Tiểu Phàm đứng hình tại chỗ khi nhìn thấy Hàn Kì đang đứng dựa lưng lên xe hơi ở phía đằng trước.

Hàn Kì cũng nhìn thấy cô.

Anh đã chờ cô ở đây cũng gần 2 tiếng đồng hồ.

Anh rít một hơi từ điếu thuốc lá đang cháy dở được anh kẹp trong tay rồi nhả ra ngoài không khí.

Tiểu Phàm nhìn thấy thuốc lá đang cháy rực kia thì khẽ nhăn mày.

Cô chạy ngay đến chỗ anh không nói không rằng giựt phắt điếu thuốc vứt đi:
“Đại ca, anh hứa với em là sẽ không hút thuốc lá nữa mà.”
Cô ngay khi giẫm nát tàn thuốc dưới chân xong thì quay lên bất mãn nhìn Hàn Kì.

Anh cúi đầu nhìn cô gái bướng bỉnh thường ngày mà mình bao bọc từng chút một, một cảm giác sợ hãi bất giác nổi lên.

Anh đang rất giận cô vì cô đã nói dối anh và nhiều hơn là bất an khi thấy cô đang ngày càng tuột ra khỏi vòng tay của anh:
“Em đã nói dối anh.” Hàn Kì trấn tĩnh nói.
Giọng điệu lạnh lùng của Hàn Kì làm Tiểu Phàm chột dạ.

Cô không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng:
“Đại ca, anh bình tĩnh.

Em không cố ý muốn nói dối anh chỉ là em không biết phải giải thích chuyện này ra sao?”
“Nếu không phải anh nhìn thấy em lên xe của Tiểu Phong và theo đến đây thì em còn định giấu anh tiếp phải không?”
“Em…” Cô á khẩu.
“Tiểu Phàm theo anh về.”
Hàn Kì đứng dậy tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô.


Anh đưa ánh mắt rét lạnh hướng lên căn phòng có một chiếc cửa sổ rất lớn có thể từ đây nhìn vào cả gian phòng phía bên trong.

Tiểu Phong đang đứng ở đó, hờ hững tiếp nhận ánh mắt Hàn Kì phóng tới:
“Đại ca! Em sẽ nói rõ mà, anh bình tĩnh lại nào.”
Cô thấy hành động xa lạ của Hàn Kì mà trong lòng thấy hoảng, như cái ngày mưa vào 1 năm trước vậy.

Hàn Kì mặc cô kháng cự vẫn mạnh mẽ đưa cô lên xe của mình cho tài xế rời khỏi.

Ra khỏi Long Môn một đoạn Hàn Kì mới lên tiếng trở lại:
“Hạ tấm chắn xuống cho tôi.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Tài xế cung kính trả lời.
Lời vừa dứt thì tấm chắn từ từ hạ xuống ngăn cách không gian trong xe thành hai phần hoàn toàn cách âm với nhau.
“Đại ca đau quá.”
Nghe tiếng kêu đau của cô anh mới ý thức được mình vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay cô.

Anh cầm tay cô lên nhìn vết hằn đỏ sậm in trên cánh tay trắng nõn của cô.

Mày anh chau chặt lại rồi đưa môi sát lại gần cổ tay cô thổi nhẹ:
“Phàm! Anh xin lỗi, em đau lắm phải không?”
Dù còn giận nhưng anh vẫn xót cô nhiều hơn.

Tiểu Phàm thấy cảm xúc của anh dần lắng xuống rồi thì mới thầm thở phào trong bụng.

Để mặc anh mân mê cổ tay của mình, cô cứ vậy kể lại lí do tại sao mình lại xuất hiện ở trong biệt thự của Tiểu Phong từ đầu đến hiện tại.

Sau khi nhận được lời giải thích của cô Hàn Kì im lặng để tiếp thu nguồn tin mình vừa nghe.

Vậy là có nhiều thứ xảy ra mà anh không biết.

Anh đã thiếu cảnh giác ngay từ đầu nên với để mọi thứ đi xa đến vậy:
“Em biết anh có thể trả khoản tiền đó giúp em.”
“Vâng em biết anh sẽ không ngại thứ gì mà trả nó giúp em nhưng chính vì vậy em mới không nói với anh.

Em lại sẽ làm phiền anh.”
“Phàm! Anh sẵn sàng để em làm phiền bất cứ lúc nào.”
Hàn Kì nghiêm túc nhắc lại câu này.

Đã nhiều lần anh nói với cô điều đó nhưng cô gái nhỏ này dường như luôn quên đi ngay sau đó:
“Hàn Kì chỉ có một năm thôi em sẽ trả được nó.

Anh phải tin em chứ.”
Thấy cô kiên quyết như vậy Hàn Kì có chút không biết nên làm gì.

Mắng cô thì anh không nỡ mà dứt khoát ép buộc cô thì thà cứ bắn anh mấy viên đạn còn tốt hơn nhiều.

Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cô nói:
“Tiểu Phong không phải là một người đơn giản, em phải thận trọng với anh ta.

Còn nữa em nên nhớ chỉ cần em nói một câu thì anh có thể làm điều gì mà em muốn.

Hiểu không?”

“Vâng em biết rồi.” – Cô cười rạng rỡ với anh sau khi dày công thuyết phục.

Hàn Kì mỉm cười bảy phần cưng chiều ba phần bất đắc dĩ nhìn cô.

Anh thời gian này không thể ở tại Long Môn để để ý đến cô bởi có một dự án rất lớn trong năm nay anh cần phải hoàn thành nên thường xuyên tới tập đoàn cũng như rời khỏi thành phố A.

Cần phải nhanh chóng tìm ám vệ cho cô.
Hai tuần sau
Giới truyền thông khắp nơi gần đây tìm đủ mọi cách săn lùng tin tức về quần đảo phía Đông thành phố A.

Quần đảo được mệnh danh là nơi thiên đường của các thiên đường, một hòn ngọc báu vô giá của thiên nhiên.

Cảnh sắc ở đây hữu tình, đẹp không thể tả xiết, bốn mùa đều phủ bởi màu xanh tươi của cây lá, xung quanh là mặt biển rộng lớn.

Ban ngày mặt nước như đính lên tầng tầng lớp lớp nhưng viên kim cương sáng lấp lánh.

Đêm xuống xung quanh lại trải ra đến vô cùng, khung cảnh nhuốm màu đen huyền bí mà ảo diệu, xen lẫn là những mảng trắng bạc của ánh trăng trên cao tỏa xuống.
Ai có cơ hội được chứng kiến cũng phải trầm trồ, xuýt xoa hận không thể đắm chìm ở nơi đây mãi mãi.

Nhưng mấy năm về trước quần đảo trở thành nơi sở hữu tư nhân của gia tộc họ Hàn, kể từ đó mọi thông tin về quần đảo gần như bị bốc hơi hoàn toàn, trong vòng bán kính 2km không ai có thể tiếp cận.

Ngỡ tưởng vẻ tuyệt mỹ đó chỉ còn là những lời truyền tai nhau, chỉ nghe mà chẳng thể nhìn, muốn mà chẳng thể tới vậy mà Thiên Phúc lại bất ngờ đưa tin về việc sử dụng quần đảo đó để xây dựng một khu siêu đô thị cả ngàn hecta dành riêng cho giới thượng lưu với nguồn vốn khổng lồ.

Trụ sở tập đoàn Thiên Phúc là tòa kiến trúc bề thế, nguy nga khiến ai nhìn cũng phải nghẹn họng.

Tòa cao ốc cả trăm tầng xây ngay trung tâm thành phố A, có mấy tập đoàn nào sánh nổi.
Nguyên tầng 50 của tập đoàn là một hội trường lớn với sức chứa hơn trăm người theo kiến trúc hiện đại, toàn bộ phía bên tay phải đều là những ô của kính thủy tinh chịu lực có thể từ đây và nhìn cả thành phố từ trên cao, hiện đang vô cùng ồn ào:
“Tất cả nhanh lên! Hội trường phải được hoàn thành trước khi buổi lễ diễn ra.

Không được có bất kì sai sót nhỏ nào xảy ra.

Cậu này sang bên phía cánh trái đi.

Bàn rượu đã chuẩn bị xong chưa…”
Một người đàn ông trung niên gân cổ lên hét lớn, chỉ huy đoàn người đang tất bật trang hoàng cả hội trường rộng lớn.

Dù đã ổn thỏa đâu vào đó nhưng họ vẫn không chút ngừng tay, vẫn liên tục xem xét lại từng ngóc ngách để tránh mắc sai lầm ngu ngốc nào.


Nơi đây trang trí cũng đủ xa hoa đi, từ con dao cái nĩa nhỏ ở đây cũng đều là phiên bản giới hạn.
“Tối nay sẽ tổ chức tiệc rượu.

Sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng và tầm cỡ mọi người nhớ phải cư xử cho đúng mực cho tôi.

Nên nhớ tập đoàn không nuôi những người thừa thãi.

Có hiểu chưa?”
“Rõ thưa Lưu tổng quản.” Tất cả đồng loạt lên tiếng.
Buổi tối
Hội trường chuẩn bị cả buổi sáng nay đã lấp đầy người.

Chủ đề xung quanh các cuộc nói chuyện đương nhiên là về dự án của Thiên Phúc hôm nay.

Tiểu Phàm và Trịnh Hân quét thẻ Vip bằng vàng rồi thong thả đi vào bên trong:
“Tiểu Phàm tưởng Hàn Kì nó sẽ tới đón cậu.” Trịnh Hân bên cạnh Tiểu Phàm thắc mắc.
“Đúng là vậy nhưng mình chuồn đi trước.

Sẽ có bao nhiêu con mắt nhìn mình nếu mình đi cùng đại ca.

Đủ mất mặt.” Tiểu Phàm vừa nói ngó trái ngó phải tìm kiếm vị trí ngồi thích hợp.

Thấy còn một hàng ghế ở góc khuất còn trống hai người tiến ngay đến đó ngồi.

Tiểu Phàm đánh giá vị trí này vô cùng tốt bởi vì là góc tối nên cũng chẳng có ai để ý tới và tất nhiên cô thích điều đó.

Càng ít người ngó đến cô càng thích nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương