Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
-
Chương 27: Thiếu chưởng môn Các Tạo sơn Tần Thất Bảo
Edit: Đại Gia
Sấm sét hồng lam nhấp nhoáng, chiếu sáng cả phòng, từ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng qua khe cửa, Phó Thành đứng bên cạnh Tần Thất Bảo cũng phải lấy tay che mắt.
Qủy hồn lang thang gần đó cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ gian phòng, vội vàng thét chói tai chạy xuống lầu oán thán, Lưu Vũ ôm hai anh linh trốn ở lầu 1, cũng kinh ngạc nhìn lên hướng lầu 7.
"Thiên sư tỷ tỷ, chị ấy thành công rồi hả?!"
Bốn phương tám hướng đều có quỷ hồn chạy trốn, một cổ hơi thở cường đại lấy lầu 7 làm trung tâm như sóng nước dập dờn, cho dù cách xa như thế, Lưu Vũ cũng không nhịn được run rẩy, đồng thời khuôn mặt cũng hết sức kinh mừng.
"Y nha?" Hai anh linh trốn trong lòng tiểu quỷ, có chút ngây thơ kêu một tiếng.
"Ừ! Chúng ta có thể sớm đi đầu thai rồi!" Lưu Vũ kích động ôm chúng nó nói, vui mừng trong mắt không kìm chế được.
"Y nha nha!" Anh linh vẫn không thích nói chuyện, y nha y nha kêu, nhưng nói chung vẫn biểu đạt được cảm xúc của bản thân, chúng nó xem Lưu Vũ như anh trai, thấy anh trai cười chúng cũng cười theo.
"Ngoan, chúng ta mau đi tìm Thiên sư tỷ tỷ." Tiểu quỷ xoa đầu hai đứa nhỏ, nói.
Uy lực Ngũ Lôi phù cùng với sức lực của Thiên sư phát ra, hiệu quả thực sự kinh người, đoán chừng mấy con quỷ còn ở lầu 7 cũng vô tình bị thương rồi, để đảm bảo an toàn lát nữa nó mới lên đi.
...
Mà lúc này trong phòng bệnh, thật lâu sau Phó Thành cũng chưa hồi phục tinh thần, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến uy lực của bùa chú, thật sự bị dao đồng rồi.
Ban đầu anh còn tưởng Ngũ Lôi phù chỉ là bùa công kích bình thường, không ngờ một tấm phù có thể thực sự phát ra Lôi Điện!
Mà uy lực của Lôi Điện lại quá lớn, anh mở thiên nhãn, có thể nhìn rõ ràng âm khí xung quanh ngay lập tức bị xua tan, nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài phòng bệnh, cùng với mấy con quỷ bị kinh sợ ngoài cửa sổ, chung quanh chạy trốn, cục diễn hỗn loạn.
"Bác sĩ Phó, anh thấy em lợi hại không?"
Phó Thành vẫn còn ngây người, Tần Thất Bảo xoay người lại, một tay chống mặt bàn, một tay nắm ống tay áo của anh, mỉm cười hỏi.
Giọng nói của cô gái vẫn mềm mại như trước, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng khi Phó Thành nhìn cô, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không giống.
Lôi Điện trong phòng chưa hoàn toàn biến mất, Lôi quang nhấp nháy, chiếu lên đôi má thiếu nữ lúc sáng lúc tối, khiến cho nụ cười xinh đẹp của cô trở nên có chút quỷ dị.
"Thất Bảo? Có phải em khôi phục trí nhớ rồi hay không?" Phó Thành nhìn cô một lúc lâu, mở miệng thăm dò hỏi.
"Đúng vậy, em nhớ lại rồi."
Tần Thất Bảo nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, tiến lên một bước giơ tay đè vai anh, kiễng chân lên chủ động áp sát vào anh, "Bác sĩ Phó, em nhớ rõ anh từng nói, anh thích nữ sinh, nhưng em hiện tại một chút cũng không giống đâu."
Hơi nóng thổi vào viền tai của anh, người đàn ông cảm thấy máu toàn thân đều muốn chảy ngược rồi, có dũng khí nghĩ muốn đè người xuống chà đạp, Thất Bảo quả thật không giống, cho dù cô không nói lời nào, thì khí chất cũng khác biệt rồi, càng thêm hấp dẫn người ta.
Trước kia, lá gan của cô gái nhỏ, bị quỷ hù liền bị bệnh, cho dù làm cái gì cũng sợ hãi rụt rè, ánh mắt lo lắng rụt rè, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, cực kì khiến người ta thương tiếc, nhưng bây giờ, trong mắt cô tất cả đều là tự tin, cho dù đồ bệnh nhân cũng không che dấu được khí chất của cô.
"Trước đây anh đã nói rồi, mặc kệ em biến thành cái gì anh đều thích." Phó Thành giơ tay, bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tần Thất Bảo không có ý né tránh, như bình thường đứng im tại chỗ, nheo nửa mắt, gật đầu.
Nửa năm qua, việc duy nhất cô cảm thấy mình làm đúng chính là tìm bạn trai, việc khác, quả thực là lịch sử đen tối của cô, suy nghĩ lại thật không muốn nghĩ nữa.
"Bác sĩ Phó, chúng ta ra ngoài đi." Tần Thất Bảo quay đầu nhìn Phó Thành một cái, rồi hướng ra cửa.
"Ra ngoài làm cái gì?" Phó Thành không chút suy nghĩ liền đi theo cô ra cửa, nhưng vừa bước ra ngoài, ngoài hành lang trống trơn, mới nghi ngờ hỏi.
"Phải tìm cho ra mấy con quỷ đã khi dễ em!" Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến chỗ hành lang.
Tần Thất Bảo là thiếu chưởng môn Các Tạo sơn, mười sáu tuổi tấn thăng Thiên sư, hai năm củng cố đạo lực, thực lực tiến bộ không ít, ở giữa các Thiên sư cũng là người xuất sắc.
Thời điểm cô còn là chân nhân, đã đánh đuổi không ít lệ quỷ, nổi tiếng các vùng bên dưới Các Tạo sơn, quỷ vừa nghe đến tên cô thì bỏ chạy, đánh cũng không dám đánh với cô, kết quả chính là nửa năm nay ở trong bệnh viện bị quỷ khi dễ? Việc này quả thực khiến người ta không nhịn được!
Thời điểm Lưu Vũ cùng hai anh linh trở lại lầu 7 vừa hay gặp Tần Thất Bảo, thấy khí thế của cô cường đại, hoàn toàn khác biệt bộ dáng rụt rè sợ hãi trước đây, không kìm được lui lại hai bước, thật cẩn thận kêu "Thiên sư tỷ tỷ".
"Tiểu Vũ, em có nhớ rằng trước đây bản thân cũng khi dễ chị không?" Tần Thất Bảo nhìn thấy Lưu Vũ, cười tít mắt đi lên phía trước, giơ tay vỗ nhẹ bả vai nó, hỏi.
Lưu Vũ bị cô vỗ như thế, toàn bộ linh hồn đều run lên, sợ tới mức làm rớt hai anh linh xuống đất, trốn cũng không dám trốn, sau khi biến thành quỷ thì đây là lần đầu tiên có cảm giác mềm nhũn.
"Sao không nói lời nào? Lúc ấy chẳng phải em muốn ăn thịt của chị sao?" Cô gái tiếp tục mở miệng nói.
"Thiên sư tỷ tỷ tha mạng! Đều là lỗi của em! Lúc đó, vừa nhìn thấy thịt em liền nghĩ tới cha dượng, không khống chế được!" Tiểu quỷ nghe được sợ tới mức lạnh run, lập tức quỳ xuống đất khóc lóc.
"Ôi ôi, này, này này, ôi, Tiểu Vũ đừng khóc, chị chưa nói muốn bắt em..." Tần Thất Bảo thật ra muốn trêu chọc tiểu quỷ, thấy nó như vậy thì có chút dở khóc dở cười.
Trước đây tuy cô bị tiểu quỷ khi dễ, nhưng lúc đó cô cũng đánh trả, sau này cũng nhờ Lưu Vũ giúp đỡ rất nhiều, nếu không có nó ở đây, ngày đó lắc phải chuông chiêu hồn khẳng định sẽ chết, cho nên dù thế nào cũng không động thủ với nó.
"Thực, thực vậy sao?" Lưu Vũ vẫn còn đang run rẩy, hai anh linh vây quanh nó, giơ tay kéo quần áo nó, giống như có chút tò mò nó bị sao vậy.
"Thật mà, chị chỉ mới khôi phục trí nhớ thôi, khoảng thời gian này chuyện em giúp chị, chị chưa từng quên."
Tần Thất Bảo bất đắc dĩ nói từ từ kéo nó đứng dậy, xoa đầu của nó, "Đừng khóc, đợi chị giải quyết nữ quỷ áo trắng kia xong, sẽ đưa em và Tiểu Khả Tiểu Ái đi đầu thai."
"Dạ, em không khóc nữa, cám ơn Thiên sư tỷ tỷ." Tiểu quỷ dụi dụi mắt, ngẩng đầu liếc Tần Thất Bảo một cái.
Thiên sư tỷ tỷ thật sự khác rồi, trước đây nó còn dám ở trước mặt cô đùa giỡn, muốn đùa nghịch cái gì cũng không sợ, nhưng hiện tại có chút không dám nữa rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm nữ quỷ áo trắng kia, trước đây cô ta dám đánh chủ ý lên người ta, có gan làm thì có gan gánh hậu quả!"
Sấm sét hồng lam nhấp nhoáng, chiếu sáng cả phòng, từ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng qua khe cửa, Phó Thành đứng bên cạnh Tần Thất Bảo cũng phải lấy tay che mắt.
Qủy hồn lang thang gần đó cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ gian phòng, vội vàng thét chói tai chạy xuống lầu oán thán, Lưu Vũ ôm hai anh linh trốn ở lầu 1, cũng kinh ngạc nhìn lên hướng lầu 7.
"Thiên sư tỷ tỷ, chị ấy thành công rồi hả?!"
Bốn phương tám hướng đều có quỷ hồn chạy trốn, một cổ hơi thở cường đại lấy lầu 7 làm trung tâm như sóng nước dập dờn, cho dù cách xa như thế, Lưu Vũ cũng không nhịn được run rẩy, đồng thời khuôn mặt cũng hết sức kinh mừng.
"Y nha?" Hai anh linh trốn trong lòng tiểu quỷ, có chút ngây thơ kêu một tiếng.
"Ừ! Chúng ta có thể sớm đi đầu thai rồi!" Lưu Vũ kích động ôm chúng nó nói, vui mừng trong mắt không kìm chế được.
"Y nha nha!" Anh linh vẫn không thích nói chuyện, y nha y nha kêu, nhưng nói chung vẫn biểu đạt được cảm xúc của bản thân, chúng nó xem Lưu Vũ như anh trai, thấy anh trai cười chúng cũng cười theo.
"Ngoan, chúng ta mau đi tìm Thiên sư tỷ tỷ." Tiểu quỷ xoa đầu hai đứa nhỏ, nói.
Uy lực Ngũ Lôi phù cùng với sức lực của Thiên sư phát ra, hiệu quả thực sự kinh người, đoán chừng mấy con quỷ còn ở lầu 7 cũng vô tình bị thương rồi, để đảm bảo an toàn lát nữa nó mới lên đi.
...
Mà lúc này trong phòng bệnh, thật lâu sau Phó Thành cũng chưa hồi phục tinh thần, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến uy lực của bùa chú, thật sự bị dao đồng rồi.
Ban đầu anh còn tưởng Ngũ Lôi phù chỉ là bùa công kích bình thường, không ngờ một tấm phù có thể thực sự phát ra Lôi Điện!
Mà uy lực của Lôi Điện lại quá lớn, anh mở thiên nhãn, có thể nhìn rõ ràng âm khí xung quanh ngay lập tức bị xua tan, nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài phòng bệnh, cùng với mấy con quỷ bị kinh sợ ngoài cửa sổ, chung quanh chạy trốn, cục diễn hỗn loạn.
"Bác sĩ Phó, anh thấy em lợi hại không?"
Phó Thành vẫn còn ngây người, Tần Thất Bảo xoay người lại, một tay chống mặt bàn, một tay nắm ống tay áo của anh, mỉm cười hỏi.
Giọng nói của cô gái vẫn mềm mại như trước, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng khi Phó Thành nhìn cô, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không giống.
Lôi Điện trong phòng chưa hoàn toàn biến mất, Lôi quang nhấp nháy, chiếu lên đôi má thiếu nữ lúc sáng lúc tối, khiến cho nụ cười xinh đẹp của cô trở nên có chút quỷ dị.
"Thất Bảo? Có phải em khôi phục trí nhớ rồi hay không?" Phó Thành nhìn cô một lúc lâu, mở miệng thăm dò hỏi.
"Đúng vậy, em nhớ lại rồi."
Tần Thất Bảo nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, tiến lên một bước giơ tay đè vai anh, kiễng chân lên chủ động áp sát vào anh, "Bác sĩ Phó, em nhớ rõ anh từng nói, anh thích nữ sinh, nhưng em hiện tại một chút cũng không giống đâu."
Hơi nóng thổi vào viền tai của anh, người đàn ông cảm thấy máu toàn thân đều muốn chảy ngược rồi, có dũng khí nghĩ muốn đè người xuống chà đạp, Thất Bảo quả thật không giống, cho dù cô không nói lời nào, thì khí chất cũng khác biệt rồi, càng thêm hấp dẫn người ta.
Trước kia, lá gan của cô gái nhỏ, bị quỷ hù liền bị bệnh, cho dù làm cái gì cũng sợ hãi rụt rè, ánh mắt lo lắng rụt rè, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, cực kì khiến người ta thương tiếc, nhưng bây giờ, trong mắt cô tất cả đều là tự tin, cho dù đồ bệnh nhân cũng không che dấu được khí chất của cô.
"Trước đây anh đã nói rồi, mặc kệ em biến thành cái gì anh đều thích." Phó Thành giơ tay, bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tần Thất Bảo không có ý né tránh, như bình thường đứng im tại chỗ, nheo nửa mắt, gật đầu.
Nửa năm qua, việc duy nhất cô cảm thấy mình làm đúng chính là tìm bạn trai, việc khác, quả thực là lịch sử đen tối của cô, suy nghĩ lại thật không muốn nghĩ nữa.
"Bác sĩ Phó, chúng ta ra ngoài đi." Tần Thất Bảo quay đầu nhìn Phó Thành một cái, rồi hướng ra cửa.
"Ra ngoài làm cái gì?" Phó Thành không chút suy nghĩ liền đi theo cô ra cửa, nhưng vừa bước ra ngoài, ngoài hành lang trống trơn, mới nghi ngờ hỏi.
"Phải tìm cho ra mấy con quỷ đã khi dễ em!" Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, xoay người đi đến chỗ hành lang.
Tần Thất Bảo là thiếu chưởng môn Các Tạo sơn, mười sáu tuổi tấn thăng Thiên sư, hai năm củng cố đạo lực, thực lực tiến bộ không ít, ở giữa các Thiên sư cũng là người xuất sắc.
Thời điểm cô còn là chân nhân, đã đánh đuổi không ít lệ quỷ, nổi tiếng các vùng bên dưới Các Tạo sơn, quỷ vừa nghe đến tên cô thì bỏ chạy, đánh cũng không dám đánh với cô, kết quả chính là nửa năm nay ở trong bệnh viện bị quỷ khi dễ? Việc này quả thực khiến người ta không nhịn được!
Thời điểm Lưu Vũ cùng hai anh linh trở lại lầu 7 vừa hay gặp Tần Thất Bảo, thấy khí thế của cô cường đại, hoàn toàn khác biệt bộ dáng rụt rè sợ hãi trước đây, không kìm được lui lại hai bước, thật cẩn thận kêu "Thiên sư tỷ tỷ".
"Tiểu Vũ, em có nhớ rằng trước đây bản thân cũng khi dễ chị không?" Tần Thất Bảo nhìn thấy Lưu Vũ, cười tít mắt đi lên phía trước, giơ tay vỗ nhẹ bả vai nó, hỏi.
Lưu Vũ bị cô vỗ như thế, toàn bộ linh hồn đều run lên, sợ tới mức làm rớt hai anh linh xuống đất, trốn cũng không dám trốn, sau khi biến thành quỷ thì đây là lần đầu tiên có cảm giác mềm nhũn.
"Sao không nói lời nào? Lúc ấy chẳng phải em muốn ăn thịt của chị sao?" Cô gái tiếp tục mở miệng nói.
"Thiên sư tỷ tỷ tha mạng! Đều là lỗi của em! Lúc đó, vừa nhìn thấy thịt em liền nghĩ tới cha dượng, không khống chế được!" Tiểu quỷ nghe được sợ tới mức lạnh run, lập tức quỳ xuống đất khóc lóc.
"Ôi ôi, này, này này, ôi, Tiểu Vũ đừng khóc, chị chưa nói muốn bắt em..." Tần Thất Bảo thật ra muốn trêu chọc tiểu quỷ, thấy nó như vậy thì có chút dở khóc dở cười.
Trước đây tuy cô bị tiểu quỷ khi dễ, nhưng lúc đó cô cũng đánh trả, sau này cũng nhờ Lưu Vũ giúp đỡ rất nhiều, nếu không có nó ở đây, ngày đó lắc phải chuông chiêu hồn khẳng định sẽ chết, cho nên dù thế nào cũng không động thủ với nó.
"Thực, thực vậy sao?" Lưu Vũ vẫn còn đang run rẩy, hai anh linh vây quanh nó, giơ tay kéo quần áo nó, giống như có chút tò mò nó bị sao vậy.
"Thật mà, chị chỉ mới khôi phục trí nhớ thôi, khoảng thời gian này chuyện em giúp chị, chị chưa từng quên."
Tần Thất Bảo bất đắc dĩ nói từ từ kéo nó đứng dậy, xoa đầu của nó, "Đừng khóc, đợi chị giải quyết nữ quỷ áo trắng kia xong, sẽ đưa em và Tiểu Khả Tiểu Ái đi đầu thai."
"Dạ, em không khóc nữa, cám ơn Thiên sư tỷ tỷ." Tiểu quỷ dụi dụi mắt, ngẩng đầu liếc Tần Thất Bảo một cái.
Thiên sư tỷ tỷ thật sự khác rồi, trước đây nó còn dám ở trước mặt cô đùa giỡn, muốn đùa nghịch cái gì cũng không sợ, nhưng hiện tại có chút không dám nữa rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm nữ quỷ áo trắng kia, trước đây cô ta dám đánh chủ ý lên người ta, có gan làm thì có gan gánh hậu quả!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook