YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY
-
Chương 8: Không Ai Được Phép Cướp Đi
Trong trường học, Tống Từ Nhất đen mặt, cả người tỏa ra áp suất thấp. Sở Hiên và Lục Minh Hạo ăn ý cùng nhau giảm cảm giác tồn tại, rất sợ chọc vị Diêm La Vương này.
Mạc Lê đi theo sau An Hảo lảm nhảm: “Hà Dịch Dương thực sự rất tốt, vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp, còn hài hước, mà quan trọng nhất vẫn là đẹp trai!!”
An Hảo buồn cười, búng trán Mạc Lê nói: “Cậu đúng là đồ siêu cấp vô địch mê trai.” Mạc Lê vuốt vuốt trán, ngượng ngùng cười.
Lớp học thể chất giải tán, tất cả mọi người chạy đến khán đài sân bóng rổ tìm chỗ mát ngồi, nơi đây bốn phương tám hướng đều có gió. Mạc Lê ở một bên uống nước nghỉ ngơi, phơi ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
An Hảo nhắm mắt lại, sợi tóc lay động theo gió, lông mi run lên nhè nhẹ. Cảm nhận làn gió mùa hè khiến người ta hạnh phúc, đôi môi đỏ mọng khẽ gợi lên. Mọi vật xung quanh đều như làm nền tôn lên vẻ xinh đẹp chói mắt này. Chỉ nghỉ ngơi thôi cũng làm người ta âm thầm ngây dại.
An Hảo nhắm mắt nghỉ ngơi một chập, uống hớp nước, đứng dậy chuẩn bị cùng Mạc Lê quay về lớp.
Đột nhiên một quả bóng rổ bất ngờ bay đến, nặng nề nện lên chân An Hảo. Mọi người kêu lên sợ hãi, ồn ào vây quanh cô.
Mạc Lê luống cuống, vội vàng hỏi: “An Hảo, cậu có sao không?”
An Hảo miễn cưỡng cong cong khóe miệng: “Không sao, chân chỉ có hơi đau chút thôi.”
Một người con trai chạy đến, vẻ mặt lo lắng, áy náy nói rằng: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu!” Sau đó lúng túng siết chặt tay.
An Hảo xua xua tay: “Không có việc gì đâu, tớ không sao.”
Sau đó, Mạc Lê đỡ An Hảo về lớp, ngồi xuống. Mạc Lê ngồi sát bên An Hảo, cônghe rõ ràng được tiếng bóng rổ nện trên chân của An Hảo nặng nề như thế nào, lòng vẫn lo lắng khuyên côấy đến phòng y tế nhưng cô ấy khoát tay.
“An Hảo, thực sự không cần đến phòng y tế à?” Mạc Lê hỏi lại một lần nữa, An Hảo cười: “Được rồi, ngốc ạ, giúp tớ để ý giáo viên, tớ nằm nghỉ ngơi một lát.” Mạc Lê tức giận nhưng đành ngậm miệng, gật đầu.
Hà Nhã Nặc nũng nịu nói với Tống Từ Nhất: “Anh Từ Nhất, lần trước em tới tìm các anh, chưa ăn cơm cùng với nhau được, hay là hôm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm có được không?” Tống Từ Nhất không đồng ý mà cũng chẳng nói từ chối, vẫn không ngẩng đầu, nhìn không ra là đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lục, cùng đi đi, tất cả mọi người đã lâu không gặp, cùng đi ăn một bữa cơm.” Hà Nhã Nặc nhìn thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, quay đầu nói với Lục Minh Hạo. Lục Minh Hạo cười cười “Haha, anh Nhất mà nói đi thì bọn anh nhất định phải đi!” Tống Từ Nhất ngẩng đầu liếc Lục Minh Hạo một cái, Lục Minh Hạo coi như không thấy, xòe hai tay ra tỏ ý không liên quan đến mình.
“Anh Nhất, anh Nhất, tớ nghe nói chị An ở sân bóng rổ bị bóng rổ đập trúng rồi!” Sở Hiên hấp tấp chạy vào nói. Tống Từ Nhất nheo mắt, bật người đứng dậy đi ra ngoài.
“Ơ anh Từ Nhất, cậu đi đâu thế?” Hà Nhã Nặc nóng nảy nói. Sở Hiên nhìn thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, vụng trộm cười cười, nói với Lục Minh Hạo: “Haha, cũng không uổng… công tôi chạy tới báo tin cho anh Nhất ” Lục Minh Hạo lắc đầu cười.
Hà Nhã Nặc nhìn hai người nói, nghĩ thầm, An Hảo? An Hảo… A! Có phải là người ngày đó trên sân bóng rổ? Hà Nhã Nặc vừa nghĩ, hai tay nắm chặt, vội vã chạy đuổi theo.
Bên này, sau khi An Hảo tan học, đang uống nước, nhìn ra ngoài cửa sổ. A— đau thật đấy, cái khoảnh khắc bị bóng nện trúng chân, hô hấp cô như ngừng lại. Đang nghĩ ngợi, lớp học đột nhiên loạn cả lên, An Hảo cảm thấy tò mò, vừa quay đầu lại thì thấy Tống Từ Nhất đi tới, An Hảo sửng sốt, cậu chạy đến, trực tiếp nhìn chằm chằm An Hảo trên dưới một lượt hỏi:“Bị thương ở đâu?” Mạc Lê vội vàng đứng dậy nhường đường cho Tống từ Nhất.
An Hảo hoàn hồn, nói: “À, không có việc gì, chỉ đập nhẹ một cái, không sao, không sao!”
Tống Từ Nhất ngoảnh đầu nói với Mạc Lê: “Cậu nói đi!” Mạc Lê bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, tí nữa thì sặc nước bọt, vội vàng nói: “Chân, chân, bị đập mạnh lắm, tớ nói cậu ấy xuống xuống phòng y tế cậu ấy cũng không chịu.”
Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại, âm thanh không độ ấm nói với An Hảo: “Đi, tới phòng y tế, đi kiểm tra một chút.”
An Hảo cho rằng cậu đang làm quá vấn đề liền nói: “Không đi, đã nói không sao mà!” Tống Từ Nhất không cho An Hảo cơ hội phản ứng, cúi người bế bổng cô lên. An Hảo đột nhiên bị ôm lên thì hoảng sợ hô lên một tiếng.
Mọi người trong lớp đều thấy một màn này, không dám thở mạnh lấy một tiếng. An Hảo mặt đỏ lên, hơi giận: “Cậu làm gì thế, thả tớ xuống, đã nói là tớkhông đi mà, tớ cũng không phải bị gãy xương, nhanh lên, thả tôi xuống đi!”
Tống Từ Nhất không để ý, nói với Mạc Lê: “Tôi mang cậu ấy tới phòng y tế, cậu thay cậu ấy xin nghỉ đi.” Không đợi Mạc Lê trả lời, cậu ôm An Hảo, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, cả lớp như nổ tung, ồn ào bàn luận. “Anh ấy trực tiếp ôm An Hảo đó, nếu như người bị bóng đập trúng là tôi thì tốt rồi.” Một đứa con gái vẻ mặt ngốc nghếch nói: “Vậy cậu chí ít cũng phải có khuôn mặt xinh đẹp của An Hảo đi đã, chứ không bị bóng đập thì cũng bị bóng đập vào đầu thôi.” Một bạn gái khác trêu ghẹo nói.
Hà Nhã Nặc vừa xuống lầu thì thấy một số người tập trung ở hành lang bên này, Hà Nhã Nặc xuyên qua đám người, đúng lúc thấy Tống Từ Nhất ôm An Hảo từ lớp đi ra. Trong chớp mắt, mặt biến sắc, ngực nghẹn lại, hai tay nắm chặt đến trắng bệch. Làm sao có thể? Anh Từ Nhất làm sao có thể ôm một đứa con gái khác? An Hảo làm sao có thể cùng cô tranh giành anh Từ Nhất?
Từ nhỏ cô và Tống Từ Nhất cùng nhau lớn lên, bố mẹ hai bên lại đều là bạn tốt của nhau, dì Đường Tịch cũng đối xử với cô rất tốt, từ khi dì ấy qua đời, Tống Từ Nhất càng thêm lãnh đạm, thế nhưng Hà Nhã Nặc cô luôn luôn bên cạnh anh. Cô thích Tống Từ Nhất, từ nhỏ đã thích, anh là toàn bộ thanh xuân của cô, lần đầu tiên cô gặp anh đã thích… Anh là người con trai đẹp nhất mà cô từng gặp qua, cô đã sớm gục ngã trước anh, không thể quay đầu. Cho dù nhiều năm qua, Tống Từ Nhất trước sau lạnh lùng với cô không đổi, nhưng cô luôn tin tưởng một ngày nào đó anh Từ Nhất của cô sẽ thấy điểm tốt của cô.
Thế nhưng, cái người tên An Hảo này từ đâu tới? Ỷ vào khuôn mặt dụ hoặc mà dù dỗ anh Từ Nhất của cô? Cô không cho phép, cũng không cho phép ai cướp đi anh ấy! Hàn Nhã Nặc nhìn hình bóng hai người dần biến mất, mắt dần biến thành hung ác.
An Hảo đánh vào lồng ngực rắn chắc của Tống Từ Nhất, cả giận nói: “Cậu nhanh lên chút, thả tôi xuống đi! Tôi có thể tự đi!” Tống Từ Nhất cúi đầu nhìn An Hảo, đột nhiên xốc cô lên làm cô hoảng sợ hô một tiếng, vội vã ôm lấy cổ anh.
Tống Từ Nhất cong môi cười, bước tiếp. An Hảo biết được, tai nóng lên, mím môi một cái, không nói nên lời. Lòng thầm mắng: Đồ ấu trĩ!
Đến phòng y tế, Tống Từ Nhất thận trọng đặt cô lên giường, giáo viên y tế hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Từ Nhất nói: “Chân bị bóng đập phải, kiểm tra cho cậu ấy một chút.”
Giáo viên y tế cuộn quần của An Hảo lên. Chỉ thấy bắp chân trắng như tuyết của An Hảo máu ứ một mảng, nhìn rất đáng sợ.
An Hảo cũng cả kinh, xem ra vết thương so với tưởng tượng của cô còn kinh khủng hơn, trách không được lại đau như vậy.
Tim Tống Từ Nhất nảy lên, mắt tối xuống.
Giáo viên y tế nói với Tống Từ Nhất: “Đúng là bị đập mạnh thật, nhưng không bị thương tổn nặng, da dẻ con gái mịn màng, thoạt nhìn thì kinh khủng, nhưng chỉ cần bôi thuốc mỡ là được.” Tống Từ Nhất gật đầu, lấy thuốc mỡ từ giáo viên.
Cậu ngồi xổm dưới chân An Hảo, cẩn thận không gì sánh được, đỡ chân nhỏ của cô, nhẹ nhàng bôi thuốc. An Hảo nhìn dáng vẻ thận trọng của Tống Từ Nhất, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, tim lỡ đi một nhịp. Cười nói: “Được rồi, tôi cũng không phải là một người mạnh miệng, giáo viên cũng nói không sao mà, chỉ là trông hơi đáng sợ mà thôi!”
Tống Từ Nhất không nói chuyện, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng thoa.
Qua một lúc lâu, Tống từ Nhất ngẩng đầu nhìn cô, kêu lên:“An Hảo!”
An Hảo đáp: “Ừ?”
Tống Từ Nhất giật giật khóe miệng, giọng khàn khàn: “Lần sau chú ý!” Dừng một chút, cậu lại thấp giọng nói:” Tôi sẽ đau lòng!”
An Hảo nghe được, trong nháy mắt, đại não bùng nổ, gương mặt nóng lên, trái tim nhảy lên kịch liệt. Cắn môi, a… Tống Từ Nhất, cậu như vậy, là thế nào đây…
Con người ấy mà, luôn luôn tham lam, rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt qua thôi, nhưng lại trở thành ánh mắt chung thủy dõi theo. Trái tim cũng không nằm trong tầm khống chế nữa rồi. Đến sau này An Hảo cũng hiểu, quá nồng nhiệt luôn luôn không được lâu dài.
Mạc Lê đi theo sau An Hảo lảm nhảm: “Hà Dịch Dương thực sự rất tốt, vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp, còn hài hước, mà quan trọng nhất vẫn là đẹp trai!!”
An Hảo buồn cười, búng trán Mạc Lê nói: “Cậu đúng là đồ siêu cấp vô địch mê trai.” Mạc Lê vuốt vuốt trán, ngượng ngùng cười.
Lớp học thể chất giải tán, tất cả mọi người chạy đến khán đài sân bóng rổ tìm chỗ mát ngồi, nơi đây bốn phương tám hướng đều có gió. Mạc Lê ở một bên uống nước nghỉ ngơi, phơi ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
An Hảo nhắm mắt lại, sợi tóc lay động theo gió, lông mi run lên nhè nhẹ. Cảm nhận làn gió mùa hè khiến người ta hạnh phúc, đôi môi đỏ mọng khẽ gợi lên. Mọi vật xung quanh đều như làm nền tôn lên vẻ xinh đẹp chói mắt này. Chỉ nghỉ ngơi thôi cũng làm người ta âm thầm ngây dại.
An Hảo nhắm mắt nghỉ ngơi một chập, uống hớp nước, đứng dậy chuẩn bị cùng Mạc Lê quay về lớp.
Đột nhiên một quả bóng rổ bất ngờ bay đến, nặng nề nện lên chân An Hảo. Mọi người kêu lên sợ hãi, ồn ào vây quanh cô.
Mạc Lê luống cuống, vội vàng hỏi: “An Hảo, cậu có sao không?”
An Hảo miễn cưỡng cong cong khóe miệng: “Không sao, chân chỉ có hơi đau chút thôi.”
Một người con trai chạy đến, vẻ mặt lo lắng, áy náy nói rằng: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu!” Sau đó lúng túng siết chặt tay.
An Hảo xua xua tay: “Không có việc gì đâu, tớ không sao.”
Sau đó, Mạc Lê đỡ An Hảo về lớp, ngồi xuống. Mạc Lê ngồi sát bên An Hảo, cônghe rõ ràng được tiếng bóng rổ nện trên chân của An Hảo nặng nề như thế nào, lòng vẫn lo lắng khuyên côấy đến phòng y tế nhưng cô ấy khoát tay.
“An Hảo, thực sự không cần đến phòng y tế à?” Mạc Lê hỏi lại một lần nữa, An Hảo cười: “Được rồi, ngốc ạ, giúp tớ để ý giáo viên, tớ nằm nghỉ ngơi một lát.” Mạc Lê tức giận nhưng đành ngậm miệng, gật đầu.
Hà Nhã Nặc nũng nịu nói với Tống Từ Nhất: “Anh Từ Nhất, lần trước em tới tìm các anh, chưa ăn cơm cùng với nhau được, hay là hôm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm có được không?” Tống Từ Nhất không đồng ý mà cũng chẳng nói từ chối, vẫn không ngẩng đầu, nhìn không ra là đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lục, cùng đi đi, tất cả mọi người đã lâu không gặp, cùng đi ăn một bữa cơm.” Hà Nhã Nặc nhìn thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, quay đầu nói với Lục Minh Hạo. Lục Minh Hạo cười cười “Haha, anh Nhất mà nói đi thì bọn anh nhất định phải đi!” Tống Từ Nhất ngẩng đầu liếc Lục Minh Hạo một cái, Lục Minh Hạo coi như không thấy, xòe hai tay ra tỏ ý không liên quan đến mình.
“Anh Nhất, anh Nhất, tớ nghe nói chị An ở sân bóng rổ bị bóng rổ đập trúng rồi!” Sở Hiên hấp tấp chạy vào nói. Tống Từ Nhất nheo mắt, bật người đứng dậy đi ra ngoài.
“Ơ anh Từ Nhất, cậu đi đâu thế?” Hà Nhã Nặc nóng nảy nói. Sở Hiên nhìn thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, vụng trộm cười cười, nói với Lục Minh Hạo: “Haha, cũng không uổng… công tôi chạy tới báo tin cho anh Nhất ” Lục Minh Hạo lắc đầu cười.
Hà Nhã Nặc nhìn hai người nói, nghĩ thầm, An Hảo? An Hảo… A! Có phải là người ngày đó trên sân bóng rổ? Hà Nhã Nặc vừa nghĩ, hai tay nắm chặt, vội vã chạy đuổi theo.
Bên này, sau khi An Hảo tan học, đang uống nước, nhìn ra ngoài cửa sổ. A— đau thật đấy, cái khoảnh khắc bị bóng nện trúng chân, hô hấp cô như ngừng lại. Đang nghĩ ngợi, lớp học đột nhiên loạn cả lên, An Hảo cảm thấy tò mò, vừa quay đầu lại thì thấy Tống Từ Nhất đi tới, An Hảo sửng sốt, cậu chạy đến, trực tiếp nhìn chằm chằm An Hảo trên dưới một lượt hỏi:“Bị thương ở đâu?” Mạc Lê vội vàng đứng dậy nhường đường cho Tống từ Nhất.
An Hảo hoàn hồn, nói: “À, không có việc gì, chỉ đập nhẹ một cái, không sao, không sao!”
Tống Từ Nhất ngoảnh đầu nói với Mạc Lê: “Cậu nói đi!” Mạc Lê bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, tí nữa thì sặc nước bọt, vội vàng nói: “Chân, chân, bị đập mạnh lắm, tớ nói cậu ấy xuống xuống phòng y tế cậu ấy cũng không chịu.”
Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại, âm thanh không độ ấm nói với An Hảo: “Đi, tới phòng y tế, đi kiểm tra một chút.”
An Hảo cho rằng cậu đang làm quá vấn đề liền nói: “Không đi, đã nói không sao mà!” Tống Từ Nhất không cho An Hảo cơ hội phản ứng, cúi người bế bổng cô lên. An Hảo đột nhiên bị ôm lên thì hoảng sợ hô lên một tiếng.
Mọi người trong lớp đều thấy một màn này, không dám thở mạnh lấy một tiếng. An Hảo mặt đỏ lên, hơi giận: “Cậu làm gì thế, thả tớ xuống, đã nói là tớkhông đi mà, tớ cũng không phải bị gãy xương, nhanh lên, thả tôi xuống đi!”
Tống Từ Nhất không để ý, nói với Mạc Lê: “Tôi mang cậu ấy tới phòng y tế, cậu thay cậu ấy xin nghỉ đi.” Không đợi Mạc Lê trả lời, cậu ôm An Hảo, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, cả lớp như nổ tung, ồn ào bàn luận. “Anh ấy trực tiếp ôm An Hảo đó, nếu như người bị bóng đập trúng là tôi thì tốt rồi.” Một đứa con gái vẻ mặt ngốc nghếch nói: “Vậy cậu chí ít cũng phải có khuôn mặt xinh đẹp của An Hảo đi đã, chứ không bị bóng đập thì cũng bị bóng đập vào đầu thôi.” Một bạn gái khác trêu ghẹo nói.
Hà Nhã Nặc vừa xuống lầu thì thấy một số người tập trung ở hành lang bên này, Hà Nhã Nặc xuyên qua đám người, đúng lúc thấy Tống Từ Nhất ôm An Hảo từ lớp đi ra. Trong chớp mắt, mặt biến sắc, ngực nghẹn lại, hai tay nắm chặt đến trắng bệch. Làm sao có thể? Anh Từ Nhất làm sao có thể ôm một đứa con gái khác? An Hảo làm sao có thể cùng cô tranh giành anh Từ Nhất?
Từ nhỏ cô và Tống Từ Nhất cùng nhau lớn lên, bố mẹ hai bên lại đều là bạn tốt của nhau, dì Đường Tịch cũng đối xử với cô rất tốt, từ khi dì ấy qua đời, Tống Từ Nhất càng thêm lãnh đạm, thế nhưng Hà Nhã Nặc cô luôn luôn bên cạnh anh. Cô thích Tống Từ Nhất, từ nhỏ đã thích, anh là toàn bộ thanh xuân của cô, lần đầu tiên cô gặp anh đã thích… Anh là người con trai đẹp nhất mà cô từng gặp qua, cô đã sớm gục ngã trước anh, không thể quay đầu. Cho dù nhiều năm qua, Tống Từ Nhất trước sau lạnh lùng với cô không đổi, nhưng cô luôn tin tưởng một ngày nào đó anh Từ Nhất của cô sẽ thấy điểm tốt của cô.
Thế nhưng, cái người tên An Hảo này từ đâu tới? Ỷ vào khuôn mặt dụ hoặc mà dù dỗ anh Từ Nhất của cô? Cô không cho phép, cũng không cho phép ai cướp đi anh ấy! Hàn Nhã Nặc nhìn hình bóng hai người dần biến mất, mắt dần biến thành hung ác.
An Hảo đánh vào lồng ngực rắn chắc của Tống Từ Nhất, cả giận nói: “Cậu nhanh lên chút, thả tôi xuống đi! Tôi có thể tự đi!” Tống Từ Nhất cúi đầu nhìn An Hảo, đột nhiên xốc cô lên làm cô hoảng sợ hô một tiếng, vội vã ôm lấy cổ anh.
Tống Từ Nhất cong môi cười, bước tiếp. An Hảo biết được, tai nóng lên, mím môi một cái, không nói nên lời. Lòng thầm mắng: Đồ ấu trĩ!
Đến phòng y tế, Tống Từ Nhất thận trọng đặt cô lên giường, giáo viên y tế hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Từ Nhất nói: “Chân bị bóng đập phải, kiểm tra cho cậu ấy một chút.”
Giáo viên y tế cuộn quần của An Hảo lên. Chỉ thấy bắp chân trắng như tuyết của An Hảo máu ứ một mảng, nhìn rất đáng sợ.
An Hảo cũng cả kinh, xem ra vết thương so với tưởng tượng của cô còn kinh khủng hơn, trách không được lại đau như vậy.
Tim Tống Từ Nhất nảy lên, mắt tối xuống.
Giáo viên y tế nói với Tống Từ Nhất: “Đúng là bị đập mạnh thật, nhưng không bị thương tổn nặng, da dẻ con gái mịn màng, thoạt nhìn thì kinh khủng, nhưng chỉ cần bôi thuốc mỡ là được.” Tống Từ Nhất gật đầu, lấy thuốc mỡ từ giáo viên.
Cậu ngồi xổm dưới chân An Hảo, cẩn thận không gì sánh được, đỡ chân nhỏ của cô, nhẹ nhàng bôi thuốc. An Hảo nhìn dáng vẻ thận trọng của Tống Từ Nhất, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, tim lỡ đi một nhịp. Cười nói: “Được rồi, tôi cũng không phải là một người mạnh miệng, giáo viên cũng nói không sao mà, chỉ là trông hơi đáng sợ mà thôi!”
Tống Từ Nhất không nói chuyện, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng thoa.
Qua một lúc lâu, Tống từ Nhất ngẩng đầu nhìn cô, kêu lên:“An Hảo!”
An Hảo đáp: “Ừ?”
Tống Từ Nhất giật giật khóe miệng, giọng khàn khàn: “Lần sau chú ý!” Dừng một chút, cậu lại thấp giọng nói:” Tôi sẽ đau lòng!”
An Hảo nghe được, trong nháy mắt, đại não bùng nổ, gương mặt nóng lên, trái tim nhảy lên kịch liệt. Cắn môi, a… Tống Từ Nhất, cậu như vậy, là thế nào đây…
Con người ấy mà, luôn luôn tham lam, rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt qua thôi, nhưng lại trở thành ánh mắt chung thủy dõi theo. Trái tim cũng không nằm trong tầm khống chế nữa rồi. Đến sau này An Hảo cũng hiểu, quá nồng nhiệt luôn luôn không được lâu dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook