Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
-
Chương 6
Lạc An Hải có cảm giác đang có kẻ nào đó xâm phạm địa bàn của mình, loại cảm giác này làm cho cô thực khó chịu. Cô nhàn nhạt nhìn lướt mọi người ở bên ngoài văn phòng.
Phát hiện ánh mắt boss nữ vương không có chút hòa khí, trừ Elle, tất cả mọi người đều thức thời cúi đầu làm việc. Lạc An Hải nhẫn nhịn cơn tức sắp sửa trào ra, hai tay khoanh trước ngực, kêu Hàn Định Duệ đi vào văn phòng của cô, sau đó kìm nén nỗi uất ức muốn đá cửa, bình tĩnh đóng cửa lại.
Văn phòng Lạc An Hải bố trí rất đơn giản, sau chiếc ghế làm việc là tấm kính thủy tinh ngoại cỡ, văn phòng này tọa lạc ở trung tâm khu buôn bán lớn nhất thành phố, đứng ở trước cửa kính, có cảm giác như nhìn thấy hết cuộc sống của mọi người -- Hàn Định Duệ tin tưởng đây chắc chắn là nguyên nhân mà Lạc an Hải mua tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.
Bên phải là bộ sô pha màu trắng bao quanh chiếc bàn hình vuông, bên trái là nơi để tài liệu, ở đó có đủ các loại giấy tờ của công ty, Hàn Định Duệ kinh ngạc nhìn giá sách ba tầng bên cạnh toàn là truyện tranh.
Phát hiện ra ánh mắt ngó nghiêng của cậu, Lạc An Hải có chút tức giận hừ lớn, “Nhìn đủ chưa!”
Hàn Định Duệ cũng không để ý khẩu khí ác liệt của cô, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái. Lạc An Hải cảm thấy cái liếc mắt kia như đang cười nhạo cô, lập tức bày ra ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn cậu.
“Cậu tới công ty của tôi làm gì?”
“Tôi nói rồi, đến đưa trà chiều cho cô.” Hàn Định Duệ đặt túi giấy lên bàn, lấy một bánh ngọt cùng với một bình trà bằng thủy tinh ra, bên trong là hồng trà vẫn còn nóng.
Lạc An Hải đang muốn bảo cậu cầm theo những thứ này cút khẩn trương thì Hàn Định Duệ đã thức thời nói: “Là chú Lạc bảo tôi mang đến.” Lạc An Hải thất thần, lời vừa định nói liền nuốt vào trong bụng.
“Chú nói Mã An làm riêng cho cô.” Mã An là nữ đầu bếp trong nhà, Lạc An Hải thích nhất là món điểm tâm ngọt của bà.--“ Đây .” Hàn Định Duệ đưa bánh ngọt cho cô. “Là vị socola mà cô thích ăn nhất đấy.”
Lạc An Hải nghi hoặc lướt nhìn miếng bánh ngọt, một hồi lâu sau mới nhận lấy, tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cầm dĩa lên thưởng thức.
“Ba tôi có khỏe không?” Cô làm bộ như vô tình hỏi.
“Tốt lắm, hình như không còn giận cô nữa.” Hàn Định Duệ cảm thấy tính nết của ba con nhà này thật giống nhau, bên ngoài luôn tỏ ra sĩ diện, rõ ràng quan tâm lẫn nhau nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Lạc An Hải hừ nhẹ một tiếng, ngồi vào trước bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, bộ dáng vừa lười nhác lại cao ngạo.“Chừng nào thì cậu rời khỏi nhà tôi?”
Tên nhóc đến nhà cô đã hai ngày, tự do của cô hoàn toàn biến mất, đến chỗ nào cũng bị hỏi, còn phải về nhà đúng thời gian quy định, nếu không nghe cậu, cậu sẽ mang ba ra uy hiếp cô.
Lạc An Hải sao lại bị ăn hiếp một cách quá đáng như vậy? Từ trước đến nay không ai dám đối xử vói cô như thế.
Hàn Định Duệ ngồi trên sofa, đổ hồng trà ra cốc, uống một ngụm, con người nhàn nhạt mới ngước lên trả lời cô. “Phải xem Chú Lạc tính như thế nào đã.”
“Hàn Định Duệ! Cậu đừng lấy ba ra mà uy hiếp tôi!” Lạc An Hải tức giận muốn lật bàn, nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Cô không quên đây là công ty của mình, bên ngoài văn phòng còn có một đám người. Cô ép mình hít sâu, ánh mắt hung ác trừng Hàn Định Duệ.
“Nhóc, tôi phát hiện gần đây lá gan cậu càng ngày càng lớn đấy.” Trước kia, mặc kệ bị cô bắt nạt châm chọc thế nào, cậu chỉ im lặng cho qua, bây giờ lại bắt đầu giám giáo huấn, quản lí cô.
Lạc An Hải nghĩ lại xem việc này bắt đầu từ khi nào...... Hình như từ lúc cậu vứt chìa khóa xe của cô xuống bãi cỏ gần đó, khi nhìn thấy tay cô dính phải bãi phân chó!
Từ đó về sau, thái độ của cậu đối với cô hoàn toàn thay đổi...... Tên nhóc này như cố gắng tỏ ra đã bắt được điểm yếu của cô, cậu định ăn hiếp cô sao?
Hàn Định Duệ suy xét một lúc, gật đầu tán thành lời nói của cô. “Hình như là như vậy.”
Trước kia cậu sẽ không bao giờ chống đối lại cô, bởi vì mẹ luôn nhắc nhở cậu rằng phải nhẫn nhịn Lạc An Hải. cậu nhường nhịn cô tám năm liền, khắc sâu chữ nhẫn trong đầu. Nhưng gần đây, cậu nhận thấy cậu càng nhẫn nhịn cô, Lạc An Hải vẫn vĩnh viễn không bao giờ chịu thoái nhượng, cô sẽ mãi mãi bày ra thái độ cao ngạo, khinh bỉ cậu, sẽ vẫn cứ vênh mặt hất hàm sai khiến cậu.
“Lạc An Hải.” Hàn Định Duệ buông cốc hồng trà trong tay, đứng dậy đi về phía cô, sau đó dừng trước bàn làm việc của cô, “Gần đây tôi đã quyết định một chuyện.”
Khí thế của cậu đột nhiên chuyển biến làm cho Lạc An Hải sinh ra cảnh giác.
Hai tay Hàn Định Duệ để trên bàn làm việc, đưa mặt gần sát về phía cô.
Lạc An Hải theo bản năng muốn chống đối lại, động tác dần trở nên cứng rắn hơn, cá tính cao ngạo của cô không cho phép sự mềm yếu, cô lạnh mặt, nhìn cậu muốn làm cái gì.
Hàn Định Duệ cong khóe môi, nam tính ẩn sau khuôn mặt còn mang theo vẻ non nớt đang dần trưởng thành, Lạc An Hải ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập mạnh.
“Với cô, tôi sẽ không chịu lùi bước nữa.” Giọng nói của cậu rất nhẹ nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Lạc An Hải, mắt cô phát ra tia phòng bị mạnh mẽ, tuyên bố của cậu làm cho lớp phòng bị càng thêm dày.
Lạc An Hải nhanh chóng đứng dậy, dùng lực quá mạnh suýt nữa làm ghế phía sau ngã xuống. Cô dùng sức trấn áp mình, trong lòng đột nhiên dâng lên khủng hoảng. Hàn Định Duệ lúc này vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm cô muốn trốn tránh cảm xúc của chính mình.
Nắm chặt ngón tay đang run, khuôn mặt Lạc An Hải cứng đờ, không cho phép mình lộ ra một tia cảm xúc nào. “Có thật như vậy không? Tôi rất chờ mong sự trỗi dậy của cậu đấy.” Cô mỉm cười đi đến cửa văn phòng, mở cửa. “Bây giờ, mời cậu ra khỏi phòng làm việc của tôi.”
“Oa!” Elle dán đằng trước cửa không kịp tránh đi, mất thăng bằng, lảo đảo vài bước. Mọi người ở đằng sau không dám nhìn sắc mặt của bà chủ, lập tức cấp tốc giải tán, trở lại chỗ ngồi của chính mình, thực hiện nhiệm vụ. --“Elle. Jackson, cậu rảnh quá hay sao hả?” Lạc An Hải lạnh lùng nhìn cấp dưới.
Elle không sợ hãi trước biểu hiện trên khuôn mặt Lạc An Hải, ngược lại mờ ám nháy mắt với Lạc An Hải, “An, cậu đổi khẩu vị khi nào vậy? Bây giờ lại ăn một mĩ thiếu niên a, aizz, không hổ danh là hoa tâm nữ vương, có thể chọn được một mĩ thiếu niên gợi cảm như vậy.” Vừa nói vừa tham lam ngắm Hàn Định Duệ.
“Câm miệng!” Lạc An Hải không chịu nổi trừng mắt liếc Elle một cái, “Dù tớ có bụng đói ăn quàng cũng không bao giờ đụng đến tên nhóc này!”
Elle còn lâu mới tin lời Lạc An Hải nói, thấy không khí giữa hai người hình như có điều gì đó không ổn, cô chớp chớp mắt, lấy tay xua xua trước mặt Lạc An Hải.“An, cậu cùng tiểu tình nhân cãi nhau à?”
“Elle. Jackson, tớ đã nói......”
“Tôi là Hàn Định Duệ.” Hàn Định Duệ ngắt lời Lạc An Hải, trực tiếp giới thiệu bản thân với Elle: “Gọi tôi là Hàn được rồi.” –
“Hàn Định Duệ......” Elle cảm thấy cái tên này có chút quen tai, lập tức nhớ tới Lạc An Hải có một người em trai không cùng huyết thống họ Hàn, cô trợn to mắt. “Cậu là em trai của An?” Hàn Định Duệ không nổi tiếng, chưa từng công khai lộ diện nhiều, điều này chỉ là nghe đồn An có một người em trai không cùng huyết thống, hai người luôn luôn bất hòa.
“Cậu ta không phải em trai của tôi!” Lạc An Hải kích động quát.
“Cô ấy cũng không phải là chị của tôi.” Hàn Định Duệ cũng nhàn nhạt mở miệng.
Hai người cùng lúc bác bỏ lời nói của Elle. Lạc An Hải cùng Hàn Định Duệ đưa mắt nhìn nhau, Lạc An Hải tức giận lườm cậu một cái, hừ lạnh bỏ qua lời nói của cậu. Elle đột nhiên nhớ đến kiểu cãi nhau truyền thống này.
Cô nhìn hai người, cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhất là Lạc An Hải, cô gái này luôn cuồng vọng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, cho tới bây giờ chỉ có cô làm cho người khác tức giận, nhưng bây giờ cô lại bị chọc tức... Chẳng lẽ người làm cho An tức giận hai ngày nay chính là Hàn Định Duệ?
Xem ra lời đồn đại là thật, cảm tình giữa hai người này không hề tốt
Nói như vậy, cô làm sao nói ra kế hoạch mà cô vừa nghĩ đến đây... Elle bối rối.
Nhìn thấy biểu hiện khó xử của Elle, Lạc An Hải nhíu mày.“Làm sao vậy?”
“À, là như vậy.” Elle chần chờ, cuối cùng vẫn miệng, “Sắp tới không phải trang web của chúng ta chuẩn bị khai thác thị trường phái nam sao?” Chính xác mà nói là thị trường dành cho các tiểu thụ, thị trường của đàn ông không hề kém cạnh so với phụ nữ. “Công ty phỏng vấn rất nhiều model nam, tìm mãi mà chưa có người thích hợp, nhưng hôm nay tớ tìm thấy rồi.” Cô ám chỉ Hàn Định Duệ. Hàn Định Duệ hơi nhíu mày.
Lạc An Hải nhíu mày càng chặt, nhìn thẳng vào mắt Elle.
Thấy An nhìn mình chằm chằm, Elle bằng bất cứ giá nào, trực tiếp hỏi Hàn Định Duệ: “Hàn, cậu có muốn làm model cho công ty chúng tôi không?”
“Không được!”
“Nghe qua cũng không phải là ý kiến tồi.”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Lạc An Hải trực tiếp bác bỏ, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cậu chuẩn bị thi đại học, có đúng không? Học sinh bây giờ nhàn rỗi quá nhỉ?”
Hàn Định Duệ mỉm cười, ung dung.“Thực ra trước mắt có ba trường đại học đang muốn mời tôi, hy vọng tôi có thể học ở trường của bọn họ, cho dù không thi tốt nghiệp cũng không sao, chỉ cần tham gia kiểm tra cuối kì là được rồi.”
Lạc An Hải nâng cằm.“Elle, tớ là bà chủ, tớ nói không được là không được.” Lời tuy là nói với Elle, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Định Duệ.
“Nhưng... An... không phải cậu đã nói công tư phân minh sao, chắc chắn không được để cảm xúc cá nhân xen vào công việc mà?”---Lạc An Hải hung hăng trừng mắt về phía Elle.
Elle đứng ở đỉnh gió lốc, nhìn An cười cười. “An, thân là bà chủ phải làm gương cho mọi người nha!” Sau đó lập tức nắm lấy tay Hàn Định Duệ. “Hàn, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay, không biết ý cậu thế nào?
Hàn Định Duệ nắm lấy tay của Elle, vỗ nhẹ.“Đây là vinh hạnh của tôi.” Con ngươi đen sẫm nhàn nhạt liếc về phía Lạc An Hải, cô đang tức giận không nói lên lời.
Đây là khiêu khích! Chắc chắn là khiêu khích!
Lạc An Hải nắm chặt tay, ánh mắt ngầm gửi tối hậu thư đến Hàn Định Duệ, đúng như lời cậu vừa tuyên bố -- Sẽ không nhường nhịn cô nữa.
Việc này chính phản kích đầu tiên mà cậu làm.
Hàn Định Duệ không chỉ không nhường nhịn, thậm chí cậu còn tiến sát theo bước chân cô, xâm nhập vào cả lĩnh vực mà Lạc An Hải đang làm.
Vài ngày ngắn ngủn, mọi người trong công ty cô đều bị Hàn Định Duệ mê hoặc. Đầu năm nay, những người hấp dẫn như vậy quả thực rất hiếm! Đã thế, tính tình lại rất tốt, không kiêu ngạo mà con rất khiêm tốn, lễ phép nữa -- so với boss quả thật khác một trời một vực -- mặc dù hơi lạnh lùng, cũng không chịu hòa mình vào nhóm chị em, nhưng lại càng làm lòng người cảm thấy bức bối, cái này đúng là khí chất của một công tử nha...... Quả thật là mê chết người khác!
Vì chúc mừng đã tìm được model đại diện, Elle nhấc tay kêu gọi, nhân dịp cuối tuần, mọi người trong công ty hãy đến pub giải trí, uống rượu thả lỏng tâm tình, dù sao mai cũng là ngày nghỉ, đêm nay có thể vui chơi hết mình.
Tiền sẽ do bộ phận kế toán đảm nhiệm! Bà chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt mấy đồng con con ấy đâu -- Ai dè Lạc An Hải lại tự dưng keo kiệt, vụ này đừng mơ cô sẽ thanh toán!
Bọn họ tất cả ngồi hết xuống ghế, Hàn Định Duệ bị Elle lôi kéo ngồi ở giữa, một đám con gái bảy miệng tám lời hỏi chuyện của em trai. Lạc An Hải không muốn gia nhập với đám phản đồ kia, liền ngồi riêng một chỗ trong quầy bar uống rượu giải sầu.
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp, Hàn Định Duệ rất nhẫn nại trả lời hết, tuy vậy ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía quầy bar.
Hôm nay Lạc An Hải mặc một chiếc áo màu đỏ có đai lưng cùng với chân váy màu đen, tà tà ngồi trên ghế cao. Chân váy ngắn khiến những đường cong mê người thấp thoáng lộ ra, hấp dẫn không biết bao ánh mắt cuồng si của đám đàn ông trong pub này. Cô nghiêng nghiêng nhìn, nhẹ lắc lư ly rượu, đôi mắt dường như trở nên mơ hồ, ánh sáng trong pub mờ mờ, ảo ảo khiến cô càng trở nên lung linh, huyền ảo, mê hoặc lòng người.
Đây là pub cao cấp, phải là khách quý mới có thể đến, cũng có những cô gái tìm cách vào đây để câu rùa vàng, tình một đêm xảy ra không ít.
Mọi người ở trong pub này đều biết Lạc An Hải, cô là khách quen của pub, hồi trước không phải không có đàn ông đến làm quen với cô, nhưng tất cả đều bị cô từ chối thẳng.
Lạc An Hải khinh thường loại tình một đêm này. Dần dà, mọi người cũng thức thời không đến quấy nhiễu cô nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt khát vọng chăm chú nhìn cô. Nhưng mà trên đời này vẫn không có người chịu hết hi vọng.
“Hi, An.” Một gã anh tuấn tóc nâu ngồi xuống cạnh Lạc An Hải, “Anh mời em một chén, đây, thử Blood Mary xem sao.”
Lạc An Hải uống cạn ly rượu, lười biếng liếc người đàn ông một cái. Hàn Định Duệ nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.
“Chậc chậc, Mark vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao, đã bị bà chủ từ chối nhiều lần thế, da mặt vẫn còn dày như vậy.” Mọi người ngồi ở phía trong cũng nhìn thấy, Lily chậc chậc lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường.
“Hắn là ai vậy?” Hàn Định Duệ hỏi, nhìn Mark một lượt, một chút cũng không che giấu ý đồ với Lạc An Hải, đôi mắt híp lại.
“Hắn chính là nhị thiếu gia của một gia đình lớn.” Betty ở một bên bĩu môi. “Ỷ vào nhà mình có chút tiền, ở đâu cũng câu dẫn gái, cậu thích nhất là câu dẫn ở những pub cao cấp như thế này, nghe nói cậu còn dở trò kê đơn trong rượu nữa, phóng đãng vô cùng. cậu có ý với bà chủ lâu rồi, bà chủ đã từ chối đến lần thứ hai, da mặt vẫn dày như thế, chờ mà xem, lần này thế nào cũng bị bà chủ từ chối nhục nhã cho một trận nên thân.”
Tất cả mọi người đang chờ xem kịch hay sắp diễn ra.-- Ai dè lần này ai cũng phải mở to mắt, Lạc An Hải thế mà lại nhận lời mời rượu của Mark, mọi người xung quanh ngạc nhiên, há hốc mồm.
“Cái gì vậy, tôi nhìn lầm sao?” Elle dụi mắt.
“Bà chủ điên rồi sao? Tất cả đàn ông trong pub này đều tốt hơn tên phá gia chi tử kia cả vạn lần!” Lily không thể tin được, phồng má trợn mắt kêu to.
Mọi người trong pub không thể tin được, ngay cả Mark cũng vừa mừng vừa sợ, cậu bị Lạc An Hải từ chối rất nhiều lần, lần này đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ, nhưng không ngờ Lạc An Hải lại nhận lời mời của cậu, chuyện mà mọi người trước đây đều không thể làm được, cậu thế mà lại là người đầu tiên.
Mọi người trong pub không thể tin được, ngay cả Mark cũng vừa mừng vừa sợ, hắn bị Lạc An Hải từ chối rất nhiều lần, lần này đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ, nhưng không ngờ Lạc An Hải lại nhận lời mời của hắn, chuyện mà mọi người trước đây đều không thể làm được, hắn thế mà lại là người đầu tiên.
Mark cảm thấy cơ hội của hắn đã tới, hắn chỉ dám mơ tưởng, nếu như có thể có Lạc An Hải đứng đằng sau hỗ trợ, địa vị của hắn trong nhà sẽ một bước lên mây, hơn nữa nếu có thể cưới Lạc An Hải... Cả đời này hắn sẽ không phải u sầu!-- Tính toán xong, Mark đắc ý nhìn những người đàn ông khác, sau đó thử tới gần Lạc An Hải, cánh tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lạc An Hải không có biểu hiện gì, không từ chối, ánh mắt quyến rũ làm cho Mark dùng sức nuốt nước miếng, động tác cũng càng trở nên lớn mật.
“An, người em thơm quá...” Hắn tựa sát mặt vào Lạc An Hải, thì thầm vào tai cô. “Buổi tối muốn cùng nhau không?”
Lạc An Hải không nói gì, đẩy Mark ra, bước xuống ghế, đi về phía trước, quay đầu liếc Mark một cái, cánh môi gợi lên nụ cười mị hoặc.
Mark cảm thấy cả người cháy hừng hực, lập tức theo sau cô. Tất cả mọi người nhìn hai người đi về phía toilet.
Hàn Định Duệ lập tức đứng dậy, cũng đi về phía toilet.
Trong ghế trong, ánh mắt mọi người dò xét, không ai dám lên tiếng gọi Hàn Định Duệ lại, bọn họ đều thấy khuôn mặt thiếu niên luôn bình ổn làm người khác yên tâm kia bây giờ lại lạnh tanh khiến ai cũng sợ hãi.
Hàn Định Duệ vừa đến cửa toilet, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì, mặt cậu lạnh tanh, đẩy cửa ra --
“Con mẹ mày! Dám ăn đậu hủ của bà! Mẹ nó, mày thật sự muốn chết mà!” Lạc An Hải văng lời thô tục, ấn Mark sát vào một góc, ra sức đấm đá.
Hàn Định Duệ đứng ngây ngốc ở cửa, không phải kinh ngạc vì Lạc An Hải đánh người, mà là không thể tin được những lời thô tục này sẽ phát ra từ miệng Lạc An Hải, nhưng đó là sự thực.
Mark sớm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ra, khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Đừng đánh ! Cầu xin cô đừng đánh nữa!”
“Mày tưởng tao không biết mày bỏ thuốc vào rượu sao? Shit! Dám bỏ thuốc tao! Mày, mẹ kiếp, lá gan cũng thật lớn nha!” Lạc An Hải bắt lấy cổ áo Mark, trực tiếp quật ngã hắn.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch, Hàn Định Duệ nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
“Á!” Mark đau đến thê lương khóc thét, nước mắt nước mũi tèm lem, máu trên mặtt cũng chảy ra, cái đầu bây giờ không khác gì đầu heo.“Tôi không dám...... Tôi không dám nữa...... xin cô tha cho tôi a......”
Lạc An Hải dùng sức đá vài cái vào bụng cậu, lửa giận tạm thời mới giảm xuống.“Cút! Đừng để tao thấy mặt mày nữa!” Mark ôm bụng, vội vàng dùng sức lết ra khỏi toilet.
Hàn Định Duệ đến vào toilet, tựa vào cửa, nhíu mày nhìn cô.
Lạc An Hải hất tóc ra phía sau, má vì rượu mà đỏ ửng, cô ngẩng mặt lên.
“Cậu nhìn thấy hết hả?”
“Chú Lạc nhất định không thể ngờ cô lại ăn nói thô tục đến thế đâu.”
“Muốn đi mách ba tôi sao? Cứ đi đi!” Lạc An Hải vẫy tay, giậm mạnh chân.“Bà đây còn lâu mới sợ!”
Hàn Định Duệ mới nói có một câu, thấy bước chân của cô bất ổn, quan tâm hỏi: “Cô uống say sao?” Tửu lượng của cô từ khi nào trở nên kém như vậy?
“Cậu mới say ấy.” Lạc An Hải hừ nhẹ, cô biết mình không say, cô rất thanh tỉnh, là do tác dụng của thuốc mà thôi.
Cô nghĩ thuốc Mark cho vào rượu đang phát tác, nghĩ đây chỉ là loại thuốc kích thích bình thường mà thôi, Mark không có lá gan lớn mà hạ xuân dược mạnh với cô.
Bước chân cô trở nên loạn choạng, lấy tay đẩy cậu. “Cút! Đừng cản đường tôi!”
Hàn Định Duệ nắm lấy tay cô, cậu không biết Lạc An Hải biết rõ trong rượu có thuốc mà còn uống, cho rằng cô đã uống say. “Đi, về nhà.”
“Cái gì mà nhà chứ?” Lạc An Hải đẩy ra cậu, la hét: “Đó là nhà của tôi! Không phải nhà cậu! Nhà cậu ở bên kia...... Nhà của cậu ở nhà họ Lạc kia kìa! Một nhà ba người! A!” Cô châm chọc cười.
Hàn Định Duệ nhíu mày, không để ý cô giãy dụa, bắt lấy tay cô.“Lạc An Hải, cô say rồi.”
“Đã nói tôi không có say...... Phiền quá!” Đẩy không được, Lạc An Hải tay trái tay phải giãy khỏi cậu, híp mắt, nắm chặt lấy áo cậu, thân thể tới gần, dường như định tiến vào ngực cậu.
Hàn Định Duệ ôm lấy cô, mày nhíu chặt, đang muốn nói chuyện, Lạc An Hải lại nâng cằm cậu lên, hơi thở toàn mùi rượu, ánh mắt sương mờ. “Hàn Định Duệ...... Cậu yêu tôi đi?”
Hàn Định Duệ ngẩn ra, khuôn mặt tuẫn mỹ sững sờ, đồng tử u ám lóe ra tia sáng, dường như đang cất dấu gì đó.
Thực giống...... Thực giống người kia...... Lạc An Hải si ngốc nhìn cậu.
“Đồ ngốc! A, đồ ngốc......” Cô cười, ngón tay mân mê sống mũi cậu, ánh mắt như xuyên thấu qua, biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ đến ai: “Đừng bao giờ yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu, sẽ không...... Yêu là gì? Điên cuồng? Hay bi thảm? Tôi không muốn, không muốn...... Tôi sẽ không yêu, sẽ không......” Cô dường như đã nói năng lộn xộn.
“Lạc An Hải......”
“Suỵt.” Lạc An Hải giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, môi gần sát môt cậu, kiễng cao mũi chân, khuôn mặt dựa sát vào. “Cậu muốn hôn không? Chưa cùng bạn gái luyện tập qua à?”
Bạn gái? Hàn Định Duệ lập tức hiểu cô đang ám chỉ Angel. Biết cô hiểu lầm, nhưng mà giờ phút này cậu hoàn toàn không muốn giải thích với một con ma men, cậu và Angel vốn không phải người yêu.
Lạc An Hải cười khanh khách, trong đầu hiện lên lúc hình ảnh cậu và mỹ nữ tóc vàng ở cổng trường khoác tay nhau vô cùng thân thiết, ngực cô nhói lên. Nỗi buồn ẩn dấu kia dường như tích tụ đã quá lâu, bây giờ như gặp thời cơ để nó bùng phát ra.
Cô nheo nheo mắt, ngón tay khé vuốt môi hắn: “Muốn tôi dạy cậu không?” Giọng nói mềm mại mang theo chút khinh bạc, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi cậu.
Hàn Định Duệ lập tức ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, ánh mắt cô vô cùng ngạc nhiên.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng cậu, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi cậu tiến tớ thì cô lại thu về.
“Không có cảm giác gì cả......” Lạc An Hải nghiêng đầu nhìn, ngón tay tiến vào miệng cậu. “Không tốt chút nào......” Cảm thấy không thú vị, cô thu lại ngón tay ướt át, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút.
Không tốt? Câu này làm cho Hàn Định Duệ nheo mắt, khẽ liếm ngón tay mà phấn lưỡi vừa đặt lên đó, cậu ôm lấy Lạc An Hải, ép cô vào tường.
Lạc An Hải chớp mắt, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Hàn Định Duệ...... cậu định làm với tôi sao?”
Hàn Định Duệ nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, cậu vuốt eo của cô, vỗ về, chơi đùa ngón tay vừa nãy “Không phải cô vừa khiêu khích tôi sao? Được, tôi chơi với cô.” cậu lập tức hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn của cậu cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, mút chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ phấn lưỡi...... Lạc An Hải cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, mang theo dục vọng hưng phấn mà run run.
Cô thở dốc, cánh tay gắt gao giữ chặt lấy cái gáy của cậu, cố ý lướt qua dục vong phía dưới, nơi đó đã sớm trở nên cứng rắn, lộ ra sự thèm khát mãnh liệt.
Hàn Định Duệ hô hấp không thông, quần bò giữ chặt nam tính khiến cậu phát đau, cậu dùng sức cắn cánh môi của cô. Cô phát ra tiếng ngân nga, cậu xoay người đưa lưng cô đối diện với cậu.
Hai tay Lạc An Hải theo bản năng áp sát tường, không kháng cự, thậm chí khi thân thể ấm áp của cậu dán lên người cô, mông xinh đẹp còn ma sát với toàn bộ nam tính.
Hàn Định Duệ bị cô ma sát làm thấn thể như bị thiêu đốt, hạ thân phát đau, chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho cô phải khóc lên, rên rỉ cầu xin cậu.
Tưởng tượng dâm mĩ lại mê người tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của cậu.
Dục vọng kêu gào thảm thiết muốn giải tỏa đánh sâu vào lý trí của Hàn Định Duệ, cậu cắn răng nhẫn nhịn, ngăn chặn cỗ dục vọng như muốn bùng nổ kia, bây giờ còn chưa được, chưa thể đụng vào cô.
Ánh mắt tối đen lóe lên một tia sắc bén, giống hệt một dã thú, đang ẩn giấu ở một nơi bí mật nào đó, chờ lúc nuốt trọn con mồi vào trong bụng.
Nhưng mà, bây giờ chưa phải lúc, cậu còn phải nhẫn nại, thời cơ chưa đến, không thể giải quyết con mồi sạch sẽ được. Nhưng không đụng vào cô, không có nghĩa là không giáo huấn cô. cậu muốn cho cô biết, cậu không phải đồ chơi để cô đùa giỡn!
Mắt Hàn Định Duệ xẹt qua một tia lửa giận, cúi đầu hôn ngấu nghiến cái gáy ngọc ngà, hôn đến nỗi gáy cô xuất hiện một dấu hồn ngân đậm, tay trái đi vào trong áo của cô, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.
Lạc An Hải không mặc nội y, đôi nhũ no đử, mềm như lụa, bàn tay cậu ra sức vuốt ve, bầu nhũ, ta ác trêu chọc đỉnh nhũ hoa. Lạc An Hải ngửa đầu, chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
Hàn Định Duệ liếm lỗ tai của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc vành tai mẫn cảm, tay phải luồn vào trong váy ngắn, bỗng chốc liền đụng vào quần lót đang ẩm ướt.
“Như vậy mà đã ẩm ướt, cô thật sự đang thèm muốn tôi sao?” Hô hấp nóng rực của cậu phả qua tai cô, làm cho thân thể cô run rẩy, tư thái yêu mị tản mát ra hương vị câu dẫn mê người.
Tiếng kêu phát ra thật yêu kiều, mật nước tinh khôi, chảy, kéo dài như sợi tơ trong suốt, khơi gợi dục vọng của Hàn Định Duệ.
Cậu thô lỗ kéo quần xuống, lửa nóng đang bừng bừng phấn chấn rỉ ra tinh dịch đâm vào hoa tâm yếu ớt của cô, lửa nóng ma sát xung quanh quần lót, da thịt non mềm dán chặt vào nhau, dường như đang đùa bỡn với dục vọng dâng cao trong người cô.
“A ưm......” Lạc An Hải phát ra tiếng kêu yêu kiều. Cánh hoa cách một lớp quần mỏng bị xoa nhẹ, nam tính thô lỗ thỉnh thoảng lại ma sát qua cánh hoa yêu ớt, đỉnh nam tính cố sức xâm nhập qua quần lót của cô, làm cho cánh hoa run run co rút lại, mật dịch ngày càng chảy ra nhiều hơn, cùng với bạch dịch của đàn ông, quần lót dường như đã ướt hoàn toàn.
Mông cô bị nam tính cùng vải dệt thô lỗ ma sát, cánh hoa cũng dần dần trở nên đỏ ửng, ma sát thô lỗ lại càng kích thích khoái cảm của cô tăng lên.
Lạc An Hải dường như vô lực đứng thẳng, hai chân run run, đùi nộn thịt không ngừng bị thô dài cọ xát mà nóng lên, có chút đau, nhưng khoái cảm cũng theo đó mà dâng lên, Hàn Định Duệ còn lấy tay thò vào trong quần lót, ra sức trêu đùa nhụy hoa tư mật.
“A!” Lạc An Hải rốt cục không chịu nổi, thân thể căng cứng, môi khẽ mở, da thịt cả người phiếm hồng mê hoặc, nơi tư mật trào ra hương vị nồng đậm.
Hàn Định Duệ rút ngón tay từ trong quàn lót ra, đưa mật nước trên tay lên môi, sau đó hôn trụ cô, đem mật nước phiếm ở môi tiến thẳng vào trong miệng cô.
“Ưm......” Lạc An Hải mê luyến mút chặt lưỡi của cậu, hương vị tanh ngọt tản ra trong miệng hai người, miệng lưỡi cơ khát nuốt vào, lại cùng nhau dây dưa, thân thể áp chặt lấy nhau, dục hỏa điên cuồng.
Hàn Định Duệ hung hăng chế trụ đôi môi cô, đem tiếng rên rỉ, thở dốc của cô nuốt chặt vào bên trong, xé rách quần lót của cô, dục vọng ma xát trực tiếp với hoa tâm, hai tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn nuốt luôn cô vào bụng, dục vọng ra sức ma sát hoa tâm, thời khắc bùng nổ, bắn toàn bộ ái dịch nóng bỏng ra.
Phát hiện ánh mắt boss nữ vương không có chút hòa khí, trừ Elle, tất cả mọi người đều thức thời cúi đầu làm việc. Lạc An Hải nhẫn nhịn cơn tức sắp sửa trào ra, hai tay khoanh trước ngực, kêu Hàn Định Duệ đi vào văn phòng của cô, sau đó kìm nén nỗi uất ức muốn đá cửa, bình tĩnh đóng cửa lại.
Văn phòng Lạc An Hải bố trí rất đơn giản, sau chiếc ghế làm việc là tấm kính thủy tinh ngoại cỡ, văn phòng này tọa lạc ở trung tâm khu buôn bán lớn nhất thành phố, đứng ở trước cửa kính, có cảm giác như nhìn thấy hết cuộc sống của mọi người -- Hàn Định Duệ tin tưởng đây chắc chắn là nguyên nhân mà Lạc an Hải mua tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.
Bên phải là bộ sô pha màu trắng bao quanh chiếc bàn hình vuông, bên trái là nơi để tài liệu, ở đó có đủ các loại giấy tờ của công ty, Hàn Định Duệ kinh ngạc nhìn giá sách ba tầng bên cạnh toàn là truyện tranh.
Phát hiện ra ánh mắt ngó nghiêng của cậu, Lạc An Hải có chút tức giận hừ lớn, “Nhìn đủ chưa!”
Hàn Định Duệ cũng không để ý khẩu khí ác liệt của cô, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái. Lạc An Hải cảm thấy cái liếc mắt kia như đang cười nhạo cô, lập tức bày ra ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn cậu.
“Cậu tới công ty của tôi làm gì?”
“Tôi nói rồi, đến đưa trà chiều cho cô.” Hàn Định Duệ đặt túi giấy lên bàn, lấy một bánh ngọt cùng với một bình trà bằng thủy tinh ra, bên trong là hồng trà vẫn còn nóng.
Lạc An Hải đang muốn bảo cậu cầm theo những thứ này cút khẩn trương thì Hàn Định Duệ đã thức thời nói: “Là chú Lạc bảo tôi mang đến.” Lạc An Hải thất thần, lời vừa định nói liền nuốt vào trong bụng.
“Chú nói Mã An làm riêng cho cô.” Mã An là nữ đầu bếp trong nhà, Lạc An Hải thích nhất là món điểm tâm ngọt của bà.--“ Đây .” Hàn Định Duệ đưa bánh ngọt cho cô. “Là vị socola mà cô thích ăn nhất đấy.”
Lạc An Hải nghi hoặc lướt nhìn miếng bánh ngọt, một hồi lâu sau mới nhận lấy, tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cầm dĩa lên thưởng thức.
“Ba tôi có khỏe không?” Cô làm bộ như vô tình hỏi.
“Tốt lắm, hình như không còn giận cô nữa.” Hàn Định Duệ cảm thấy tính nết của ba con nhà này thật giống nhau, bên ngoài luôn tỏ ra sĩ diện, rõ ràng quan tâm lẫn nhau nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Lạc An Hải hừ nhẹ một tiếng, ngồi vào trước bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, bộ dáng vừa lười nhác lại cao ngạo.“Chừng nào thì cậu rời khỏi nhà tôi?”
Tên nhóc đến nhà cô đã hai ngày, tự do của cô hoàn toàn biến mất, đến chỗ nào cũng bị hỏi, còn phải về nhà đúng thời gian quy định, nếu không nghe cậu, cậu sẽ mang ba ra uy hiếp cô.
Lạc An Hải sao lại bị ăn hiếp một cách quá đáng như vậy? Từ trước đến nay không ai dám đối xử vói cô như thế.
Hàn Định Duệ ngồi trên sofa, đổ hồng trà ra cốc, uống một ngụm, con người nhàn nhạt mới ngước lên trả lời cô. “Phải xem Chú Lạc tính như thế nào đã.”
“Hàn Định Duệ! Cậu đừng lấy ba ra mà uy hiếp tôi!” Lạc An Hải tức giận muốn lật bàn, nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Cô không quên đây là công ty của mình, bên ngoài văn phòng còn có một đám người. Cô ép mình hít sâu, ánh mắt hung ác trừng Hàn Định Duệ.
“Nhóc, tôi phát hiện gần đây lá gan cậu càng ngày càng lớn đấy.” Trước kia, mặc kệ bị cô bắt nạt châm chọc thế nào, cậu chỉ im lặng cho qua, bây giờ lại bắt đầu giám giáo huấn, quản lí cô.
Lạc An Hải nghĩ lại xem việc này bắt đầu từ khi nào...... Hình như từ lúc cậu vứt chìa khóa xe của cô xuống bãi cỏ gần đó, khi nhìn thấy tay cô dính phải bãi phân chó!
Từ đó về sau, thái độ của cậu đối với cô hoàn toàn thay đổi...... Tên nhóc này như cố gắng tỏ ra đã bắt được điểm yếu của cô, cậu định ăn hiếp cô sao?
Hàn Định Duệ suy xét một lúc, gật đầu tán thành lời nói của cô. “Hình như là như vậy.”
Trước kia cậu sẽ không bao giờ chống đối lại cô, bởi vì mẹ luôn nhắc nhở cậu rằng phải nhẫn nhịn Lạc An Hải. cậu nhường nhịn cô tám năm liền, khắc sâu chữ nhẫn trong đầu. Nhưng gần đây, cậu nhận thấy cậu càng nhẫn nhịn cô, Lạc An Hải vẫn vĩnh viễn không bao giờ chịu thoái nhượng, cô sẽ mãi mãi bày ra thái độ cao ngạo, khinh bỉ cậu, sẽ vẫn cứ vênh mặt hất hàm sai khiến cậu.
“Lạc An Hải.” Hàn Định Duệ buông cốc hồng trà trong tay, đứng dậy đi về phía cô, sau đó dừng trước bàn làm việc của cô, “Gần đây tôi đã quyết định một chuyện.”
Khí thế của cậu đột nhiên chuyển biến làm cho Lạc An Hải sinh ra cảnh giác.
Hai tay Hàn Định Duệ để trên bàn làm việc, đưa mặt gần sát về phía cô.
Lạc An Hải theo bản năng muốn chống đối lại, động tác dần trở nên cứng rắn hơn, cá tính cao ngạo của cô không cho phép sự mềm yếu, cô lạnh mặt, nhìn cậu muốn làm cái gì.
Hàn Định Duệ cong khóe môi, nam tính ẩn sau khuôn mặt còn mang theo vẻ non nớt đang dần trưởng thành, Lạc An Hải ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập mạnh.
“Với cô, tôi sẽ không chịu lùi bước nữa.” Giọng nói của cậu rất nhẹ nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Lạc An Hải, mắt cô phát ra tia phòng bị mạnh mẽ, tuyên bố của cậu làm cho lớp phòng bị càng thêm dày.
Lạc An Hải nhanh chóng đứng dậy, dùng lực quá mạnh suýt nữa làm ghế phía sau ngã xuống. Cô dùng sức trấn áp mình, trong lòng đột nhiên dâng lên khủng hoảng. Hàn Định Duệ lúc này vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm cô muốn trốn tránh cảm xúc của chính mình.
Nắm chặt ngón tay đang run, khuôn mặt Lạc An Hải cứng đờ, không cho phép mình lộ ra một tia cảm xúc nào. “Có thật như vậy không? Tôi rất chờ mong sự trỗi dậy của cậu đấy.” Cô mỉm cười đi đến cửa văn phòng, mở cửa. “Bây giờ, mời cậu ra khỏi phòng làm việc của tôi.”
“Oa!” Elle dán đằng trước cửa không kịp tránh đi, mất thăng bằng, lảo đảo vài bước. Mọi người ở đằng sau không dám nhìn sắc mặt của bà chủ, lập tức cấp tốc giải tán, trở lại chỗ ngồi của chính mình, thực hiện nhiệm vụ. --“Elle. Jackson, cậu rảnh quá hay sao hả?” Lạc An Hải lạnh lùng nhìn cấp dưới.
Elle không sợ hãi trước biểu hiện trên khuôn mặt Lạc An Hải, ngược lại mờ ám nháy mắt với Lạc An Hải, “An, cậu đổi khẩu vị khi nào vậy? Bây giờ lại ăn một mĩ thiếu niên a, aizz, không hổ danh là hoa tâm nữ vương, có thể chọn được một mĩ thiếu niên gợi cảm như vậy.” Vừa nói vừa tham lam ngắm Hàn Định Duệ.
“Câm miệng!” Lạc An Hải không chịu nổi trừng mắt liếc Elle một cái, “Dù tớ có bụng đói ăn quàng cũng không bao giờ đụng đến tên nhóc này!”
Elle còn lâu mới tin lời Lạc An Hải nói, thấy không khí giữa hai người hình như có điều gì đó không ổn, cô chớp chớp mắt, lấy tay xua xua trước mặt Lạc An Hải.“An, cậu cùng tiểu tình nhân cãi nhau à?”
“Elle. Jackson, tớ đã nói......”
“Tôi là Hàn Định Duệ.” Hàn Định Duệ ngắt lời Lạc An Hải, trực tiếp giới thiệu bản thân với Elle: “Gọi tôi là Hàn được rồi.” –
“Hàn Định Duệ......” Elle cảm thấy cái tên này có chút quen tai, lập tức nhớ tới Lạc An Hải có một người em trai không cùng huyết thống họ Hàn, cô trợn to mắt. “Cậu là em trai của An?” Hàn Định Duệ không nổi tiếng, chưa từng công khai lộ diện nhiều, điều này chỉ là nghe đồn An có một người em trai không cùng huyết thống, hai người luôn luôn bất hòa.
“Cậu ta không phải em trai của tôi!” Lạc An Hải kích động quát.
“Cô ấy cũng không phải là chị của tôi.” Hàn Định Duệ cũng nhàn nhạt mở miệng.
Hai người cùng lúc bác bỏ lời nói của Elle. Lạc An Hải cùng Hàn Định Duệ đưa mắt nhìn nhau, Lạc An Hải tức giận lườm cậu một cái, hừ lạnh bỏ qua lời nói của cậu. Elle đột nhiên nhớ đến kiểu cãi nhau truyền thống này.
Cô nhìn hai người, cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhất là Lạc An Hải, cô gái này luôn cuồng vọng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, cho tới bây giờ chỉ có cô làm cho người khác tức giận, nhưng bây giờ cô lại bị chọc tức... Chẳng lẽ người làm cho An tức giận hai ngày nay chính là Hàn Định Duệ?
Xem ra lời đồn đại là thật, cảm tình giữa hai người này không hề tốt
Nói như vậy, cô làm sao nói ra kế hoạch mà cô vừa nghĩ đến đây... Elle bối rối.
Nhìn thấy biểu hiện khó xử của Elle, Lạc An Hải nhíu mày.“Làm sao vậy?”
“À, là như vậy.” Elle chần chờ, cuối cùng vẫn miệng, “Sắp tới không phải trang web của chúng ta chuẩn bị khai thác thị trường phái nam sao?” Chính xác mà nói là thị trường dành cho các tiểu thụ, thị trường của đàn ông không hề kém cạnh so với phụ nữ. “Công ty phỏng vấn rất nhiều model nam, tìm mãi mà chưa có người thích hợp, nhưng hôm nay tớ tìm thấy rồi.” Cô ám chỉ Hàn Định Duệ. Hàn Định Duệ hơi nhíu mày.
Lạc An Hải nhíu mày càng chặt, nhìn thẳng vào mắt Elle.
Thấy An nhìn mình chằm chằm, Elle bằng bất cứ giá nào, trực tiếp hỏi Hàn Định Duệ: “Hàn, cậu có muốn làm model cho công ty chúng tôi không?”
“Không được!”
“Nghe qua cũng không phải là ý kiến tồi.”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Lạc An Hải trực tiếp bác bỏ, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cậu chuẩn bị thi đại học, có đúng không? Học sinh bây giờ nhàn rỗi quá nhỉ?”
Hàn Định Duệ mỉm cười, ung dung.“Thực ra trước mắt có ba trường đại học đang muốn mời tôi, hy vọng tôi có thể học ở trường của bọn họ, cho dù không thi tốt nghiệp cũng không sao, chỉ cần tham gia kiểm tra cuối kì là được rồi.”
Lạc An Hải nâng cằm.“Elle, tớ là bà chủ, tớ nói không được là không được.” Lời tuy là nói với Elle, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Định Duệ.
“Nhưng... An... không phải cậu đã nói công tư phân minh sao, chắc chắn không được để cảm xúc cá nhân xen vào công việc mà?”---Lạc An Hải hung hăng trừng mắt về phía Elle.
Elle đứng ở đỉnh gió lốc, nhìn An cười cười. “An, thân là bà chủ phải làm gương cho mọi người nha!” Sau đó lập tức nắm lấy tay Hàn Định Duệ. “Hàn, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay, không biết ý cậu thế nào?
Hàn Định Duệ nắm lấy tay của Elle, vỗ nhẹ.“Đây là vinh hạnh của tôi.” Con ngươi đen sẫm nhàn nhạt liếc về phía Lạc An Hải, cô đang tức giận không nói lên lời.
Đây là khiêu khích! Chắc chắn là khiêu khích!
Lạc An Hải nắm chặt tay, ánh mắt ngầm gửi tối hậu thư đến Hàn Định Duệ, đúng như lời cậu vừa tuyên bố -- Sẽ không nhường nhịn cô nữa.
Việc này chính phản kích đầu tiên mà cậu làm.
Hàn Định Duệ không chỉ không nhường nhịn, thậm chí cậu còn tiến sát theo bước chân cô, xâm nhập vào cả lĩnh vực mà Lạc An Hải đang làm.
Vài ngày ngắn ngủn, mọi người trong công ty cô đều bị Hàn Định Duệ mê hoặc. Đầu năm nay, những người hấp dẫn như vậy quả thực rất hiếm! Đã thế, tính tình lại rất tốt, không kiêu ngạo mà con rất khiêm tốn, lễ phép nữa -- so với boss quả thật khác một trời một vực -- mặc dù hơi lạnh lùng, cũng không chịu hòa mình vào nhóm chị em, nhưng lại càng làm lòng người cảm thấy bức bối, cái này đúng là khí chất của một công tử nha...... Quả thật là mê chết người khác!
Vì chúc mừng đã tìm được model đại diện, Elle nhấc tay kêu gọi, nhân dịp cuối tuần, mọi người trong công ty hãy đến pub giải trí, uống rượu thả lỏng tâm tình, dù sao mai cũng là ngày nghỉ, đêm nay có thể vui chơi hết mình.
Tiền sẽ do bộ phận kế toán đảm nhiệm! Bà chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt mấy đồng con con ấy đâu -- Ai dè Lạc An Hải lại tự dưng keo kiệt, vụ này đừng mơ cô sẽ thanh toán!
Bọn họ tất cả ngồi hết xuống ghế, Hàn Định Duệ bị Elle lôi kéo ngồi ở giữa, một đám con gái bảy miệng tám lời hỏi chuyện của em trai. Lạc An Hải không muốn gia nhập với đám phản đồ kia, liền ngồi riêng một chỗ trong quầy bar uống rượu giải sầu.
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp, Hàn Định Duệ rất nhẫn nại trả lời hết, tuy vậy ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía quầy bar.
Hôm nay Lạc An Hải mặc một chiếc áo màu đỏ có đai lưng cùng với chân váy màu đen, tà tà ngồi trên ghế cao. Chân váy ngắn khiến những đường cong mê người thấp thoáng lộ ra, hấp dẫn không biết bao ánh mắt cuồng si của đám đàn ông trong pub này. Cô nghiêng nghiêng nhìn, nhẹ lắc lư ly rượu, đôi mắt dường như trở nên mơ hồ, ánh sáng trong pub mờ mờ, ảo ảo khiến cô càng trở nên lung linh, huyền ảo, mê hoặc lòng người.
Đây là pub cao cấp, phải là khách quý mới có thể đến, cũng có những cô gái tìm cách vào đây để câu rùa vàng, tình một đêm xảy ra không ít.
Mọi người ở trong pub này đều biết Lạc An Hải, cô là khách quen của pub, hồi trước không phải không có đàn ông đến làm quen với cô, nhưng tất cả đều bị cô từ chối thẳng.
Lạc An Hải khinh thường loại tình một đêm này. Dần dà, mọi người cũng thức thời không đến quấy nhiễu cô nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt khát vọng chăm chú nhìn cô. Nhưng mà trên đời này vẫn không có người chịu hết hi vọng.
“Hi, An.” Một gã anh tuấn tóc nâu ngồi xuống cạnh Lạc An Hải, “Anh mời em một chén, đây, thử Blood Mary xem sao.”
Lạc An Hải uống cạn ly rượu, lười biếng liếc người đàn ông một cái. Hàn Định Duệ nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.
“Chậc chậc, Mark vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao, đã bị bà chủ từ chối nhiều lần thế, da mặt vẫn còn dày như vậy.” Mọi người ngồi ở phía trong cũng nhìn thấy, Lily chậc chậc lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường.
“Hắn là ai vậy?” Hàn Định Duệ hỏi, nhìn Mark một lượt, một chút cũng không che giấu ý đồ với Lạc An Hải, đôi mắt híp lại.
“Hắn chính là nhị thiếu gia của một gia đình lớn.” Betty ở một bên bĩu môi. “Ỷ vào nhà mình có chút tiền, ở đâu cũng câu dẫn gái, cậu thích nhất là câu dẫn ở những pub cao cấp như thế này, nghe nói cậu còn dở trò kê đơn trong rượu nữa, phóng đãng vô cùng. cậu có ý với bà chủ lâu rồi, bà chủ đã từ chối đến lần thứ hai, da mặt vẫn dày như thế, chờ mà xem, lần này thế nào cũng bị bà chủ từ chối nhục nhã cho một trận nên thân.”
Tất cả mọi người đang chờ xem kịch hay sắp diễn ra.-- Ai dè lần này ai cũng phải mở to mắt, Lạc An Hải thế mà lại nhận lời mời rượu của Mark, mọi người xung quanh ngạc nhiên, há hốc mồm.
“Cái gì vậy, tôi nhìn lầm sao?” Elle dụi mắt.
“Bà chủ điên rồi sao? Tất cả đàn ông trong pub này đều tốt hơn tên phá gia chi tử kia cả vạn lần!” Lily không thể tin được, phồng má trợn mắt kêu to.
Mọi người trong pub không thể tin được, ngay cả Mark cũng vừa mừng vừa sợ, cậu bị Lạc An Hải từ chối rất nhiều lần, lần này đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ, nhưng không ngờ Lạc An Hải lại nhận lời mời của cậu, chuyện mà mọi người trước đây đều không thể làm được, cậu thế mà lại là người đầu tiên.
Mọi người trong pub không thể tin được, ngay cả Mark cũng vừa mừng vừa sợ, hắn bị Lạc An Hải từ chối rất nhiều lần, lần này đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ, nhưng không ngờ Lạc An Hải lại nhận lời mời của hắn, chuyện mà mọi người trước đây đều không thể làm được, hắn thế mà lại là người đầu tiên.
Mark cảm thấy cơ hội của hắn đã tới, hắn chỉ dám mơ tưởng, nếu như có thể có Lạc An Hải đứng đằng sau hỗ trợ, địa vị của hắn trong nhà sẽ một bước lên mây, hơn nữa nếu có thể cưới Lạc An Hải... Cả đời này hắn sẽ không phải u sầu!-- Tính toán xong, Mark đắc ý nhìn những người đàn ông khác, sau đó thử tới gần Lạc An Hải, cánh tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lạc An Hải không có biểu hiện gì, không từ chối, ánh mắt quyến rũ làm cho Mark dùng sức nuốt nước miếng, động tác cũng càng trở nên lớn mật.
“An, người em thơm quá...” Hắn tựa sát mặt vào Lạc An Hải, thì thầm vào tai cô. “Buổi tối muốn cùng nhau không?”
Lạc An Hải không nói gì, đẩy Mark ra, bước xuống ghế, đi về phía trước, quay đầu liếc Mark một cái, cánh môi gợi lên nụ cười mị hoặc.
Mark cảm thấy cả người cháy hừng hực, lập tức theo sau cô. Tất cả mọi người nhìn hai người đi về phía toilet.
Hàn Định Duệ lập tức đứng dậy, cũng đi về phía toilet.
Trong ghế trong, ánh mắt mọi người dò xét, không ai dám lên tiếng gọi Hàn Định Duệ lại, bọn họ đều thấy khuôn mặt thiếu niên luôn bình ổn làm người khác yên tâm kia bây giờ lại lạnh tanh khiến ai cũng sợ hãi.
Hàn Định Duệ vừa đến cửa toilet, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì, mặt cậu lạnh tanh, đẩy cửa ra --
“Con mẹ mày! Dám ăn đậu hủ của bà! Mẹ nó, mày thật sự muốn chết mà!” Lạc An Hải văng lời thô tục, ấn Mark sát vào một góc, ra sức đấm đá.
Hàn Định Duệ đứng ngây ngốc ở cửa, không phải kinh ngạc vì Lạc An Hải đánh người, mà là không thể tin được những lời thô tục này sẽ phát ra từ miệng Lạc An Hải, nhưng đó là sự thực.
Mark sớm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ra, khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Đừng đánh ! Cầu xin cô đừng đánh nữa!”
“Mày tưởng tao không biết mày bỏ thuốc vào rượu sao? Shit! Dám bỏ thuốc tao! Mày, mẹ kiếp, lá gan cũng thật lớn nha!” Lạc An Hải bắt lấy cổ áo Mark, trực tiếp quật ngã hắn.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch, Hàn Định Duệ nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
“Á!” Mark đau đến thê lương khóc thét, nước mắt nước mũi tèm lem, máu trên mặtt cũng chảy ra, cái đầu bây giờ không khác gì đầu heo.“Tôi không dám...... Tôi không dám nữa...... xin cô tha cho tôi a......”
Lạc An Hải dùng sức đá vài cái vào bụng cậu, lửa giận tạm thời mới giảm xuống.“Cút! Đừng để tao thấy mặt mày nữa!” Mark ôm bụng, vội vàng dùng sức lết ra khỏi toilet.
Hàn Định Duệ đến vào toilet, tựa vào cửa, nhíu mày nhìn cô.
Lạc An Hải hất tóc ra phía sau, má vì rượu mà đỏ ửng, cô ngẩng mặt lên.
“Cậu nhìn thấy hết hả?”
“Chú Lạc nhất định không thể ngờ cô lại ăn nói thô tục đến thế đâu.”
“Muốn đi mách ba tôi sao? Cứ đi đi!” Lạc An Hải vẫy tay, giậm mạnh chân.“Bà đây còn lâu mới sợ!”
Hàn Định Duệ mới nói có một câu, thấy bước chân của cô bất ổn, quan tâm hỏi: “Cô uống say sao?” Tửu lượng của cô từ khi nào trở nên kém như vậy?
“Cậu mới say ấy.” Lạc An Hải hừ nhẹ, cô biết mình không say, cô rất thanh tỉnh, là do tác dụng của thuốc mà thôi.
Cô nghĩ thuốc Mark cho vào rượu đang phát tác, nghĩ đây chỉ là loại thuốc kích thích bình thường mà thôi, Mark không có lá gan lớn mà hạ xuân dược mạnh với cô.
Bước chân cô trở nên loạn choạng, lấy tay đẩy cậu. “Cút! Đừng cản đường tôi!”
Hàn Định Duệ nắm lấy tay cô, cậu không biết Lạc An Hải biết rõ trong rượu có thuốc mà còn uống, cho rằng cô đã uống say. “Đi, về nhà.”
“Cái gì mà nhà chứ?” Lạc An Hải đẩy ra cậu, la hét: “Đó là nhà của tôi! Không phải nhà cậu! Nhà cậu ở bên kia...... Nhà của cậu ở nhà họ Lạc kia kìa! Một nhà ba người! A!” Cô châm chọc cười.
Hàn Định Duệ nhíu mày, không để ý cô giãy dụa, bắt lấy tay cô.“Lạc An Hải, cô say rồi.”
“Đã nói tôi không có say...... Phiền quá!” Đẩy không được, Lạc An Hải tay trái tay phải giãy khỏi cậu, híp mắt, nắm chặt lấy áo cậu, thân thể tới gần, dường như định tiến vào ngực cậu.
Hàn Định Duệ ôm lấy cô, mày nhíu chặt, đang muốn nói chuyện, Lạc An Hải lại nâng cằm cậu lên, hơi thở toàn mùi rượu, ánh mắt sương mờ. “Hàn Định Duệ...... Cậu yêu tôi đi?”
Hàn Định Duệ ngẩn ra, khuôn mặt tuẫn mỹ sững sờ, đồng tử u ám lóe ra tia sáng, dường như đang cất dấu gì đó.
Thực giống...... Thực giống người kia...... Lạc An Hải si ngốc nhìn cậu.
“Đồ ngốc! A, đồ ngốc......” Cô cười, ngón tay mân mê sống mũi cậu, ánh mắt như xuyên thấu qua, biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ đến ai: “Đừng bao giờ yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu, sẽ không...... Yêu là gì? Điên cuồng? Hay bi thảm? Tôi không muốn, không muốn...... Tôi sẽ không yêu, sẽ không......” Cô dường như đã nói năng lộn xộn.
“Lạc An Hải......”
“Suỵt.” Lạc An Hải giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, môi gần sát môt cậu, kiễng cao mũi chân, khuôn mặt dựa sát vào. “Cậu muốn hôn không? Chưa cùng bạn gái luyện tập qua à?”
Bạn gái? Hàn Định Duệ lập tức hiểu cô đang ám chỉ Angel. Biết cô hiểu lầm, nhưng mà giờ phút này cậu hoàn toàn không muốn giải thích với một con ma men, cậu và Angel vốn không phải người yêu.
Lạc An Hải cười khanh khách, trong đầu hiện lên lúc hình ảnh cậu và mỹ nữ tóc vàng ở cổng trường khoác tay nhau vô cùng thân thiết, ngực cô nhói lên. Nỗi buồn ẩn dấu kia dường như tích tụ đã quá lâu, bây giờ như gặp thời cơ để nó bùng phát ra.
Cô nheo nheo mắt, ngón tay khé vuốt môi hắn: “Muốn tôi dạy cậu không?” Giọng nói mềm mại mang theo chút khinh bạc, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi cậu.
Hàn Định Duệ lập tức ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, ánh mắt cô vô cùng ngạc nhiên.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng cậu, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi cậu tiến tớ thì cô lại thu về.
“Không có cảm giác gì cả......” Lạc An Hải nghiêng đầu nhìn, ngón tay tiến vào miệng cậu. “Không tốt chút nào......” Cảm thấy không thú vị, cô thu lại ngón tay ướt át, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút.
Không tốt? Câu này làm cho Hàn Định Duệ nheo mắt, khẽ liếm ngón tay mà phấn lưỡi vừa đặt lên đó, cậu ôm lấy Lạc An Hải, ép cô vào tường.
Lạc An Hải chớp mắt, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Hàn Định Duệ...... cậu định làm với tôi sao?”
Hàn Định Duệ nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, cậu vuốt eo của cô, vỗ về, chơi đùa ngón tay vừa nãy “Không phải cô vừa khiêu khích tôi sao? Được, tôi chơi với cô.” cậu lập tức hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn của cậu cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, mút chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ phấn lưỡi...... Lạc An Hải cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, mang theo dục vọng hưng phấn mà run run.
Cô thở dốc, cánh tay gắt gao giữ chặt lấy cái gáy của cậu, cố ý lướt qua dục vong phía dưới, nơi đó đã sớm trở nên cứng rắn, lộ ra sự thèm khát mãnh liệt.
Hàn Định Duệ hô hấp không thông, quần bò giữ chặt nam tính khiến cậu phát đau, cậu dùng sức cắn cánh môi của cô. Cô phát ra tiếng ngân nga, cậu xoay người đưa lưng cô đối diện với cậu.
Hai tay Lạc An Hải theo bản năng áp sát tường, không kháng cự, thậm chí khi thân thể ấm áp của cậu dán lên người cô, mông xinh đẹp còn ma sát với toàn bộ nam tính.
Hàn Định Duệ bị cô ma sát làm thấn thể như bị thiêu đốt, hạ thân phát đau, chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho cô phải khóc lên, rên rỉ cầu xin cậu.
Tưởng tượng dâm mĩ lại mê người tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của cậu.
Dục vọng kêu gào thảm thiết muốn giải tỏa đánh sâu vào lý trí của Hàn Định Duệ, cậu cắn răng nhẫn nhịn, ngăn chặn cỗ dục vọng như muốn bùng nổ kia, bây giờ còn chưa được, chưa thể đụng vào cô.
Ánh mắt tối đen lóe lên một tia sắc bén, giống hệt một dã thú, đang ẩn giấu ở một nơi bí mật nào đó, chờ lúc nuốt trọn con mồi vào trong bụng.
Nhưng mà, bây giờ chưa phải lúc, cậu còn phải nhẫn nại, thời cơ chưa đến, không thể giải quyết con mồi sạch sẽ được. Nhưng không đụng vào cô, không có nghĩa là không giáo huấn cô. cậu muốn cho cô biết, cậu không phải đồ chơi để cô đùa giỡn!
Mắt Hàn Định Duệ xẹt qua một tia lửa giận, cúi đầu hôn ngấu nghiến cái gáy ngọc ngà, hôn đến nỗi gáy cô xuất hiện một dấu hồn ngân đậm, tay trái đi vào trong áo của cô, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.
Lạc An Hải không mặc nội y, đôi nhũ no đử, mềm như lụa, bàn tay cậu ra sức vuốt ve, bầu nhũ, ta ác trêu chọc đỉnh nhũ hoa. Lạc An Hải ngửa đầu, chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
Hàn Định Duệ liếm lỗ tai của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc vành tai mẫn cảm, tay phải luồn vào trong váy ngắn, bỗng chốc liền đụng vào quần lót đang ẩm ướt.
“Như vậy mà đã ẩm ướt, cô thật sự đang thèm muốn tôi sao?” Hô hấp nóng rực của cậu phả qua tai cô, làm cho thân thể cô run rẩy, tư thái yêu mị tản mát ra hương vị câu dẫn mê người.
Tiếng kêu phát ra thật yêu kiều, mật nước tinh khôi, chảy, kéo dài như sợi tơ trong suốt, khơi gợi dục vọng của Hàn Định Duệ.
Cậu thô lỗ kéo quần xuống, lửa nóng đang bừng bừng phấn chấn rỉ ra tinh dịch đâm vào hoa tâm yếu ớt của cô, lửa nóng ma sát xung quanh quần lót, da thịt non mềm dán chặt vào nhau, dường như đang đùa bỡn với dục vọng dâng cao trong người cô.
“A ưm......” Lạc An Hải phát ra tiếng kêu yêu kiều. Cánh hoa cách một lớp quần mỏng bị xoa nhẹ, nam tính thô lỗ thỉnh thoảng lại ma sát qua cánh hoa yêu ớt, đỉnh nam tính cố sức xâm nhập qua quần lót của cô, làm cho cánh hoa run run co rút lại, mật dịch ngày càng chảy ra nhiều hơn, cùng với bạch dịch của đàn ông, quần lót dường như đã ướt hoàn toàn.
Mông cô bị nam tính cùng vải dệt thô lỗ ma sát, cánh hoa cũng dần dần trở nên đỏ ửng, ma sát thô lỗ lại càng kích thích khoái cảm của cô tăng lên.
Lạc An Hải dường như vô lực đứng thẳng, hai chân run run, đùi nộn thịt không ngừng bị thô dài cọ xát mà nóng lên, có chút đau, nhưng khoái cảm cũng theo đó mà dâng lên, Hàn Định Duệ còn lấy tay thò vào trong quần lót, ra sức trêu đùa nhụy hoa tư mật.
“A!” Lạc An Hải rốt cục không chịu nổi, thân thể căng cứng, môi khẽ mở, da thịt cả người phiếm hồng mê hoặc, nơi tư mật trào ra hương vị nồng đậm.
Hàn Định Duệ rút ngón tay từ trong quàn lót ra, đưa mật nước trên tay lên môi, sau đó hôn trụ cô, đem mật nước phiếm ở môi tiến thẳng vào trong miệng cô.
“Ưm......” Lạc An Hải mê luyến mút chặt lưỡi của cậu, hương vị tanh ngọt tản ra trong miệng hai người, miệng lưỡi cơ khát nuốt vào, lại cùng nhau dây dưa, thân thể áp chặt lấy nhau, dục hỏa điên cuồng.
Hàn Định Duệ hung hăng chế trụ đôi môi cô, đem tiếng rên rỉ, thở dốc của cô nuốt chặt vào bên trong, xé rách quần lót của cô, dục vọng ma xát trực tiếp với hoa tâm, hai tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn nuốt luôn cô vào bụng, dục vọng ra sức ma sát hoa tâm, thời khắc bùng nổ, bắn toàn bộ ái dịch nóng bỏng ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook