Yêu Em Như Sinh Mệnh
-
Chương 77: Tâm cô lay động
Diệp Chi Sinh vì bất chợt đồng ý lời mời của ông Murase đi Nhật Bản, vậy nên ngày hôm sau đến công ty, liền gọi thư ký Mạc vào phòng làm việc, chỉ cho cô văn kiện được anh chất thành một chòng cao trên góc bàn.
Bảo cô không cần theo anh đi Nhật Bản, mà ở lại công ty xử lý công việc, các hạng mục anh đã ký, thì cứ theo đó mà tiến hành, còn việc gì quan trọng, thì cứ liện lạc với anh qua Mail.
Lo ổn thoả việc công ty, sau đó anh mới cùng Lương Tưởng Huân và ông Murase lên máy bay đi một chuyến tới đất nước Mặt Trời mọc.
Trong suốt ba ngày ở đất nước Nhật Bản, mặc dù chỉ có thể mang Lương Tưởng Huân theo với lý do là đi vì công việc, thế nhưng, trong ba ngày này mà nói, lại khiến cho Diệp Chi Sinh cảm thấy rất vui vẻ.
Lương Tưởng Huân có lẽ cũng giống như anh, bởi vì cao hứng mà quên mất phải dùng kính ngữ, trong lúc nói chuyện với anh rất tự nhiên, có khi còn cười tươi, khiến cho anh có cảm giác, cứ như anh và cô chưa từng náo chuyện lớn không vui, cũng chưa từng tách nhau ra… Mà điều là ôn hoà nhu thuận, cảm giác này đối với anh thật rất tốt đẹp.
Ngày thứ nhất, anh và cô được ông Murase đưa đến thị trấn Wazuka, chiêm ngưỡng đồi trà xanh, với những luống cây được trồng thẳng tắp, ngăn nắp, khiến người nhìn vào cảm thấy rất mãn nhãn.
Từ sau lập xuân tám mươi tám ngày, thì đây là đợt hái trà xanh đầu tiên, vậy nên những người công nhân đang hết sức chuyên cần tỉ mỉ, hái ra những búp trà non xanh tươi, đạt chất lượng nhất, với mong muốn gửi đi những sản phẩm tốt nhất đến tay người tiêu dùng.
Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân cũng nhiệt tình tham gia, theo sự hướng dẫn của một cô công nhân, vui vẻ hái trà.
Đến ngày thứ hai, lại quay về thành phố Kyoto, đi xem nhà máy sản xuất trà xanh, vừa đi, ông Maruse vừa giới thiệu cho Diệp Chi Sinh từng quy trình, trải qua rất nhiều công đoạn đến đóng gói cho ra thành phẩm.
Trong suốt quá trình trao đổi giữa hai người, Lương Tưởng Huân vẫn luôn theo sát bên cạnh để phiên dịch.
Tối ngày hôm đó, Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân còn được ông Masure mời đến nhà dùng cơm, trong lúc dùng bữa, mọi người cũng rất vui vẻ thoải mái.
Qua một hồi trò chuyện mới biết, vợ của ông Maruse từng là một diễn viên kiêm ca sĩ khá nổi tiếng, nhưng vì kết hôn với ông, rồi sinh phải con nhỏ, thế nên đã rút lui khỏi làng giải trí, để lui về chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Đến ngày thứ ba, vừa đúng lúc có lễ hội lớn, vợ chồng ông Maruse liền đưa Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân đi tham gia náo nhiệt, còn đi tham quan rất nhiều nơi nổi tiếng trong thành phố Kyoto, và ngoại thành.
Bởi vì sáng ngày hôm sau, Diệp Chi Sinh đã quay trở về Bắc Kinh, nên vợ chồng Maruse rất nhiệt tình tiếp đãi, Đưa hai người vòng quanh đến địa điểm cuối cùng trong thành phố, thì đã hơn mười giờ tối, sau đó mới chịu để cho hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lương Tưởng Huân sau khi tắm xong, định lấy điện thoại xem lại hình ảnh lúc chiều cô chụp ra xem, mới phát hiện, điện thoại không có ở trong túi xách nữa.
Lúc chiều cô cùng mọi người đi vào đền thờ Fushimi, là nơi thờ cúng nên cô đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, nhằm tránh làm phiền đến người xung quanh, vậy nên có gọi vào cũng không thể nghe được tiếng chuông.
Cô ngồi ngốc ở trong phòng, suy nghĩ không biết có nên qua phòng của Diệp Chi Sinh một chuyến, hỏi thử xem, anh là có nhặt được điện thoại của cô không?
Nhưng hiện đã mười một giờ rồi, bây giờ qua đó gõ cửa, niếu như Diệp Chi Sinh đang ngủ, vậy thì thật rất ngại... Nhưng niếu đợi đến sáng mới hỏi, lỡ như anh không có nhặt được, mà bị rơi ở đâu đó thì làm sao đây? Ở trong điện thoại đó có rất nhiều thứ quan trọng.
Cô sau một hồi do dự, mới dứt khoát đứng dậy, đi đến phòng của Diệp Chi Sinh bên cạnh, nuốt nuốt nước bọt, nâng tay lên gõ nhẹ hai lần lên cửa gỗ.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa liền được mở ra, cô định mở miệng hỏi, thì nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang nói vào micro điện thoại bằng tiếng Anh, nên không có lên tiếng hỏi mà đứng yên một chỗ đợi.
Diệp Chi Sinh là đang nói chuyện với đối tác người nước ngoài về hạng mục đầu tư khá quan trọng, sợ Lương Tưởng Huân đợi lâu, nên nhìn cô, rồi chỉ chỉ tay vào bên trong, ý nói cô vào trong phòng ngồi đợi.
Lương Tưởng Huân hiểu ý, liền gật nhẹ đầu, rồi đi vào bên trong, tuỳ tiện ngồi lên một góc giường, sau đó nhìn ngó nghiên trong phòng, xem có nhìn thấy điện thoại của mình không.
Ánh mắt chợt dừng lại ở bàn nhỏ, laptop của Diệp Chi Sinh vẫn còn đang mở, bên cạnh còn có rất nhiều văn kiện dỡ ra một nữa.
Trễ như vậy, mà Diệp Chi Sinh còn phải làm việc sao? Văn kiện nhiều như vậy, cộng thêm vấn đề đang bàn luận với người bên kia điện thoại, có thể đoán được, anh là đang rất bận.
Thế sao lúc sáng, anh lại hỏi ông Maruse ở thành phố này có nơi nào đặc biệt không, anh muốn đi xem một chút, lại nói tính của anh trước giờ không thích nơi náo nhiệt, sao lại nói như thế…
Còn đang mãi lo suy nghĩ, một bên má của cô liền truyền tới độ ấm.
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cốc nước trà.
Diệp Chi Sinh là sau khi rót nước trà ấm vào cốc, mang tới cho Lương Tưởng Huân, nhưng anh đang bận tiếp điện thoại, không thể gọi cô được, cô lại chăm chú nhìn thứ gì trên bàn của anh đến ngốc ra, vậy nên mới lấy cốc trà áp lên má cô.
Lương Tưởng Huân đưa tay đón cốc trà, nhỏ giọng nói “Cám ơn.” Rồi cúi đầu, uống một ngụm.
Bảo cô không cần theo anh đi Nhật Bản, mà ở lại công ty xử lý công việc, các hạng mục anh đã ký, thì cứ theo đó mà tiến hành, còn việc gì quan trọng, thì cứ liện lạc với anh qua Mail.
Lo ổn thoả việc công ty, sau đó anh mới cùng Lương Tưởng Huân và ông Murase lên máy bay đi một chuyến tới đất nước Mặt Trời mọc.
Trong suốt ba ngày ở đất nước Nhật Bản, mặc dù chỉ có thể mang Lương Tưởng Huân theo với lý do là đi vì công việc, thế nhưng, trong ba ngày này mà nói, lại khiến cho Diệp Chi Sinh cảm thấy rất vui vẻ.
Lương Tưởng Huân có lẽ cũng giống như anh, bởi vì cao hứng mà quên mất phải dùng kính ngữ, trong lúc nói chuyện với anh rất tự nhiên, có khi còn cười tươi, khiến cho anh có cảm giác, cứ như anh và cô chưa từng náo chuyện lớn không vui, cũng chưa từng tách nhau ra… Mà điều là ôn hoà nhu thuận, cảm giác này đối với anh thật rất tốt đẹp.
Ngày thứ nhất, anh và cô được ông Murase đưa đến thị trấn Wazuka, chiêm ngưỡng đồi trà xanh, với những luống cây được trồng thẳng tắp, ngăn nắp, khiến người nhìn vào cảm thấy rất mãn nhãn.
Từ sau lập xuân tám mươi tám ngày, thì đây là đợt hái trà xanh đầu tiên, vậy nên những người công nhân đang hết sức chuyên cần tỉ mỉ, hái ra những búp trà non xanh tươi, đạt chất lượng nhất, với mong muốn gửi đi những sản phẩm tốt nhất đến tay người tiêu dùng.
Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân cũng nhiệt tình tham gia, theo sự hướng dẫn của một cô công nhân, vui vẻ hái trà.
Đến ngày thứ hai, lại quay về thành phố Kyoto, đi xem nhà máy sản xuất trà xanh, vừa đi, ông Maruse vừa giới thiệu cho Diệp Chi Sinh từng quy trình, trải qua rất nhiều công đoạn đến đóng gói cho ra thành phẩm.
Trong suốt quá trình trao đổi giữa hai người, Lương Tưởng Huân vẫn luôn theo sát bên cạnh để phiên dịch.
Tối ngày hôm đó, Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân còn được ông Masure mời đến nhà dùng cơm, trong lúc dùng bữa, mọi người cũng rất vui vẻ thoải mái.
Qua một hồi trò chuyện mới biết, vợ của ông Maruse từng là một diễn viên kiêm ca sĩ khá nổi tiếng, nhưng vì kết hôn với ông, rồi sinh phải con nhỏ, thế nên đã rút lui khỏi làng giải trí, để lui về chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Đến ngày thứ ba, vừa đúng lúc có lễ hội lớn, vợ chồng ông Maruse liền đưa Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân đi tham gia náo nhiệt, còn đi tham quan rất nhiều nơi nổi tiếng trong thành phố Kyoto, và ngoại thành.
Bởi vì sáng ngày hôm sau, Diệp Chi Sinh đã quay trở về Bắc Kinh, nên vợ chồng Maruse rất nhiệt tình tiếp đãi, Đưa hai người vòng quanh đến địa điểm cuối cùng trong thành phố, thì đã hơn mười giờ tối, sau đó mới chịu để cho hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lương Tưởng Huân sau khi tắm xong, định lấy điện thoại xem lại hình ảnh lúc chiều cô chụp ra xem, mới phát hiện, điện thoại không có ở trong túi xách nữa.
Lúc chiều cô cùng mọi người đi vào đền thờ Fushimi, là nơi thờ cúng nên cô đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, nhằm tránh làm phiền đến người xung quanh, vậy nên có gọi vào cũng không thể nghe được tiếng chuông.
Cô ngồi ngốc ở trong phòng, suy nghĩ không biết có nên qua phòng của Diệp Chi Sinh một chuyến, hỏi thử xem, anh là có nhặt được điện thoại của cô không?
Nhưng hiện đã mười một giờ rồi, bây giờ qua đó gõ cửa, niếu như Diệp Chi Sinh đang ngủ, vậy thì thật rất ngại... Nhưng niếu đợi đến sáng mới hỏi, lỡ như anh không có nhặt được, mà bị rơi ở đâu đó thì làm sao đây? Ở trong điện thoại đó có rất nhiều thứ quan trọng.
Cô sau một hồi do dự, mới dứt khoát đứng dậy, đi đến phòng của Diệp Chi Sinh bên cạnh, nuốt nuốt nước bọt, nâng tay lên gõ nhẹ hai lần lên cửa gỗ.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa liền được mở ra, cô định mở miệng hỏi, thì nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang nói vào micro điện thoại bằng tiếng Anh, nên không có lên tiếng hỏi mà đứng yên một chỗ đợi.
Diệp Chi Sinh là đang nói chuyện với đối tác người nước ngoài về hạng mục đầu tư khá quan trọng, sợ Lương Tưởng Huân đợi lâu, nên nhìn cô, rồi chỉ chỉ tay vào bên trong, ý nói cô vào trong phòng ngồi đợi.
Lương Tưởng Huân hiểu ý, liền gật nhẹ đầu, rồi đi vào bên trong, tuỳ tiện ngồi lên một góc giường, sau đó nhìn ngó nghiên trong phòng, xem có nhìn thấy điện thoại của mình không.
Ánh mắt chợt dừng lại ở bàn nhỏ, laptop của Diệp Chi Sinh vẫn còn đang mở, bên cạnh còn có rất nhiều văn kiện dỡ ra một nữa.
Trễ như vậy, mà Diệp Chi Sinh còn phải làm việc sao? Văn kiện nhiều như vậy, cộng thêm vấn đề đang bàn luận với người bên kia điện thoại, có thể đoán được, anh là đang rất bận.
Thế sao lúc sáng, anh lại hỏi ông Maruse ở thành phố này có nơi nào đặc biệt không, anh muốn đi xem một chút, lại nói tính của anh trước giờ không thích nơi náo nhiệt, sao lại nói như thế…
Còn đang mãi lo suy nghĩ, một bên má của cô liền truyền tới độ ấm.
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cốc nước trà.
Diệp Chi Sinh là sau khi rót nước trà ấm vào cốc, mang tới cho Lương Tưởng Huân, nhưng anh đang bận tiếp điện thoại, không thể gọi cô được, cô lại chăm chú nhìn thứ gì trên bàn của anh đến ngốc ra, vậy nên mới lấy cốc trà áp lên má cô.
Lương Tưởng Huân đưa tay đón cốc trà, nhỏ giọng nói “Cám ơn.” Rồi cúi đầu, uống một ngụm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook