Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL
-
31: Gặp Mặt Mẹ Hoắc Ngữ Yên
Nghe tiếng bước chân xa dần, Hoắc Ngữ Yên đưa tay đẩy cơ thể của Cố Trạch Dương ra, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, vừa mặc vừa lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Xảy ra chuyện khó xử như bây giờ, có nằm mơ cả hai người cũng không nghĩ tới.
Hoắc Ngữ Yên không biết vì sao mẹ mình lại tới đây bất thình lình thế này.
Có việc gì quan trọng chẳng phải mẹ sẽ thường gọi điện báo cô về Hoắc gia để nói chuyện hay sao?
Nhắc tới điện thoại mới nhớ, từ tối hôm qua điện thoại đã báo pin yếu, định về nhà sẽ cắm sạc nhưng không ngờ lại bị Cố Trạch Dương quấn lấy, vẫn chưa kịp sạc điện, có lẽ bây giờ nó cũng tắt nguồn luôn rồi!
Mặc quần áo xong, ngó sang Cố Trạch Dương, cô thấy hắn cũng đã mặc đồ chỉnh tề xong, khuôn mặt trở nên trầm tĩnh nghiêm nghị.
Đúng lúc này hắn cũng ngước cặp mắt đen nhánh lên, bốn mắt chạm nhau.
Ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy hoài nghi mơ hồ không chắc chắn.
Hắn biết rõ ràng, với thân phận của hắn, từ xuất thân tới quá khứ, mẹ cô nhất định sẽ không thể nào đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau.
Sự việc tới mức này, hắn thực sự lo lắng cùng sợ hãi, đáy lòng vừa dâng lên sự bất lực nhưng lại xen lẫn sự chờ mong xem phản ứng của cô như thế nào?
Tình cảm của hắn dành cho cô là chân thành, sâu sắc tới mức mọc rễ cắm sâu vào tim, nhưng còn cô thì sao? Hắn hoàn toàn không nắm chắc.
Bị mẹ của cô phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ, có phải quá khứ sẽ lặp lại, hắn sẽ phải rời xa cô lần nữa?
Không! Hắn không muốn như vậy? Hắn muốn được ở bên cạnh người hắn yêu, hắn muốn mình được hạnh phúc.
Nửa đời trước hắn đã chịu đựng nỗi cô quạnh đủ rồi! Dù có khó khăn thử thách thế nào hắn cũng sẽ không lùi bước.
Đưa tay theo bản năng nắm chặt lấy tay cô cùng nhau đi ra phòng khách.
Thời khắc quan trọng cũng đã đến, rốt cuộc cũng phải dũng cảm đối mặt.
Mắt thấy con gái mình cùng Cố Trạch Dương nắm tay nhau cùng đi ra, đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm chợt lạnh băng, thoáng qua một tia sắc nhọn.
"Ngữ Yên, con xuống xe ngồi đợi mẹ trước.
Mẹ có chuyện riêng muốn nói cùng cậu ta."
Úc Noãn Tâm lạnh lùng ra lệnh, không có một chút thoả hiệp
"Mẹ...."
"Mẹ không muốn nói lại lần thứ hai!"
Úc Noãn Tâm nhìn thấy Hoắc Ngữ Yên vẫn đứng ngập ngừng chưa chịu rời đi thì trừng lớn mắt nhìn cô nghiêm nghị.
"Vậy...con xuống trước"
Sau đó vội vã giật lại bàn tay từ trong tay Cố Trạch Dương đi nhanh ra ngoài.
Thời khắc này cô cũng thực sự không biết phải đối mặt cùng hắn như thế nào? Chưa khi nào cô thấy mình hèn nhát như thế này, chỉ có thể làm đà điểu cắm đầu vào cát mà trốn tránh.
Hoắc Ngữ Yên vừa đi khỏi, lửa giận trong mắt Úc Noãn Tâm cũng trở lại bình thường, bà đưa bàn tay chỉ vào ghế đối diện nói:
"Cậu ngồi đi"
Cố Trạch Dương đi tới ghế sô pha ở đối diện ngồi xuống, tôn kính gọi một tiếng:
"Hoắc phu nhân."
"Cậu Cố, đã lâu không gặp!"
"Vâng"
Cố Trạch Dương ngoan ngoãn đáp lời.
"Cậu có biết là một tuần nữa là Ngữ Yên nhà tôi sẽ kết hôn chứ?"
Úc Noãn Tâm tiếp tục lên tiếng.
Đáy mắt hắn nhuộm một màu u buồn, dường như rất cố gắng mới thốt ra lời nói:
"Cháu biết rõ."
"Cậu nên biết rằng, Ngữ Yên là trân bảo trên tay của tôi, tôi muốn cho con bé những gì tốt nhất trên đời, muốn con bé luôn hạnh phúc, những gì có ích cho nó tôi đều sẽ làm.
Về chuyện ngày hôm nay, tôi không hiểu tại sao lại phát sinh tới mức đó, là do cậu ép buộc hay Ngữ Yên tự nguyện thì tôi nghĩ không cần phải nói rõ, cậu cũng biết thái độ của tôi đối với chuyện này rồi đúng không?"
"Vâng, cháu biết rõ, vô cùng rõ ràng.
Cháu biết có thể xứng với Ngữ Yên ít nhất phải có thân thế hiển hách, gia tài bạc vạn, học thức tinh anh, có tài có đức.
Còn cháu chỉ là một đứa con riêng, xuất thân thấp hèn, học thức kém cỏi, không có địa vị, thậm chí còn từng ngồi tù...nói thế nào cũng không có
tư cách gì để có thể ở bên cạnh Ngữ Yên"
"Rất tốt, nếu cậu đã hiểu rõ như vậy, tôi nghĩ cậu sẽ không để tôi thất vọng đúng không? Đừng để mọi chuyện đi quá xa, tới lúc đó sẽ không thể vãn hồi được!"
Cố Trạch Dương trầm mặc không trả lời, một lúc sau mới mở miệng nhẹ nhàng nói:
"Cháu cho là sáu năm quá mình đã rõ nhưng lại phát hiện, cuối cùng vẫn sai lầm rồi, cháu không thể quên được cô ấy, cháu muốn được ở bên cạnh Ngữ Yên, muốn bù đắp cho cô ấy."
"Vì cái gì mà biết là không thể nhưng vẫn cố chấp?"
Úc Noãn Tâm yên lặng nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì, cháu chỉ muốn một mình cô ấy."
"Dù cho thịt nát xương tan, dù cho thân bại danh liệt?"
"Cho dù bị đâm đến máu tươi đầm đìa, ngàn kiếp luân hồi, cháu cũng chỉ cần cô ấy.
Cháu hi vọng phu nhân hãy cho cháu một cơ hội để có thể bên cạnh Ngữ Yên."
Cố Trạch Dương nghiêm túc nhìn bà, chân thành nói, trong giọng nói của hắn nồng đậm đau thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook