Sáng hôm sau, Bình An đang đạp xe trên đường Tử Đằng thì tiếng gọi quen thuộc đằng sau vang lên, cậu nhếch miệng, cố tình đạp xe nhanh hơn. Diệp Thần cười ha hả, anh tăng tốc, cuối cùng nhanh chóng đuổi kịp cậu


-Sao bỗng nhiên lại đạp nhanh như vậy chứ?


-Tôi không muốn đến trường muộn


-Đêm qua ngủ ngon không?


Bình An không trả lời, cậu lại càng đạp nhanh, hai người cứ thế mà đến trường, ai cũng mồ hôi lấm tấm


-Tan tầm cuối buổi cậu có làm gì không?


Bình An vừa dựng xe vừa ngẫm nghĩ một lát


-Chắc là không, sao vậy?


-Tôi mang cậu đi chỗ này được không?


Vừa dứt lời thì đám bạn của Bình An đi từ sân bên kia ra, thấy Bình An thì gọi lớn


-Tối nay bọn tớ qua nhà cậu nhé


-Cậu và hai bác chỉ việc ngồi chơi thôi, bọn tớ sẽ nấu cơm, đến thăm Bình An luôn


-Đồng ý đi nào, cả bọn đã sắp xếp lịch hết rồi chờ mỗi cậu thôi đấy!!


Bình An bị bất ngờ, cười nhìn mọi người rồi liếc nhìn Diệp Thần


-Không sao, khi khác rảnh chúng ta đi sau.


Diệp Thần cười tươi nhìn Bình An rồi vẫy tay


-Mọi người tôi đi trước


Bình An lại bị lôi kéo


-Ai nha, từ bao giờ lại thân với hội trưởng như vậy a~


-Được rồi các cậu. Tối nay hẹn 6 giờ nhé, vào lớp rồi, tớ đi trước đây


Bình An ngồi trong lớp mà không ngừng suy nghĩ về hành động tối qua của Diệp Thần. Cậu biết, Diệp Thần có ý với mình, anh quan tâm cậu, chăm lo cho cậu, rồi những cái ôm thật chặt, cả nụ hôn tối qua nữa...


Bình An thở dài, vì cậu cũng không hiểu nổi chính mình. Cậu không phải là Gay, nhưng cư nhiên lại không thấy những hành động của Diệp Thần với bản thân là ghê tởm gì đó. Có những đêm trằn trọc không ngủ được vì suy nghĩ đến người đó, lo lắng khi bệnh dạ dày của người đó tái phát, một chút xót xa khi biết người đó căn bản là gia đình vốn không yêu thương, không quan tâm...


Bình An ngày trước có thích một cô gái hơn một tuổi, tình cảm ấy nói đúng hơn phần nhiều là ngưỡng mộ. Cô gái ấy rất thông minh và thực sự rất giỏi trong ngành Y. Nhưng cậu không muốn bày tỏ, Bình An nghĩ rằng có thể tình cảm ấy không đủ lớn để cô gái đó cảm động, hoặc cũng có thể chỉ là nhất thời,. cậu cũng không biết nếu yêu nhau rồi, cậu có thể chiều chuộng hay quan tâm cô gái ấy được không. Bình An vốn lả người lãnh đạm, cậu hiểu rõ tính cách của mình, vậy nên những người từng theo đuổi hay có tình cảm với cậu một thời gian rồi cũng lặng lẽ im lặng rút lui...


Bình An thở dài...


-Bình An, lát hết tiết này cậu xuống phòng Hội học sinh nhận điểm tổng kết cả kì cho lớp nhé. Thầy chủ nhiệm gửi ở đó từ hôm qua


-Tại sao lại là tớ?- Bình An thắc mắc


Lớp trưởng đẩy gọng kính


-Vì cậu là học sinh gương mẫu, hơn nữa, lớp trưởng nói là nên nghe a~


Bình An nhún vai, cậu từ trước vẫn không muốn cãi nhau vì mấy chuyện này, cũng chỉ là ngạc nhiên một chút nên hỏi thôi :))


Bình An gõ cửa, bên trong là Nam Duy đang ngồi trước máy tính


-Mời vào -Nam Duy chăm chú nhìn trước máy tính


-À...Ừm, em là Bình An, lớp X đến lấy bảng điểm tổng kết cả kì cho lớp, thầy Kỳ có gửi ở đây...


Nam Duy bây giờ mới ngẩng đầu lên cười


-Cậu ngồi đi, chờ tôi một chút... À, cậu muốn uống cà phê hay


-Không cần đâu. Cảm ơn anh.- Bình An mỉm cười


Nam Duy bước vào trong, đá đá vào ghế của Diệp Thần đang ngồi xem báo cáo


-Có chuyện gì, đừng có làm phiền người khác thế chứ..- Diệp Thần chỉnh gọng kính


-À hóa ra là cậu đang bận, vậy để tôi tiếp tiểu tình nhân bé nhỏ của cậu cũng được


Diệp Thần ngưng bút ngẩng đầu lên


-Bình An ở đây? Sao cậu ấy


-Lấy bảng điểm cho lớp.


-Việc này tôi làm cũng được, khỏi phiền cậu, ở trong này đi


Nói rồi nở nụ cười gian bước ra ngoài, Bình An hơi giật mình, lúc nào cũng là người này...


-Tiểu An, cậu đến đây lấy bảng điểm à?


-Ừm...đã có chưa?


Diệp Thần mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, tiến sát gần tới trước mặt Bình An, làm cậu giật mình


-Có rồi, chỉ là, chỗ này cậu có vết gì..


Nói rồi dịu dàng vươn tay ra chạm lên khóe mắt Bình An. Anh cười rồi quay vào bàn lấy bảng điểm đưa cho Bình An


-Cảm ơn


Bình An có chút thất thần nhìn Diệp Thần, hôm nay mới thấy anh đeo kính, nhìn khác với hàng ngày. Bình An bối rối, nhanh chóng quay đi rồi chạy ra ngoài, để lại Diệp Thần đứng đó cười...như điên...


-A Duy, cậu thấy tôi nên đeo kính 24/24 không


Nam Duy vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệp Thần rồi giơ điện thoại ra


-Đối với tôi, đeo kính hấp dẫn chỉ có Tiểu Phương, còn cậu, bớt ảo tưởng đi...


Nam Duy cười vỗ vỗ vai Diệp Thần rồi nghe điện thoại


Diệp Thần hừ lạnh, ai mới là kẻ trọng sắc khinh bạn chứ!!!


Buổi tối như đã hẹn, mọi người đã tập trung đầy đủ nhà Bình An. Cùng nhau nấu bữa tối, ăn uống vui vẻ. Bạn bè đại học với Bình An tuy không thực sự thân thiết nhưng tình bạn và cách đối xử của họ làm cho cậu vô cùng cảm động và trân trọng.


Bình An tiễn mọi người rồi vội vào tắm rửa, cậu hiếm khi tắm muộn vì thực sự nó không tốt chút nào cho sức khỏe.


-Tiểu An con có điện thoại


-Ai vậy mẹ?- Bình An tắt vòi nước


-Không có tên


Bình An vỗ trán, điện thoại mới cậu chưa kịp lưu số


-Mẹ cứ để lát con nghe a!!


-Mẹ biết rồi, làm gì mà cao giọng vậy


Bình An chột dạ lần nữa...


Vừa ngồi trùm chăn, cậu vừa ngồi nhìn chằm chằm điện thoại, cậu không gọi lại đâu, vì làm gì còn tiền


May mắn điện thoại rung, có lẽ người đó gọi lại cho cậu


-"Tiểu Annn", lại cái giọng quen thuộc


-Ai vậy?- Bình An giả vờ, cậu mỉm cười nằm xuống giường


-"Cậu không nhận ra giọng tôi?"- Bên kia có vẻ giận


-Tôi mới thay điện thoại, chưa kịp lưu số


Diệp Thần biết Bình An lúc nãy nói đùa, anh cười


-Hôm nay có vui không?


-"Ừm, cũng được, mọi người đều rất nhiệt tình...hơn những gì tôi nghĩ"


-Có vài việc cậu làm sao hiểu được, dù bình thường cậu không quá thân thiết với họ, nhưng là bạn cùng lớp, hơn nữa, với bộ dạng của Tiểu An thì làm sao người ta ghét cho được, thương còn không hết nữa...


Đoạn cuối, Diệp Thần cố tình nhấn mạnh, Bình An tim đập mạnh một cái.


-Anh...chưa ngủ à? Có thời gian gọi cho tôi?


-"Vừa làm báo cáo xong, nhớ Tiểu An thì mới gọi"


Bình An nhếch mép cười


-Đừng suốt ngày nói như vậy nữa, có gì vui chứ


Diệp Thần bật cười


-Được rồi, tôi làm nốt thêm chỗ này, cậu ngủ ngon


-"Anh cũng đừng thức khuya quá"


-Sao, lo lắng cho tôi?


Bình An bĩu môi không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại. Diệp Thần cười hạnh phúc...


Để chuẩn bị đón năm mới, mỗi khoa phải có vài tiết mục văn nghệ biểu diễn, vì vậy khoảng thời gian này khá bận rộn.


Bình An xem thông báo trên trang của khoa thì không khỏi bật cười, cậu nghĩ nghĩ, bản thân chẳng có tài lẻ nào cả. Mấy lần được phân vai đóng kịch cũng chỉ là vai diễn quần chúng hoặc giả làm cây cỏ gì đó, nhưng vì năm nay trường có mời một nhóm nhạc nữ đang nổi tiếng nên sự kiện lần này tổ chức hoành tráng hơn một chút


Trời bỗng đổ mưa to, cậu đứng trước cửa thư viện, chần chừ không biết có nên chạy một mạch hay không thì thấy đứng ở xa một đoạn là Thiếu Văn đang đứng cầm ô. Bình An nhớ đến cậu bạn Tân Thanh ấy, rồi nhớ đến lời của Diệp Thần thì quyết định lặng lẽ quay đi. Tân Thanh đứng từ xa nhìn thấy như vậy, vội vã gọi điện cho Diệp Thần


-Em là Tân Thanh đây, nói cho anh biết, đến mà đưa cậu ấy về, tốt nhất đừng để cậu ấy bám lấy Thiếu Văn của em!!


Bên này, Diệp Thần đang thu dọn tài liệu, hơi nhíu mày khi nhận được điện thoại này


-Ở đâu?


-Thư viện!


Tân Thanh cầm cặp chạy đến trước mặt Thiếu Văn, không để hắn thấy Bình An


-Chạy làm gì, để anh qua- Thiếu Văn gõ đầu Tân Thanh- Đi thôi


-Khoan đã!- Tân Thanh dang hai tay chặn lại


-Sao vậy?


-Chúng ta...đi đường kia


Thiếu Văn nhíu mày, hắn nhìn Tân Thanh


-Em che cái gì?


-Em..che gì đâu!


Thiếu Văn không thích Tân Thanh xử sự như một đứa trẻ như thế, hắn hơi khó chịu, đường kia là đường xa, đi đường chính sẽ đỡ mưa hơn, hắn đẩy cậu sang một bên, thấy Bình An đang đứng đó


-Vì cái gì phải che cậu ấy?


-Anh...em không thích anh gặp Bình An!


-Em đừng như vậy nữa được không- Thiếu Văn giận


Tân Thanh hốc mắt có chút đỏ, cậu nói to


-Anh có bao giờ quan tâm em như quan tâm cậu ấy không! Anh nói sẽ lo lắng cho em, anh nói dối!


-Em...


-Anh còn nói nữa. Vậy đi đi, em không cần!


Nói rồi Tân Thanh đẩy Thiếu Văn sang một bên, chạy ra ngoài.


-Tân Thanh!


Tân Thanh vừa chạy vừa khóc thì va phải Diệp Thần đang cầm ô đi nhanh, may mắn anh đỡ được nên cậu không bị ngã


-Tiểu Thanh? Cậu đi đâu vậy? Không phải vừa rồi nói


Tân Thanh lau nước mắt


-Anh đừng để người của anh làm Thiếu Văn động tâm nữa!


Diệp Thần thở dài, kéo tay Tân Thanh lại, đưa cho cậu chiếc ô còn lại định để cho Bình An


-Cầm đi, đừng để bị cảm. Tối nay sẽ cho cậu câu trả lời


Tân Thanh ngơ ngác nhìn Diệp Thần, một màn vừa rồi đều thu vào tầm mắt của Thiếu Văn và Bình An, trong lòng mỗi người đều ngũ vị tạp trần...


Diệp Thần đi lên phía trước, nhìn Thiếu Văn


-Tối nay 8 giờ ở Mix, tôi đợi cậu


Thiếu Văn gật đầu đi trước. Bình An nhìn Diệp Thần vẻ khó hiểu


-Anh tới đây


Chưa để cậu nói hết câu, Diệp Thần đã ôm lấy Bình An, chiếc ô rơi xuống


Cậu sửng sốt


-Tôi đau bụng


Bình An không biết nên khóc hay cười, này có phải đã sát phong cảnh quá không!!!


Hai người đứng dưới ô, không nhanh không chậm mà bước đi. Diệp Thần vòng tay qua sau dịu dàng ôm Bình An kéo gần lại để khỏi ướt, Bình An đỏ mặt quay đi . Hai người đến nhà xe, Bình An giờ mới để ý, một bên vai áo của Diệp Thần ướt sũng, cậu biết anh đã nhường ô cho cậu


-Hôm nay cậu không đi xe?


-Xe đạp của tôi bị hỏng, hôm nay đi bộ. Vừa nãy, cảm ơn anh.. Áo anh...ướt rồi


Diệp Thần cười tươi, xoa xoa tóc cậu


-Không sao, lên xe đi tôi đưa cậu về


-Không cần


-Lên xe đi coi như là tôi nhận lời cảm ơn của cậu


Cái lý do chết tiệt gì vậy, Bình An cười


Vào xe, cậu lấy khăn tay trong xe đưa cho anh


-Lau đi không sẽ cảm


-Tôi lái xe mà, cậu lau giúp tôi đi


Bình An cũng không muốn cãi lại, người này là vì cậu mới bị mưa làm cho ướt. Bình An nhẹ nhàng ma sát trên vai áo Diệp Thần, khoảng cách có vẻ gần.


Đèn đỏ xe dừng lại, Diệp Thần quay sang, Bình An vừa vặn ngẩng đầu lên


Ấm áp, nhẹ nhàng, môi chạm môi lần nữa...


Bình An mở to mắt, Diệp Thần cũng bị bất ngờ


Phải nhân cơ hội !!! Diệp Thần đã nghĩ thế, nhưng tiếng còi xe đằng sau vang lên, Bình An vội vàng quay mặt đi


Diệp Thần đen mặt


-Chết tiệt!


Bình An nghe thấy anh mắng như vậy, không khỏi bật cười, nhưng vẫn quay đi che hai má đang đỏ


Trong xe giữ không khí ngượng ngùng trầm mặc, không ai lên tiếng trước.


15 phút sau


-Diệp Thần...


-Ừ...


-Đã quá nhà tôi rồi


-Hả?


Diệp Thần quay sang cười hề hề rồi nhanh chóng lùi xe lại.


-Cầm lấy ô này


-Mai tôi sẽ đem trả lại... Cảm ơn anh


-Tôi không cần lời nói xuông


Bình An liếc mắt nhìn Diệp Thần


-Ý anh là sao?


Diệp Thần cười lắc đầu, xoa xoa đầu Bình An rồi mở cửa xe cho cậu


-Không có gì, nhìn cậu mỗi ngày là tôi thấy vui rồi... Đi cẩn thận nhé


Bình An vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp hẳn lên...


Bình An vừa vào nhà thì Trương mẫu đã cười nói


-Quan hệ của hai con có vẻ tốt nhỉ


-Mẹ nói Diệp Thần?


-Mẹ vừa thấy cậu ấy đưa con về đó


-À..tiện đường thôi


Trương mẫu cười, nói nhẹ nhàng


-Dù sao con cũng không nên quá thân thiết với cậu ấy quá


Bình An khó hiểu nhìn mẹ, bà chỉ lắc đầu cười rồi đi vào trong bếp.


Điện thoại vang lên, là Diệp Thần


-Alo?


-"Cậu về đến phòng chưa?"


-Tôi vừa về, có chuyện gì thế?


-"Không có gì, chỉ là muốn biết cậu vào nhà an toàn rồi"


-Ừ, lái xe đừng nghe điện thoại, tôi cúp máy trước đây...À, Diệp Thần...


-"Ơi?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương