Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL
-
1: Muốn Hận Thì Cứ Hận Đi!
Trong căn phòng nhỏ có chút tối tăm ở một toà chung cư cũ, mọi vật dụng ở đây tuy đơn sơ nhưng được sắp xếp khá gọn gàng, mà lúc này cách đó không xa, trên chiếc giường nhỏ ở góc phòng có một cô gái xinh đẹp yểu điệu, quyến rũ mị người đang nằm im chìm vào giấc ngủ say.
Khó khăn mở cửa phòng bước vào, trong người lại thấy choáng váng, bước đi thật sự có chút không còn vững, Cố Trạch Dương dụi mắt mấy lần, có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới một ngày mình và Hoắc Ngữ Yên sẽ cùng nhau ở chung trong hoàn cảnh kỳ quái như lúc này......
Cơ thể lúc này thực khó chịu, toàn thân càng lúc càng nóng, rạo rực trống rỗng.
Rõ ràng ly rượu vừa nãy hắn uống cùng Cố Viễn Đông có vấn đề.
Ngay lúc này, ánh mắt hắn không chút nào che dấu dục vọng chiếm hữu đối với Hoắc Ngữ Yên, cô gái khiến hắn muốn hết mực yêu thương nhưng lại không thể yêu.
Ánh mắt bi thương, nhẫn nhịn của hắn cứ lẳng lặng dừng ở người mình yêu đang nằm im mềm mại trên giường.
Thuốc kích thích đã ngấm quá nặng, hắn có thể nhịn đến tận bây giờ đã là cực hạn rồi, huống hồ người trước mặt lúc này lại là người con gái mà hắn yêu thương nhất, hương thơm trên người cô tản ra như một loại ma lực chí mạng.
Bàn tay to của hắn run run khẽ chạm vào cơ thể của cô, dưới lớp áo khoác mỏng là làn da trắng nõn mịn màng tới phát sáng.
Đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn cô càng nóng rực, sau đó trực tiếp dùng hai tay nâng người cô dậy cởi bỏ áo khoác ngoài ra, từ phía sau đem người cô ôm vào trong ngực.
Cố Trạch Dương biết lợi dụng lúc này để chiếm đoạt cô sẽ khiến cô căm ghét hắn, hận hắn, nhưng sự việc lúc này không phải do hắn lên kế hoạch.
Hắn cũng đã từng hy vọng ông trời có thể thay đổi số phận của chính mình, làm cho hắn xứng đôi với cô, hắn nguyện ý làm tất cả cho cô, thậm chí có thể dâng cả mạng mình cho cô, chỉ cần cô nguyện ý thử thương hắn...
Khẽ xoay người cô lại đối diện cùng mình, hắn nhanh chóng tìm môi cô, mới đầu chỉ nhẹ miết lấy nhưng như vậy thật không đủ, hắn muốn nhiều thêm nữa.
Bàn tay thô to bóp lấy hai bên má làm cho cô hé miệng rồi bá đạo đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong liếm mút vô cùng thô bạo.
"Ngô..
ngô...ư!!"
Trong miệng lan tràn hương vị bạc hà lạnh lẽo xa lạ, đang từng chút từng chút cắn nuốt, cảm giác hít thở không thông làm Hoắc Ngữ Yên theo bản năng kháng cự lại, từ sâu trong giấc ngủ mà bừng tỉnh.
Miệng nhỏ mở ra nhanh chóng hít lấy không khí mà hô hấp cũng trở dồn dập, lúc nhận ra tình trạng của bản thân liền sợ hãi la lên một tiếng, mở trừng đôi mắt xinh đẹp về phía người đàn ông đang gần sát bên cạnh.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài cùng ánh trăng ban đêm chiếu vào nhưng cô có thể nhận ra người đàn ông với vóc dáng cường tráng to lớn này là Cố Trạch Dương.
"Anh...Cố, anh muốn...!làm gì? Xin anh..
buông tha tôi...!tha cho tôi đi.."
Hoắc Ngữ Yên sợ hãi thở gấp, thậm chí toàn thân đều run rẩy, hai mắt đã ầng ậng nước, cô liền níu chặt y phục còn ít ỏi trên người lại, đem mình lui lại phía sau khi nhìn thấy ánh mắt tối sầm đầy ham muốn dục vọng của hắn.
Cố Trạch Dương bắt gặp ánh mắt sợ hãi cùng hành động trốn tránh, xa lánh của cô thì nhếch mép cười lạnh, tay to vươn ra bắt lấy mắt cá chân cô, không cần dùng nhiều sức kéo một cái thì cô liền bị kéo trở về giữa giường.
"Muốn đi nơi nào?"
Sau đó nắm chặt lấy cằm của cô, không cho cô có nửa phần trốn tránh, môi mỏng liền áp xuống đôi môi mọng đỏ của cô mà hung hăng chiếm giữ, thanh âm hôn mút ái muội vang lên quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Giờ khắc này, không hẳn chỉ do tác dụng của thuốc kích dục mà còn do phần tình cảm mãnh liệt mà hắn chôn giấu bấy lâu nay bây giờ đã bị kích thích mà hưng phấn đến máu nóng sôi trào, vô số ý niệm điên cuồng lóe lên trong đầu.
Mắt đẹp của cô trừng lớn hoảng sợ nhìn về phía hắn, hai tay đặt trên lồng ngực hắn cố gắng đẩy mạnh
"Dừng lại...!Chúng ta.....Không thể."
Thân hình cao lớn săn chắn của hắn do giãy dục điên cuồng của cô mà cũng khẽ lay động theo.
Buông bỏ môi cô ra rồi chầm chậm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô đang hoảng sợ mà khuôn mặt đã tái nhợt trắng bệch.
Hai tay Cố Trạch Dương dứt khoát bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình.
Thân thể đàn ông vô cùng săn chắc, cơ bắp rõ ràng, đợi khi hắn đem chiếc quần lót còn sót lại trên người ném xuống thì Hoắc Ngữ Yên càng sợ hãi tột độ, mặt đã đỏ tới mức như muốn chảy máu.
"A! Tránh ra, không cần...không cần lại gần đây...."
Hoắc Ngữ Yên thét đến chói tai, nhưng vẫn không ngăn cản được hành động đem cả thân hình cao lớn đó đè cô chặt chẽ ở dưới thân.
"Không cần mà, anh Cố...van xin anh, buông tha tôi đi, xin anh mà...huhu"
Cô tuyệt vọng cầu khẩn mong hắn có thể thu lại hành động, hai mắt cũng đã đẫm nước đáng thương ngước nhìn hắn.
"Không kịp nữa rồi..."
Hơi thở hắn khàn khàn, không khó để nhận ra hắn đang ẩn nhẫn đến mức nào.
Áp chế hai tay cô lại rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo còn sót lại của cô xuống, lúc này cả cơ thể trắng nõn mềm mịn trơn bóng của cô hiện ra, hắn nhìn không sót một phân, đáy mắt liền lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Ngữ Yên, em thật đẹp...còn đẹp hơn cả tượng tượng trong mơ của anh..."
Giọng nam trầm khàn mang theo hơi thở điên cuồng thì thầm bên tai cô.
Từ sâu thẳm trong tâm trí hắn đang gào thét.
Hắn muốn cô! Hung hăng chiếm hữu cô! Cô là của hắn, chỉ của một mình hắn!
"Không muốn...!Tôi không muốn, đừng làm vậy mà...đừng động vào tôi! Anh mà làm vậy tôi sẽ hận anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..."
Nước mắt theo động tác lắc đầu của Hoắc Ngữ Yên rớt xuống thấm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp nhưng bất lực, tuyệt vọng.
"Vậy thì hận đi, nếu hận làm cho em không quên được anh thì càng tốt..."
Cố Trạch Dương lạnh lùng phun ra câu nói mà bản thân hắn cũng cảm thấy hận chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook