Yêu Em Như Sinh Mệnh
-
Chương 63: Tôi không quen biết người này (2)
Lần chạm mặt bất ngờ với Lương Tưởng Huân ở sân bay Hồng Kông vào ngày hôm đó, cứ như một nốt nhạc, ngân lên tiếng vang, nhưng chỉ qua vài phút sau đó lại trở về im lặng, không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của anh.
Sau khi cuộc họp đại hội cổ đông kết thúc, Diệp Chi Sinh liền bay về Bắc Kinh, tiếp tục công việc như thường lệ.
Cốc cốc cốc.
“Vào.”
Thư ký Mạc nghe được ngữ điệu trầm thấp của Diệp Chi Sinh truyền tới, liền đưa tay đẩy cửa bước vào trong, mang phần văn kiện đặt lên bàn làm việc.
“Giám đốc Diệp, bên phòng thu mua cần nhập một lượng sản phẩm lớn, cần có chữ ký của ngài.”
Diệp Chi Sinh mắt không rời màng hình laptop, các ngón tay thon dài thành thục, gõ gõ trên bàn phím, đến hoàn thành xong phần văn bản, ấn gửi mail đi, anh mới dời tầm mắt rơi xuống văn kiện.
Sau khi xem qua nội dung, nhìn thấy không có vấn đề gì, liền cầm bút máy, động bút vài đường ký tên vào.
Lúc Diệp Chi Sinh cầm tập tài liệu trả lại cho thư ký Mạc, một tấm danh thiếp từ trong văn kiện liền rơi xuống. Kiểu dáng và màu sắc của logo được in trên tấm danh thiếp, khiến anh nhìn rất quen mắt, cảm giác như đã từng thấy qua ở nơi nào, anh khẽ nhăn mày, nhặt tấm danh thiếp lên nhìn một chút, hồi lâu mới nhớ ra.
Là ngày hôm đó ở sân bay, anh đã nhìn thấy biểu tượng logo này, được cài trên ngực áo của Lương Tưởng Huân, nhưng lúc đó anh chỉ lo nghĩ đến một câu nói lạnh bạc của cô, nói cô và anh không quen biết, mà không để ý đến chuyện khác.
Ngay lúc thư ký Mạc vừa đưa tay chạm đến tay cầm cánh cửa, sắp bước ra ngoài, liền nghe được Diệp Chi Sinh gọi.
“Mạc Xuyên, tới đây một chút.”
“Giám đốc, ngài còn có việc gì cần căn dặn?” thư ký Mạc nhẹ giọng hỏi.
Diệp Chi Sinh đưa tấm danh thiếp tới trước mặt thư ký Mạc: “Cái này, của cô?”
Thư ký Mạc đón lấy tấm danh thiếp, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú, sau mới “À” một tiếng, cười nhẹ nói.
“Là tuần trước ở Hồng Kông, sau khi rời khỏi hội trường, giám đốc Doãn đã đưa cho ngài tấm danh thiếp này, nói rằng có người em mở công ty phiên dịch, khi có dịp cần thì nhờ ngài ủng hộ, khi ấy ngài còn gật đầu, đưa tấm danh thiếp cho tôi, ngài không nhớ sao?”
Diệp Chi Sinh không trả lời câu hỏi của thư ký Mạc, anh liếc mắt nhìn tên công ty trên tấm thẻ danh thiếp, rồi nhập chữ vào máy tính lên mạng tra kết quả.
Anh nhấp vào đường link dẫn đến trang wed của công ty Diplomac, bên dưới những dòng chữ quảng bá cho thương hiệu, giới thiệu chất lượng uy tín, thông tin bảng giá của từng gói dịch vụ. Là một dãy tên nổi trội được xướng danh, nằm trong đội ngũ chuyên gia phiên dịch cao cấp.
Tầm mắt anh dừng lại ở một cái tên cực kỳ quen thuộc, anh rê chuột nhấp vào thông tin của cái tên ấy, ở trên màng ảnh máy tính, hiện lên một nữ nhân viên khoát trên người đồng phục công ty Diplomac. Trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ, dù là qua hình ảnh, nhưng đôi mắt ấy, vẫn đủ ma lực truyền đến người xem, một loại cảm giác nhu tình, ấm áp đến lạ thường.
Thư ký Mạc đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Diệp Chi Sinh đang trầm mặc ngồi yên trên ghế, ngón tay cách một lúc lại gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, động tác này lập lại điều đặn, như là đang thận trọng suy xét về vấn đề gì đó rất nghiêm túc.
Vì cô đứng đối diện với bàn làm việc, không thể nhìn thấy Diệp tổng là đang nhìn thứ gì bên trong đó, cô do dự hồi lâu, sau cùng cũng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.
“Giám đốc Diệp, ngài đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Diệp Chi Sinh bởi vì biết được, Lương Tưởng Huân đang làm việc cho một công ty phiên dịch ở Hồng Kông, nên tâm tình trở nên tốt lên, ở nơi mềm yếu sâu thẳm trong lòng anh, như không ngừng hối thúc anh, ngay bây giờ liền chạy tới đó, kéo cô ghì chặt vào trong lòng, kể ra với cô, anh có bao nhiêu đêm không thể chợp mắt được vì mong nhớ, lo lắng cho cô ở nơi nào đó một mình không bình an, hoặc gặp phiền toái không ai bảo vệ.
Nhưng ngay lúc đó, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của ngày hôm đó ở sân bay, thanh âm của cô lúc mở miệng lạnh bạc, vô tình đến khó nghe, sau khi dứt lời, nhìn cũng không muốn nhìn, lãnh đạm vượt qua người anh.
Lý trí lại nhắc nhở cho anh biết, cô là muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, sau khi ly hôn, chính là người xa lạ, không có bất kỳ mối quan hệ nào, anh không nên tới đó phiền cô.
Trong đầu anh quay cuồng chóng mặt, bởi hai luồng suy nghĩ, đang không ngừng tranh đấu giữa ý định. “Muốn gặp cô” và, “Không gặp nữa.”
Không gặp.
Không được.
Không gặp.
Không được.
Nên buông xuống ý niệm này, không gặp nữa…
Diệp Chi Sinh nghĩ tới đây, cánh tay trái vốn đang hờ hững đặt trên đùi, bất ngờ gia tăng lực đạo, dùng móng tay bấm thật mạnh đến các đường mạch máu nơi bàn tay điều hiện rõ lên.
Không gặp cô nữa, anh thật sự làm được sao?
Một đêm kia, cô nói rời đi không để anh nhìn thấy, cô quả nhiên là không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, có biết anh phải kìm nén đến thế nào để không phát điên lên, bởi vì lo lắng cho cô không?
Anh từng phái người đi tìm cô khắp nơi, để biết cô sống có tốt không? Nhưng những người anh phái đi, điều không một ai có được tin tức về cô cả, lúc đó anh thất vọng đến thế nào có biết không?
Hiện tại, biết được tin tức về cô, niếu anh còn do dự không gặp, nói không chừng cả đời này, sẽ chẳng còn có cơ hội vô tình chạm mặt một lần nào nữa, anh thật sự muốn như vậy?
Không được, anh không thể không gặp, dù cô có muốn gặp anh, hay rất không muốn gặp anh, anh điều mặc kệ không muốn quản, anh nhất định phải gặp cô.
Sau khi cuộc họp đại hội cổ đông kết thúc, Diệp Chi Sinh liền bay về Bắc Kinh, tiếp tục công việc như thường lệ.
Cốc cốc cốc.
“Vào.”
Thư ký Mạc nghe được ngữ điệu trầm thấp của Diệp Chi Sinh truyền tới, liền đưa tay đẩy cửa bước vào trong, mang phần văn kiện đặt lên bàn làm việc.
“Giám đốc Diệp, bên phòng thu mua cần nhập một lượng sản phẩm lớn, cần có chữ ký của ngài.”
Diệp Chi Sinh mắt không rời màng hình laptop, các ngón tay thon dài thành thục, gõ gõ trên bàn phím, đến hoàn thành xong phần văn bản, ấn gửi mail đi, anh mới dời tầm mắt rơi xuống văn kiện.
Sau khi xem qua nội dung, nhìn thấy không có vấn đề gì, liền cầm bút máy, động bút vài đường ký tên vào.
Lúc Diệp Chi Sinh cầm tập tài liệu trả lại cho thư ký Mạc, một tấm danh thiếp từ trong văn kiện liền rơi xuống. Kiểu dáng và màu sắc của logo được in trên tấm danh thiếp, khiến anh nhìn rất quen mắt, cảm giác như đã từng thấy qua ở nơi nào, anh khẽ nhăn mày, nhặt tấm danh thiếp lên nhìn một chút, hồi lâu mới nhớ ra.
Là ngày hôm đó ở sân bay, anh đã nhìn thấy biểu tượng logo này, được cài trên ngực áo của Lương Tưởng Huân, nhưng lúc đó anh chỉ lo nghĩ đến một câu nói lạnh bạc của cô, nói cô và anh không quen biết, mà không để ý đến chuyện khác.
Ngay lúc thư ký Mạc vừa đưa tay chạm đến tay cầm cánh cửa, sắp bước ra ngoài, liền nghe được Diệp Chi Sinh gọi.
“Mạc Xuyên, tới đây một chút.”
“Giám đốc, ngài còn có việc gì cần căn dặn?” thư ký Mạc nhẹ giọng hỏi.
Diệp Chi Sinh đưa tấm danh thiếp tới trước mặt thư ký Mạc: “Cái này, của cô?”
Thư ký Mạc đón lấy tấm danh thiếp, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú, sau mới “À” một tiếng, cười nhẹ nói.
“Là tuần trước ở Hồng Kông, sau khi rời khỏi hội trường, giám đốc Doãn đã đưa cho ngài tấm danh thiếp này, nói rằng có người em mở công ty phiên dịch, khi có dịp cần thì nhờ ngài ủng hộ, khi ấy ngài còn gật đầu, đưa tấm danh thiếp cho tôi, ngài không nhớ sao?”
Diệp Chi Sinh không trả lời câu hỏi của thư ký Mạc, anh liếc mắt nhìn tên công ty trên tấm thẻ danh thiếp, rồi nhập chữ vào máy tính lên mạng tra kết quả.
Anh nhấp vào đường link dẫn đến trang wed của công ty Diplomac, bên dưới những dòng chữ quảng bá cho thương hiệu, giới thiệu chất lượng uy tín, thông tin bảng giá của từng gói dịch vụ. Là một dãy tên nổi trội được xướng danh, nằm trong đội ngũ chuyên gia phiên dịch cao cấp.
Tầm mắt anh dừng lại ở một cái tên cực kỳ quen thuộc, anh rê chuột nhấp vào thông tin của cái tên ấy, ở trên màng ảnh máy tính, hiện lên một nữ nhân viên khoát trên người đồng phục công ty Diplomac. Trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ, dù là qua hình ảnh, nhưng đôi mắt ấy, vẫn đủ ma lực truyền đến người xem, một loại cảm giác nhu tình, ấm áp đến lạ thường.
Thư ký Mạc đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Diệp Chi Sinh đang trầm mặc ngồi yên trên ghế, ngón tay cách một lúc lại gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, động tác này lập lại điều đặn, như là đang thận trọng suy xét về vấn đề gì đó rất nghiêm túc.
Vì cô đứng đối diện với bàn làm việc, không thể nhìn thấy Diệp tổng là đang nhìn thứ gì bên trong đó, cô do dự hồi lâu, sau cùng cũng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.
“Giám đốc Diệp, ngài đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Diệp Chi Sinh bởi vì biết được, Lương Tưởng Huân đang làm việc cho một công ty phiên dịch ở Hồng Kông, nên tâm tình trở nên tốt lên, ở nơi mềm yếu sâu thẳm trong lòng anh, như không ngừng hối thúc anh, ngay bây giờ liền chạy tới đó, kéo cô ghì chặt vào trong lòng, kể ra với cô, anh có bao nhiêu đêm không thể chợp mắt được vì mong nhớ, lo lắng cho cô ở nơi nào đó một mình không bình an, hoặc gặp phiền toái không ai bảo vệ.
Nhưng ngay lúc đó, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của ngày hôm đó ở sân bay, thanh âm của cô lúc mở miệng lạnh bạc, vô tình đến khó nghe, sau khi dứt lời, nhìn cũng không muốn nhìn, lãnh đạm vượt qua người anh.
Lý trí lại nhắc nhở cho anh biết, cô là muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, sau khi ly hôn, chính là người xa lạ, không có bất kỳ mối quan hệ nào, anh không nên tới đó phiền cô.
Trong đầu anh quay cuồng chóng mặt, bởi hai luồng suy nghĩ, đang không ngừng tranh đấu giữa ý định. “Muốn gặp cô” và, “Không gặp nữa.”
Không gặp.
Không được.
Không gặp.
Không được.
Nên buông xuống ý niệm này, không gặp nữa…
Diệp Chi Sinh nghĩ tới đây, cánh tay trái vốn đang hờ hững đặt trên đùi, bất ngờ gia tăng lực đạo, dùng móng tay bấm thật mạnh đến các đường mạch máu nơi bàn tay điều hiện rõ lên.
Không gặp cô nữa, anh thật sự làm được sao?
Một đêm kia, cô nói rời đi không để anh nhìn thấy, cô quả nhiên là không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, có biết anh phải kìm nén đến thế nào để không phát điên lên, bởi vì lo lắng cho cô không?
Anh từng phái người đi tìm cô khắp nơi, để biết cô sống có tốt không? Nhưng những người anh phái đi, điều không một ai có được tin tức về cô cả, lúc đó anh thất vọng đến thế nào có biết không?
Hiện tại, biết được tin tức về cô, niếu anh còn do dự không gặp, nói không chừng cả đời này, sẽ chẳng còn có cơ hội vô tình chạm mặt một lần nào nữa, anh thật sự muốn như vậy?
Không được, anh không thể không gặp, dù cô có muốn gặp anh, hay rất không muốn gặp anh, anh điều mặc kệ không muốn quản, anh nhất định phải gặp cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook