Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
-
61: Bản Đồ
Lúc này quạ đen dường như tìm thấy một cái gì đó, nó "graa" một tiếng rồi ngậm một vật lấp lánh từ mặt đất đưa đến tay của Hạ Nặc.
Vừa lúc cô bé chạy đến trước mặt cậu.
Ngay lập tức cậu nhận được một thông báo: "Mắt quạ đen" đã tìm được cho người chơi một bảo vật có độ hiếm trung bình.
Hạ Nặc còn chưa kịp nhìn thứ đó là gì, đã bị cô bé nắm lấy tay phải, kéo cậu chạy về phía trước.
Lúc này cậu cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, dù sao đám quái vật cách bọn họ chỉ mấy chục mét, giống như sau một lát sẽ đuổi kịp và xé bọn họ thành mảnh nhỏ.
Hạ Nặc đành phải theo sức mạnh của cô bé nhanh chóng chạy.
"Tại sao chúng lại đuổi theo em...".
Hạ Nặc vừa chạy trong một lối đi mê cung không rộng lắm, vừa hỏi.
"Để làm nhiệm vụ em đã hái trái cây đỏ trong lãnh thổ của chúng - " cô bé trả lời với sự tức giận, "Bản năng của những con quái vật này là giết những kẻ xâm nhập, ngay cả khi em trả lại trái cây bây giờ thì cũng vô ích - "
Nếu Hạ Nặc biết lãnh thổ của những con quái vật này cách đây bao xa, cậu chắc chắn sẽ ngưỡng mộ sâu sắc ý chí và sức mạnh thể chất của cô bé.
Trước khi bọn họ gặp nhau, cô bé đã bị quái vật truy đuổi vài cây số và cho đến bây giờ cô bé mới có biểu hiện mệt mỏi.
"Đừng lo lắng, chúng tạm thời không đuổi kịp chúng ta ——" Cô bé cũng có chút hối hận vì sự liều lĩnh của mình, vội vàng giải thích với Hạ Nặc: "Đi hết con đường này, rẽ trái sẽ gặp suối nước thánh.
Vượt qua suối là đến nơi tụ tập của người chơi ——"
Vừa rồi cách nhau quá xa, cô bé cũng không ý thức được đây là một người chơi mới vào mê cung.
Đến lúc lại gần mới phát hiện nhưng lúc này đã quá muộn.
Cô bé có chút hối hận vì đã lôi kéo Hạ Nặc vào, dù sao người ta vừa mới tiến vào trò chơi đã bị cô bé hại đến mức phải đối mặt với loại "cảnh tượng lớn" này.
Nhưng biết làm sao được vì ai nói đây là con đường gần nhất để đến nơi người chơi tụ tập?
Nếu xảy ra một lần nữa, cô bé vẫn phải chọn con đường này.
Hạ Nặc nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một hàng lang gần như vô cùng vô tận, như thế nào cũng không nhìn thấy sự tồn tại của cuối con đường.
"Còn, còn bao lâu nữa ——?".
Thể lực của cậu cũng không tính là tốt, chỉ chạy một đoạn nhỏ như vậy đã bắt đầu thở hổn hển.
Cô bé liếc nhìn cậu hơi lo lắng, nói mà không do dự: "Khoảng mười phút nữa."
Mười phút, Hạ Nặc suy nghĩ cảm thấy mình còn có thể chấp nhận được.
Cô bé an ủi cậu lần nữa: "Yên tâm, tạm thời chúng không thể theo kịp chúng ta."
Cô lặp đi lặp lại những lời trước đó, nói thêm: "Những con quái vật này được sinh ra với đôi chân ngắn, với tốc độ của chúng thì chúng ta chắc chắn có thể trốn thoát."
Nghe xong lời này, Hạ Nặc nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu không khỏi cảm thán: "Thật sự ngắn..."
Trước đó bởi vì quá mức khẩn trương nên không chú ý tới, đám quái vật mọc răng nanh và khuôn mặt dữ tợn này tuy rằng thoạt nhìn cao lớn, nhưng bốn chân lại ngắn nhỏ đến kỳ lạ, giống như chúng sinh ra đã kém phát triển.
Khi chúng chạy, hoàn toàn là dựa vào tần suất đong đưa cao của tứ chi, trên thực tế Hạ Nặc bước ra một bước thì khoảng cách là gấp ba lần chúng.
Sỡ dị bọn họ không bị mất dấu hoàn toàn là dựa vào chúng nó vẫn kiên trì dùng chân ngắn chạy và chạy theo mà thôi.
Mà ngay từ đầu Hạ Nặc nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn cũng là bởi vì khoảng cách từ chân đến bụng của chúng nó quá thấp, lông dài quét trên mặt đất mới bay bụi khắp nơi.
Ban đầu thoạt nhìn rất có thể hù dọa người, nhưng một khi biết được nguyên nhân ngược lại có vài phần buồn cười.
Hạ Nặc cũng thật sự không nhịn được, lập tức cười ra tiếng: "Chúng nó, chúng nó sao lại hài hước như vậy?"
Cứ thế mà cảm giác khẩn trương khi bị quái vật đuổi theo đã biến mất hơn phân nửa, quái vật ban đầu vốn có mặt mũi dữ tợn dưới loại bộ lọc này cư nhiên trở nên hơi đáng yêu.
"Rất thú vị phải không?" Cô bé nhìn thấy cậu cười cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áy náy trong lòng rút đi không ít.
Nhưng mà cũng phải nói thật, vẻ ngoài của thiếu niên cũng góp phần không nhỏ.
Nếu như người bị cô bé liên lụy là một ông chú trung niên diện mạo tục tĩu, có lẽ cô bé sẽ không áy náy như vậy, càng không lôi kéo tay người nọ cùng nhau chạy trốn.
Cũng hết cách, ai bảo hiện giờ là thời đại nhìn mặt trước chứ?
Càng không thể so sánh giữa ông chú trung niên và một anh trai dễ thương được.
Cô bé nghĩ đó là chuyện đương nhiên, mở giọng ngọt ngào: "Anh trai nhỏ, tên em là Tây Tây, tên anh là gì? Và làm sao anh lại có thể đến trò chơi này?"
"Anh tên Trường An." Từ lời nói của cô bé, Hạ Nặc nhạy cảm phát hiện ra một điểm không thích hợp: "Trò chơi này có gì không đúng à?"
Trường An...
Nghe được cái tên này, sắc mặt cô bé hơi đổi nhưng lại nhanh chóng che dấu, khi Hạ Nặc nhìn qua cô bé vẫn cười ngọt ngào: "Đương nhiên có vấn đề! Anh à, đừng nhìn em còn nhỏ mà cho rằng em không hiểu gì, em đã bị mắc kẹt trong trò chơi này một năm rồi!"
"Mê cung này một khi chưa thoát ra ngoài thì không cách nào rời khỏi trò chơi, chỉ có thể ở chỗ này không cách nào rời đi.
Không phải người chơi cần rửa điểm bình thường sẽ không đến nơi này!"
"Rửa điểm?" Hạ Nặc nghe được một từ xa lạ, không khỏi hỏi.
"Chính là những người chơi bị giết chết vô số lần, họ sẽ dùng nơi này làm trạm kiếm điểm để kiếm đủ số điểm trả nợ." Cô bé giải thích ngắn gọn.
Mặc dù cô bé trông còn nhỏ, nhưng lại biết nhiều thông tin hơn so với những người chơi kỳ cựu bình thường.
"Nhưng mà em thấy anh trai nhỏ đây không giống là tới rửa điểm, không phải đã bị ai lừa gạt rồi chứ?"
Cô bé hiểu biết người vô số, liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu niên không phải loại người chơi kỳ cựu đã trải qua rất nhiều thế giới, cũng không phải loại lo lắng, chán nản vì thất bại nhiều trò chơi mà nợ nần chồng chất.
Bỏ qua ngoại hình khiến người ta yên mến, thiếu niên miễn cưỡng được coi là một người chơi bình thường.
"..." Hạ Nặc trầm mặc một hồi, không nói ra cậu là do hệ thống sắp xếl tới, mà hỏi ngược lại: "Em cũng tới rửa điểm sao?"
"Đương nhiên là không phải!" Nói đến đây, cô bé vẻ mặt tức giận: "Nếu như không phải em nhận cái ủy thác kia, thì mới không thèm tới nơi này!"
Nghĩ tới đây, cô bé cực kỳ khó chịu.
Trước khi nhận được ủy thác này, chủ nhân của nó cũng không nói cho cô bé biết trò chơi này lại khó thông quan như vậy á!
"Muốn đi ra khỏi mê cung này, nhất định phải có được bản đồ do Quỷ Vương tự tay vẽ mới được.
Nhưng bản đồ kia rất nhiều năm trước đã biến mất và cho đến nay cũng không có ai tìm được một chút manh mối về nó, độ khó của trò chơi này quả thực là cấp bậc S!" Cô bé phóng đại la hét.
Hạ Nặc: "..."
Cậu nghe được hai chữ "Quỷ Vương", tư duy đình trệ trong chớp mắt, trong miệng con quỷ vừa rồi nhắc tới chính là Quỷ Vương đúng không?
"Vậy vì sao không hỏi Quỷ Vương về tung tích của bản đồ? Hoặc bảo hắn vẽ lại một tấm?" Hạ Nặc tạm thời không suy nghĩ di ngôn trước khi chết của con quỷ kia nữa, mà là đưa ra câu hỏi.
"Mấu chốt là...!Chúng ta cũng không có cách nào tìm được Quỷ Vương á anh!" Biểu tình của cô gái nhỏ càng phức tạp khó phân biệt.
"Nghe nói cung điện của Quỷ Vương nằm ở chính giữa mê cung, gọi là vĩ độ 0 độ của mặt trăng.
Nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có ai chân chính đến nơi đó.
Người chơi tiến bộ nhất, cũng mới khám phá 30% của mê cung."
Thấy Hạ Nặc vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô bé thấp giọng nói thêm: "Đó là kết quả 15 năm làm việc chăm chỉ của anh ấy."
Hạ Nặc: "..."
"Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
Dù như thế nào cũng sẽ không xuất hiện một thế giới trò chơi không thể thông quan như vậy chứ?
"Có thì cũng có..." Trên mặt cô bé xuất hiện sự do dự, đối mặt với ánh mắt tràn ngập tò mò của Hạ Nặc, cô bé chần chờ trong chốc lát rồi nói: "Nếu anh chết, thì có thể rời khỏi thế giới này."
Cũng chính là "chết để thoát ra" trong truyền thuyết, là một loại lối thoát cưỡng bức thay thế.
"Tuy nhiên phương pháp này, không đến mức bất đắc dĩ lắm thì không nên dùng." Cô bé lắc đầu: "Một khi thông qua tử vong để rời khỏi trò chơi thì số điểm và đạo cụ anh thu được trong đó đều bị xóa sạch, hơn nữa còn phải bị trừ đi một số điểm tử vong cần thiết.
Cho nên bình thường không ai ủng hộ người chơi sử dụng phương pháp này..."
Người bình thường đã không muốn trải nghiệm cảm giác tử vong, chứ đừng nói đến những người chơi rửa điểm, một khi tử vong tất cả những nỗ lực trước giờ sẽ đổ sông đổ biển.
Cô bé còn chưa dứt lời, trước mắt đã xuất hiện ngã ba mà Hạ Nặc chờ đợi hồi lâu.
Nhưng cậu còn chưa kịp vui mừng thì quái vật phía sau liền phát ra một trận tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Không biết là cảm thấy tức giận với thái độ hai con người phía trước không để chúng vào mắt, vừa chạy trốn vừa nói chuyện phiếm.
Hay là dự cảm hai người họ sắp thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.
Và bọn quái vật cũng bắt đầu hành động.
Quái vật chạy ở phía trước nằm xuống để con phía sau lập tức giẫm lên lưng nó, mượn lực nhảy lên cao.
Trong nháy mắt liền nhảy xa bốn năm mét, thiếu chút nữa đã móc đến góc áo của Hạ Nặc.
May mắn Hạ Nặc phản ứng nhanh nên nhanh chóng rẽ vào hành lang bên trái, mới tránh được công kích của nó.
Con quái vật tấn công trượt nhưng chúng vẫn không bỏ cuộc, chúng cứ lặp lại thủ đoạn của mình, con phía sau giẫm lên lưng con phía trước và nhảy lên, trong phút chốc rút ngắn khoảng cách với bọn họ.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?!" Hạ Nặc lo lắng hỏi.
Cô bé cũng có chút lo lắng, mặc dù sống trong mê cung một năm nhưng cô bé cũng không biết nhiều về thói quen của loại quái vật này, huống chi là nghĩ tới bọn chúng sẽ tìm ra cách như vậy.
Hơn nữa trước đây cô bé vẫn luôn dùng trí tuệ của mình để giải quyết vấn đề, nói đến vũ lực thì cô bé chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của đám quái vật lớn này.
Cô bé đang suy nghĩ biện pháp thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng nhỏ trong suốt từ tay kia của Hạ Nặc rò rỉ ra.
"Anh trai nhỏ, mau ném tinh thạch trong tay vào suối!" Cô bé lớn tiếng hô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook