Yêu Em Gái Không Cùng Cha Nhưng Khác Mẹ
-
Chương 11
Hắn đã biến mất tâm lúc nào không hay do nó quá chú tâm nói chuyện với ăn, nhưng thôi nó cũng kệ hắn luôn bới lúc nào hắn cũng dính theo nó và bây giờ được gở bỏ nó cảm thấy khá thoải mái.Không thèm quan tâm đến nữa vì nghĩ hắn chắc cũng đã lên trường rồi ăn luôn bởi tô phở còn y nguyên nên nó tiếp tục việc ăn uống trò chuyện với Quân.
Đến trường cũng như mọi hôm không có gì đặc biệt, suốt giờ học nó rất chuyên tâm bởi lâu nay nó luôn học hành tương đối chăm chỉ, nhưng cũng tùy tâm trạng. Tự dưng hôm nay hắn biến đâu mất tiêu, đến tối cũng không thấy hắn về, nó cũng chã thèm quan tâm nhưng tron lòng hiện tại cảm thấy có cái gì đó nặng chịt, nằm trên giường lâu lâu thoang thoảng một mùi hương nam tính của hắn nó cảm thấy nhẹ lòng hơn và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm khuya mơ màng nó nghe thấy tiếng mở cửa phòng, sau đó từ đâu đến một mùi hương nồng nặc của rượu nhưng cũng pha lẫn một mùi hương quen thuộc, mùi hương quyến rủ ấy vẫn thường trực đâu đó quanh nó. Nhờ ánh đèn ngủ cùng với ánh sáng của trăng chiếu qua rèm cửa trắng nên nó đã phát hiện tra người mới đè lên người nó chính là hắn.
Hắn không say nhưng hắn đang muốn say bởi nó, đặc lên trán một nụ hôn, dịch chuyển xuống cái mũi cao dọc dừa kia, nhẹ nhàng đi đến nơi ngọt ngào nhất đặt lên môi những cái hôn cuồng nhiệt mà nồng thắm, mùi của rượu làm cho nó cảm thấy chính mình cũng dần dần say theo hắn, làng môi mềm mại cứ quyến rủ hắn, làm cho hắn không bao giờ cảm thấy thõa mãn, cứ triền miên trong vị ngọt của làng môi.
Nó và hắn bây giờ đã chìm vào giấc ngủ nhưng sao môi hôn vẫn còn đó, môi vẫn kề môi. ánh bình minh cũng đã hé lộ, nó là luôn là người thức trước, lúc này hắn đang ôm nó trong lòng, chân gác lên người nó như trọn vẹn cơ thể đều hòa nhập, tay trên trên hông nó làm cho trời mùa đông hiện tại rất ấm áp.
Cũng như mọi ngày, hắn cũng đột nhiên thức dậy, vừa mới tỉnh thì lại muốn hôn nó nữa rồi, 2 cái mũi hiện đang chạm vào nhau.
- Không được! mất vệ sinh! vừa mới ngủ dậy! - nó lên tiếng ngăn cản hành động của hắn.
- Được rồi! Nhưng em phải hứa với tôi một chuyện!
- chuyện gì?
- em không được bỏ rơi tôi! không được thân thiết với những thằng con trai khác ngoài tôi!
- gì! có khùng không! anh chỉ là anh trai danh nghĩa của tôi mà ra điều kiện đó, anh thấy có quá đáng không?
- chã có gì là quá đáng! tôi chưa bao giờ chấp nhận em là em gái của tôi! đến một ngày nào đó tôi sẽ phá hủy cái danh nghĩ dở hơi này! em không được quyền từ chối tôi một lần nào nữa! em nên nhớ rằng em là của tôi, chỉ là của riêng một mình tôi! trong tâm trí em lúc nào tôi cũng là số một và là duy nhất! em đã rõ? nếu không tôi không biết tôi sẽ làm chuyện gì với em đâu!
Trong lòng nó đang rất đau, vì lí do gì, vì chính mình đã sa vào con đường không có lối lùi chỉ có lối tiến, phóng lao phải theo lao, đành im lặng kiêng nhẩn bên cạnh hắn, không gây gì với hắn có lẽ đó là biện pháp an toàn nhất đến thời điểm hiện tại.
Đến trường cũng như mọi hôm không có gì đặc biệt, suốt giờ học nó rất chuyên tâm bởi lâu nay nó luôn học hành tương đối chăm chỉ, nhưng cũng tùy tâm trạng. Tự dưng hôm nay hắn biến đâu mất tiêu, đến tối cũng không thấy hắn về, nó cũng chã thèm quan tâm nhưng tron lòng hiện tại cảm thấy có cái gì đó nặng chịt, nằm trên giường lâu lâu thoang thoảng một mùi hương nam tính của hắn nó cảm thấy nhẹ lòng hơn và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm khuya mơ màng nó nghe thấy tiếng mở cửa phòng, sau đó từ đâu đến một mùi hương nồng nặc của rượu nhưng cũng pha lẫn một mùi hương quen thuộc, mùi hương quyến rủ ấy vẫn thường trực đâu đó quanh nó. Nhờ ánh đèn ngủ cùng với ánh sáng của trăng chiếu qua rèm cửa trắng nên nó đã phát hiện tra người mới đè lên người nó chính là hắn.
Hắn không say nhưng hắn đang muốn say bởi nó, đặc lên trán một nụ hôn, dịch chuyển xuống cái mũi cao dọc dừa kia, nhẹ nhàng đi đến nơi ngọt ngào nhất đặt lên môi những cái hôn cuồng nhiệt mà nồng thắm, mùi của rượu làm cho nó cảm thấy chính mình cũng dần dần say theo hắn, làng môi mềm mại cứ quyến rủ hắn, làm cho hắn không bao giờ cảm thấy thõa mãn, cứ triền miên trong vị ngọt của làng môi.
Nó và hắn bây giờ đã chìm vào giấc ngủ nhưng sao môi hôn vẫn còn đó, môi vẫn kề môi. ánh bình minh cũng đã hé lộ, nó là luôn là người thức trước, lúc này hắn đang ôm nó trong lòng, chân gác lên người nó như trọn vẹn cơ thể đều hòa nhập, tay trên trên hông nó làm cho trời mùa đông hiện tại rất ấm áp.
Cũng như mọi ngày, hắn cũng đột nhiên thức dậy, vừa mới tỉnh thì lại muốn hôn nó nữa rồi, 2 cái mũi hiện đang chạm vào nhau.
- Không được! mất vệ sinh! vừa mới ngủ dậy! - nó lên tiếng ngăn cản hành động của hắn.
- Được rồi! Nhưng em phải hứa với tôi một chuyện!
- chuyện gì?
- em không được bỏ rơi tôi! không được thân thiết với những thằng con trai khác ngoài tôi!
- gì! có khùng không! anh chỉ là anh trai danh nghĩa của tôi mà ra điều kiện đó, anh thấy có quá đáng không?
- chã có gì là quá đáng! tôi chưa bao giờ chấp nhận em là em gái của tôi! đến một ngày nào đó tôi sẽ phá hủy cái danh nghĩ dở hơi này! em không được quyền từ chối tôi một lần nào nữa! em nên nhớ rằng em là của tôi, chỉ là của riêng một mình tôi! trong tâm trí em lúc nào tôi cũng là số một và là duy nhất! em đã rõ? nếu không tôi không biết tôi sẽ làm chuyện gì với em đâu!
Trong lòng nó đang rất đau, vì lí do gì, vì chính mình đã sa vào con đường không có lối lùi chỉ có lối tiến, phóng lao phải theo lao, đành im lặng kiêng nhẩn bên cạnh hắn, không gây gì với hắn có lẽ đó là biện pháp an toàn nhất đến thời điểm hiện tại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook