9.

Sau khi gọi tài xế riêng đến cho Lục Sâm, tôi chạy trối ch.

ết.

Trên đường trở về, tôi dùng sức gõ gõ vào đầu của bản thân: “Lâm Thư Chanh, mày phải tỉnh táo một chút, thiên hạ sẽ không rơi xuống chức bà chủ cho mày làm đâu.


Tâm trạng vốn còn có chút phức tạp, kết quả vừa đến nhà liền nhìn thấy người tôi không muốn gặp nhất.

Thẩm Hàng với sắc mặt tiều tụy đứng ở cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc, anh nhìn thấy tôi, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, nhanh chóng đi về phía tôi.

Anh mới đi đến gần, tôi đã nghe thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, chỉ có khi trong lòng anh mang tâm tình cực kém mới sẽ hút nhiều thuốc như vậy.

“Chanh Tử, anh biết sai rồi, cầu xin em quay về giúp anh đi.


” Câu đầu tiên anh mở lời chính là cầu xin tôi.

“Trong khoảng thời gian này, anh đã tự hối lỗi rất nhiều, Thanh Thanh cô ấy hoàn toàn không được việc, em mới là cô gái có thể xứng với anh nhất.

” Đây là câu thứ hai anh mở miệng nói, chính là chửi rủa Phạm Thanh Thanh.

“Chanh Tử, rốt cuộc anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này em nói cái gì, anh cũng nghe lời em được không?”
Câu thứ ba, anh bắt đầu dùng khổ nhục kế, chuẩn bị giở trò cũ với tôi.

Anh cứ nhìn tôi chân thành như vậy, trong mắt toàn là tin tưởng, vẻ mặt này tôi đã quen thuộc quá rồi, trước đây tôi chính là bị bộ dạng này của anh lừa dối nên mới cam tâm tình nguyện vì anh vất vả nhiều năm.

“Thẩm Hàng, vừa xảy ra chuyện liền kêu phụ nữ đến thay anh thu dọn cục diện rối rắm, khi nào anh mới có thể ra dáng đàn ông?”
Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Hàng có chút khó coi, sau đó vẫn tiếp tục diễn khổ nhục kế: “Chanh Tử, công ty có tâm huyết của em, em thật sự nỡ buông bỏ như vậy sao?”
Nụ cười của tôi lạnh hơn vài phần, tóc Thẩm Hàng có chút hỗn loạn, trong mắt hằn tơ máu, cả người cũng ốm đi một vòng, xem ra khoảng thời gian này anh đã ăn rất nhiều quả đắng.

Cái này không phải là kết quả tôi muốn thấy sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

“Thẩm Hàng, hôm nay anh đến tìm tôi, Phạm Thanh Thanh biết không?”

Thẩm Hàng sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Tôi lấy di động từ trong túi ra, lắc lư trước mặt anh: “Cần tôi gọi cho Phạm Thanh Thanh kêu cô ta đến đón anh không?”
“Đừng.

” Thẩm Hàng sợ hãi kêu thành tiếng.

Tôi cười lạnh thêm vài phần, đây là Thẩm Hàng, từ đó đến giờ vẫn là tính tình do dự chần chừ.

Lúc trước mắt tôi thật sự mù rồi, mới có thể yêu người đàn ông này.

Tôi lại lần nữa thả điện thoại lại vào trong túi: “Thẩm Hàng, hãy đối mặt với bản thân.


Nói xong, tôi lại cảm thấy may mắn trong lòng vì bản thân đã rời khỏi Thẩm Hàng, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Thẩm Hàng dùng sức cào tóc của bản thân, dường như không tin tôi tuyệt tình như vậy, anh đi đến muốn bắt lấy tay tôi, lại bị tôi né tránh, trong mắt anh hiện lên một tia khó coi.

“Đừng chạm vào tôi, chỗ của tôi không thu lại rác rưởi.


- Còn nữa -.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương