Yêu Em Thật Xui Xẻo
Chương 56: Kiếp đào hoa (thượng)

“Chẹp chẹp chẹp, kiếp đào hoa, cũng là kiếp số mà bố không có cách nào hóa giải.”

Quan hệ giữa người với người có trăm nghìn chủng loại, thay đổi không ngừng và vô cùng nhanh chóng, thực sự là môn khoa học rất phức tạp.

Lấy ngay Hồ Bất Động cô làm ví dụ, mấy ngày trước cô và sư thúc của mình còn như lửa với nước, chiến tranh lạnh gay gắt, nhìn nhau như kẻ thù. Hừ, đương nhiên, chỉ mình cô hằn học, sư thúc cô lúc nào cũng chỉ lướt qua cô một cái rồi quay luôn đi chỗ khác. Quan trọng nhất là, trước mặt bố mình, cô luôn duy trì khoảng cách với anh, để chứng minh quan hệ hai người hoàn toàn trong sáng.

Nhưng sau buổi đi xem phim hôm đó, cô trằn trọc băn khoăn, trước mặt Phạn Đoàn và bố mình, cô luôn tỏ ra đạo mạo, khuôn phép, nhưng sau lưng, cô không bỏ qua một cơ hội nào được đùa nghịch khuôn mặt bảnh bao và làn môi quyến rũ của sư thúc mình.

Dư vị kích thích của cảm giác yêu đương lén lút, cô đã nếm trải đầy đủ, hơn nữa còn mãn nguyện đến khác thường. Nhưng sư thúc cô lại luôn chau mày, không hài lòng với cuộc tình vụng trộm này. Thấy vẻ thỏa mãn của cô chẳng khác gì một tên vô lại, ăn no rồi thì đá anh sang một bên, đối với địa vị một người tình vụng trộm của mình chỉ để trong lòng chứ không muốn nói ra. Bởi vậy, anh không hy vọng một ngày lương tâm cô đột nhiên thức tỉnh, tự giác nâng cao thân phận của anh.

Thế là, cuộc sống của Hồ Bất Động bắt đầu bước vào thời kì “sáng chín chiều năm”, lên lớp học, đi làm thêm và về nhà yêu đương vụng trộm. Từ đó, mỗi đêm cô trải thảm ngủ dưới đất, nửa đêm đều sẽ có một bàn tay ấm áp giúp cô kéo chăn, chuẩn bị đồ ăn đêm, sau đó bàn tay đó sẽ chống cằm, chăm chú nhìn cô ăn và nghe cô kể vài mẩu chuyện linh tinh. [Sáng chín chiều năm: sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan làm, tượng trưng công việc tốt, ổn định.]

Cô dường như vui vẻ quên đi rất nhiều chuyện, không tới câu lạc bộ trai bao nữa, cô còn có công việc làm thêm ở hiệu sách để kiếm thêm tiền. Mỗi lần đến lớp, cô không còn ngồi ngây ra nhìn cái bàn học trống không phía sau mình, cũng không nghĩ về anh bạn học đầu tiên bắt chuyện với cô ngày trước nữa. Mấy hôm sau, chẳng còn có ai nhớ đến chuyện cô bị thiếu niên hư hỏng bá đạo nhất trường Trác Duy Mặc gọi đi cảnh cáo, ngay đến người bạn học từng hỏi cô “Huỳnh Nhất Nhị gần đây tung hoành ở đâu vậy?” cũng rất lâu không nhắc đến sự tồn tại của anh.

Cuộc sống của cô được làm mới lên từng ngày và cô hài lòng vì sự thay đổi đó.

Nhưng... sáng hôm ấy đã xảy ra một chuyện.

Hạ Thiên Lưu quả không hổ là cơ thể tu tiên hít nhiều dưỡng khí thuần khiết trên đỉnh núi, dự cảm và linh tính đều chuẩn xác một trăm phần trăm. Buổi sáng hôm ấy, trước khi ra khỏi cửa, anh nhìn cô một cái đầy tình tứ, lát sau, anh quay người đi giày, thấp giọng hỏi: “Em có chuyện gì giấu anh phải không?”

“Hả?” Cô ngây ra, cánh tay đang mặc áo đột nhiên khựng lại, làm như thể có chuyện gì nghiêm trọng lắm, hỏi lại: “Lẽ nào số mệnh của em hôm nay không tốt sao?”.

“...” Anh nheo mắt.

“Là vận hạn gì vậy? Sao trông nét mặt anh nghiêm trọng như thế? Là tai nạn đổ máu sao?”

“...” Anh chau mày.

“Hay mất tiền, phá sản?”

“...” Anh mắm môi.

“Nhìn anh như vậy, chẳng lẽ hôm nay, em sẽ rơi xuống nước hay ngã vào thùng rác sao?”

“...” Anh nghiêm mặt lườm cô, rồi quay đi, vặn tay nắm cửa, bước ra ngoài.

“Rầm!”, tiếng cánh cửa đập mạnh vì tức giận.

“Này! Anh đừng đi vội, anh vẫn chưa nói em sẽ gặp kiếp nạn gì. Em mà bị rơi xuống nước thì có chỗ nào tốt cho anh chứ?” Thấy anh bỏ đi chẳng có chút trách nhiệm, cô muốn mở cửa lôi anh lại nhưng nghe thấy giọng nói ác ý của tiểu quỷ Hạ Phạn Đoàn vang lên: “Chẹp chẹp chẹp, kiếp đào hoa, cũng là kiếp số mà bố không có cách nào hóa giải”.

Kiếp đào... đào hoa? Ai cơ? Chẳng lẽ lại là cô sao?

Hồ Bất Động nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuộc đời mình vẫn còn liên quan đến kiếp số đào hoa, càng không ngờ rằng, người mang đến đào hoa cho mình lại chính là đại tiểu thư mới gặp đúng một lần, Nguyễn Ly. Nhưng điều cô không ngờ tới nhất là quan hệ giữa người với người lại kì diệu đến như vậy.

Thay đổi khó lường, nhanh chóng, rối rắm.

“Cô nói cái gì?” Cô không kịp tiêu hóa những lời của Nguyễn Ly, chỉ thấy chiếc xe hơi sang trọng của cô ta đỗ trước khu nhà mình. Nói thật lòng thì cô và cô ta không thân lắm, hơn nữa đáng lẽ ra bây giờ, cô ta phải đang hạnh phúc, ân ái cùng anh chàng thanh mai trúc mã của mình mới phải chứ. Cuộc sống của cô hoàn toàn không còn khoảng trống dành cho hai người bọn họ, hãy trở về thế giới của mình mà làm nhân vật chính.

“Bản tiểu thư hỏi cô có bán thời gian của mình hay không?” Nguyễn Ly thiếu nhẫn nại gõ mũi chân xuống đất, dựa lưng vào cửa xe, trên người khoác bộ đồng phục trường quý tộc chẳng hợp chút nào với cách nói chuyện của cô ta.

“...” Chắc đây không phải chính là số kiếp đào hoa mà sư thúc cô nói chứ? Tại sao vận đào hoa của cô lại là một cô gái? Còn là một cô gái ngang tàng, bất chấp lý lẽ nữa.

Cô nhìn Nguyễn Ly không nói gì, lại tò mò liệu mình đáng giá bao nhiêu. Dù gì bên cạnh cũng có một chàng VIP giá cao cắt cổ, áp lực rất lớn, biết đâu cô lại đáng tiền hơn mình tưởng. “Tôi được trả bao nhiêu?”

“Muốn bản tiểu thư nói ư? Cô không đáng một xu! Hừ, nằm mơ cũng không ngờ lại chính là cô!”

“Này, cô có thái độ gì vậy? Thế nào lại chính là tôi?” Điểm cuối cùng của chuyện mua bán này, còn chưa biết là ai đang loạn lên đặt hàng sao? Tưởng cô chưa chơi trò này hay sao? Nghiệp vụ của cô rất thành thạo đó!

Nguyễn Ly dùng hai ngón tay kẹp một tờ giấy ghi chú, đưa đến trước mặt cô, cô nghi ngờ đón lấy, trên tờ giấy chỉ viết địa chỉ nhà mình. “Ai đưa cho cô tờ giấy này?”

“Bà chủ câu lạc bộ đó.”

“Hả? Là bà ta sao?” Là nữ ma đầu xã hội đen đó? Chẳng phải bà ta đã đá cô ra khỏi câu lạc bộ đó rồi sao? Lần này không biết bà ta lại muốn giở trò gì đây?

“Bà ta nói, người trên địa chỉ này có thể giúp được tôi.”

“Bà ta nói tôi có thể giúp được cô?” Bà ta trước giờ chưa từng nói tốt về cô lấy một lần, vậy mà hôm nay lại nói cô có thể giúp Nguyễn Ly sao? Ừ, lòng hư vinh trong thoáng chốc đã được cổ vũ. Nhưng trước mắt cô kiếp đào hoa, cô không nên mạo hiểm làm bừa thì hơn, những ngày bình lặng của cô đang bắt đầu nổi sóng. “Này... tôi thấy tôi vẫn là...”

“Bà ta còn nói, nếu cô cự tuyệt, thì bảo cô quay lại câu lạc bộ làm nhân viên vệ sinh.”

“Khốn kiếp, bà ta có hiểu lý lẽ không vậy? Chính miệng bà ta kêu tôi biến mất trước mặt bà ta, bây giờ lại muốn lấy cái hợp đồng dở hơi kia ra bắt tôi làm nô dịch!” Cô đã rửa tay gác kiếm, cáo lão hồi hương rồi, không muốn chơi bời nữa, chẳng lẽ không thể cho cô một cơ hội làm lại từ đầu? Cô đúng là đã rơi vào chốn hồng trần sâu như biển lớn, để cô quay lại bờ đi! Cầu xin đó!

“Bà ta nói, muốn cô biến mất trước mắt con trai bà ta nhưng cô vẫn phải trả nợ, một xu cũng không thể thiếu.”

“Gian thương độc ác!”

“Bà ta còn nói, món nợ hai cha con cô thua bà ta, cả đời này cũng chẳng trả hết được!”

“...” Vậy tìm bố cô đến mà bồi thường cho bà ta đi.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, lên xe đi.” Nguyễn Ly chỉ vào ghế sau chiếc xe của mình, ngang ngược như thể mọi chuyện là đương nhiên. Hồ Bất Động hơi lo sợ, sao cô có cảm giác như mình nhìn thấy bộ dạng khi còn trẻ của bà chủ câu lạc bộ đã thất lạc nhiều năm trước nhỉ. Cứu!

Bị ép leo lên chiếc xe cao cấp, cô ấm ức nhìn gương mặt hiền lành, thật thà của anh lái xe, nghi ngờ liệu anh ta có muốn đưa mình đến xưởng giết mổ nào đó để làm thịt hay không. “Được rồi, cô nói đi, lần này lại muốn dạy dỗ cậu bạn trai nhỏ của cô như thế nào?”

“Cậu ấy không cần cô quan tâm, tôi đã tìm được người dạy dỗ cậu ấy rồi, còn cô thì phải đi giúp bản tiểu thư dạy dỗ người khác.” Khi Nguyễn Ly nói đến hai chữ “người khác” bỗng nhiên nghiến răng ken két.

“Hóa ra cô còn có người khác?” Cô tròn mắt ngạc nhiên. Hóa ra, đa tình không phải bản quyền phát minh của một mình cô, mà là phản ứng tâm lý chung của con gái bây giờ! Hơn nữa cậu bạn trai nhỏ Mạn Đồn Đồn của cô ta chắc chắn không có năng lực phản kháng, điểm này cô ta may mắn hơn cô, không giống đám động vật kì lạ bên cạnh cô, mỗi con đều nhe răng giơ vuốt, hung mãnh vô cùng, con nào cũng khó xử lý.

“Tuy là bà chủ câu lạc bộ tiến cử nhưng tôi rất nghi ngờ, cô thực sự có thể thu phục người đó sao?” Nguyễn Ly ném cho cô một ánh mắt khinh khỉnh, cắn môi dường như có ẩn ý gì đó. “Hay là tôi tìm thêm mấy loại hình khác nhau, có lẽ sẽ khiến anh ta thích, phòng trường hợp, thú tính đại phát.”

“Này, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?” Tại sao càng nói càng khiến cô cảm thấy mơ hồ và nguy hiểm thế?

“Tôi chưa nói với cô sao?” Nguyễn Ly chớp mắt. “Bảo cô đi dụ dỗ vị hôn phu của bản đại tiểu thư.”

“Phụt!”

“Cô làm cái gì mà phun nước bọt bừa bãi thế?”

“Cô... cô... đầu óc cô có vấn đề rồi sao?”

“Bản tiểu thư không muốn đính hôn với anh ta, công ty nhà anh ta bị phá sản là việc của nhà anh ta, liên quan gì đến bản tiểu thư chứ?”

“Càng chẳng liên quan gì đến tôi... thả người vô tội là tôi xuống xe đi.”

“Cho nên cô chỉ cần dụ dỗ được anh ta đến hồn xiêu phách đảo, sau đó để tôi bắt gian tại trận, tôi có thể lấy lý do đó mà vĩnh biệt anh ta!”

“Xin cô, bây giờ làm ơn vĩnh biệt tôi trước đi, để tôi xuống xe nhé.”

“Thế nào, bản tiểu thư sẽ chạy thoát khỏi kế hoạch hôn nhân này một cách hoàn mỹ chứ?”

“Cô sung sướng đến mức không thèm nghe tôi nói gì sao?”

“Nhưng...” Nguyễn Ly quan sát cô gái đang phun nước bọt trước mặt mình, “... Bản tiểu thư thực sự không cảm thấy cô có thể thu phục tên đại ma đầu kia”.

“Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi! Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, hiếm khi chúng ta có cùng quan điểm, cô thả tôi xuống xe nhé, xin cô đó!” Cô như chết đuối vớ được phao vội gật đầu tán thành rồi xua tay lia lịa.

“Nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt anh ta, tôi không muốn đi! Cô giúp tôi đi xem mặt, sau đó tôi sẽ tìm cô gái khác!” Nguyễn Ly nghiêng đầu, liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Lát sau, xe dừng trước một quán cà phê khá lịch sự. “Này, cứ coi như vì giao tình trước đây, giúp bản tiểu thư một lần chắc không có vấn đề gì chứ?”

Gặp một lần đương nhiên không phải vấn đề quá lớn nhưng quan trọng là hôm nay cô có kiếp đào hoa!

“Anh ta ngồi trên một chiếc ghế sô pha phía bên trái cửa ra vào. Cô vào đi, cứ nói là bản tiểu thư hôm nay không rảnh để đến chào hỏi anh ta, bảo anh ta cút xa chút là được rồi!” Nguyễn Ly mở cửa, phũ phàng đá cô xuống xe, sau đó sai anh tài xế của mình đỗ xe ở bên đường đối diện, vừa nhìn là biết cô ta muốn giám sát cô.

Cô trừng mắt lườm cô ta một cái, nhìn quán cà phê lịch sự, trang trọng mà bị kẻ khác lôi ra làm địa điểm xem mặt vớ vẩn, vô tội giống như cô, đồng bệnh tương liên.

Đẩy cửa ra, cô bước vào căn phòng lớn mở điều hòa mát lạnh. Mình chẳng qua chỉ đến để chuyển lời thôi mà, Nguyễn Ly không hy vọng gì ở cô, cô không có nghĩa vụ phải dụ dỗ, cứ trực tiếp nói cho anh ta biết tình hình của anh ta, thậm chí có thể không cần đến khuôn mặt cau có, đau khổ của anh ta, hoàn thành nhiệm vụ này rồi cô sẽ lập tức bỏ đi. Này, anh chồng chưa cưới đó của cô ta chắc sẽ không giận cá chém thớt mà đánh cô một trận chứ?

Nếu cô bị đánh, đây có coi là kiếp đào hoa không? Đào hoa vẫn là đào hoa, chẳng qua chỉ là đào hoa đối với người khác thôi, chỉ để lại cho cô vận xui xẻo, kiếp đào hoa của cô chắc không phải giải thích như vậy chứ?

“Vào cửa chính rồi rẽ phải... anh ta ngồi dựa lưng vào sô pha!” Cô lẩm nhẩm trong miệng, tìm một người đàn ông hoặc là vô cùng đáng thương, hoặc là lo lắng bồn chồn ngồi đợi người khác. Nhưng phát hiện ra, hình như không có ai phù hợp với yêu cầu tìm kiếm của cô.

Không có sao? Chắc không phải anh ta biết mình bị cự tuyệt nên vội vã trốn trước rồi chứ? Người đàn ông biết trước cục diện, mang đến sự thoải mái cho tất cả mọi người.

Mở rộng phạm vi tìm kiếm, vậy chỉ cần đó là một người đàn ông là được, một người đàn ông, một người... A! Có rồi.

Một người...

Một người... đàn ông nằm bò trên bàn ngủ gật?

Cô cắn chặt môi, cảm thấy người kia rất quen, ngay đến dáng vẻ nằm bò lên bàn ngủ ấy cũng thân thuộc vô cùng, nhìn chẳng giống đang đợi người khác chút nào, đến ngủ nướng thì đúng hơn. Cô nhìn ngó xung quanh, muốn tìm một người đàn ông khác phù hợp với tiêu chuẩn hơn nhưng khu vực này chỉ có một mình anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, một tay đặt lên bàn để gối đầu.

Cô nheo mày, bước về phía trước hai bước, vẫn không dám chắc chắn người đó rốt cuộc là ai. Anh ta khẽ động đậy, quay mặt ra phía cửa sổ, khiến cô không sao nhìn rõ được. Nhưng động tác này lại làm lộ ra mọt miếng ngọc màu xanh biếc trên cổ anh.

Màu xanh thật chói mắt.

Sắc xanh quá mức, thiếu tự nhiên, hơi giả tạo, vừa nhìn đã biết là ngọc giả.

Tượng hình Quan Âm!

Bị những giọt mồ hôi nhỏ nhỏ bám lên.

Thì ra, nhiệt độ của điều hòa trong quán cà phê này mở hơi cao, chẳng trách cô cảm thấy hơi khó thở.

Hôm đó cô nhét món đồ này vào trong thùng thư nhà anh, không lưu lại lời nào. Thì ra anh vẫn dùng thứ đồ chơi này, thật không ngờ anh vẫn dùng nó.

Tình cờ gặp Huỳnh Nhất Nhị ở đây có coi là kiếp đào hoa không?

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để nhìn người đang ngủ say sưa kia. Nhìn anh ngủ thật thoải mái, còn chà chà cổ lên cái mặt dây chuyền. Hình như anh lấy lại miếng ngọc Quan Âm đó chỉ vì muốn ngủ ngon vậy.

Cô muốn cầu bình an cát tường cho anh, chứ không phải muốn chúc anh ngủ ngon!

Cô bĩu môi, định lay gọi anh dậy, giúp Nguyễn Ly chuyển lời đến anh, xong đâu đấy sẽ bỏ đi luôn. Nhưng tay cô vừa chạm đến phạm vi thế lực của anh, lại bị hơi ấm do anh tạo ra xung quanh hất ngược lại, cô bĩu môi cái nữa, quyết định hạ độc thủ, đẩy thật mạnh.

Anh khẽ động đậy cái đầu, tóc mái từ trên trán rủ xuống do cử động nhỏ của cánh tay. “Hừm... Để tôi ngủ thêm một chút nữa, một chút thôi.”

“...” Cô vội vàng thu tay lại, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ. May mà, người đến là cô, chứ nếu là Nguyễn Ly, xem ra đầu của Huỳnh Nhất Nhị sớm đã bị đá bay khỏi ghế rồi.

Anh cũng biết chạy đến đây xem mặt cơ à? Lại còn ăn mặc luộm thuộm, trạng thái mơ màng không tỉnh táo, ngủ đến mức đầu óc mờ mịt.

“...” Cô nhếch khóe môi lên, quyết định hoàn thành nhiệm vụ của mình trước. “Tiểu thư xem mặt với anh nói, hôm nay không rảnh để tiếp anh, anh về nhà ngủ đi.”

Cô nói xong, chuẩn bị kéo ghế đứng dậy, lại thấy người nằm bò trên chiếc ghế đối diện từ từ ngẩng đầu lên, qua một lớp tóc mái, mơ màng nhìn cô.

Nhìn anh còn rất ngái ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, đầu hơi nghiêng, tóc mái rủ trước mặt cũng hơi nghiêng theo động tác của anh, cái tay đặt trên bàn từ từ giơ lên, chầm chậm hướng đến trước mặt cô, đầu ngón tay gần chạm đến cô.

“Anh... anh cá là anh đang nằm mơ, một lát nữa... sẽ lập tức tỉnh lại, lập tức... lập tức...”

Ngón tay giữa dài nhất khẽ chạm vào gò má đang nóng dần lên của cô, tuy chỉ chạm rất nhẹ nhưng lông mày anh lập tức nhíu lại, tay anh cũng cứng đơ tại đó. Động tác của cô cũng cứng đơ theo. Cô nhìn bàn tay phải của anh không có bất kì hành động nào nữa, cứ treo trên gò má cô. Đầu ngón tay anh bắt đầu khẽ di chuyển trên khuôn mặt cô. Cô cắn môi, không biết phải nhìn anh bằng biểu cảm như thế nào, chợt nghe thấy từ trong kẽ răng của anh phát ra một câu rủa khẽ, câu rủa đặc trưng và quen thuộc của Huỳnh Nhất Nhị.

“Chết rồi, lại không phải là mơ, đau chết anh rồi!” Anh nghiến răng, cảm thấy nhói đau.

“Hả?” Cô bặm miệng, ngây ra nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của anh.

“Tay anh... bị đè lâu quá, tê hết rồi, đau quá!” Cảm giác tê dại kết hợp với lạnh giá lan truyền khắp cánh tay anh.

“...”

“Cho nên tạm thời để anh giữ nguyên tư thế này được không?” Tay anh sẽ rất khuôn phép đặt trên gò má cô, nếu có cái gì không giữ khuôn phép thì chỉ là đầu ngón tay thôi.

“...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương