***

Hôm nay, Thiên Hương tiếp tục đến công ty tìm Dương Phong, mặc cho mọi sự can ngăn của Thái Uy Vũ.

– Dương Phong! Chẳng lẽ anh đối với đứa trẻ này không có chút tình thương nào sao?

Anh vẫn cắm cúi làm việc, hoàn toàn không để ý lời cô ta nói.

Thiên Hương lải nhải những câu đáng thương một hồi, cảm thấy không thể lay chuyển được anh thì tức điên lên:

– Dương Phong! Anh là đồ khốn! Đến con của mình cũng vứt bỏ! Đồ vô trách nhiệm!

Đến lúc này, anh mới ngước mặt lên:

– Chẳng phải tôi kêu cô bỏ quách đứa nhỏ trong bụng đi rồi sao? Làm sao tôi biết được nó có phải con tôi không kia chứ? Cô lên giường với cả tôi và Hoàng Trung. Bây giờ vác bụng đến đây bảo mình tôi chịu trách nhiệm. Sao cô không đi kiếm ông ta đi? Nếu cô không chịu bỏ, tôi cho người giúp cô bỏ.

Nước mắt Thiên Hương trào ra, chua chát nói:

– Đoàn Dương Phong! Anh điên rồi!

Ánh mắt anh lãnh khốc nhìn cô ta, không chút thương xót:

– Đúng vậy! Tôi đang điên lên đây! Tôi chính là yêu Thiên Nhã đến phát điên rồi đây! – Anh ném vào mặt cô ta một xấp tiền – Bây giờ, một là tự mình đi phá thai, hai là chính tay tôi sẽ đưa cô đi phá thai! Lựa chọn đi!

Nghe xong, cô ta vô cùng sợ hãi, sợ anh sẽ bắt cóc cô ta đem đi phá thai ngay bây giờ, liền lập tức bỏ chạy khỏi công ty của anh. Chết tiệt! Chẳng lẽ không còn cách nào để ép Dương Phong lấy cô ta được sao? Kể cả cho dù Thiên Nhã có từ bỏ anh, anh vẫn kiên quyết không chấp nhận cái thai trong bụng cô ta. Càng nghĩ, Thiên Hương càng bất lực, cô ta chạy thật nhanh ra ngoài đường.

Đằng xa có một chiếc xe hơi đen tuyền đứng đậu, thấy cô ta thì lập tức lăn bánh lao tới.

– Ưm...các người là...

Thiên Hương chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị đánh vào lưng ngất xỉu, rồi bị chiếc xe kia đem đi.

Chiếc xe đó đi rất xa, xa khỏi thành phố, ra tận ngoại ô, đến một căn nhà hoang cũ nát.

Lúc Thiên Hương tỉnh lại cũng là lúc cô ta bàng hoàng nhận ra mình đang nằm sóng soài trên đất.

– Mày tỉnh rồi sao? Con khốn!

Người đàn ông trước mặt cô ta không ngoài ai khác chính là Hoàng Trung. Ông ta đã lên kế hoạch bắt cóc cô ta từ trước.

– Ông...ông sao lại bắt tôi đến đây?

– Mày còn không biết tại sao sao?

Mắt ông ta trợn lớn, nắm lấy tóc Thiên Hương:

– Vì mày dám cản đường tao, dám có con với Dương Phong sau lưng tao. Mày có biết nếu thằng Phong không thích con Nhã nữa thì chẳng phải tao đã tốn công kêu con Nhã về nhà không hả? Tao cần một con tin tốt nhất! Mày hiểu không?

Đến giờ phút này, Thiên Hương mới bắt đầu sợ hãi tột độ:

– Không! Tha cho em! Anh sai rồi! Đứa con trong bụng em là của anh, không phải của Dương Phong.

Cô ta nghĩ chỉ cần nói như thế, ông ta sẽ nương tay. Nhưng không, đối với Hoàng Trung, dù có là con ruột đi chăng nữa, chỉ cần dám cản đường ông ta, ai cũng phải chết. Nói như Thiên Nhã đây thôi, ông ta chỉ xem như một con tốt trên bàn cờ.

– Vậy tao càng phải giết nó rồi! – Ông ta ra lệnh cho hai người sau lưng – Việc còn lại tao giao cho tụi mày!

Và rồi, hai tên đàn ông kia không chút nhân từ, liên tục hành hạ, đánh vào bụng Thiên Hương từng đòn, từng đòn một, không có tính người. Họ là những tên du côn đầu đường xó chợ, chỉ cần ném tiền vào mặt họ, họ sẵn sàng bán rẻ nhân tính của mình.

Thiên Hương kêu la dữ dội, khóc không ra nước mắt, dưới chân cô ta chảy ra một dòng máu đỏ, cả vận mệnh cuối cùng của cô ta đã đi khỏi.

– Hoàng Trung! Đồ độc ác! Ông rồi sẽ phải chịu quả báo! Aaa....

Cho đến khi những con thú kia đi khỏi, chỉ còn lại mình Thiên Hương nằm xụi lơ tại đó. Mình mẩy tím bầm, bụng đau đến thắt ruột, nước mắt đầm đìa. Cuộc đời ngày mai của cô ta sẽ ra sao? Không trang sức, không vàng bạc, không quần áo hàng hiệu, cô ta sống thế nào?

Đôi mắt cô ta nhắm nghiền lại, nhận ra đây chính là quả báo được định sẵn. Nhưng vẫn chấp niệm rằng cố gắng để có được cuộc sống tốt đẹp hơn cũng là sai sao?

Thiên Hương khó khăn lết đến chỗ chiếc túi xách của mình, mở ra, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Người bên đầu dây kia bắt máy:

– A lô! Thủy Tiên sao?

Họng cô ta như nghẹn lại, khóc lóc:

– Anh hai! Cứu em!

Thái Uy Vũ biết đã xảy ra chuyện, hấp tấp hỏi:

– Em đang ở đâu?

– Em không biết! Hình như ở ngoại ô, chỗ có căn nhà hoang ấy! Mau cứu em! Cứu em...cứu..

Giọng Thiên Hương yếu dần rồi tắt hẳn. Trước mắt cô ta lờ mờ xuất hiện hình ảnh ngày còn thơ sống bên ba mẹ ruột cùng anh trai của mình. Bình yên đến nhường nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương