Hoắc Ngữ Yên đột nhiên mở to hai mắt, lời nói khiêu khích đêm nay của hắn khiến cô hết sức bất an và sợ hãi.

Cả người cô bị giữ chặt bởi cánh tay to lớn của hắn, không khí đột nhiên trở nên mờ ám dị thường.

"Cố Trạch Dương, buông tôi ra."

Hoắc Ngữ Yên bất mãn lạnh lùng lên tiếng.

"Anh không làm được! Ngữ Yên, anh đã nói cho anh một cơ hội được ở bên em rồi mà đúng không? Tại sao em lại đồng ý kết hôn với hắn ta?"

Cố Trạch Dương tiến sát lại gần cô, cúi đầu mở miệng, giọng của hắn căng thẳng giống như lò xo bị đè nén đến cực hạn.

Bàn tay đặt bên hông Hoắc Ngữ Yên nắm chặt, cô khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng nói:

"Anh Cố, anh không có tư cách nói như vậy, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của một tên cầm thú đã cưỡng hiếp tôi sao?"

Sống lưng Cố Trạch Dương chợt cứng đờ, giọng nói vẫn kiên định, đầy cố chấp:

"Chuyện năm đó là anh sai? Nhưng anh thật sự yêu em, Ngữ Yên, có thể suy nghĩ lại, cho anh một cơ hội bên em, yêu em được không?"


Giọng hắn trầm thấp mang theo một tia cầu xin, hắn từ trước đến nay luôn lạnh lùng, chôn giấu tình cảm của mình tới mức đóng băng, nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Khi đang định ôm lấy cô vào lòng thì bàn tay nhỏ bé thoáng chốc ngăn trở lại, ánh mắt lộ rõ ra ý cự tuyệt.

"Cố Trạch Dương, tôi và anh không thể, tôi không....!yêu anh...cầu xin anh buông tha tôi, xin anh hãy thả tôi đi..."

Cô rất sợ hãi, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, tâm chợt rung động.
Người đàn ông này đã từng là ân nhân cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, cũng từng là anh hùng trong mắt cô, nhưng cũng chính hắn đã đem cô từ một cô gái biến thành người phụ nữ, làm cho cô nếm biết bao khổ sở tuyệt vọng lo lắng, nhưng cũng là người đàn ông này, đối xử với cô tốt đến mức có thể hi sinh tính mạng để bảo vệ cô.
Hắn yêu cô, cô thật ra cũng không hề chán ghét hắn...nhưng...

"Em thật sự không có chút tình cảm nào dành cho anh sao? Nhưng cơ thể em mãi mãi thành thật hơn miệng của em nhiều, khi ở dưới thân anh nó không phải rất..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"

Hoắc Ngữ Yên đưa hai tay che tai lại.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Trạch Dương liền nở một nụ cười hờ hững, bàn tay hắn chậm rãi kéo cô ôm vào trong lòng.
Cặp mắt hắn trở nên lạnh băng và cực kỳ tàn nhẫn, ngữ khí bỗng trở nên ám muội không chịu nổi.

"Bây giờ mỗi khi nhớ tới dáng vẻ của em ở dưới thân anh rên rỉ thở gấp, anh sẽ không thể chờ đợi được!"

"Tôi...không phải vậy...anh...!đừng nói bậy"

Hoắc Ngữ Yên lắp bắp nói, xấu hổ vô cùng, nhớ lại những lần bị hắn ép buộc, tuy ban đầu cô luôn chống cự mạnh mẽ nhưng khi hắn vuốt ve làm càn trên thân thể thì cô liền nhạy cảm có phản ứng...

"Thật sao?"

Ánh mắt nhìn cô dần trở nên nóng rực.

"Anh...!Đồ xấu xa..."

Cố Trạch Dương bất ngờ nhếch miệng, nụ cười cuồng ngạo, hơi thở ám muội cùng với những ngón tay dài của hắn vuốt ve nhẹ nhàng trên khuôn mặt mịn màng của cô.

"Cơ thể em thích anh, người đàn ông em cần cũng chính là anh, Ngữ Yên bảo bối, em chỉ có thể làm người phụ nữ của Cố Trạch Dương!"

Từng chữ từng chữ hắn nói ra rất rõ ràng, mang đầy vẻ ngang ngược, chứa đựng sự kiên định quyết tâm, quyết tâm đến điên cuồng.


Hoắc Ngữ Yên không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, vừa mới định mở miệng thì hắn lại nói tiếp:

"Anh sẽ không chấp nhận lời cự tuyệt của em, vì vậy, kể từ bây giờ, vào lúc anh muốn em, tuyệt đối không cho phép em từ chối.

Còn bây giờ...!anh nghĩ lại muốn em rồi..."

Hoắc Ngữ Yên nhíu nhíu mày, đôi mắt đẹp mơ hồ như không thể hiểu ý hắn đang nói, loại cảm giác ép buộc điên cuồng này này khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Cô bỗng dùng lực đẩy mạnh người đàn ông to lớn ra một chút

"Đồ thần kinh! Cố Trạch Dương, anh là đồ điên, tôi không muốn ở cùng anh, bỏ tôi ra!"

Cô tức giận rốt cuộc không nhịn được liền mắng to.

Phản ứng mạnh mẽ của cô khiến hắn lại càng ôm cô chặt hơn, ngữ khí vẫn không hề thay đổi:

"Đừng chống cự vô ích, nếu em muốn mọi người biết Hoắc tiểu thư xinh đẹp, công chúa của Hoắc gia ở trên giường mê người, lẳng lơ như thế nào thì em cứ việc vùng vẫy tiếp đi."

Nói rồi hắn lấy từ bên trong áo vét lấy ra chiếc điện thoại, mở màn hình sáng lên rồi vào thư mục hình ảnh, sau đó đưa lại gần trước mặt cô.

Cơ thể Hoắc Ngữ Yên đột nhiên cứng ngắc, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh hãi.

Trên màn hình là đoạn video ghi lại hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn chặt với nhau trên giường, tiếng kích tình rên rỉ của đôi nam nữ khiến người nghe phải đỏ mặt, mà nữ chính trong đoạn video đó lại chính là cô!


Hoắc Ngữ Yên hốt hoảng đưa tay che lại miệng nhỏ vì kinh sợ mà há hốc, ngón tay run run.

Nhắm mắt lại ổn định lại hơi thở, một hồi lâu sau, cô mới đưa mắt tràn đầy tia bất lực cùng đau đớn nhìn hắn nói thật nhỏ:

"Sao anh lại phải làm như thế chứ, anh..."

Cô lắc đầu, cũng nói không thành lời nữa, chỉ có nước mắt tràn đầy hốc mắt.

"Ngữ Yên của anh..."

Hắn khe khẽ nỉ non gọi tên cô, cho dù hiện tại hắn đã không còn nghèo hèn, sống bất cần không có mục tiêu trong cuộc sống như lúc trước, bây giờ hắn đã sự nghiệp của riêng mình, có thể lo cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất nhưng khi đứng trước mặt cô, hắn vẫn tràn đầy tự ti, tự ti về xuất thân, tự ti về quá khứ, tự ti về học thức...
Tất cả, tất cả, hắn không hề xứng với cô.

Nhưng...!hắn yêu cô, hắn không nghĩ mình sẽ yêu người con gái trước mặt này nhiều đến vậy.

Hắn có thể bất chấp tất cả, ngay cả tính mạng mình hắn cũng sẵn sàng dâng hiến cho cô, hắn vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm điều gì tổn thương cô gái mà mình yêu, hắn muốn cưng chiều, bảo vệ, chăm sóc cho cô.

Vậy mà muốn được ở bên cạnh cô, hắn chỉ có thể thủ đoạn hèn mọn như bây giờ....
Cố Trạch Dương, mày là một thằng hèn mạt, khốn nạn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương