Một căn biệt thự không lớn, cũng không nhỏ, cách xa nơi thành phố ồn ào, nơi này chỉ có Dương Phong và Thiên Nhã, một thế giới riêng của hai người.

Dương Phong giao mọi việc trong công ty cho trợ lý Hải, lấy cớ đi "tuần trăng mật" với vợ vài ngày, đáp công việc sang một bên. Và cuộc sống làm chồng kiêm ôsin của anh bắt đầu.

Anh dậy từ sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Ngày trước, sống một thân một mình ở Mỹ, chuyện tự nấu ăn đối với anh mà nói không có gì lạ lẫm. Nấu xong, lại chuyển sang phân đoạn lau chùi nhà cửa. Cả buổi sáng, chân tay anh không ngơi.

Còn Thiên Nhã chỉ biết ngồi trên ghế sofa, quan sát anh một hồi, rồi bước đến bên anh:

– Có cần em giúp anh gì không?

Câu nói của Thiên Nhã không có gì bất bình thường cả, nhưng nó khiến anh ngạc nhiên lạ. Cách xưng hô của cô với anh đã thay đổi, trước đây, cô toàn xưng là "Thiên Nhã", chưa bao giờ xưng "em" với anh. Hai mắt Dương Phong mở to nhìn cô giằng lấy cái chổi trong tay mình, cô biết quét dọn nhà cửa từ khi nào.

Dương Phong thắc mắc nhìn cử chỉ hành động hôm nay của cô, kéo cô lại, nắm hai bả vai cô, gấp gáp hỏi:

– Thiên Nhã! Em đã hết bệnh đúng không?

Gương mặt cô đang bình thường bỗng chuyển sang tím tái, đưa cây chổi thủ phía trước mặt anh, giọng run run:

– Anh tính làm gì Thiên Nhã vậy? Hứa là không làm chuyện đó với Thiên Nhã rồi mà. Sao...sao...bây...giờ...lại...hức...nói dối...

Cô bắt đầu mếu máo, giống như đứa con nít mít ướt, chỉ cần khiến nó không vừa lòng một tí là òa khóc đi méc người lớn.

Có lẽ chuyện anh đang nghĩ lúc này là vô căn cứ. Chắc chắn bởi vì bệnh tâm thần của cô đang tiến triển rất tốt, chứ chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Làm gì có chuyện ngủ dậy một đêm, bệnh tình đã khỏi hẳn, anh phải từ từ.

Anh đẩy cây chổi về phía Thiên Nhã, cười cười:

– Anh không nói dối. Anh chỉ muốn giao việc cho em thôi, lo mà quét dọn cho sạch sẽ chỗ này. Còn sót một hạt bụi là trưa nay đừng hòng ăn cơm nhé!

Thiên Nhã nghe xong, ngay lập tức cầm cây chổi đi làm việc ngay. Ăn uống với cô là tất cả, nhịn đói một bữa càng quá kinh khủng.

Cuối cùng, anh cũng có thể ngồi xuống, uống một tách trà nghỉ ngơi làm ông tướng rồi. Đang thư thả thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, là Thái Uy Vũ. Từ hôm qua đến giờ, anh ta gọi cho Dương Phong hơn trăm cuộc. Đúng là không thể chịu đựng thêm nữa, buộc phải trả lời anh ta.

– A lô! Bác sĩ Vũ! Anh làm ơn đừng có khủng bố cuộc sống vợ chồng chúng tôi được không?

– Nói đi! Tối qua, anh rốt cuộc có làm gì Thiên Nhã không vậy?

Dương Phong nở nụ cười nham hiểm:

– Anh thử đoán xem. Tối qua, chúng tôi rất vui vẻ đấy!

– Anh điên rồi! Anh mới chính là đang khủng bố tinh thần em ấy. Anh đem Thiên Nhã đi đâu rồi?

– Đi hưởng tuần trăng mật! Nếu không có gì, tôi cúp máy đây.

Anh đã thắng Thái Uy Vũ lần này, thắng một cách trọn vẹn, đảm bảo anh ta giờ đang tức điên lên vì không kiếm ra cô.

Mải mê vui vẻ với chiến thắng, anh không hề để ý ánh mắt Thiên Nhã đang chằm chằm nhìn anh:

– Vũ Vũ nói chuyện với anh sao? Cho Thiên Nhã gặp Vũ Vũ đi!

Chết tiệt! Anh ngây người như thằng ngốc, mới đây còn mỉm cười đắc ý, vậy mà nghe cô nói câu này xong, anh thật muốn đập luôn cái điện thoại ra cho rồi.

– Muốn gặp anh ta sao?

Thiên Nhã mím môi gật gật.

– Ngồi xuống đây!

Cô nghe lời sát xuống bên anh, không ý kiến nửa lời.

– Nhắm mắt lại!

Hai mắt cô lập tức nhắm nghiền.

– Ưm!

Và rồi cả làn môi gợi cảm của anh quyện lấy môi cô, ngọt ngào và cuồng nhiệt.

Thiên Nhã luống cuống mở to mắt, cảm thấy có chút khó thở, tự hỏi anh rốt cuộc đang làm gì với cô. Hai tay vùng vẫy, đập đập vào người anh. Nhưng rõ vô ích, đôi môi kia vẫn từng chút, từng chút một chiếm đoạt tâm trí của cô.

Vài giây sau, tất cả bấn loạn ban đầu dần dần biến mất, cô buông lỏng cơ thể, mơ màng chìm đắm trong cái hôn sâu ấy.

Khi anh cảm thấy cô gái trong tay anh sắp không chịu nổi vì khó thở mới dừng lại, cảm thấy cả cơ thể nóng bừng:

– Thiên Nhã! Anh yêu em!

Cô vẫn còn chưa lấy lại hô hấp đều đặn sau nụ hôn ban nãy, cả cơ thể đã bị anh đè xuống ghế.

Bây giờ, không chỉ đôi môi cô nữa, anh muốn chiếm đoạt tất cả. Người ta nói đàn ông tham lam quả thật không sai! Đôi môi mỏng tiếp tục lấn lướt vùng cổ của cô, bàn tay bắt đầu lần mò khắp cơ thể.

Mọi chuyện vẫn đang tiến triển rất tốt thì...

– A!

Cô cắn lấy vai anh, đôi mắt long lanh đỏ hoe, tràn đầy tuyệt vọng.

– Không được! Đồ biến thái...tên cầm thú...cút ra...

Dương Phong bất ngờ nhận ra hành động điên rồ của mình lúc này. Anh đã mang những ám ảnh về lại với cô, đồng thời cũng khiến mọi cố gắng của mình trở về ban đầu. Mất bao nhiêu thời gian để lại gần được cô, khiến cô không chửi rủa anh mỗi khi nghe giọng anh nói. Cuối cùng, chỉ một phút không kìm nổi thú tính, anh phá tan tất cả.

Anh ngồi dậy ngay sau đó:

– Thiên Nhã! Anh xin lỗi! Từ nay, anh sẽ kiểm soát bản thân.

Mọi lời nói đều không lọt tai Thiên Nhã. Cô bắt đầu lên cơn thở gấp, ôm đầu, lăn lộn trên ghế, tựa hồ những kí ức đáng sợ về đêm tối tăm năm năm trước ùa về, còn cô đang cố xua đuổi nó, không cho bản thân nhớ thêm nữa.

– Hức...hức...đi! Đi ra đi!

Đầu Thiên Nhã đau như búa bổ, nhức nhối, cô hét lên trong đau đớn.

Dương Phong rối rắm hết cả lên, anh đành chỉ biết sử dụng cách cũ, ôm cô vào lòng dù biết cô giờ đang rất chán ghét anh.

– Thiên Nhã! Bình tĩnh nào! Nghe lời anh! Không có gì phải sợ hết! Hãy nghĩ đến những lời mẹ em nói với em lần trước gặp mặt. Bà ấy nói gì với em thế!

Khi có một việc khác quan trọng hơn cần phải thúc đẩy não bộ nhớ tới, kí ức mờ ảo đáng sợ kia liền lẩn trốn đi mất, hơi thở Thiên Nhã dần dần điều hòa, khó khăn nói:

– Mẹ! Mẹ!

– Đúng vậy! Thiên Nhã!

– Thiên Nhã nhớ mẹ!

Thiên Nhã nói trong tiếng nấc đến nghẹn lòng:

– Mẹ nói phải nghe lời anh, mọi việc anh làm đều muốn tốt cho Thiên Nhã. Nếu không nghe lời, rồi làm anh giận, bị anh đuổi đi, mẹ cũng không thương Thiên Nhã nữa. Mẹ còn nói phải sinh con cho anh.

Anh thấy có chút trách móc mẹ vợ, đã dặn dò cô phải sinh con cho anh thì bà ấy giảng giải cho cô cách làm sao có con với anh luôn đi. Để bây giờ, anh đâu đến nỗi vất vả thế này.

– Đúng rồi! Vậy Thiên Nhã đã ngoan chưa?

Thiên Nhã vùng khỏi người anh, đưa ánh mắt đỏ hoe, ngập ngụa nước mắt nhìn anh chằm chằm:

– Lần sau, Thiên Nhã hứa sẽ không đòi đi gặp Vũ Vũ nữa, anh đừng làm vậy với Thiên Nhã nữa! Thiên Nhã sợ lắm! Sợ lắm!

Anh ngoắc cái đầu sang một bên, lần này không hứa lèo với cô nữa:

– Không được!

– Tại sao chứ? – Cô ấm ức.

– Vì Thiên Nhã muốn sinh con cho anh mà đúng không?

Đầu óc Thiên Nhã rối bù, cô không hiểu gì hết, hai việc đó thì có liên quan gì đến nhau chứ, chỉ biết cô rất không bằng lòng với câu trả lời của anh. Cô bực mình, không nói chuyện với anh nữa, chạy vù lên lầu. Trước khi đi, còn không quên liếc anh một cái:

– Đoàn Dương Phong! Em ghét anh!

Anh cười. Cách xưng của cô đối với anh ngày càng thân mật.

--------+---------------------+--------

Mấy bạn vote cho tui đi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương