Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
-
C22: Tin tưởng
"......"
Mọi người vì tiếng động lớn mà nhìn qua, sắc mặt của Hà Thảo Na trắng bệch nhưng hai trợ lý của cô mặt vẫn không chút thay đổi. Mà Trương Mạn đã kéo Hạ Nặc lui về phía sau một bước, hướng về phía cầu thang.
Khám Thâm nhìn thấy một màn này, đôi mắt càng thêm thâm trầm: "Như thế nào, không ai trả lời câu hỏi của ta sao?"
Câu hỏi của hắn? Bạn trai cái gì cơ?
Mọi người sửng sốt một chút, không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hạ Nặc đang đứng bên cạnh Trương Mạn.
Thiếu niên đang cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, giống như là bởi vì biến cố bất thình lình này mà sợ hãi, thoạt nhìn thập phần đáng thương. Cho dù Hà Thảo Na chán ghét cậu như thế nào, trong lòng lúc này cũng sinh ra chút ý định muốn tiến lên an ủi cậu.
Nhưng cũng rất nhanh khôi phục tinh thần, cô tự giễu cái ý định vừa xuất hiện trong một giây kia của mình, ai mà đồng cảm cho được với cái tên hắc liên hoa đó. Cô âm thầm ra hiệu, hai trợ lý phía sau liền mạnh mẽ hướng chỗ Khám Thâm nhào tới, cô thuận thế hô một tiếng: "Tách ra chạy!"
Nói xong cô liền chạy về cầu thang phía tây, phản ứng của Trương Mạn cũng rất nhanh, kéo Hạ Nặc chạy về cầu thang phía đông.
"Chờ một chút, đừng chạy, tôi có chuyện muốn nói..."
"Graaaa ————"
Tiếng kháng nghị yếu ớt của Hạ Nặc bị âm thanh phẫn nộ của quạ đen lấn át, thân thể mọi người trong nháy mắt khựng lại, bọn họ ngay lập tức bịt lỗ tai bởi sau khi bị sóng âm quét qua tất cả đều bị điếc ở nhiều mức độ khác nhau.
Hà Thảo Na vừa chạy vừa lưu ý tình huống phía sau, cô biết nếu Khám Thâm xử lý xong hai trợ lý kia, tất nhiên sau đó sẽ đuổi theo cô.
Cái này cũng không có biện pháp nào khác, ai có thể nghĩ được thiếu niên nhiều năm trước bị cô hại chết bây giờ lại hóa thành ác linh tới báo thù đây?
Nhưng nếu để cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn ra tay. Cô sẽ không để bất cứ ai tiết lộ bí mật đó và hủy hoại cuộc sống của mình.
Nhưng cô vẫn còn nghi ngờ một vấn đề khác: Tại sao Khám Thâm lại có thể thoát khỏi ảnh hưởng của ảo cảnh nhanh như vậy?
Người bán ảo cảnh cho cô lúc trước đã thề son sắt nói ảo cảnh này ít nhất có thể vây khốn một ác linh cả ngày. Nếu như không phải như vậy, cô cũng sẽ không mạo hiểm bước vào lãnh địa của ác linh.
Hà Thảo Na chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đã thuê được hai vệ sĩ bù nhìn, ít nhất hiện tại bọn họ còn có thể câu thêm chút thời gian đủ cho cô chạy trốn.
Nhưng mà cô lại không nghe thấy bất kỳ tiếng vỗ cánh nào của quạ đen, quay đầu lại nhìn, hai tên vệ sĩ kia đã sớm gục ngã trên sàn, còn Khám Thâm thì không thấy bóng dáng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Mạn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Từ giây phút người đàn ông kia đập cửa xông vào, xuất hiện trước mặt bọn họ, radar báo động dự đoán nguy hiểm bên trong thân thể hắn liền điên cuồng gào thét.
Nhìn khí thế của người đàn ông này so với mấy tiểu BOSS bình thường mạnh hơn gấp trăm lần, Trương Mạn không cần kiểm chứng cũng biết hắn nhất định là BOSS cuối của màn.
Vào thời điểm này ngoại trừ việc có thể than thở mình quá xui xẻo thì cũng chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy. Cố gắng một chút, nói không chừng lại chạy thoát được thì sao.
Dù sao Trương Mạn cũng không dám trực tiếp đối đầu với BOSS, hắn cũng biết thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho nên hắn ra quyết định thật nhanh, kéo thiếu niên đứng dậy bắt đầu chạy trốn. Về phần biểu hiện khác thường của thiếu niên vừa rồi, hắn tự động quy cho người mới này là kiến thức quá ít, năng lực chịu đựng tâm lý quá kém, bị đại BOSS dọa sợ.
—— Nếu hắn mà biết được cái người mới kiến thức quá ít này không những đã ở chung với đại BOSS một ngày một đêm, nắm tay đại BOSS, còn hôn một cái. Không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
Vệ sĩ bù nhìn dưới lầu chỉ có thể ngăn chặn người đàn ông trong giây lát, rất nhanh sau đó đã bị xé thành mảnh nhỏ, tứ chi lộn xộn rải rác khắp mặt đất. Trương Mạn nhìn thấy, không nhịn được líu lưỡi: Đại BOSS này thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn rồi?
Ánh mắt hai người chỉ bất ngờ chạm nhau trong chốc lát mà Trương Mạn đã bị cỗ sát khí nồng đậm trong mắt người đàn ông nọ làm cho chấn động, giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm về phía hắn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ giá trị thù hận của đại BOSS không phân biệt đối tượng?
Trương Mạn lúc đầu nắm chắc 80%, đại BOSS này là do Hà Thảo Na dẫn tới, nhưng bây giờ hắn lại không dám khẳng định như vậy.
Hắn không chú ý tới, ánh mắt của người đàn ông hơi thay đổi, tầm mắt rơi xuống chỗ bàn tay hắn ta đang nắm chặt tay Hạ Nặc.
Một giây sau, thân thể người đàn ông ầm ầm tản ra, một đàn quạ đen chen nhau nhào về phía bọn họ.
"Chết tiệt!" Trương Mạn vì xui xẻo của mình mà rủa thầm một tiếng, kéo Hạ Nặc xoay người bỏ chạy. Trước đó, hắn còn không quên ném ra một đạo cụ cản trở đường của đại BOSS. Rõ ràng có một tiếng gương vỡ vụn vang lên, Trương Mạn lộ ra biểu tình đau đớn.
Đây chính là đạo cụ hắn bỏ ra một số tiền lớn để đổi nên không nỡ sử dụng, hiện tại lại có ích vô cùng.
Đau lòng xong, hắn mới chợt nhận ra người bên cạnh đang giãy dụa muốn hất tay hắn ra, đôi môi mấp máy đóng mở, giống như là đang nói cái gì đó.
Trương Mạn nghe không rõ cậu nói gì, đành cố gắng nhìn nhận một phen, lại phát hiện cậu đang nói: "Chờ một chút! Khám Thâm tới tìm tôi ——!"???
Trương Mạn rất muốn hỏi một câu: Trường An, đầu cậu bị hư ở đâu rồi!?
Hắn cũng lập tức phản ứng lại, thiếu niên vì sao lại biết tên đại BOSS? Còn chắc chắn nói rằng hắn ta đang tìm cậu?
Hắn sờ sờ tai mình, phát hiện đã không còn chảy máu nữa, cũng có thể nghe được âm thanh. Hắn nhìn thiếu niên trước mắt vẻ mặt lo lắng, tính toán nghe xem cậu muốn nói cái gì.
Hiện tại Hạ Nặc vô cùng sốt ruột, ngay từ đầu khi Khám Thâm xuất hiện, không thể phủ nhận là cậu quả thật đã cảm thấy rất vui mừng. Nhưng rất nhanh, sự vui mừng này đã biến mất vì giọng nói hờ hững của người đàn ông.
Cậu nghe người đàn ông hỏi với một giọng nói lạnh lùng chưa từng có: "Bạn trai cái gì cơ!?"
Bước chân định tiến lên của cậu không khỏi bị đình trệ ngay lúc ấy, sau đó, cậu bị Trương Mạn kéo chạy đi.
Phục hồi tinh thần lại, cậu vội vàng giãy dụa muốn rút tay mình ra, muốn đi tìm Khám Thâm. Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc hắn đối xử với cậu như vậy từ trước tới giờ là có dụng ý gì...
Nhưng bởi vì lỗ tai bị thương, Trương Mạn vẫn không thể nghe thấy giọng nói của cậu, cho đến bây giờ, hắn mới rốt cục chú ý tới hành động của cậu.
"Cậu biết hắn ta?" Trương Mạn nhịn không được nhíu mày, ngữ khí có vài phần không thể tin nổi.
"Ừm." Hạ Nặc gật gật đầu. "Lúc ở phòng yến hội, là anh ấy giúp tôi, về sau anh ấy cũng đã rất chiếu cố tôi..."
Cậu nhìn thấy ánh mắt Trương Mạn nhìn mình giống như nhìn một đứa ngốc, thanh âm yếu ớt dần, không biết nghĩ tới cái gì lại trở nên kiên định: "Nếu như tôi không đoán sai, anh ấy hẳn là tới tìm tôi. Tôi đã hứa là sẽ ở trong phòng khách chờ anh ấy trở về."
"Đừng ngốc nữa, Trường An." Trương Mạn không khỏi bi thương nói, hắn cảm thấy người mới nhất định là đầu óc hỏng rồi, nếu không làm sao có thể nói ra mấy lời nghe như muốn xin đi tìm chết này. "Mắt cậu nhìn không thấy nhưng tôi lại thấy rõ ràng. Bộ dáng kia của hắn, nói là đến ôn chuyện còn không bằng nói là tới trả thù. Làm sao cậu biết hắn sẽ không làm hại cậu? Chỉ dựa vào suy đoán của cậu?"
Hắn khẩn thiết khuyên nhủ người mới lạc lối trong mắt mình: "Phải biết rằng, lập trường của người chơi chúng ta và BOSS cho tới bây giờ đều là đối lập, không gặp được còn tốt, một khi gặp phải tất nhiên là phải tranh giành ngươi chết ta sống. Làm sao cậu biết hắn ta không lừa dối cậu và không cố tình ngụy trang cho bản thân vô hại?"
Thiếu niên cúi đầu trầm mặc không nói, nhìn qua giống như đã bị hắn thuyết phục. Trương Mạn hài lòng gật đầu, vừa định nói chúng ta nên rời khỏi nơi thị phi này trước liền nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lóe ánh sáng nóng rực: "Anh nói đúng, tôi quả thật không nhìn thấy gì, có rất nhiều chuyện không cách nào nhìn thấu rõ ràng như anh, nhưng nơi này ——"
Cậu chỉ vào ngực của mình, nơi trái tim đnag đập loạn nhịp và lời nói kiên định của cậu vang lên: " —sẽ không nói dối."
Có lẽ lúc trước cậu cũng từng hoài nghi giống như Trương Mạn, nhưng từ một khắc vừa rồi những hoài nghi đó cũng đã tiêu tán sạch.
Cậu nói: "Trái tim của tôi nói với tôi rằng tôi tin anh ấy. Tin rằng sự chăm sóc của anh ấy đối với tôi là xuất phát từ trái tim và mọi hành động trước giờ của anh ấy không phải giả vờ. Có lẽ anh ấy đã lừa dối tôi, nhưng sẽ không làm tổn thương tôi. Ngay cả khi suy đoán của tôi có sai đi nữa và thực sự bị tổn thương thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối tiếc bởi vì đó là sự lựa chọn của tôi."
"Cho nên thật xin lỗi, tôi muốn đi tìm anh ấy." Cậu cúi chào Trương Mạn đang ngơ ngác, xoay người đi về hướng bọn họ vừa chạy qua.
"...... Chờ đã!"
Thẳng đến khi thiếu niên dần dần đi xa, Trương Mạn mới khôi phục tinh thần, vội vàng lên tiếng muốn gọi cậu lại.
Thật sự thì, thiếu niên có thể nói ra những lời như vậy đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
Giống như nhìn thấy một tinh thể pha lê tuyệt đẹp nhưng mong manh dễ vỡ, đột nhiên một ngày lại phát hiện ra rằng nó đã trở thành một viên kim cương trong suốt. Thiếu niên đã lột bỏ vẻ ngoài mềm mại yếu đuổi, để lộ ra cái lõi cứng rắn rực rỡ bên trong.
"Nếu như là muốn khuyên tôi, thì đừng nói nữa." Hạ Nặc không quay đầu lại.
Do đứng ngược sáng khiến cái bóng như kéo dài vô hạn sau lưng cậu, lộ ra một cỗ dũng khí chưa từng có.
"Tôi cũng không phải muốn khuyên cậu." Vẻ mặt của Trương Mạn có vài phần phức tạp, "Cho dù tôi muốn khuyên thì cậu cũng nghe không lọt, phí lời như vậy làm chi?"
"Tôi chỉ là muốn nói, cho dù bây giờ cậu có quay trở lại cũng không thể tìm được hắn." Trương Mạn thở dài.
"Tại sao?" Hạ Nặc rốt cục xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc.
"Cậu không phát hiện ra có điều không đúng sao? Theo lý mà nói, hắn hẳn là đã sớm đuổi theo tới nơi rồi?"
Bây giờ họ đang ở trên một hành lang cách cầu thang không xa và từ những gì họ có thể nhìn thấy, quả thực không có người đàn ông nào.
Trương Mạn bất đắc dĩ nhún nhún vai, giải thích nói: "Vừa rồi tôi ném ra một vật phẩm cấp A tên là Kính Không Gian."
"Nó sẽ sao chép hoàn mỹ lại cảnh tượng hiện tại, tạo thành một không gian, chỉ khi tìm được lối ra mới có thể thoát ra ngoài. Về phần nó có thể vây khốn đại BOSS kia bao lâu... Tôi cũng không biết."
Trương Mạn nhìn trộm khuôn mặt của thiếu niên, vội vàng đổi lời.
"Mà cũng đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết lối ra ở nơi nào." Hắn khoát khoát tay, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Tôi không muốn biết lối ra ở đâu." Hạ Nặc lắc đầu, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trương Mạn nói: "Xin hãy nói cho tôi biết lối vào ở đâu."
___________
Tác giả có điều muốn nói: Nặc Nặc cũng bắt đầu trưởng thành dần dần, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ là loại tiểu đáng thương núp sau lưng người khác ≧v≦
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook