Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)
-
Chương 20
Biết rằng không thể nói lại được với cái người kiêu ngạo trước mặt, Băng Hi định quay người bước đi nhưng lại bị anh kéo lại.
"Đứng lại! Em chưa trả công tôi."
"Công...công gì?"
Thanh âm của anh ẩn chứa ý cười nhưng lại khiến cô cảm thấy sởn gai ốc. Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng cô, ý cười ở khóe miệng anh lại càng trở nên sâu hơn.
"Em lấy thông tin của tôi để trả thù chẳng phải đều nhờ công của tôi sao?"
Vừa dứt lời đôi môi mỏng của cô đã bị anh chiếm hữu hoàn toàn. Nụ hôn vừa nhẹ nhàng nhưng lại như từng chút một lấy đi toàn bộ hơi thở của cô. Thậm chí anh còn không cho cô cơ hội phản kháng, hôn đến mức cuốn đi mọi ý thức vốn có.
Bị anh hôn đến mức nghẹt thở, cuối cùng cô đành dùng hết sức đẩy anh ra, cả người dường như dạ hết vào sofa sau đó ôm lấy ngực thở hổn hển.
"Thực sự quá lỗ. Anh là cầm thú.''
Nghe câu mắng vừa rồi của cô, anh tiến lại gần cúi người xuống, khuôn mặt áp sát tới mặt cô, đáy mắt hiện lên ý cười rõ rệt.
"Vì tôi là cầm thú nên...em đừng mong thoát khỏi tôi."
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng là trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả!
Nhưng cô một khi đã tò mò thì nhất định phải tìm cho ra sự thật. Cuối cùng cũng có cơ hội, vào nửa đêm Băng Hi bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, sau đó là tiếng xe nổ. Nhìn chiếc ô tô lao đi tan dần trong bóng tối cô mới giật mình liền cầm chiếc máy ảnh lao ra ngoài đường bắt taxi.
"Nhanh lên chú, phải đuổi kịp chiếc xe ở phía trước."
Người lái xe nhìn Băng Hi với ánh mắt kì quái nhưng lúc này cô làm gì có thời gian mà để ý. Thấy xe của anh càng lúc càng đi nhanh, cô lại thúc dục người lái xe.
"Chú nhanh lên chút nữa, sắp không kịp rồi."
"Cháu làm gì cuống vậy? Hắn ta làm gì cháu à?''
Băng Hi im lặng một lúc rồi đột ngột nói.
"Đúng vậy. Anh ta chuyên đi bắt những cô gái 18 tuổi trở lên để về làm nô lệ, chị gái cháu cũng là nạn nhân trong số đó. Anh ta đúng là cầm thú, chắc chắn anh ta đang đến chỗ những cô gái đó. Chú phải nhanh lên đi."
Người đàn ông lái xe nhìn vẻ mặt thương tâm với ánh mắt ngân ngấn nước của Băng Hi khẽ lắc đầu thở dài. Sau đó bắt đầu tăng tốc còn nói một câu đầy vẻ bất lực:" Thanh niên thời buổi này nhiều kẻ biến thái thật!"
"Đứng lại! Em chưa trả công tôi."
"Công...công gì?"
Thanh âm của anh ẩn chứa ý cười nhưng lại khiến cô cảm thấy sởn gai ốc. Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng cô, ý cười ở khóe miệng anh lại càng trở nên sâu hơn.
"Em lấy thông tin của tôi để trả thù chẳng phải đều nhờ công của tôi sao?"
Vừa dứt lời đôi môi mỏng của cô đã bị anh chiếm hữu hoàn toàn. Nụ hôn vừa nhẹ nhàng nhưng lại như từng chút một lấy đi toàn bộ hơi thở của cô. Thậm chí anh còn không cho cô cơ hội phản kháng, hôn đến mức cuốn đi mọi ý thức vốn có.
Bị anh hôn đến mức nghẹt thở, cuối cùng cô đành dùng hết sức đẩy anh ra, cả người dường như dạ hết vào sofa sau đó ôm lấy ngực thở hổn hển.
"Thực sự quá lỗ. Anh là cầm thú.''
Nghe câu mắng vừa rồi của cô, anh tiến lại gần cúi người xuống, khuôn mặt áp sát tới mặt cô, đáy mắt hiện lên ý cười rõ rệt.
"Vì tôi là cầm thú nên...em đừng mong thoát khỏi tôi."
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng là trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả!
Nhưng cô một khi đã tò mò thì nhất định phải tìm cho ra sự thật. Cuối cùng cũng có cơ hội, vào nửa đêm Băng Hi bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, sau đó là tiếng xe nổ. Nhìn chiếc ô tô lao đi tan dần trong bóng tối cô mới giật mình liền cầm chiếc máy ảnh lao ra ngoài đường bắt taxi.
"Nhanh lên chú, phải đuổi kịp chiếc xe ở phía trước."
Người lái xe nhìn Băng Hi với ánh mắt kì quái nhưng lúc này cô làm gì có thời gian mà để ý. Thấy xe của anh càng lúc càng đi nhanh, cô lại thúc dục người lái xe.
"Chú nhanh lên chút nữa, sắp không kịp rồi."
"Cháu làm gì cuống vậy? Hắn ta làm gì cháu à?''
Băng Hi im lặng một lúc rồi đột ngột nói.
"Đúng vậy. Anh ta chuyên đi bắt những cô gái 18 tuổi trở lên để về làm nô lệ, chị gái cháu cũng là nạn nhân trong số đó. Anh ta đúng là cầm thú, chắc chắn anh ta đang đến chỗ những cô gái đó. Chú phải nhanh lên đi."
Người đàn ông lái xe nhìn vẻ mặt thương tâm với ánh mắt ngân ngấn nước của Băng Hi khẽ lắc đầu thở dài. Sau đó bắt đầu tăng tốc còn nói một câu đầy vẻ bất lực:" Thanh niên thời buổi này nhiều kẻ biến thái thật!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook