Yêu Em Như Sinh Mệnh
-
Chương 125: Đừng để tôi xem hiểu tâm tình
Ánh mắt của Diệp Chi Sinh quá mức bức người, khiến cho Lương Tưởng Huân trong lòng kinh sợ, theo phản xạ có điều kiện quay đầu né tránh.
Nhưng là, hành động này của cô, không những không tiêu tán được kinh sợ nơi đáy lòng, ngược lại càng chọc cho Diệp Chi Sinh thêm phần tức giận.
Nhìn thấy cô kéo căng khoé môi, quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt anh bỗng trở nên u ám đáng sợ, tay anh tăng thêm sức lực, bóp cằm Lương Tưởng Huân đến xương sắp gãy, ép cô phải quay lại nhìn vào anh, ngữ khí mở miệng mang theo tia giễu cợt.
“Thế nào? Bởi vì người ở trước mặt là tôi, không phải là Hà Nghinh Phong, cho nên nhìn không thuận mắt?"
“Nhưng mà, Lương Tưởng Huân, để tôi nhắc cho em rõ, thời điểm hiện tại em đang là người của Diệp Chi Sinh tôi, chỗ em đứng đây, cũng chính là nhà của tôi, và người ở trước mặt em, càng là tôi, không phải tên đàn ông đó! Thế nên, dù chỉ là ở trong suy nghĩ, em cũng phải nghĩ ở chỗ này, không được phép vọng tưởng đến nơi khác.”
Những câu phía sau Diệp Chi Sinh nói ra, ngữ điệu ra lệnh, cảnh cáo rõ ràng, xong liền hất tay ra khỏi cằm Lương Tưởng Huân, nóng giận xoay người.
Trước lúc rời khỏi, anh giống như là nghĩ đến điều gì, anh không có quay người lại mà đứng yên lặng bên cửa, đưa về phía cô một bóng lưng thẳng tắp, trầm mặc gần một phút, dưới đáy lòng thay đổi ngữ khí, thấp giọng bỏ lại thêm một câu.
“Dù cho em có nhớ hắn ta tới điên, dù ở bên cạnh tôi em không vui vẻ, thì ở trước mặt tôi em cũng nên nhẫn nại, che giấu đi một chút, đừng để cho tôi xem hiểu tâm tình của em như vậy… Đợi sau khi mười ba ngày này kết thúc, rồi hãy chạy đi tìm hắn ta bồi dưỡng tình cảm vẫn còn chưa muộn đâu.”
Anh dứt lời điều không có quay lại nhìn cô, liền khép cửa lại.
Bóng lưng của Diệp Chi Sinh vừa khuất sau cánh cửa, đôi mắt Lương Tưởng Huân liền giăng lên một tầng sương mù dày đặc, cô cắn chặt môi dưới đến hiện ra tơ máu đỏ, ngăn không cho luồng uất khí tiếp tục dâng lên.
Thẳng cho đến khi cô nghe ở bên ngoài vang lên tiếng nổ máy xe, nơi khoé mắt cô mới bắt đầu có hai giọt nước âm ấm lăn dài trên gương mặt trắng nõn, âm thanh động cơ mỗi lúc dần dần xa, dần dần nhỏ rồi mất hẳn, thì nước mắt của cô liền giống như trân châu đứt dây, một giọt lại một giọt, cứ thi nhau rơi xuống không ngừng.
Diệp Chi Sinh, có lẽ anh không biết, ở bên cạnh anh, em nữa điểm không vui vẻ cũng không có, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, ở bên cạnh anh, em mới có thể cảm nhận được trái tim mình vẫn còn hoạt động. Thứ khiến em không vui vẻ, phải tận lực che giấu nhất chính là, không để cho anh xem hiểu rõ tâm tình thật sự ở trong lòng em…
Diệp Chi Sinh đi rồi, khoảng chừng mười phút sau, người bảo vệ liền đưa một vị bác sĩ nữ tới trước cửa phòng trên lầu hai, rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa gỗ, ôn hoà cất tiếng gọi.
“Cô Lương, xin hỏi hiện giờ có tiện cho chúng tôi vào trong không?”
Nghe có người gọi, Lương Tưởng Huân liền vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt của mình, rồi lên tiếng nói: “Vâng.”
Người bảo vệ được sự cho phép, mới dám mở cửa đưa vị bác sĩ nữ đi vào, đến bên cạnh giường, giải thích một chút.
“Đây là bác sĩ Lộ, bà ấy đến đây để xử lý vết thương cho cô Lương đó.”
“Xin hỏi cô Lương bị thương ở nơi nào, để tôi liền xử lý.” Bác sĩ Lộ mở cặp thuốc y tế ra rồi lên tiếng hỏi.
Lương Tưởng Huân đưa mắt nhìn lòng bàn tay mình một chút, rồi lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu, chỉ là bị rách một mảng da nhỏ, không bôi thuốc thì vài ngày sau cũng sẽ tự động kéo lành thôi.”
“Vết thương tuy nhỏ, nhưng vẫn phải xử lý tốt, không thì sẽ bị nhiễm trùng, lúc đó sẽ rất đau đớn đó.” Bác sĩ Lộ lại nói.
“Tôi đã nói không sao rồi mà…” Lương Tưởng Huân khẽ nhăn đôi lông mày lại.
Loại đau đớn nhỏ bé này so sánh với đau đớn nơi đáy lòng cô, thì có gì lợi hại chứ? Vả lại, hiện giờ tâm trạng cô rất xấu, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Người bảo vệ cười hiền.
“Đây là phân phó của ông Diệp trước lúc rời khỏi biệt thự, chúng tôi không thể làm trái lời được, mong cô Lương hiểu cho...”
Lương Tưởng Huân định tiếp tục từ chối, nhưng là nhìn thấy vẻ mặt khó xử của người bảo vệ lớn tuổi, cô lại chợt nhớ đến hình ảnh của ba cô lúc còn ở Chu gia, không ít lần bị rơi vào tình huống khó xử, rồi bị chủ la rầy, thế nên cánh môi vừa động lại không nói thêm lời gì, khẽ rũ mi mắt, gật nhẹ đầu thoả hiệp, đưa tay ra cho bác sĩ Lộ khử trùng, bôi thuốc tiêu độc.
Ngay sau khi bác sĩ Lộ rời khỏi, thức ăn cũng được người mang đến, Lương Tưởng Huân ăn xong thì đi lòng vòng trong khuôn viên biệt thự, sau được người bảo vệ cho hay, ngôi biệt thự này, là nơi Diệp Chi Sinh chào đời, gia đình anh ngày trước sinh sống ở đây, nhưng vì sau này Diệp gia mở công ty ở nội thành Bắc Kinh, và gặp thời hưng thịnh, cho nên họ đã chuyển đến một ngôi biệt thự mới gần nơi làm việc, còn nơi này thì giữ ông ở lại trông coi.
Có thể là do tuổi tác của người bảo vệ và ba của cô không mấy chênh lệch, lại thêm tính cách của người bảo vệ rất ôn hoà, cũng từng là người làm công, cho nên sau một hồi trò chuyện với người bảo vệ, tâm tình cô đã dần tốt lên, lúc nghe ông lắc lắc đầu ngao ngán kể về Diệp Chi Sinh ngày còn nhỏ, nghịch ngợm khiến cho ông phiền toái đến cỡ nào? Cô còn nhịn không được bật cười vui vẻ với người bảo vệ.
Nhưng là, hành động này của cô, không những không tiêu tán được kinh sợ nơi đáy lòng, ngược lại càng chọc cho Diệp Chi Sinh thêm phần tức giận.
Nhìn thấy cô kéo căng khoé môi, quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt anh bỗng trở nên u ám đáng sợ, tay anh tăng thêm sức lực, bóp cằm Lương Tưởng Huân đến xương sắp gãy, ép cô phải quay lại nhìn vào anh, ngữ khí mở miệng mang theo tia giễu cợt.
“Thế nào? Bởi vì người ở trước mặt là tôi, không phải là Hà Nghinh Phong, cho nên nhìn không thuận mắt?"
“Nhưng mà, Lương Tưởng Huân, để tôi nhắc cho em rõ, thời điểm hiện tại em đang là người của Diệp Chi Sinh tôi, chỗ em đứng đây, cũng chính là nhà của tôi, và người ở trước mặt em, càng là tôi, không phải tên đàn ông đó! Thế nên, dù chỉ là ở trong suy nghĩ, em cũng phải nghĩ ở chỗ này, không được phép vọng tưởng đến nơi khác.”
Những câu phía sau Diệp Chi Sinh nói ra, ngữ điệu ra lệnh, cảnh cáo rõ ràng, xong liền hất tay ra khỏi cằm Lương Tưởng Huân, nóng giận xoay người.
Trước lúc rời khỏi, anh giống như là nghĩ đến điều gì, anh không có quay người lại mà đứng yên lặng bên cửa, đưa về phía cô một bóng lưng thẳng tắp, trầm mặc gần một phút, dưới đáy lòng thay đổi ngữ khí, thấp giọng bỏ lại thêm một câu.
“Dù cho em có nhớ hắn ta tới điên, dù ở bên cạnh tôi em không vui vẻ, thì ở trước mặt tôi em cũng nên nhẫn nại, che giấu đi một chút, đừng để cho tôi xem hiểu tâm tình của em như vậy… Đợi sau khi mười ba ngày này kết thúc, rồi hãy chạy đi tìm hắn ta bồi dưỡng tình cảm vẫn còn chưa muộn đâu.”
Anh dứt lời điều không có quay lại nhìn cô, liền khép cửa lại.
Bóng lưng của Diệp Chi Sinh vừa khuất sau cánh cửa, đôi mắt Lương Tưởng Huân liền giăng lên một tầng sương mù dày đặc, cô cắn chặt môi dưới đến hiện ra tơ máu đỏ, ngăn không cho luồng uất khí tiếp tục dâng lên.
Thẳng cho đến khi cô nghe ở bên ngoài vang lên tiếng nổ máy xe, nơi khoé mắt cô mới bắt đầu có hai giọt nước âm ấm lăn dài trên gương mặt trắng nõn, âm thanh động cơ mỗi lúc dần dần xa, dần dần nhỏ rồi mất hẳn, thì nước mắt của cô liền giống như trân châu đứt dây, một giọt lại một giọt, cứ thi nhau rơi xuống không ngừng.
Diệp Chi Sinh, có lẽ anh không biết, ở bên cạnh anh, em nữa điểm không vui vẻ cũng không có, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, ở bên cạnh anh, em mới có thể cảm nhận được trái tim mình vẫn còn hoạt động. Thứ khiến em không vui vẻ, phải tận lực che giấu nhất chính là, không để cho anh xem hiểu rõ tâm tình thật sự ở trong lòng em…
Diệp Chi Sinh đi rồi, khoảng chừng mười phút sau, người bảo vệ liền đưa một vị bác sĩ nữ tới trước cửa phòng trên lầu hai, rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa gỗ, ôn hoà cất tiếng gọi.
“Cô Lương, xin hỏi hiện giờ có tiện cho chúng tôi vào trong không?”
Nghe có người gọi, Lương Tưởng Huân liền vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt của mình, rồi lên tiếng nói: “Vâng.”
Người bảo vệ được sự cho phép, mới dám mở cửa đưa vị bác sĩ nữ đi vào, đến bên cạnh giường, giải thích một chút.
“Đây là bác sĩ Lộ, bà ấy đến đây để xử lý vết thương cho cô Lương đó.”
“Xin hỏi cô Lương bị thương ở nơi nào, để tôi liền xử lý.” Bác sĩ Lộ mở cặp thuốc y tế ra rồi lên tiếng hỏi.
Lương Tưởng Huân đưa mắt nhìn lòng bàn tay mình một chút, rồi lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu, chỉ là bị rách một mảng da nhỏ, không bôi thuốc thì vài ngày sau cũng sẽ tự động kéo lành thôi.”
“Vết thương tuy nhỏ, nhưng vẫn phải xử lý tốt, không thì sẽ bị nhiễm trùng, lúc đó sẽ rất đau đớn đó.” Bác sĩ Lộ lại nói.
“Tôi đã nói không sao rồi mà…” Lương Tưởng Huân khẽ nhăn đôi lông mày lại.
Loại đau đớn nhỏ bé này so sánh với đau đớn nơi đáy lòng cô, thì có gì lợi hại chứ? Vả lại, hiện giờ tâm trạng cô rất xấu, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Người bảo vệ cười hiền.
“Đây là phân phó của ông Diệp trước lúc rời khỏi biệt thự, chúng tôi không thể làm trái lời được, mong cô Lương hiểu cho...”
Lương Tưởng Huân định tiếp tục từ chối, nhưng là nhìn thấy vẻ mặt khó xử của người bảo vệ lớn tuổi, cô lại chợt nhớ đến hình ảnh của ba cô lúc còn ở Chu gia, không ít lần bị rơi vào tình huống khó xử, rồi bị chủ la rầy, thế nên cánh môi vừa động lại không nói thêm lời gì, khẽ rũ mi mắt, gật nhẹ đầu thoả hiệp, đưa tay ra cho bác sĩ Lộ khử trùng, bôi thuốc tiêu độc.
Ngay sau khi bác sĩ Lộ rời khỏi, thức ăn cũng được người mang đến, Lương Tưởng Huân ăn xong thì đi lòng vòng trong khuôn viên biệt thự, sau được người bảo vệ cho hay, ngôi biệt thự này, là nơi Diệp Chi Sinh chào đời, gia đình anh ngày trước sinh sống ở đây, nhưng vì sau này Diệp gia mở công ty ở nội thành Bắc Kinh, và gặp thời hưng thịnh, cho nên họ đã chuyển đến một ngôi biệt thự mới gần nơi làm việc, còn nơi này thì giữ ông ở lại trông coi.
Có thể là do tuổi tác của người bảo vệ và ba của cô không mấy chênh lệch, lại thêm tính cách của người bảo vệ rất ôn hoà, cũng từng là người làm công, cho nên sau một hồi trò chuyện với người bảo vệ, tâm tình cô đã dần tốt lên, lúc nghe ông lắc lắc đầu ngao ngán kể về Diệp Chi Sinh ngày còn nhỏ, nghịch ngợm khiến cho ông phiền toái đến cỡ nào? Cô còn nhịn không được bật cười vui vẻ với người bảo vệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook