Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL
20: Cố Trạch Dương Tức Giận


Một lúc sau xe cũng tới nơi, lúc bước xuống xe không hiểu do bất cẩn thế nào Hoắc Ngữ Yên lại bị vấp chân mà trẹo qua một bên, may mà có cửa xe làm điểm tựa nếu không cô đã té nhào xuống mặt đất nhám nhịt bên dưới.

"Ngữ Yên, không sao chứ em"

Thấy vậy Lăng Hạo Thiên liền hốt hoảng chạy tới đỡ.

"Không...không sao, hình như chỉ bị trầy xíu thôi"

Hoắc Ngữ Yên khẽ cắn môi dưới nén chịu cơn đau đang truyền tới.

"Để anh đưa em lên nhà xem vết thương, không thể chủ quan được!"

Sau đó dứt khoát cõng cô lên vai không để cho cô từ chối.


"Phù!! May chỉ là bị trầy nhẹ, em làm anh lo lắng đó biết không?"

Lăng Hạo Thiên sau khi dán băng cho vết thương trên chân cho Hoắc Ngữ Yên xong thì nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, đầu ngón tay thon dài mang theo tất cả quyến luyến cùng yêu thương.

"Ừm, lần sau em sẽ cẩn thận hơn"

Hoắc Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào cùng anh, môi đỏ cũng khẽ chu lên nũng nịu.
Hành động trẻ con của cô khiến sự dịu dàng điềm đạm của anh bỗng nhiên biến mất, ánh mắt cũng đã dần dần bị người con gái xinh đẹp trước mắt làm cho bấn loạn mà trầm xuống.


Bàn tay to của anh ôn nhu ôm lấy eo của cô rồi từ từ cúi đầu, đôi môi ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên trán cô, lên chóp mũi cao xinh đẹp, cuối cùng là dừng trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.

Đôi môi mỏng dịu dàng không hề che giấu tình cảm say đắm, mới đầu chỉ là liếm mút bên ngoài nhưng dường như không đủ, chiếc lưỡi linh hoạt của anh ngay sau đó liền thâm nhập vào khoang miệng thơm mềm của cô.

Hơi thở nam tính quyến rũ của anh bao trùm cả không gian, môi lưỡi cùng nhau quấn lấy dây dưa ướt át, hai tay của cô từ chống cự trên lồng ngực của anh bất giác bị nụ hôn triền miên làm cho lạc lối chuyển thành bám chặt lên hai đầu vai.

Sự mềm mại trong lòng làm Lăng Hạo Thiên trở nên mê man, bàn tay đang ôm eo của cô theo bản năng mà xoa lên vùng đầy đặn bên trên, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

"Hạo...!Thiên...ưm"

Trái tim của cô lúc này đã đập loạn vì động tác của anh, thân thể cũng khẽ run lên.

Tiếng kêu nhẹ nhàng kiều mị bên tai càng làm Lăng Hạo Thiên không thể kiềm chế, ngay sau đó anh ôm lấy cả người cô đẩy ngã lên giường, đặt cô hoàn toàn dưới thân, không chút nào che giấu ánh mắt khát vọng xâm chiếm.
Bàn tay to bắt đầu kéo áo trên người cô ra, làn môi nóng bỏng lại lần nữa lướt lên da thịt non mềm.

Dục vọng ham muốn của người đàn ông cực kỳ rõ ràng, Hoắc Ngữ Yên đương nhiên cũng cảm nhận được, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, cô không biết mình nên cự tuyệt hay là...!đồng ý.

Sau đó cô nghe thấy tiếng anh rên rỉ bên tai:

"Ngữ Yên, được chứ em...? Anh yêu em, mãi mãi chỉ yêu em".

Lăng Hạo Thiên nhìn người con gái quyến rũ như yêu tinh trước mắt, trong nháy mắt anh gần như quên mất phải hít thở thế nào.
Trước ánh mắt nóng rực của anh, cô nhắm hai mắt lại trầm mặc không nói, hơi thở càng trở nên gấp gáp.
Mà sự im lặng của cô lúc này đối với anh lại như một sự chấp thuận.

Trước ngực đột nhiên cảm thấy một trận mát lạnh, sau đó một hơi thở nóng hổi phà vào khe rãnh mê người khiến trong đầu Hoắc Ngữ Yên chợt nhớ lại tình huống soi gương thân thể mình sáng nay.
Từ cổ đến ngực rồi xuống tới bắp đùi, vết hôn đậm nhạt xanh tím hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt trắng nõn của cô.

"Không!"

Hoắc Ngữ Yên đẩy mạnh Lăng Hạo Thiên trên người ra rồi ngồi bật dậy, hai tay nhanh chóng kéo lại vạt áo, hít từng ngụm không khí thở hổn hển, gương mặt tái nhợt sợ hãi...

Bây giờ cơ thể cô đã bị người đàn ông khác chiếm lấy, mới đêm qua thôi, cũng chính tại nơi này, cô còn cùng hắn ta tham hoan tới tận gần sáng.
Thân thể của cô dơ bẩn như vậy, trên người vẫn còn đầy dấu vết của hắn lưu lại, cô không còn xứng đáng với anh, được anh yêu thương cưng chiều như vậy!

Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, Lăng Hạo Thiên giật mình hoảng hốt, sau một lúc thì thu hồi lại dục vọng, thấp giọng hỏi:

"Ngữ Yên, em làm sao vậy? Anh...không kiềm chế được, xin lỗi em!"

Nói xong, anh liền mở rộng hai tay định đem Hoắc Ngữ Yên ôm vào trong lòng an ủi nhưng cô lại né tránh sang một bên, cố nén tâm tình hỗn loạn của mình run run nói:


"Cũng khuya rồi, em...!em muốn nghỉ ngơi..."

"Ân....!vậy anh về trước, em nghỉ ngơi sớm đi!"

Tuy hụt hẫng với phản ứng của cô nhưng Lăng Hạo Thiên cũng đành miễn cưỡng đứng lên tiến ra cửa chính.

Vừa định mở của bước ra thì Hoắc Ngữ từ phía sau liền chạy nhanh tới ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên vùng lưng rộng lớn, giọng nói ngẹn ngào:

"Hạo Thiên, xin lỗi...xin lỗi anh, em thực sự không phải muốn như vậy, cho em thêm thời gian được không anh?"

Cô vốn cho rằng mình có thể bỏ qua chuyện thân thể bị Cố Trạch Dương vấy bẩn, nhưng đáng tiếc...cô vẫn không làm được.

Cô rất sợ....

"Cô bé ngốc, tuy rằng anh không biết trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù em đã phải trải qua chuyện gì, anh đều yêu em, trước sau như một! Cho nên...em không cần phải xin lỗi"

Lăng Hạo Thiên dịu dàng quay lại ôm cô, bên môi hiện ra cười nụ cười nâng niu yêu chiều, sau đó in lên vầng trán trơn nóng của cô một nụ hôn ấm áp.

Hoắc Ngữ Yên mỉm cười hạnh phúc, tuy rằng đáy mắt có chút khổ tâm nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào khó tả...
Cô thật may mắn khi có anh bên cạnh!

Tiễn anh ra tới cửa, hai người bịn rịn một hồi Lăng Hạo Thiên mới chịu rời đi.

Có lẽ cả hai đang say trong tình cảm của đối phương nên không ai phát hiện ra ở góc cầu thang dành cho người đi bộ cách đó không xa có một đôi mắt đen láy đang phẫn nộ khi nhìn thấy bọn họ ôm nhau.Trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lẽo hằn lên vẻ âm u nguy hiểm.

Lúc đóng cửa trở lại phòng khách, cả người Hoắc Ngữ Yên vô lực ngồi dựa lên ghế sopha, đôi mắt đẹp mang theo sự hoang mang nhưng lại có cả sự chờ mong.
Lăng Hạo Thiên sẽ thật sự không để tâm tới chuyện cô đã từng bị cưỡng hiếp trước đây sao?
Cô và anh sẽ có thể sống hạnh phúc cùng nhau sao?


Ngay khi cô còn rối loạn với hàng chục câu hỏi, không biết làm sao thì chuông cửa kêu lên.
Từng hồi chuông liên tục kêu lên không khó nhận ra người ấn chuông cũng rất gấp gáp, không kiên nhẫn...

Là Hạo Thiên sao? Sao anh ấy lại quay lại?
Lồng ngữ Hoắc Ngữ Yên nảy lên một nhịp, cơ thể bất giác run rẩy, hấp tấp đứng dậy chạy tới cửa mở ra.

"Hạo Thiên, anh..."

Tiếng nói vui mừng của cô khi nhìn thấy người đàn ông trước cửa liền biến mất.

Ngay sau đó, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn, há hốc miệng.
Sao lại là hắn?

Sau khi nhìn thấy niềm vui sướng trong mắt cô tắt đi vì nhìn thấy mình, đôi mắt Cố Trạch Dương càng thêm sắc lạnh, cả cơ thể toả ra sát khí, cảm giác vô cùng nguy hiểm.

"Nhìn thấy tôi sợ tới vậy sao?"

Thấy cô đang định đóng cửa lại không muốn cho hắn vào thì một bàn tay thô to gân xanh nổi lên chằng chịt đã nhanh chóng chặn lại rồi mạnh bạo đẩy ra...
Hoắc Ngữ Yên không kịp đề phòng liền bị đẩy lùi về sau mấy bước, sợ hãi la lớn:

"Tên điên này, ai cho anh vào, mau đi ra khỏi nhà tôi ngay..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương