Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
-
40: Khởi Hành
"Tôi đi trước đây!"
Cuối cùng Hạ Nặc lại chạy trối chết với khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua.
Đến một góc vắng người, cậu từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.
Khi lý trí trở về, Hạ Nặc mới bắt đầu hối hận: tại sao lại chạy? Như vậy không phải sẽ càng thêm lúng túng sao?
Cậu chăm chú nhìn bàn tay của mình, tuy rằng từ bề ngoài nhìn qua cũng không có gì thay đổi,i nhưng lúc ấy, cảm giác như bị điện giật đã khắc sâu trong tâm trí cậu không thể xua đi được.
Hạ Nặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt lại từng chút từng chút đỏ ửng.
Kỳ thật làm cho cậu ngượng ngùng không phải là do nắm tay.
Nếu nói nắm tay, tối hôm qua bọn họ cũng nắm như vậy thật lâu nhưng cậu đâu có phản ứng lớn như hôm nay.
Lúc ấy cậu còn đang suy nghĩ: dù sao thì hai nam nhân nắm tay nhau cũng không có gì to tát, nhưng hiện tại nhớ tới...!Chính mình lúc ấy thật sự là quá ngây thơ.
Nếu không phải ảo giác của cậu thì ánh mắt, lời nói và hành động của người đàn ông lúc đó, tất cả đều như đang gửi một thông điệp ám muội khiến Hạ Nặc mặt đỏ tim đập.
Bất quá điều khiến Hạ Nặc sợ hãi nhất vẫn là cậu thật sự tiếp nhận được nó, cũng vì thế mà tim cậu đã đập như trống bỏi.
Việc này đến thật sự quá đột ngột làm Hạ Nặc thậm chí có chút bối rối.
Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua loại chuyện này, thậm chí bởi vì đang trong trò chơi nên ngay cả tìm một người để hỏi cũng không tìm được.
Phải lòng một người mới quen biết không bao lâu có được xem là bình thường không? Có thể là hơi quá đột ngột?
Và Camlanel...!Anh ấy có nghiêm túc không?
Trong lòng Hạ Nặc lại sinh ra vài phần không xác định.
Nếu hắn thật sự nghiêm túc thì càng không thể kết luận qua loa.
Trước khi làm rõ cảm xúc này, cậu cảm thấy mình sợ phải gặp mặt Camlanel.
Cậu thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn trốn hắn một thời gian.
Nhưng mà trốn được ngày một cũng không thoát khỏi ngày mười lăm.
Rất nhanh, bởi vì đi gặp Nadousha mà bọn họ hẹn gặp nhau ở cửa.
Hạ Nặc đến vừa kịp thời gian, Tuyết Lê, Carl và Khuê Khắc đã chờ ở cửa, Royne quả nhiên vẫn không xuất hiện.
Camlanel cũng ở đó, nhưng hắn đứng cách đám người Tuyết Lê một khoảng.
Khiến cho người ta cảm giác có chút xa lạ.
Khi Hạ Nặc vừa xuất hiện, cậu thật giống như được lắp đặt radar chuẩn xác gì đó mà hắn lập tức nhìn lại, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười.
Hạ Nặc: "..."
Cậu cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy tầm mắt nóng bỏng của người đàn ông, lặng lẽ đi đến bên cạnh Tuyết Lê thấp giọng hỏi: "Chúng ta có xuất phát ngay bây giờ không?"
Tuyết Lê kỳ lạ nhìn cậu một cái, không hiểu vì sao buổi trưa hai người còn đang vui vẻ thì hiện tại lại né tránh nhau, hơn nữa Trường An còn là người chủ động.
Cô trầm mặc trong chốc lát nhìn ánh mắt né tránh của Hạ Nặc, cuối cùng vẫn không tò mò mà chỉ trả lời: "Không, chúng ta còn phải đợi thêm một người nữa."
Chờ thêm một người nữa? Royne?
Hạ Nặc sửng sốt một chút, lại cảm thấy không có khả năng.
Rất nhanh, người Tuyết Lê muốn chờ đợi xuất hiện.
Drow đến trước mặt bọn họ với một chiếc xe được kéo bởi hai ma thú.
Khuê Khắc "Hả?" một tiếng khiến Hạ Nặc không khỏi nghi hoặc nhìn qua, anh ta giải thích: "Tôi đã thấy chiếc xe này trong sân."
"Lúc ấy chiếc xe này ngay cả mái che cũng không có, chỉ có một tấm ván trơ trọi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trang bị xong."
Drow từ trên xe nhảy xuống đứng ở bên cạnh Camlanel, biểu hiện của anh ta so với cô gái buổi sáng bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất từ ngoài mặt không có bất kỳ người nào có thể nhìn ra điểm kỳ lạ.
Camlanel cũng rất hài lòng với diễn xuất của anh ta liền cho một ánh mắt tán thưởng, chàng trai ngay lập tức nở nụ cười sảng khoái như trong ấn tượng của Hạ Nặc: "Tôi nghe Camlanel nói mọi người muốn đến chân núi, nơi đó cách đây tương đối xa nên đi xe sẽ thuận tiện hơn một chút."
Lực chú ý của Hạ Nặc lại đặt ở trên người hai ma thú trước xe.
Bề ngoài của chúng rất giống như loài cáo sa mạc phiên bản phóng đại, một thân lông dài mềm mại màu nâu nhạt.
Chúng lúc này đang im lặng nằm sấp trên mặt đất, hai lỗ tai lớn linh hoạt rung rung.
Hạ Nặc nhìn không chớp mắt, cậu có một loại xúc động muốn sờ sờ đôi tai to kia.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bên cạnh với nụ cười khó hiểu trên mặt, cậu lập tức liền ức chế cỗ xúc động này, thậm chí còn không tự giác lui về phía sau một bước.
Tuyết Lê hơi kỳ lạ: "Có chuyện gì vậy?"
Theo tầm mắt thiếu niên nhìn qua, cô mở miệng: "Đây hẳn là Dạ li sau khi thuần hóa, nghe nói chúng nó chạy rất nhanh, có thể đạt tới tám mươi km/h."
"Dạ li?" Hạ Nặc sửng sốt một lát, lần đầu tiên cậu nghe được loại ma thú này là từ trong miệng Royne.
Nghĩ đến anh ta, cậu có chút chần chờ hỏi: "Royne...!Lần này anh ta không đi với chúng ta sao?"
"Tôi đã ngỏ lời nhưng hắn từ chối." Tuyết Lê hời hợt nói, trên mặt cũng không có cảm xúc.
Hạ Nặc cũng không biết phải nói gì, liền nghe Tuyết Lê tiếp tục: "Tôi đã nói với hắn rằng nếu cứ khăng khăng hành động một mình, chúng tôi sẽ không chia sẻ bất kỳ thông tin nào cho, tương tự như vậy, tôi cũng sẽ không yêu cầu hắn chia sẻ gì."
Nói xong cô liền thẳng thắn nhìn về phía Hạ Nặc, cậu còn có chút mờ mịt, cô đã nói rõ hơn: "Chúng tôi ở đây cũng bao gồm cả cậu đó, Trường An."
Cô nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của thiếu niên, dùng thái độ của người từng trải cảnh cáo cậu: "Cạu có thể nhất thời không tiếp thu được, nhưng đây chính là quy tắc."
"......"
Thẳng đến lúc lên xe Hạ Nặc vẫn có chút hoảng hốt, đến khi cậu nghe được một tiếng "Cẩn thận" vang lên bên tai, mới phục hồi tinh thần.
Sau đó liền phát hiện trước mặt cậu là một thanh chắn thật dài, nếu bước thêm một bước nữa cậu sẽ bị cụng đầu.
Một đôi tay vươn ra, kéo cậu lại mới may mắn thoát nạn.
Hạ Nặc tràn đầy cảm kích ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, đến mức làm cho Hạ Nặc cảm giác được một tia nguy hiểm.
Người đàn ông mỉm cười hỏi cậu: "Sao bất cẩn như vậy?"
Hạ Nặc: "..."
Tâm tình hắn thật sự rất tốt, từ lúc thiếu niên đỏ mặt chạy trối chết, chỉ số sung sướng trong lòng hắn vẫn duy trì rất cao.
Cho dù nhìn ra thiếu niên cố ý trốn tránh hắn nhưng tâm tình cũng chẳng chút thay đổi.
Hiện giờ trong lòng hắn đều tràn đầy bộ dáng đỏ mặt lúc ấy của thiếu niên, ánh mắt ươn ướt nhìn qua thật sự là quá đáng yêu, giống như là một con thỏ bị sói bắt được, trên mặt hiện rõ vẻ bất lực và hoảng sợ.
Hơn nữa, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được? Dưới tình huống như vậy, cậu cư nhiên vẫn còn tràn đầy tin tưởng hắn.
Thậm chí trong ánh mắt còn có sự cầu xin mà cậu không hề nhận ra.
Mà cậu cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ dừng tay vì sự cầu xin đó sao?
Con mồi nhỏ hoảng sợ và bắt đầu cầu cứu đến người thợ săn.
Nhưng như vậy ngược lại càng khiến cho người thợ săn hứng thú và khả năng được tha cơ hồ là thấp hơn không.
Thật sự là quá đáng yêu.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt không tự chủ mà trở nên ảm đạm.
Cậu có tránh né cũng chắng khiến hắn tức giận.
Dù sao cũng phải cho con mồi nhỏ một chút không gian hít thở không phải sao?
Nhưng như thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ luôn tìm đến bên cậu.
Bây giờ không phải như vậy sao?
"Cám, cám ơn." Hạ Nặc không dám nhìn hắn, người đàn ông dùng một loại lực đạo mà cậu không thể phản kháng nắm lấy cánh tay cậu.
Hạ Nặc cảm giác nơi hai làn da tiếp xúc với nhau cơ hồ như muốn bốc cháy.
Cậu không ngẩng đầu, người đàn ông cũng không ép buộc mà ngược lại có chút hứng thú nhìn cậu.
Hai người cứ như vậy mơ hồ giằng co ở đây.
Tất cả mọi người đã ngồi trên xe nhưng mãi mà Hạ Nặc vẫn chậm chạp không lên, Khuê Khắc thò đầu ra sau đó liền thấy được cảnh tượng cổ quái này.
"Trường An?"
Lúc này Hạ Nặc mới phản ứng lại, trên xe chỉ còn lại hai vị trí bên ngoài, có nghĩa là suốt chặng đường sắp tới cậu đều phải ngồi cùng một chỗ với người đàn ông.
Điều này...
Nhưng mà Khuê Khắc vẫn đang nhìn cậu, giống như đang tự hỏi vì sao cậu còn do dự.
Tim Hạ Nặc đập binh binh, tự an ủi bản thân: không phải là ngồi cùng một chỗ sao? Chỉ một đoạn đường như vậy mà thôi, rất nhanh sẽ qua.
Sau đó liền bước lên xe.
Không ngoài dự đoán người đàn ông sau đó đi theo, ngồi bên cạnh cậu.
Hai người gắt gao kề sát nhau, Hạ Nặc cẩn thận di chuyển sang bên trái, kéo một chút khoảng cách nhưng chẳng đáng bao nhiêu với người đàn ông.
Sau khi tất cả mọi người lên xe, Drow quất roi, xe rung chuyển một chút, hai con ma thú bắt đầu chạy thật nhanh.
Theo sự rung lắc của xe, thân thể Hạ Nặc không khỏi nghiêng ngả một chút, thiếu chút nữa đã rơi vào trong lòng người đàn ông.
Cậu vội vàng chống người lên, không nghĩ tới xe giống như cán qua cái gì lại lần nữa kịch liệt xóc nảy, Hạ Nặc còn chưa kịp phản ứng thân thể đã nghiêng một cái.
—— Lần này vừa vặn ngã vào lòng hắn.
"......"
Chuyện quái gì xảy ra?! Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của người đàn ông, Hạ Nặc khóc không ra nước mắt.
Sao cậu lại không cẩn thận nữa rồi?
Vẻ mặt hắn rõ ràng nói như thế.
Hạ Nặc không cách nào cãi lại, nghe được người đàn ông thở dài: "Nếu tôi không trông chừng cậu thật kỹ, sẽ không an toàn chút nào."
Sau đó hắn liền rất tự nhiên vòng lấy bả vai thiếu niên, cảm thấy mỹ mãn đem cậu ôm vào trong lòng mình.
Xe xóc nảy, Drow đang lái xe bên ngoài cũng kinh ngạc: Trên đường này có nhiều đá như vậy từ lúc nào!?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook