm Vũ Triết, bởi vì con cả và con thứ hai nhà họ Lâm đều kết hôn ở Mỹ, vì thế đến người con thứ ba quyết định kết hôn ở Trung Quốc, đương nhiên tổ chức rất lớn. Không ngờ ngày đó đã làm kinh động cả thành phố, ai cũng hớn hở chờ đợi buổi tiệc này.

Nhan Nặc không có tâm trạng mà để ý mấy chuyện này, cô vẫn canh cánh việc tìm tung tích của Liễu Tư Thần. Cuối cùng, sau khi mất tích một tuần, cô ấy cũng gọi điện cho Nhan Nặc, nhưng lại khóc lóc thương tâm và có cảm giác bất lực: “Tiểu Nặc, đời người thật giống như một câu chuyện cười, trước đây tớ luôn cười nhạo những người yêu nhau nhưng không đến được với nhau, càng coi thường những người ngốc nghếch yêu đơn phương, không ngờ bản thân tớ chẳng qua cũng chỉ là cười người hôm trước, hôm sau người cười, đúng là báo ứng, chẳng thích thú chút nào...”

Nhan Nặc nghe được mấy lời không đầu không cuối liền lo lắng hỏi: “Tư Thần... Tư Thần... mau nói cho tớ biết cậu ở đâu đi, tớ đi tìm cậu được không?”

Liễu Tư Thần bỏ qua sự lo lắng của Nhan Nặc, vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Anh ấy không cần tớ, không cần tớ... Tại sao anh ấy không cần tớ, tại sao không yêu tớ?” Một hồi lâu sau, cho tới khi điện thoại báo sắp hết pin cô ấy vẫn chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi mơ hồ ấy.

Tim Nhan Nặc đập thình thịch, một Tư Thần vui vẻ, một Tư Thần tự tin, một Tư Thần vô tư lự từ bao giờ lại đau đớn mất kiểm soát thế này? Anh ấy là ai? Sao cô hoàn toàn không biết Tư Thần đang yêu?

“Tư Thần, Tư Thần, tớ rất lo lắng cho cậu, cậu để tớ tìm cậu đi.” Cô nhẹ nhàng khuyên giải, trong lòng vô cùng lo lắng cho tình hình của cô ấy, giọng nói run rẩy cho thấy cô ấy đang yếu đuối, không có ai bên cạnh thì làm sao mà được chứ?

Liễu Tư Thần đột nhiên cười nhẹ: “Tiểu Nặc, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, tớ chỉ muốn một mình bình tĩnh lại, vài ngày là ổn thôi...” Nói xong, cô ấy liền cúp máy, để lại vài tiếng tút tút phiền não.

Nhan Nặc bỗng chốc héo hon, người cô đổ rạp ra sofa, chỉ có mình cô biết, Tư Thần bây giờ rất buồn chán, rất tồi tệ, nhưng cô không tìm được cô ấy, không giúp được cô ấy, phải làm thế nào bây giờ? Cô ôm điện thoại khóc lóc, sau đó gọi điện cho Tần Phóng: “Tần Phóng, Tư Thần gọi điện về rồi, nhưng cô ấy không nói cô ấy đang ở đâu...”

Đầu máy bên kia, Tần Phóng sững lại rồi nói: “Em đừng lo, bây giờ anh tới chỗ em.”

Tần Phóng bỏ lại mọi người ở phòng họp rồi vội vã chạy tới nhà Nhan Nặc, tới nơi Nhan Nặc đã khóc rất nhiều, anh ôm chặt cô vào lòng không ngừng an ủi: “Không sao đâu, cô ấy gọi điện về là không sao rồi.”

Nhan Nặc lắc đầu như đứa trẻ: “Không đúng, không đúng, cô ấy có chuyện rồi, cô ấy khóc rất nhiều, anh nói xem liệu cô ấy có...” Cô không dám nói ra suy đoán của mình, chỉ sợ thành sự thật thì không thể nào lấy lại được.

Mặc dù ngoài miệng Tần Phóng nói không sao nhưng trong lòng cũng không chắc chắn, lại không biết đã xảy ra chuyện gì khiến một cô gái đang vui vẻ trở nên thế này. Nhưng Nhan Nặc đã khóc rất nhiều ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, mặc dù trước mặt anh, cô rất kiên cường nhưng anh biết trong lòng cô buồn thế nào...

Cũng may hai hôm sau, Liễu Tư Thần đã gửi mail báo mình vẫn bình an cho Nhan Nặc, sau đó cứ hai ngày gửi một lần. Hai người dựa vào ảnh cô ấy gửi và những lời trong thư đoán cô ấy đã đi khỏi thành phố C, có thể là đi du lịch, điều này cũng khiến mọi người yên tâm hơn, chí ít người vẫn bình an.

Cuối cùng Nhan Nặc cũng yên tâm và bình tĩnh lại, hơn nữa, mỗi lần trả lời thư đều tránh nhắc tới “anh ấy”, hay nói linh tinh với cô, nói mình và Tần Phóng lại cãi nhau thì chẳng còn ai an ủi nữa, nói không ai đi dạo phố với mình nên rất cô đơn, hoặc nói nơi này, nơi kia mới mở cửa hàng ăn rất ngon, đợi cô về cùng đi ăn, hay nói một vài chuyện vặt vãnh khác. Mục đích là để cô ấy mở rộng lòng mình mà sớm quay về.

Thời gian cứ trôi đi, những bức thư Liễu Tư Thần gửi về cho thấy cô ấy đã thoải mái hơn, trong ảnh cô ấy cười nhiều hơn, tuy da có đen đi, lúc ấy Nhan Nặc mới thấy yên tâm.

Cuộc sống dạy con người biết lớn lên, tình yêu khiến con người trưởng thành.

Có điều khiến Nhan Nặc cảm thấy bất ngờ, đó là trước lễ đính hôn một đêm Lâm Vũ Triết đã tới tìm cô.

Dưới ánh đèn đường, dáng vẻ của anh khác hẳn với vẻ phong lưu trước đây, ngược lại có cảm giác tiều tụy khó diễn tả. Anh không cạo râu, áo sơ mi nhăn nhúm, chẳng giống như sắp có chuyện vui, không giống người ngày mai sẽ đính hôn.

Lâm Vũ Triết mệt mỏi chau mày, hỏi: “Nhan nha đầu, em biết cô ấy ở đâu không?” Giọng anh trầm buồn, có cảm giác bất lực.

Nhan Nặc không theo kịp anh nên mở to mắt mơ hồ hỏi: “Cô ấy? Anh Vũ Triết, anh đang muốn hỏi về ai thế?”

Lâm Vũ Triết thở dài, bất giác lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi rồi nhả ra từng vòng khói, sau đó nhấn mạnh từng tiếng: “Liễu Tư Thần.”

“Tư Thần?” Nghe thấy anh thốt ra hai từ này Nhan Nặc sốc, giọng cũng không còn tự nhiên: “Lẽ nào anh và cô ấy...?” Trong nháy mắt, cô không thể tiếp nhận được sự thật này, hai người không bao giờ gặp nhau thì làm sao đến với nhau chứ? Không thể nào! Lâm Vũ Triết nhìn gương mặt ngạc nhiên của Nhan Nặc, rõ ràng Liễu Tư Thần chưa hề nói gì với cô ấy. Nghe thấy tiếng cô ho vì khói thuốc anh liền tắt thuốc, nghĩ sao lại nói: “Chuyện của anh và cô ấy trong chốc lát không nói hết được, em nói cho anh biết cô ấy ở đâu đi.” Anh dừng lại một lát rồi lại nói: “Thôi, em chỉ cần cho anh biết cô ấy có bình an không là được rồi.”

Một tiếng “bốp” vang lên trong màn đêm thanh tịnh, Nhan Nặc sững sờ nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn gương mặt kinh ngạc của Lâm Vũ Triết, nửa bên mặt anh đỏ ửng, cô mới thấy mình hơi quá đáng. Nhưng cứ nghĩ tới Tư Thần khóc nức nở trong điện thoại là cô lại không kiềm chế được, giọng cô trở nên lạnh băng: “Thôi? Những người như anh sao có thể chơi đùa với tình cảm của người khác thế? Có phải vui là bắt đầu lúc nào cũng được, không vui là tùy tiện kết thúc?”

“Nhan nha đầu, chuyện không phải như em nghĩ đâu...” Lâm Vũ Triết muốn giải thích nhưng không biết nói từ đâu. Chỉ cần nghĩ tới đôi mắt trong sáng, người con gái đang nhìn mình trong bóng đêm là trái tim anh như bị dao cứa. Cứ nghĩ là không quan tâm nhưng không ngờ trái tim mình lại lún sâu thế này, ngay cả bản thân anh cũng không biết phải làm thế nào cho tốt. Anh sai rồi sao? Anh không biết, anh chỉ biết mình rất khó chịu, từ khi Vũ Hàm qua đời, đây là lần đầu tiên anh thấy đau đớn như thế.

Nhan Nặc ngước mắt, cong môi cười châm chọc anh: “Là thế nào thì tôi cũng không có hứng thú muốn biết nữa. Tư Thần ở đâu, tốt hay không cũng không liên quan đến anh, anh mau về chuẩn bị lễ đính hôn đi, chú rể.” Nói xong, cô liền đi vào nhà, không ngoảnh đầu nhìn lại, không muốn nhìn thấy anh nữa.

Lâm Vũ Triết đứng sững trong đêm tối, bóng đêm vô tận đang trải dài sau lưng anh, vừa lạnh vừa nặng nề, không còn nhìn thấy vệt sáng nào nữa.

Vì biến cố đến đột ngột thế này nên Nhan Nặc không muốn tham dự lễ đính hôn của Lâm Vũ Triết, Tần Phóng biết nguyên nhân cũng không ép cô đi, chỉ bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, ai biết được hôm đính hôn lại nhận được email của Tư Thần.

Tiểu Nặc, trong ngăn bàn trang điểm của tớ có một chiếc hộp, là quà đính hôn tớ tặng người ấy. Cậu giúp tớ đưa cho anh ấy, tớ đã nói sẽ chúc phúc cho anh ấy, tớ hy vọng anh ấy hạnh phúc, nhưng tớ không có dũng khí nói với anh ấy, cậu nhất định phải giúp tớ, thay tớ nhìn anh ấy hạnh phúc kết hôn, như thế là tốt rồi.


Những lời đơn giản thế này phải tốn bao nhiêu sức lực, chịu bao nhiêu nỗi đau mới nói ra được? Nhan Nặc không dám tưởng tượng.

Thế nên cuối cùng vì bạn thân, cô miễn cưỡng tham dự lễ đính hôn của Lâm Vũ Triết.

Thực ra, mọi thứ đều do ông trời sắp đặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương