Yêu Em! Nữ Phụ
-
Chương 4: Nam chủ lên sàn
Cô sau khi thay đồ xong đang xuống nhà thì thấy ba mẹ hàn đang ngồi nói chuyện với một người con trai tầm 16 tuổi. Anh là người lai anh- nhật nên có mái tóc vàng óng, đôi đồng tử màu vàng cam ấp áp, làn da trắng, môi mỏng hơi nhết lên hôm nay anh diện đồ đơn giản, áo thun và quần ngố trông anh rất năng động.
" a! Băng nhi con thay đồ rồi à!"
Cô đang đánh giá anh thì mẹ cô hỏi thì cô cứ có cảm giác nhìn lén bị người ta bắc tại trận vậy. Hai gò má cô nổi lên rặn mây hồng trông cô rất đáng yêu làm cho trái tim ai đó lõi một nhịp.
Anh đang nói chuyện với bác gái thì nghe có người xuống nên anh ngước lên nhìn. Trước mặt anh là một cô gái như thiên sứ cô có mái tóc nâu thả dài ngang lưng, đôi mắt tím to tròn, mũi cao, đôi môi anh đào đỏ mọng làm anh muốn cắn. Cô diện một cái váy màu hồng đơn giản làm cho cô thêm phần đáng yêu
" đây là ai vậy mẹ?" Cô nhìn người con trai trước mặt rất quen nhưng ko nhớ được
" con nói gì vậy băng nhi? Đây là anh họ con hoàng quấc bảo" mẹ cô thấy cô ki nhớ nên đã nhắc khéo cô
"À...anh họ...CÁI GÌ?" cô đang nghe nhầm có phải ko? Đây là anh họ cô và cũng là nam chủ đấy. Tại sao anh ta lại ở đây? 2 năm sau anh ta mới xuất hiện mà?..vv... bao câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
" con làm gì mà hét lên vậy?" Mẹ cô thấy cô hét lên làm cho bà hết hồn
" chắc tiểu băng ko thích con rồi" anh quan sát cô từ nảy tới giờ nên lên tiếng
"Làm gì có chuyện đó phải ko băng nhi?" Bà vừa nói vừa liếc cô như nói' con dám nói k thử xem?' Làm cho cô hơi run
" à... dạ con đâu có ghét ANH HỌ đâu" mà là cực kì ghét anh ta. Và câu sau cô chỉ nói trong lòng
" thật sao băng nhi em ko ghét anh sao? Anh vui lắm" anh rất vui khi nghe cô nói ko ghét anh nhưng cô lại nhấn mạnh từ anh họ làm anh hơi buồn. Cô chỉ coi anh là anh họ thôi ư? Ko anh sẽ khiến cô thành của anh mãi mãi
" thôi hai đứa vô a
ăn cơm nào"bà thấy ko khí hơi lạ nên lấy cớ để bớt căn
"Vâng" cả hai đồng thanh
Suốt bữa ăn cô cứ bọ tên anh họ làm phiền nào là tiểu băng ăn cái này,cái kia.... ôi ai nói cho cô biết chuyện gì đang sảy ra ko. Trong tiểu thuyết ghi rằng anh là người kiệm lời, ko quan tâm người khác nhưng cô đang thấy gì đây. Một người nói nhìu, quan tâm quá mức anh họ( vâng chỉ riêng mình chị thôu). Đúng là thế giới tiểu thuyết và đời thực khác nhau.
" a! Băng nhi con thay đồ rồi à!"
Cô đang đánh giá anh thì mẹ cô hỏi thì cô cứ có cảm giác nhìn lén bị người ta bắc tại trận vậy. Hai gò má cô nổi lên rặn mây hồng trông cô rất đáng yêu làm cho trái tim ai đó lõi một nhịp.
Anh đang nói chuyện với bác gái thì nghe có người xuống nên anh ngước lên nhìn. Trước mặt anh là một cô gái như thiên sứ cô có mái tóc nâu thả dài ngang lưng, đôi mắt tím to tròn, mũi cao, đôi môi anh đào đỏ mọng làm anh muốn cắn. Cô diện một cái váy màu hồng đơn giản làm cho cô thêm phần đáng yêu
" đây là ai vậy mẹ?" Cô nhìn người con trai trước mặt rất quen nhưng ko nhớ được
" con nói gì vậy băng nhi? Đây là anh họ con hoàng quấc bảo" mẹ cô thấy cô ki nhớ nên đã nhắc khéo cô
"À...anh họ...CÁI GÌ?" cô đang nghe nhầm có phải ko? Đây là anh họ cô và cũng là nam chủ đấy. Tại sao anh ta lại ở đây? 2 năm sau anh ta mới xuất hiện mà?..vv... bao câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
" con làm gì mà hét lên vậy?" Mẹ cô thấy cô hét lên làm cho bà hết hồn
" chắc tiểu băng ko thích con rồi" anh quan sát cô từ nảy tới giờ nên lên tiếng
"Làm gì có chuyện đó phải ko băng nhi?" Bà vừa nói vừa liếc cô như nói' con dám nói k thử xem?' Làm cho cô hơi run
" à... dạ con đâu có ghét ANH HỌ đâu" mà là cực kì ghét anh ta. Và câu sau cô chỉ nói trong lòng
" thật sao băng nhi em ko ghét anh sao? Anh vui lắm" anh rất vui khi nghe cô nói ko ghét anh nhưng cô lại nhấn mạnh từ anh họ làm anh hơi buồn. Cô chỉ coi anh là anh họ thôi ư? Ko anh sẽ khiến cô thành của anh mãi mãi
" thôi hai đứa vô a
ăn cơm nào"bà thấy ko khí hơi lạ nên lấy cớ để bớt căn
"Vâng" cả hai đồng thanh
Suốt bữa ăn cô cứ bọ tên anh họ làm phiền nào là tiểu băng ăn cái này,cái kia.... ôi ai nói cho cô biết chuyện gì đang sảy ra ko. Trong tiểu thuyết ghi rằng anh là người kiệm lời, ko quan tâm người khác nhưng cô đang thấy gì đây. Một người nói nhìu, quan tâm quá mức anh họ( vâng chỉ riêng mình chị thôu). Đúng là thế giới tiểu thuyết và đời thực khác nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook