Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL
23: Bị Bỏ Rơi Lần Nữa


Hai tuần sau,

Đáng lẽ theo đúng lịch trình thì tối nay Cố Trạch Dương mới có chuyến bay từ Monaco về thành phố Y nhưng vì cô gái kia mà hắn không quản mệt mỏi, mới hoàn thành xong vòng đua liền đặt luôn chuyến bay gần nhất để về.

Trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ được chạm khắc lạ mắt, bên trong là chiếc nhẫn uốn lượn vô cùng cầu kỳ, đây là chiếc nhẫn Cố Trạch Dương đặc biệt đặt làm theo thiết kế của chính hắn, phía trên có đính hột kim cương màu xanh cẩm thạch tinh tế.
Ở đây nổi tiếng về kim cương với các màu sắc hiếm có nổi tiếng trên thế giới, vì vậy khi tới đây hắn liền nghĩ tới món quà khi trở về sẽ tặng cho cô gái mà hắn ngày nhớ đêm mong, tâm can bảo bối của hắn.
Nghĩ tới Hoắc Ngữ Yên, khoé môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào, đã hai tuần rồi không được gặp cô, thật muốn nhanh chút chạy tới ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng để bù đắp hết nỗi nhớ mong bao ngày qua.

——//——

Máy bay đáp tới sân bay ở thành phố Y cũng đã năm giờ chiều.

Đón một chiếc taxi mang hành lý về chỗ ở rồi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo lịch sự khác với quần jeans bạc màu cùng áo thun thường này, hôm nay hắn muốn xuất hiện trước mặt cô phải tươm tất chỉnh chu một chút.

Vừa xuống dưới chỗ đậu xe đã thấy bạn tốt Lâm Dật đang đi tới:

"Này, mới về lại đi đâu vậy? Thằng nhóc, hôm nay thấy cậu khác với thường ngày nhiều đấy"


Lâm Dật trên tay cầm một cuốn tạp chí, thấy Cố Trạch Dương hôm nay mặc áo sơmi trắng cùng quần âu màu xám, trông rất lịch lãm, phong độ thì nhíu mắt tò mò hỏi.

"Hôm nay tôi có việc, nếu tới rồi thì lên phòng đi, quà cho ba mẹ cậu với cậu tôi để trên đó, đi trước đây!"

Sau đó bước lên xe, bàn tay quay vô lăng một cách chuyên nghiệp rời đi trước ánh mắt ngơ ngác của Lâm Dật.

"Cái thằng, có chuyện gì mà đi gấp như vậy? Aizz, đang định nói nó chuyện quan trọng này mà ...."

——//——

Vừa đi vừa nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình trong xe, gần bảy giờ rồi, không biết cô gái ham làm việc đã về nhà chưa hay vẫn còn đang ở công ty? Nhưng không sao, nếu cô chưa về hắn có thể đợi được!

Khoé môi lại nhếch lên, hôm nay hắn cũng không nhớ đã cười một mình bao nhiêu lần?
Sáu năm trước, từ lúc bị tống vào tù vì tội danh cưỡng hiếp, hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cô.

Vậy mà ông trời đã thương hại cho hắn được gặp lại Hoắc Ngữ Yên lần nữa.

Tuy bây giờ hắn không phải quá thành công nhưng với công việc và tài sản hiện tại, hắn tin mình có thể lo được cho cuộc sống của cô.

Xi nhan xe để quẹo vào chung cư nơi Hoắc Ngữ Yên đang ở, vừa mới ngước mắt nhìn về phía trước thì nụ cười trên môi Cố Trạch Dương chợt cứng đờ.
Hoắc Ngữ Yên mặc một chiếc đầm hoa dài đến đầu gối, mái tóc mềm mại dài tới ngang eo đang bay bay trong gió, nở nụ cười thật tươi cùng với Lăng Hạo Thiên đang đứng ở cửa xe làm hành động như cúi chào quý cô ở Phương Tây, còn cô thì đưa bàn tay trẵng nõn của mình đặt trong bàn tay to lớn của anh.

Một lúc sau thì chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi.

Cố Trạch Dương ngồi trong xe ngẩn người mấy giây, nhưng ngay sau đó cũng lái xe theo sau.
Sắc mặt hắn lúc này trở nên rất khó coi, dường như là tái mét, ánh mắt vừa nãy còn mang theo ý cười đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cả người toát ra vẻ giận dữ, giống như muốn bóp nát người phụ nữ ngồi trong chiếc xe phía trước.

Xe của Lăng Hạo Thiên dừng ở một khách sạn sang trọng.

Hai người họ, nam tuấn dật, nữ ôn nhu xinh đẹp, đứng ở đâu thì nơi đó chính là cảnh đẹp ý vui.
Lăng Hạo Thiên cùng Hoắc Ngữ Yên vừa tới đại sảnh đã có người chạy ra tiếp đón niềm nở rồi hướng dẫn họ tới một bàn hướng ngay ra khoảng sân vườn rộng lớn phía sau.

Nơi đó đã có bốn người đã tới trước, hai người là ba mẹ của Lăng Hạo Thiên, hai người còn lại, một là Lăng Nguyệt - em gái của Lăng Hạo Thiên cùng bạn trai của cô ấy.


Đây rõ ràng là một buổi họp mặt gia đình, mọi người gặp mặt đều cười nói vui vẻ, thân thiết tới mức như đã thân thuộc.

"Đó có phải Lăng tổng với Hoắc tiểu thư không? Nhìn quen quá!"

"Chính là họ đó! Aizz, không ngờ ở ngoài còn đẹp hơn trên tạp chí này!"

"Wow, tôi ngưỡng mộ đến ganh tỵ luôn đó, mấy bữa trước họ đính hôn liền trở thành tâm điểm, tràn đầy mặt báo, đi đâu cũng nào là: tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp...ôi ôi còn nhiều nữa "

"Haha, thì đúng mà! Nghe nói tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, tới lúc đó không biết còn long trọng xa hoa rới nhường nào...đúng là giới thượng lưu!"


Cố Trạch Dương đứng cách đó không xa nghe được câu chuyện của hai cô gái mới đi qua thì cơ thể cứng đờ, mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, mơ hồ còn có mấy phần tức giận.

Đứng ở chỗ này nhìn lén gia đình nhà người ta quây quần vui vẻ hạnh phúc bên nhau hắn tự cười lạnh mỉa mai chính bản thân mình.

Chỗ hắn đứng vốn không quá xa nơi Hoắc Ngữ Yên đang ngồi nhưng lúc này đối với hắn mà nói, khoảng cách giữa bọn họ lại giống như cách nhau tới mấy vạn dặm xa xôi.
Lúc xoay người rời đi, mỗi một bước chân thật rất vất vả, nặng trịch.

Bây giờ còn là mùa hè nhưng tim của hắn lại như hóa băng.

Hắn chẳng qua là người đã từng cứu cô khỏi bị cưỡng hiếp, nhưng cũng lại chính là hắn đã cưỡng hiếp cô.


Những ngày qua đều do hắn ép buộc cô ở bên mình, là hắn kiên trì muốn lừa gạt chính mình rằng cô cũng có tình cảm với hắn.

Cố Trạch Dương lãnh đạm rời đi, ngồi trong xe vừa gọi điện thoại, mắt nhìn phía trước chuyên chú lái:

"Dật, rảnh không? Đi uống rượu với tôi!"

"Này, giờ này mà uống rượu gì, tiểu Liên mới dọn cơm xong, tôi phải ăn xong rồi đi đâu thì đi!"

"Được, quán cũ, lát gặp"

Ngắt điện thoại, trong lòng không ngăn được cơn đau ê ẩm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ký ức u ám từng xảy ra, trong một khắc kia như thủy triều xông tới.

"Hoắc Ngữ Yên, em có biết em quan trọng với anh như thế nào không?"

Khốn khiếp, cái cảm giác bị vứt bỏ này, một lần nữa lại xảy ra trong cuộc đời hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương