**

Thái Uy Vũ sốt ruột chờ đợi trước cửa phòng làm việc của Hoàng Trung.

"Cạch". Thiên Nhã bước ra, hai mắt sưng đỏ.

– Thiên Nhã! Em không sao chứ?

Cô cười:

– Em không sao? Anh yên tâm. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Đáng lẽ em nên gặp ba em sớm hơn. Bây giờ, chúng ta về thôi!

– Cảm ơn em vì tất cả!

– Không có gì đâu mà! Anh cũng từng giúp em khi em bị điên đó thôi!

Lòng Thiên Nhã hiện tại như một bầu trời sau cơn mưa, cao vút và trong veo, có cảm giác mọi chuyện rồi sẽ trở lại điểm khởi đầu của nó. Cô không hề biết, đằng xa xa một cơn bão đang nhăm nhe kéo tới, cuốn trôi mọi thứ mà cô có.

Khi cô về đến nhà, Dương Phong đã ngủ thiếp đi trên bàn làm việc lúc nào không hay. Gương mặt tuấn tú của anh bỗng trở nên dễ thương lạ. Cô ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn cái khuôn mặt ấy thật lâu, khẽ đưa ngón tay vuốt ve sống mũi thẳng của anh. Ai đó hôm nay bỏ cả công việc dẫn cô đi chơi.

Chợt, ngón tay của cô bị anh nắm lấy, rồi đôi mắt kia mở dần ra, miệng khẽ nhoẻn nụ cười:

– Em vừa đi đâu thế!

– Trong phòng này tự dưng có mùi chua chua thì phải?

Anh ngồi thẳng người dậy:

– Được rồi! Anh không quản em nữa. Mất công mang tiếng ác!

– Anh vốn đã vô sỉ rồi, mang thêm tiếng ác nữa có là gì đâu!

Nghe xong, anh cảm thấy có chút uất ức. Đến khi nào, cô mới thôi nói anh vô sỉ đây. Thôi được! Đúng như cô nói, anh đã vô sỉ thì vô sỉ đến cùng luôn.

Anh kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên chân anh, ánh mắt mị hoặc.

– Phong...anh...

Thiên Nhã chưa kịp dứt câu thì cả làn môi anh đã dần dần lấn lướt đôi môi đỏ mọng của cô, từng chút từng chút một, ngày càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Lần này, cô không chống đối anh nữa, ngoan ngoãn và hợp tác hơn. Cô đã quen với sự vô sỉ này của anh.

Bàn tay của anh bắt đầu không yên phận mò mẫm vào áo trong của cô, xoa nắn. Mọi thứ bất đầu đi xa hơn so với dự tính. Một vài chiếc cúc áo của cô bị bung ra hoàn toàn.

– Phong...ưm...không phải ở đây!

Và rồi, giọng nói của bà Mười từ ngoài cửa vang lên phá tan tất cả:

– Cậu chủ! Cậu có trong đó không?

Thiên Nhã hốt hoảng đẩy anh ra, vội vàng bước xuống người anh, chỉnh trang lại quần áo, tóc tai, cả gương mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn anh:

– Đã bảo với anh là không phải ở đây còn gì?

Anh khẽ mỉm cười gian xảo:

– Lần này coi như em may! Tối nay đừng hòng trốn thoát anh!

Rồi anh lập tức đổi giọng nghiêm chỉnh:

– Bà Mười! Có chuyện gì sao?

Bà Mười bước vào, thấy cô và anh, không khỏi nghi ngờ, hai người này làm gì trong này mà bà gọi mãi không trả lời. Nghĩ đến, bà mừng thầm, phải chăng Đoàn gia sắp có người kế thừa.

– À! Tôi chỉ hỏi cậu chủ tối nay muốn ăn gì thôi!

– Bà cứ nấu cái gì nhiều năng lượng chút! Tối nay, tôi cần nhiều năng lượng để làm việc!

Thiên Nhã nghe xong, mặt đỏ hơn, nhéo nhéo vào tay anh:

– Anh nói cái gì vậy hả!

Chuyện này không đúng ý cô tí nào cả. Ban đầu, cô tìm anh vì muốn nói chuyện với anh về ba cô. Không ngờ anh nổi thú tính khiến mọi chuyện đi quá xa thế này. Đành đợi đến tối nói cho anh nghe vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương