Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha
46: Chúng Ta Ở Bên Nhau Được Không


Trong nụ hôn tràn đầy sự dựa dẫm và giải tỏa, bọn họ đều đã cắn nhau bị thương.

Dường như vào lúc này Trình Huyễn Chu chỉ cảm giác được rõ ràng nhất sự đau đớn.

Một lúc lâu sau, Trình Huyễn Chu buông Đỗ Tẫn Thâm ra, nói: "Em không biết ông ấy bị bệnh nặng như vậy, ông ấy chưa từng nói cho em biết."
Nói ra cũng vô nghĩa, nhưng y thực sự cần nói chuyện với Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm nghiêm túc lắng nghe.
"Rõ ràng ông ấy phát hiện ra căn bệnh rất sớm nhưng lại cứng đầu không chịu chữa.

Ông ấy mê tiền đến mức nào cơ chứ? Sắp chết cũng muốn để lại tiền cho em, còn muốn đưa tiền cho người phụ nữ vốn đã chẳng thèm đếm xỉa tới mình."
Hai mắt của Trình Huyễn Chu trống rỗng, lẩm bẩm: "Tại sao? Ông ấy nghĩ em sẽ khinh thường và bỏ mặc ông sao, hay muốn dùng hành vi nực cười này để chuộc tội? Sao người này lại ngoan cố thế chứ?"
Trong lời nói của y mang theo sự chế giễu lạnh lùng, như thể đang mắng chính mình.
"Đúng vậy, em thực sự ghét ông ấy, ghét từ nhỏ đến lớn.

Ông ấy không chịu bày tỏ hay giao tiếp gì cả."
"Anh nhìn xem." Trình Huyễn Chu chỉ vào bia mộ trước mặt, trên đó chỉ còn những dòng chữ và ngày tháng làm chứng cho sự tồn tại của một người đàn ông tên Trình Tỉnh.
"Em không muốn giống ông ấy chút nào."
"Nhưng cuối cùng… Em vẫn giống ông ấy, làm sai mọi thứ…"
Đỗ Tẫn Thâm an ủi vỗ nhẹ vào lưng y: "Không phải lỗi của em."
"Nhưng em..."
Trình Huyễn Chu rốt cuộc không nói gì, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Y thầm nghĩ, nếu anh biết em đã trở thành thứ gì thì chắc anh sẽ không nói vậy.
Có lẽ ngôi mộ là nơi tốt nhất dành cho y.
"Làm thế nào anh tìm thấy em?"
Đỗ Tẫn Thâm nói, "...!Đó là câu một chuyện dài, khi anh đến bệnh viện đã nghe nói ba em qua đời."
Trình Huyễn Chu không hỏi thêm, mà đột nhiên nói, "Đỗ Tẫn Thâm, chúng ta cùng chết với nhau được không?"
Đỗ Tẫn Thâm sửng sốt, lập tức có linh cảm không tốt nên trong lòng chùng xuống: "Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Hắn hít một hơi rồi chậm rãi nói: "Trình Huyễn Chu, người ta sẽ cảm thấy đau lòng và khổ sở khi buồn nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi."
"Em không biết, em thực sự không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này..." Những lời nói lung tung xuất phát từ tận đáy lòng của Trình Huyễn Chu, chúng đã bị ẩn giấu và đè nén trong một thời gian dài.

Bây giờ chủ nhân của cánh cửa đã không còn nhiều sức tự chủ, thế nên chúng nó cứ cuồn cuộn tuôn trào ra bên ngoài.
"Chúng ta ở bên nhau được không?" Trình Huyễn Chu ngơ ngác hỏi, "Hay chúng ta chỉ có thể chết cùng nhau?"
"Được." Đỗ Tẫn Thâm nói một câu chắc nịch, không biết đang trả lời câu hỏi nào cho Trình Huyễn Chu, hoặc có lẽ hắn đã đưa ra cùng một câu trả lời cho tất cả các câu hỏi.
Hắn lặp lại: "Được."
Trình Huyễn Chu được Đỗ Tẫn Thâm đưa về nhà.
Trên đường đi, Trình Huyễn Chu tựa vào vai Đỗ Tẫn Thâm chìm vào giấc ngủ say.
Y đã quá mệt mỏi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, y thấy mình vẫn còn ngồi trong xe.
Họ đã về đến nhà từ lâu, xe đang đậu trong gara, tài xế không thấy đâu nên hiện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đỗ Tẫn Thâm kiên trì làm chiếc gối cho y dựa vào.
Trình Huyễn Chu mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Đỗ Tẫn Thâm.
Trình Huyễn Chu ngẩng đầu nói: "Em ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi em dậy?"
Đỗ Tẫn Thâm nói: "Muốn nhìn em thật lâu."
Trình Huyễn Chu sững sờ.
Sau khi họ vào cửa thấy không có ai ở nhà, Đỗ Tẫn Thâm lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trình Huyễn Chu ngơ ngác nhìn hắn, thấy Đỗ Tẫn Thâm không chỉ lấy đồ của bản thân mà còn lấy quần áo thay cho y.
Đỗ Tẫn Thâm khom lưng lấy ra một chiếc quần pyjama mềm mại từ trong tủ phòng ngủ của Trình Huyễn Chu, quay lưng về phía y hỏi: "Gần đây trời nóng, em có mặc cái này không?"
Sau đó hắn không đợi Trình Huyễn Chu trả lời đã nói: "Có lẽ buổi tối em sẽ muốn mặc, vậy mang theo đi."
Rất lâu sau Trình Huyễn Chu mới thốt ra một âm tiết thể hiện sự nghi ngờ: "A?"
Đỗ Tẫn Thâm quay lại đầu, sờ nhẹ lên mặt của y và nói: "Em không cần vội vàng mà cứ thong thả thôi, em ngồi đây một lát."
"Anh có nói với ba mẹ rồi." Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng bâng quơ kể nói, "Anh đưa em ra ngoài sống một thời gian."
"Nhà đã sắp xếp xong, cách trường học cũng không xa đâu."
Trình Huyễn Chu nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ cho nên đầu óc chưa thể khởi động.

Y dường như hiểu từng lời của Đỗ Tẫn Thâm, nhưng hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của đối phương.

Ngay sau đó, y ngơ ngác bắt được lời nói then chốt của đối phương: "Ba mẹ anh…"
Đỗ Tẫn Thâm chỉ đáp lại hai chữ: "Yên tâm."
Hắn nói: "Bọn họ không phản đối."
Đây cũng có thể xem như lời nói dối.

Đỗ Tẫn Thâm đi ra với hai chiếc vali lớn vì mang theo hầu hết mọi thứ, bao gồm cả những chiếc gối và tách trà mà Trình Huyễn Chu đã từng sử dụng.
Hắn lại đưa Trình Huyễn Chu lên xe.
Trình Huyễn Chu bất giác cảm thấy mình giống như một con vật nào đó sắp bị làm thịt, có lẽ là cá ngừ hoặc cái gì đó tương tự bị Đỗ Tẫn Thâm băm nhuyễn rồi cho vào một cái lon.
Thật kỳ lạ là y không hề sợ hãi, có lẽ y chưa có nhiều sự đồng cảm với loài cá ngừ đại dương.

Hoặc giờ phút này y thật sự muốn khép mình lại, thật sự muốn biến thành một lon cá hộp không cần suy nghĩ và hành động, dù chỉ để cho người ta ăn nhưng vẫn hoàn thành toàn bộ ý nghĩa tồn tại.
Họ lái xe đến một khu phố giống trang viên mới xây dựng, nơi có những dãy nhà chung cư mới tinh khang trang.

Họ đi thẳng vào bằng thang máy, trong một tầng lầu chỉ có duy nhất căn hộ của họ.

Không khí thơm nhẹ mùi chanh đan xen thảo mộc, như một tấm chăn mềm mại mà ấm áp.

Đập vào mắt là một sàn nhà không dính một hạt bụi, những bó hoa hồng trắng mới nở được đặt hai bên lối vào, nhìn thoáng qua không khác gì mấy so với ngôi nhà cũ của nhà họ Đỗ.


Trang trí tỉ mỉ và bầu không khí ấm cúng.
Cả căn hộ còn có một phòng khách nhỏ.

Một bên là bếp có bố trí bếp điện từ, máy rửa bát và tủ lạnh, bên còn lại là phòng khách và phòng tắm.
Nơi này không lớn bằng một ngôi nhà, nhưng có mọi thứ đầy đủ.
Trình Huyễn Chu đứng yên không nhúc nhích, rất khó để biết đây là ý tưởng đột xuất hay âm mưu từ lâu của Đỗ Tẫn Thâm.
Khi Trình Huyễn Chu còn đang ngẩn ngơ thì chuông cửa vang lên, Đỗ Tẫn Thâm bước tới mở cửa.

Y tỉnh táo lại, hỏi: "Còn có khách à?"
Bên ngoài, Vương Húc Kỳ mặc áo khoác blouse trắng chào hỏi hai người, "Hello."
Ánh mắt nghiêm túc của anh ta nhìn sang Đỗ Tẫn Thâm, lại xẹt qua Trình Huyễn Chu đứng phía sau, nhướng mày.

Vương Húc Kỳ lập tức hiểu biết được người Alpha mà Đỗ Tẫn Thâm đã đề cập trước đó là ai.

Thành thật mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Vì nếu thật sự muốn điều tra người đã thân thiết với Đỗ Tẫn Thâm từ nhỏ, Vương Húc Kỳ chỉ có thể nghĩ đến Trình Huyễn Chu.

Anh ta mang theo một chiếc hộp không nhìn thấy rõ bên trong đang đựng cái gì.

Đôi mắt của Trình Huyễn Chu lóe lên, gượng gạo chào hỏi anh ta.

Y không có nhiều ký ức về Vương Húc Kỳ, chỉ nhớ hồi nhỏ đối phương có đến nhà họ Đỗ mấy lần và luôn coi mình và Đỗ Tẫn Thâm là em họ.
"Đến đây, Tiểu Trình." Vương Húc Kỳ đặt hộp xuống lấy thiết bị ra, đeo găng tay cao su trong khi nở nụ cười khẽ và nói: "Cho anh xem tuyến thể của em đi, lần này Tiểu Đỗ lại làm em bị gì nữa đấy?"
Thời điểm Trình Huyễn Chu nghe thấy từ "tuyến thể" bỗng chốc máu trên mặt y hoàn toàn biến mất, toàn thân lạnh toát.
Y cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ khó tả, giống như một con thú nào đó ở trong trạng thái tấn công đang vô thức lấy tay che gáy của mình.

Đỗ Tẫn Thâm nhận thấy sự kháng cự của y, nên vỗ lưng Trình Huyễn Chu: "Đừng căng thẳng."
Hắn dừng lại một lát, nhưng vẫn rất khó để nói ra: "… Chu Chu, anh biết hết rồi."
Trình Huyễn Chu bỗng nhiên quay đầu lại ngơ ngác nhìn Đỗ Tẫn Thâm, y không hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau những lời của Đỗ Tẫn Thâm.
Sau đó, y nhìn thấy balo, máy tính và những chai thuốc mà mình đã cố gắng che giấu vốn được đặt trong căn nhà của Trình Tỉnh nay lại ở trên ngăn tủ gần cửa.
...!Đỗ Tẫn Thâm đã từng đến ngôi nhà đó.
Trình Huyễn Chu như bị đóng băng.
Y cố gắng hồi tưởng mới nhớ ra lúc đó đầu óc của mình gần như hoàn toàn trong trạng thái mê man, do đó không thể kiểm soát hành vi của bản thân.


Khi y nghe tin Trình Tỉnh bị xe cấp cứu đưa đi và không tìm thấy người, y linh cảm mình đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát.
Với sự tỉnh táo còn sót lại, y lục tìm chiếc túi rồi tìm thấy một vài lọ thuốc đã từng uống.
Y rót một ly nước lạnh từ vòi, nhưng tay lại không thể cầm nổi nên chiếc ly cứ thế rơi xuống đất.
Y đứng một lúc, sau đó quyết định nuốt thẳng những viên thuốc xuống.
Y bật máy tính và kiểm tra bản đồ đường đi đến bệnh viện sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Vì vậy, Đỗ Tẫn Thâm nói đã biết...
Chỉ có một khoảng không trống rỗng trong đầu óc quá tải của Trình Huyễn Chu.
Y lùi lại một bước.
Đỗ Tẫn Thâm nhanh chóng ngăn Trình Huyễn Chu đang cố gắng trốn thoát.
Hắn giữ chặt lấy y, nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng sợ, đừng sợ.

Anh chỉ muốn xem tình trạng hiện tại của em, sẽ ổn thôi."
Vương Húc Kỳ đứng ở một bên nhìn thấy vậy bèn lộ ra biểu cảm như bị ê răng.

Trình Huyễn Chu yên lặng nép vào trong vòng tay của Đỗ Tẫn Thâm, y vốn đã rơi vào trạng thái hoảng sợ không thể đường thoát ra nhưng may mà hành động phản kháng cũng không quyết liệt.
Tuy nhiên, tình trạng thể chất của Trình Huyễn Chu nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Lúc Vương Húc Kỳ tới đây, anh ta không ngờ mọi chuyện lại rắc rối đến vậy nên không mang theo nhiều thiết bị phức tạp.

Khi nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta lập tức ra hiệu cho Đỗ Tẫn Thâm đưa Trình Huyễn Chu đi tới bệnh viện cơ sở 2 để kiểm tra kỹ hơn.

Kết quả không lạc quan.
Trình Huyễn Chu biết bí mật bị lộ ra là điều chắc chắn, lúc này rốt cuộc y cũng bình tĩnh lại một chút.

"Tổn thương tuyến thể ở mức độ 3, mức độ 4 là nghiêm trọng nhất.

May mắn là hiện tại tuyến thể vẫn có thể hồi phục nếu được điều trị đúng cách." Vương Húc Kỳ đưa báo cáo cho cả hai.
Vương Húc Kỳ không còn dáng vẻ vui đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Trình, anh muốn hỏi là em đã dùng bao nhiêu lần thuốc ức chế hoặc thuốc tiêm rồi?"
Trình Huyễn Chu không muốn trả lời.

Ở trước mặt Đỗ Tẫn Thâm, y vẫn cảm thấy vô cùng khó nói ra.

Vương Húc Kỳ cầm lấy xấp báo cáo giám định dày cộp lên xem, hỏi: "Lúc phát tác sẽ bị chuột rút đúng không?"
Trình Huyễn Chu mím môi không trả lời cũng không phối hợp, Đỗ Tẫn Thâm đứng ở bên cạnh trả lời thay cho Trình Huyễn Chu: "Đúng vậy."
Trình Huyễn Chu cứng đờ, nhìn chằm chằm xuống bàn.
"Em không được uống thuốc ức chế nữa." Vương Húc Kỳ cảnh báo, "Không được dù chỉ là một viên, tình trạng hiện tại của em chắc chắn liên quan đến việc lạm dụng thuốc ức chế."
Vương Húc Kỳ thở dài: "Thiệt tình, cho dù là Alpha khỏe mạnh cỡ nào cũng không thể làm bậy như thế."
Trình Huyễn Chu thầm nói trong lòng rằng tất cả bác sĩ đều sẽ có phản ứng giống nhau khi nhìn thấy y.

Y thực sự đã nghe những lời cảnh báo đó không biết bao nhiêu lần.
Vương Húc Kỳ dùng ánh mắt ra hiệu với Đỗ Tẫn Thâm: "Đi ra ngoài với anh."
Đỗ Tẫn Thâm gật đầu, vỗ vai Trình Huyễn Chu: "Chờ anh một lát."
Trình Huyễn Chu hơi cúi đầu xuống, ngồi im không nhúc nhích.

Vương Húc Kỳ và Đỗ Tẫn Thâm bước ra ngoài cửa.
"Anh ngại nói trước mặt em ấy." Sau khi đóng cửa, Vương Húc Kỳ nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy, "Em có biết tại sao em ấy lại không muốn đi chữa bệnh không?"
Đỗ Tẫn Thâm cau mày, vẻ mặt vô cùng tối tăm mà đau lòng, cất giọng nói khàn khàn: "Không rõ, có lẽ em ấy không muốn em phát hiện."
Vương Húc Kỳ xoa lông mày: "Anh đang nghi ngờ trước đây em ấy đã phẫu thuật tuyến thể, vì mức độ tổn thương không giống do thuốc mà do con người tạo ra hơn.

Em ấy muốn từ Alpha biến thành Omega? Nhưng có ai thực sự làm được điều đó chứ?"
Đôi tay đang đặt phía sau lưng của Đỗ Tẫn Thâm vô thức nắm chặt, hắn im lặng nhưng trên khuôn mặt ẩn chứa một nỗi đau buồn.

"Em nên chú ý hơn." Vương Húc Kỳ dặn dò một cách khéo léo, "Không cho dùng thuốc ức chế, kỳ mẫn cảm tiếp theo của em ấy… Có lẽ sẽ cực kỳ khó khăn."
"Em nên chăm sóc, cố gắng hết sức chăm sóc cho em ấy."
Đỗ Tẫn Thâm hỏi: "Có thể biết được cụ thể là khi nào không ạ?"
Vương Húc Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật khó nói, chắc em ấy sẽ có những kỳ mẫn cảm diễn ra không theo quy luật."
"Nhưng dựa vào các chỉ số hormone hiện tại, cá nhân anh đánh giá nó sẽ sớm diễn ra thôi."
Đỗ Tẫn Thâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vương Húc Kỳ suy nghĩ sau đó nói thêm: "Anh sẽ viết cụ thể những điều cần lưu ý cho em.

Em cũng đừng dùng tin tức tố của Alpha kích thích em ấy, hiện tại em ấy không chịu không nổi đâu, em biết chưa đấy?"
Đỗ Tẫn Thâm nói: "Dạ."
Khi họ từ bệnh viện trở về nhà lại bắt tay thu dọn đồ đạc, đến lúc họ ăn bữa trưa thì buổi sáng cũng đã trôi qua.

Đỗ Tẫn Thâm nấu một nồi canh có cà chua, khoai tây và thịt bò.

Trình Huyễn Chu bị đút ăn hơi nhiều, ngồi ở trước bàn ăn không nhúc nhích vì vẫn còn ở trong trạng thái mông lung.

Y nhận ra Đỗ Tẫn Thâm đang đi đến trước mặt mình, Trình Huyễn Chu không nói gì nhưng ngoài sự chột dạ thì y càng lo lắng hắn đến tính sổ với mình.
Y không bao giờ tưởng tượng được rằng tất cả những bí mật sẽ bị phơi bày trong một tình huống như vậy, thậm chí y còn không muốn nhận được sự thương hại và cảm thông của Đỗ Tẫn Thâm.
Nó khiến y cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Bộ não giống như bị các nhiệm vụ lấp đầy, từ khi biết tin Trình Tỉnh xảy ra chuyện cho đến khi chứng kiến ​​ông ấy qua đời.

Những ngày qua dường như đã đảo ngược hoàn toàn một nửa cuộc đời của y, đến tận bây giờ y vẫn còn choáng váng.
Đỗ Tẫn Thâm đứng đó giống như một vị vua thống trị mọi thứ, giọng nói bình tĩnh truyền đến từ trên đầu y.
Hắn nói: "Từ nay về sau, em không có quyền phản bác."
"Em còn nhớ những lưu ý bác sĩ đã nói không?" Đỗ Tẫn Thâm nói, "Muốn anh in ra cho em xem không?"
Rất lâu sau, Trình Huyễn Chu mới hỏi: "… Cái gì?"
Đỗ Tẫn Thâm nhìn phản ứng của y mới biết y chưa từng nghe thấy gì cả, vừa rồi y đã lạc vào chốn thần tiên.

Đỗ Tẫn Thâm cúi xuống sờ đầu y, dùng môi chạm vào vành tai mềm mại rồi kề sát vào tai Trình Huyễn Chu, hắn rất kiên nhẫn khẽ lặp lại từng chữ một.
"Ngoan ngoãn ở nhà."
"Đừng uống thuốc ức chế nữa, anh sẽ tịch thu hết thuốc."
"Ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ."
"Nếu em cảm thấy khó chịu thì nói cho anh biết.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương