Yêu Em! Cứ Để Anh
-
Chương 80: Có phải là anh?
Hạ Vy ngồi trong phòng trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Cô vội vã chạy đến nhà mẹ cô từng sống, cô đến nhà dì Linh hàng xóm cạnh nhà của mẹ cô.
Dì Linh ơi, Hạ Vy gọi, bà ấy bước ra vui vẻ hỏi:
‘’ Chào con Hạ Vy, vào trong đi nào. ‘’
Cả hai cùng đi vào trong, dì Linh nhìn Hạ Vy bằng ánh mắt trìu mến nhưng lại có chút bi thương. Bà ấy bỗng hỏi:
‘’ Dạo này con sống có ổn không, tội nghiệp con chỉ mới có 19 tuổi mà đã mất đi mẹ mình. ‘’
Hạ Vy gượng cười cô nói:
‘’ Con biết ai trên đời rồi sẽ có lúc mất đi nhưng.. không ngờ lại nhanh như thế.. ‘’
Dì Linh nắm tay Hạ Vy an ủi, cô nhớ ra chuyện chính liền hỏi:
‘’ Dì ơi, hôm mẹ con mất dì có thấy gì kì lạ không ạ? Ví dụ như có ai đó khả nghi. ‘’
Dì Linh suy nghĩ rồi nói ‘’ Hình như hôm đó dì đang ngồi đây xem tivi thì bên nhà cháu có một tiếng động đổ vỡ đồ vật rất lớn, dì hốt hoảng chạy qua thì vô tình thấy từ trong nhà cháu có một chàng trai chạy ra. ‘’
Hạ Vy liền hỏi ‘’ Chàng trai đó trông như thế nào ạ? ‘’
‘’ Dì cũng già rồi, không còn nhìn rõ nữa nhưng ngoại hình chàng trai đó rất cao, tướng cũng rất cân đối. Dì chỉ nhìn được như thế thôi. ‘’
Hạ Vy cố gắng hỏi thêm ‘’ Còn có đặc điểm gì đặc biệt không ạ, giống như tóc hay quần áo ấy. ‘’
‘’ Hình như nhà rất giàu vì khi chàng trai đó chạy ra thì leo lên chiếc xe màu cam, còn mái tóc thì có màu ánh nâu rất đẹp lúc đó nắng dội vào nên ta bị thu hút. ‘’
Hạ Vy nghĩ trong đầu ‘’ Xe màu cam, tóc ánh nâu.. ‘’, lúc này trong đầu Hạ Vy lướt qua hình ảnh Hạo Thiên nhưng cô vội lắc đầu ‘’ Không phải, không phải chắc chắn là trùng hợp thôi! ‘’
Hạ Vy ngồi một lát rồi chào tạm biệt dì Linh, cô vừa bước ra khỏi nhà đi được vài bước thì có một chiếc xe chạy đến, mở kính xe thì ra là Tống Thiên Vũ.
Cậu ta gọi Hạ Vy ‘’ Hạ Vy cô đi đâu thế, có cần tôi chở không? ‘’
‘’ Không cần đâu, cảm ơn cậu. ‘’ – Hạ Vy vừa dứt lời thì Thiên Vũ nói ‘’ Tôi có thứ này cho cô xem có liên quan đến mẹ cô.’’
Nghe thế Hạ Vy liền lên xe, cậu ta chạy đến một hẻm vắng rồi dừng xe lại, cậu lấy trong túi ra chiếc điện thoại.
‘’ Hạ Vy cô xem đi, đây là camera quay hình được gắn trên đoạn đường nhà mẹ cô, có thể có manh mối gì đó ‘’
Hạ Vy xem, trong camera quay lại được cận cảnh hôm đó trước nhà mẹ Hạ Vy, lúc đó là Tống Hạo Thiên cùng mẹ cô vào nhà khoảng một hồi thì chỉ có Hạo Thiên vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Tống Thiên Vũ nhìn sắc mặt Hạ Vy thì biết cô chắc chắn đang rất phân vân, lo lắng cậu nói ‘’ Muốn biết hung thủ có phải cậu ta không cũng không phải không thể. ‘’
Hạ Vy quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, cậu chở cô lại ngôi nhà của mẹ cô. Sau đó cậu cho người phá bỏ khóa nhà, cả hai cùng bước vào nhà, đi theo hai người đó là một nhóm 10 người.
Cậu lệnh cho mọi người soát ngôi nhà thì có một người tìm được con dao, hắn đưa cho cậu nói con dao này có vết máu. Cậu đưa cho người kiểm tra thì phát hiện vết máu này với máu của mẹ Hạ Vy là một.
Người đó tiếp tục kiểm tra dấu vân tay đích thị là vân tay của Hạo Thiên, Hạ Vy nghe xong như người mất hồn cô ngồi khụy xuống đất. Ký ức hôm qua cô cùng cậu hạnh phúc ân ái trong ngôi nhà gỗ đó ùa về, cô nhớ lại từng câu nói ngọt ngào ấy mà đau xé lòng.
Thiên Vũ cho tất cả những người đó đi ra, lúc này chỉ còn cô và Thiên Vũ, cậu nói với giọng an ủi nhưng trong lòng lại như muốn chăm dầu vào lửa:
‘’ Tôi biết cô rất hoảng loạn vào lúc này, nhưng chính tôi cũng thật không ngờ lại là Tống Hạo Thiên. Cô định làm sao đây? ‘’
Dì Linh ơi, Hạ Vy gọi, bà ấy bước ra vui vẻ hỏi:
‘’ Chào con Hạ Vy, vào trong đi nào. ‘’
Cả hai cùng đi vào trong, dì Linh nhìn Hạ Vy bằng ánh mắt trìu mến nhưng lại có chút bi thương. Bà ấy bỗng hỏi:
‘’ Dạo này con sống có ổn không, tội nghiệp con chỉ mới có 19 tuổi mà đã mất đi mẹ mình. ‘’
Hạ Vy gượng cười cô nói:
‘’ Con biết ai trên đời rồi sẽ có lúc mất đi nhưng.. không ngờ lại nhanh như thế.. ‘’
Dì Linh nắm tay Hạ Vy an ủi, cô nhớ ra chuyện chính liền hỏi:
‘’ Dì ơi, hôm mẹ con mất dì có thấy gì kì lạ không ạ? Ví dụ như có ai đó khả nghi. ‘’
Dì Linh suy nghĩ rồi nói ‘’ Hình như hôm đó dì đang ngồi đây xem tivi thì bên nhà cháu có một tiếng động đổ vỡ đồ vật rất lớn, dì hốt hoảng chạy qua thì vô tình thấy từ trong nhà cháu có một chàng trai chạy ra. ‘’
Hạ Vy liền hỏi ‘’ Chàng trai đó trông như thế nào ạ? ‘’
‘’ Dì cũng già rồi, không còn nhìn rõ nữa nhưng ngoại hình chàng trai đó rất cao, tướng cũng rất cân đối. Dì chỉ nhìn được như thế thôi. ‘’
Hạ Vy cố gắng hỏi thêm ‘’ Còn có đặc điểm gì đặc biệt không ạ, giống như tóc hay quần áo ấy. ‘’
‘’ Hình như nhà rất giàu vì khi chàng trai đó chạy ra thì leo lên chiếc xe màu cam, còn mái tóc thì có màu ánh nâu rất đẹp lúc đó nắng dội vào nên ta bị thu hút. ‘’
Hạ Vy nghĩ trong đầu ‘’ Xe màu cam, tóc ánh nâu.. ‘’, lúc này trong đầu Hạ Vy lướt qua hình ảnh Hạo Thiên nhưng cô vội lắc đầu ‘’ Không phải, không phải chắc chắn là trùng hợp thôi! ‘’
Hạ Vy ngồi một lát rồi chào tạm biệt dì Linh, cô vừa bước ra khỏi nhà đi được vài bước thì có một chiếc xe chạy đến, mở kính xe thì ra là Tống Thiên Vũ.
Cậu ta gọi Hạ Vy ‘’ Hạ Vy cô đi đâu thế, có cần tôi chở không? ‘’
‘’ Không cần đâu, cảm ơn cậu. ‘’ – Hạ Vy vừa dứt lời thì Thiên Vũ nói ‘’ Tôi có thứ này cho cô xem có liên quan đến mẹ cô.’’
Nghe thế Hạ Vy liền lên xe, cậu ta chạy đến một hẻm vắng rồi dừng xe lại, cậu lấy trong túi ra chiếc điện thoại.
‘’ Hạ Vy cô xem đi, đây là camera quay hình được gắn trên đoạn đường nhà mẹ cô, có thể có manh mối gì đó ‘’
Hạ Vy xem, trong camera quay lại được cận cảnh hôm đó trước nhà mẹ Hạ Vy, lúc đó là Tống Hạo Thiên cùng mẹ cô vào nhà khoảng một hồi thì chỉ có Hạo Thiên vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Tống Thiên Vũ nhìn sắc mặt Hạ Vy thì biết cô chắc chắn đang rất phân vân, lo lắng cậu nói ‘’ Muốn biết hung thủ có phải cậu ta không cũng không phải không thể. ‘’
Hạ Vy quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, cậu chở cô lại ngôi nhà của mẹ cô. Sau đó cậu cho người phá bỏ khóa nhà, cả hai cùng bước vào nhà, đi theo hai người đó là một nhóm 10 người.
Cậu lệnh cho mọi người soát ngôi nhà thì có một người tìm được con dao, hắn đưa cho cậu nói con dao này có vết máu. Cậu đưa cho người kiểm tra thì phát hiện vết máu này với máu của mẹ Hạ Vy là một.
Người đó tiếp tục kiểm tra dấu vân tay đích thị là vân tay của Hạo Thiên, Hạ Vy nghe xong như người mất hồn cô ngồi khụy xuống đất. Ký ức hôm qua cô cùng cậu hạnh phúc ân ái trong ngôi nhà gỗ đó ùa về, cô nhớ lại từng câu nói ngọt ngào ấy mà đau xé lòng.
Thiên Vũ cho tất cả những người đó đi ra, lúc này chỉ còn cô và Thiên Vũ, cậu nói với giọng an ủi nhưng trong lòng lại như muốn chăm dầu vào lửa:
‘’ Tôi biết cô rất hoảng loạn vào lúc này, nhưng chính tôi cũng thật không ngờ lại là Tống Hạo Thiên. Cô định làm sao đây? ‘’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook