Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
-
Chương 9
Không ai trên đời này bỗng dưng thành công, đặc biệt là một Tống Lẫm đi đến một thành thị xa lạ, lại chẳng có bối cảnh hiển hách gì, có được thành tựu ngày hôm nay, hiển nhiên không phải do ngẫu nhiên. Chu Phóng không thể không nói, về mặt buôn bán, thuyết phục người khác, Tống Lẫm rất có tài năng.
Ban đầu vì quan hệ cá nhân giữa cô và hắn, cô không định mua nhà ở khu này, nhưng cuối cùng không biết vì sao, bị cái lưỡi không xương tẩy não, mơ mơ hồ hồ ký vào hợp đồng mua nhà.
Chờ Chu Phóng nhớ rõ mọi chuyện, Tống Lẫm đã vô cùng chu đáo dâng chìa khóa lên cho cô.
Mà trợ lý sau khi biết được việc này còn vô cùng cao hứng nói "Chu tổng thật lợi hại, tiểu khu kia giá cao vô cùng, không ngờ lại lấy cái giá tiện nghi như vậy mà bắt được."
Chu Phóng nghi thầm : Tôi bắt cái gì cơ chứ? Rõ ràng là tôi bị bắt!
Tuy nói quá trình mua nhà gặp chút không vui nhưng dù sao cũng phải nói, căn nhà này Chu Phóng mua rất vừa lòng, nội thất hoàn thiện, thêm một chút đồ vật, kéo theo cái vali là có thể vào ở.
Chuyển nhà tốn một ít thời gian, chờ Chu Phóng dọn vào đã gần nửa tháng sao, đám người ở công ty tới náo loạn một lần, Tần Thanh lại dẫn người đến náo loạn một lần, uống đến say bí tỉ, còn gọi bằng cái tên mỹ miều- warmparty.
Sau khi xong hết mọi chuyện, ngẫm lại cũng thấy không tồi, vị trí căn nhà không tồi, hoàn cảnh cũng thanh tịnh. Mặc dù ở cùng tiểu khu với Tống Lẫm nhưng cũng không cùng lô, cũng không có gì phải ngại ngùng.
CHối tuần, Chu Phóng về nhà trễ, khi trợ lý đưa cô về đến nhà đã 11 giờ, uống chút rượu vào đầu óc Chu Phóng mơ hồ hơi quay cuồng.
Đêm khuya thanh tĩnh, ánh trăng tịch mịch mà quạnh quẽ, thật thích hợp với người cô đơn như cô. Cô mang giày cao gót, đi đường có điểm không vững, lững thững như đang đi trên bầu trời. Đến khi một trận gió lạnh thổi qua mới khiến cô thanh tĩnh một chút. Chợt, Chu Phóng phát hiện tiếng bước chân ở phía sau mình vẫn luôn không dứt.
Đêm khuya gió lớn, đèn đường hắt hiu, trong đầu nhịn không được nhớ tới mấy tin tức giết người hiếp dâm này nọ...
Chu phóng cảnh giác quay đầu, hóa ra tiếng bực chân làm người ta sợ muốn vỡ mật kia là từ tên tai tinh Tống Lẫm.
Lúc này Chu Phóng mới yên lòng, quay đầu lại không để ý tới hắn, đi về phía trước, dùng cái ót cao ngạo đối mặt với hắn.
Lên lầu, đi vào thang máy, thậm chí Chu Phóng đã lấy chìa khóa mở cửa, Tống Lẫm vẫn luôn đi theo phía sau cô. Điều này làm cô có chút mất kiên nhẫn.
"Sao vẫn đi theo tôi? Biến thái!"
Tống Lẫm vẫn mang vẻ mặt ôn hòa, thấy cô buồn bực, hơi mỉm cười, đối với việc cô nói năng lỗ mãng chũng không tức giận, có điều giống như sớm có chuẩn bị, cầm lấy chìa khóa từ trong túi quần quơ quơ trước mặt cô "Tôi không theo em, tôi đi về nhà"
Chu Phóng mở to mắt nhìn "Anh lừa ai chứ? Rõ ràng anh không ở trong lô này! Lần trước rõ ràng là ở lô phía trước..."
"Tôi để lại hai căn hộ ở chỗ này, phía trước một căn, một căn ở đây." Tống Lẫm cười, sờ sờ đỉnh đầu Chu Phóng, biểu tình và động tác kia tựa như đang trêu đùa sủng vật "Thật ngoan, tôi đưa qua một lần, em liền nhớ rõ."
Đến lúc này Chu Phóng mới biết bình bị chơi, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có chút không đúng.
"Anh thế này là có ý gì hả?" Chu Phóng nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hắn "Anh cố ý gạt tôi mua nhà ở đối diện nhà anh?"
Tống Lẫm đi đến gần bên cô, khoảng cách gần như thế dường như có thể ngưởi được mùi rượu trên người nhau, đều là nhiễm từ trên bàn tiệc xã giao mà ra, hương vị này vừa kích thích lại vừa quen thuộc.
Âm thanh trầm thấp của hắn như lả lướt quanh quẩn trong khu hành lang trống trơn mang đến cảm giác khiêu khích "Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy nếu như thế, lúc muốn gặp em sẽ dễ dàng hơn một chút.
Chu Phóng bình thường nhanh mồm dẻo miệng, nghe những lời này xong đột nhiên không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới nói "Tại sao? Anh xem trọng tôi sao?"
"Không được sao?" Anh mắt Tống Lẫm chẳng e dè gì cả, nheo đôi mắt lại cười nói "Ngẫu nhiên cũng muón nghiên cứu phụ nữ thời kì mãn kinh."
Mỗi lần Chu Phóng cùng người dàn ông này cãi nhau đều chưa bao giờ thắng, hắn là một kẻ vừa khắc nghiệt vừa không biết thương tiếc phụ nữ.
Bỏ đi, phụ nữ tốt không so đo với súc sinh, Chu Phóng lười nói tiếp, ngậm miệng mở cửa về nhà.
Không ngờ cô vừa mới mở cửa ra, một đôi bàn tay đàn ông cứ như thế mà trắng trợn đẩy cửa ra, tiến vào nhà.
Chu Phóng đứng ở hành lang thở phì phò chống nạnh mắng "Anh có xấu hổ hay không hả? Tôi đã mời anh vào bao giờ?"
Tống Lẫm thần thái nhẹ nhàng đáp "Là người đầu tư, tôi chỉ muốn nhìn xem thiết kế căn hộ ở đây.
Chu Phóng tức giận trừng to mắt "Xem xong rồi chứ? Xem xong rồi thì đi ra ngoài!"
Tống Lẫm nhìn Chu Phóng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô "Trong vòng dăm ba năm tới chắc sẽ xem không xong."
Ẩn ý trong lời nói của hắn... chẳng biết vì sao, Chu Phóng nghe xong, mềm lòng.
Rõ ràng là muốn đuổi hắn đi ra ngoài, nhưng khí thế không mạnh như lúc đầu nữa "Nhanh về nhà anh đi, đến nhà người khác giày cũng không cởi ra, đúng là không phải anh cực khổ dọn dẹp thì không biết giữ gìn!"
Tống Lẫm biết cô không còn kiên quyết đuổi hắn ra như thế, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra hành lang đổi giày.
Chu Phóng nhìn hắn tự nhiên như ở nhà của mình mà ngồi lì trên sofa, cũng lười nói, lập tức chui vào phòng tắm, mệt mỏi cả ngày, so với việc đứng đó tranh đấu với Tống Lẫm, cô thích việc tắm rửa hơn.
Cô tắm rửa xong rồi, Tống Lẫm vẫn chưa đi, liền thuận miệng hỏi hắn "Sao anh còn chưa về nhà?"
Tống Lẫm không để ý đến cô, chỉ hỏi "Em không định làm đồ ăn khuya à? Uống rượu cả đêm, hơi đói bụng."
Chu Phóng trừng hắn một cái "Tôi là mẹ hay vợ anh sao, còn muốn tôi hầu hạ anh!"
Vốn tưởng Tống Lẫm sẽ phản bác cô như mọi khi. Không ngờ hắn không nói gì cả, Chu Phóng theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Tống Lẫm nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt lại có vài phần đau buồn.
Chu Phóng cho rằng mình nhìn nhầm, chớp chớp mắt vài cái nhìn lại, Tống Lẫm vẫn mang biểu tình bình thường, vẻ mặt còn mang theo hài hước "Cái đó phải xem em muốn làm mẹ tôi hai làm vợ tôi."
Chu Phóng không để ý tới hắn, cũng không tiếp lời, cô biết dù cô nói gì chăng nữa chắc chắn sau đó cũng sẽ mang nhục, thôi thì dứt khoát không nói, quay đầu cầm tinh dầu xoa lên tóc.
Cô đang chuyên chú xoa, một thân hình nóng như lửa chợt dán lên người cô. Không biết Tống Lẫm bước đến khi nào, hiện tại lại khóa chặt cô trong lồng ngực của hắn.
Tiếng trái tim mạnh mẽ trong lòng ngực hắn đập bang bang, truyền vào trong tai của cô. Khoảng cách gần như thế, mùi rượu nhàn nhạt mê người như thế... trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh đêm hôm ấy, Khuôn mặt Chu Phóng đột nhiên đỏ bừng.
"Anh làm gì vậy?"
Tống Lẫm dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của Chu Phóng, nhàn nhạt đáp "Không biết, bỗng nhiên muốn thế này" Cuối cùng còn nói thêm một câu "Em cũng có thể đẩy tôi ra."
Chu Phóng tránh ra, nổi giận "Anh cũng quá gian manh rồi đó!"
Còn chưa kịp nói thêm lời oán hận nào, nụ hôn của Tống Lẫm đã rơi xuống, ngăn chặn tất cả, hắn xoay người Chu Phóng lại. Hai tay cô đẩy ngực hắn, áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, cúc áo nghiêm túc chỉnh tề bị đôi tay Chu Phóng cởi từng viên một, ngón tay xanh miết được bảo dưỡng rất tốt bám vào lòng ngực nóng bỏng của Tống Lẫm.
Chu Phóng không biết bản thân bị gì, lại làm ra loại chuyện nguy hiểm như thế, nhưng cô không có thời gian tự hỏi nữa, bởi vì Tống Lẫm đã phát hiện động tác của cô, hắn cười rất cao hứng, nụ hôn rơi trên chóp mũi của cô. Dường như cô đã làm việc gì đó rất tốt, hắn hiện đang khen thưởng cô.
Hắn đột nghiên vòng qua eo cô, ôm cả người cô lên, Chu Phóng theo bản năng dùng hai chân cuốn lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc vô cùng của hắn, ta váy bị cuốn lên tới giữa đùi lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Hắn bước hai bước dài đi đến bậc thang, chuẩn xác vô cùng đá văng cửa phòng ngủ chính.
Thời điểm Chu Phóng bị bê lên trên giường, cô mới ý thức được, Tống Lẫm quen thuộc địa hình như vậy, hoàn toàn là vì nơi này do hắn xây.
Bị lừa! Bị lừa rồi!
Chu Phóng buồn bực, chế trụ cánh tay Tống Lẫm, bò lên trên người hắn, đêm nay cô muốn nằm trên! Nhưng dù sao cô cũng còn non tay, mấy trò lưu manh hoàn toàn không phải đối thủ của Tống Cầm Thú, còn chưa ngồi nóng mông đã bị đảo chính...
Thời điểm mọi thứ kết thúc, Chu Phóng vẫn còn đang so sánh trong đầu xem vừa nãy ai thua ai thắng. Nghĩ tới nghĩ lui không ra kết quả liền quệt miệng không thèm nói chuyện.
Cô gối lên cánh tay Tống Lẫm, trên chóp mũi đều là mùi hương trên người hắn. Cô cảm thấy người đàn ông này tính háu thắng quá mạnh mẽ, ở trước mặt hắn dù trên phương diện nào, đều bị hắn đánh cho tơi bời.
Quá mất mặt.
Tống Lẫm thu tay, kéo Chu Phóng đến gần, trêu đùa cô "Kỹ thuật của em quá kém."
Chu Phóng nằm im, tức giận hừ hừ mấy tiếng "Vô nghĩa! Tôi cũng không phải dựa vào cái này kiếm tiền!"
Lồng ngực Tống Lẫm rung lên "Nhan sắc này của em mà dựa vào để kiếm tiền không chừng sẽ chết đói."
Chu Phóng tức giận muốn đứng dậy, Tống Lẫm lại dùng sức ôm lại, cô tránh ra công được, đành phải xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Cô tức giận nửa ngày không nói lời nào, qua một hồi lâu lại nhịn không được hỏi "Anh cảm thấy tôi lớn lên nhìn không được sao?"
Ở trước mặt hắn, Chu Phóng cảm thấy mình rất thất bại, tuy cô không phải mang nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng từ nhỏ đến lớn cũng xem như xinh đep. Vậy mà đến miệng người đàn ông này liền biến thành vừa già vừa xấu?
Vốn tưởng rằng cô đã nói như thế rồi, Tống Lẫm tốt xấu gì cũng sẽ nói vài câu lời hay ý đẹp nào ngờ hắn trực tiếp nói "Đúng vậy."
Chu Phóng chán nản "Anh thấy tôi xấu tại sao anh còn như thế? Anh không phải nói gặp tôi anh lên không nổi sao? Hiện tại anh đang làm cái quái gì vậy hả?"
Tống Lẫm thấy cô thật sự nổi giận, hắn lại vẫn ung dung, cánh tay giảo hoạt trượt xuống dưới, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nghiêm túc trả lời "Chắc là do khẩu vị của tôi hơi nặng!"
Chu Phóng tức giận đến da đầu tê dại, thể diện tổnt hương nghiêm trọng, không trả thù lại một chút tuyệt đối không phải cách sống của Chu Phóng. Giãu dụa duỗi tay mở tủ đầu giường sờ soạng nửa ngày, cuối cùng mò ra được một đồng tiền xu, thật trùng hợp, là 5 hào tiền.
Cô muốn xỉ nhục hắn một phen, cũng không thèm nhìn, quăng đồng tiền vào ngực Tống Lẫm, phẫn uất mà nói "Tiền này cũng đủ bao anh một đêm rồi, cầm tiền thì làm việc cho đàn hoàn vào, còn lắm miệng thì lăn ra ngoài!"
Tống Lẫm không ngờ cô chơi thành nghiện rồi, nhìn đồng tiền xu trên ngực sửng sốt mất 2 giây, ngay sau đó thay đổi biểu tình, nghiêng người đem Chu Phóng đè xuống. Trong thanh âm của hắn vẫn còn một tia tình d.ục luẩn quẩn chưa tan, nghe vào tai lại có thêm vài phần gợi cảm, hắn nói "Bà chủ, tôi sẽ hầu hạ em thật tốt."
Sau đó... hờ hờ. Chu Phóng bị ai kia hung hăng hầu hạ một đêm.
Năm hào tiền này tiêu...chậc chậc, thật sự vượt giá trị mấy trăm lần.
Ban đầu vì quan hệ cá nhân giữa cô và hắn, cô không định mua nhà ở khu này, nhưng cuối cùng không biết vì sao, bị cái lưỡi không xương tẩy não, mơ mơ hồ hồ ký vào hợp đồng mua nhà.
Chờ Chu Phóng nhớ rõ mọi chuyện, Tống Lẫm đã vô cùng chu đáo dâng chìa khóa lên cho cô.
Mà trợ lý sau khi biết được việc này còn vô cùng cao hứng nói "Chu tổng thật lợi hại, tiểu khu kia giá cao vô cùng, không ngờ lại lấy cái giá tiện nghi như vậy mà bắt được."
Chu Phóng nghi thầm : Tôi bắt cái gì cơ chứ? Rõ ràng là tôi bị bắt!
Tuy nói quá trình mua nhà gặp chút không vui nhưng dù sao cũng phải nói, căn nhà này Chu Phóng mua rất vừa lòng, nội thất hoàn thiện, thêm một chút đồ vật, kéo theo cái vali là có thể vào ở.
Chuyển nhà tốn một ít thời gian, chờ Chu Phóng dọn vào đã gần nửa tháng sao, đám người ở công ty tới náo loạn một lần, Tần Thanh lại dẫn người đến náo loạn một lần, uống đến say bí tỉ, còn gọi bằng cái tên mỹ miều- warmparty.
Sau khi xong hết mọi chuyện, ngẫm lại cũng thấy không tồi, vị trí căn nhà không tồi, hoàn cảnh cũng thanh tịnh. Mặc dù ở cùng tiểu khu với Tống Lẫm nhưng cũng không cùng lô, cũng không có gì phải ngại ngùng.
CHối tuần, Chu Phóng về nhà trễ, khi trợ lý đưa cô về đến nhà đã 11 giờ, uống chút rượu vào đầu óc Chu Phóng mơ hồ hơi quay cuồng.
Đêm khuya thanh tĩnh, ánh trăng tịch mịch mà quạnh quẽ, thật thích hợp với người cô đơn như cô. Cô mang giày cao gót, đi đường có điểm không vững, lững thững như đang đi trên bầu trời. Đến khi một trận gió lạnh thổi qua mới khiến cô thanh tĩnh một chút. Chợt, Chu Phóng phát hiện tiếng bước chân ở phía sau mình vẫn luôn không dứt.
Đêm khuya gió lớn, đèn đường hắt hiu, trong đầu nhịn không được nhớ tới mấy tin tức giết người hiếp dâm này nọ...
Chu phóng cảnh giác quay đầu, hóa ra tiếng bực chân làm người ta sợ muốn vỡ mật kia là từ tên tai tinh Tống Lẫm.
Lúc này Chu Phóng mới yên lòng, quay đầu lại không để ý tới hắn, đi về phía trước, dùng cái ót cao ngạo đối mặt với hắn.
Lên lầu, đi vào thang máy, thậm chí Chu Phóng đã lấy chìa khóa mở cửa, Tống Lẫm vẫn luôn đi theo phía sau cô. Điều này làm cô có chút mất kiên nhẫn.
"Sao vẫn đi theo tôi? Biến thái!"
Tống Lẫm vẫn mang vẻ mặt ôn hòa, thấy cô buồn bực, hơi mỉm cười, đối với việc cô nói năng lỗ mãng chũng không tức giận, có điều giống như sớm có chuẩn bị, cầm lấy chìa khóa từ trong túi quần quơ quơ trước mặt cô "Tôi không theo em, tôi đi về nhà"
Chu Phóng mở to mắt nhìn "Anh lừa ai chứ? Rõ ràng anh không ở trong lô này! Lần trước rõ ràng là ở lô phía trước..."
"Tôi để lại hai căn hộ ở chỗ này, phía trước một căn, một căn ở đây." Tống Lẫm cười, sờ sờ đỉnh đầu Chu Phóng, biểu tình và động tác kia tựa như đang trêu đùa sủng vật "Thật ngoan, tôi đưa qua một lần, em liền nhớ rõ."
Đến lúc này Chu Phóng mới biết bình bị chơi, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có chút không đúng.
"Anh thế này là có ý gì hả?" Chu Phóng nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hắn "Anh cố ý gạt tôi mua nhà ở đối diện nhà anh?"
Tống Lẫm đi đến gần bên cô, khoảng cách gần như thế dường như có thể ngưởi được mùi rượu trên người nhau, đều là nhiễm từ trên bàn tiệc xã giao mà ra, hương vị này vừa kích thích lại vừa quen thuộc.
Âm thanh trầm thấp của hắn như lả lướt quanh quẩn trong khu hành lang trống trơn mang đến cảm giác khiêu khích "Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy nếu như thế, lúc muốn gặp em sẽ dễ dàng hơn một chút.
Chu Phóng bình thường nhanh mồm dẻo miệng, nghe những lời này xong đột nhiên không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới nói "Tại sao? Anh xem trọng tôi sao?"
"Không được sao?" Anh mắt Tống Lẫm chẳng e dè gì cả, nheo đôi mắt lại cười nói "Ngẫu nhiên cũng muón nghiên cứu phụ nữ thời kì mãn kinh."
Mỗi lần Chu Phóng cùng người dàn ông này cãi nhau đều chưa bao giờ thắng, hắn là một kẻ vừa khắc nghiệt vừa không biết thương tiếc phụ nữ.
Bỏ đi, phụ nữ tốt không so đo với súc sinh, Chu Phóng lười nói tiếp, ngậm miệng mở cửa về nhà.
Không ngờ cô vừa mới mở cửa ra, một đôi bàn tay đàn ông cứ như thế mà trắng trợn đẩy cửa ra, tiến vào nhà.
Chu Phóng đứng ở hành lang thở phì phò chống nạnh mắng "Anh có xấu hổ hay không hả? Tôi đã mời anh vào bao giờ?"
Tống Lẫm thần thái nhẹ nhàng đáp "Là người đầu tư, tôi chỉ muốn nhìn xem thiết kế căn hộ ở đây.
Chu Phóng tức giận trừng to mắt "Xem xong rồi chứ? Xem xong rồi thì đi ra ngoài!"
Tống Lẫm nhìn Chu Phóng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô "Trong vòng dăm ba năm tới chắc sẽ xem không xong."
Ẩn ý trong lời nói của hắn... chẳng biết vì sao, Chu Phóng nghe xong, mềm lòng.
Rõ ràng là muốn đuổi hắn đi ra ngoài, nhưng khí thế không mạnh như lúc đầu nữa "Nhanh về nhà anh đi, đến nhà người khác giày cũng không cởi ra, đúng là không phải anh cực khổ dọn dẹp thì không biết giữ gìn!"
Tống Lẫm biết cô không còn kiên quyết đuổi hắn ra như thế, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra hành lang đổi giày.
Chu Phóng nhìn hắn tự nhiên như ở nhà của mình mà ngồi lì trên sofa, cũng lười nói, lập tức chui vào phòng tắm, mệt mỏi cả ngày, so với việc đứng đó tranh đấu với Tống Lẫm, cô thích việc tắm rửa hơn.
Cô tắm rửa xong rồi, Tống Lẫm vẫn chưa đi, liền thuận miệng hỏi hắn "Sao anh còn chưa về nhà?"
Tống Lẫm không để ý đến cô, chỉ hỏi "Em không định làm đồ ăn khuya à? Uống rượu cả đêm, hơi đói bụng."
Chu Phóng trừng hắn một cái "Tôi là mẹ hay vợ anh sao, còn muốn tôi hầu hạ anh!"
Vốn tưởng Tống Lẫm sẽ phản bác cô như mọi khi. Không ngờ hắn không nói gì cả, Chu Phóng theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Tống Lẫm nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt lại có vài phần đau buồn.
Chu Phóng cho rằng mình nhìn nhầm, chớp chớp mắt vài cái nhìn lại, Tống Lẫm vẫn mang biểu tình bình thường, vẻ mặt còn mang theo hài hước "Cái đó phải xem em muốn làm mẹ tôi hai làm vợ tôi."
Chu Phóng không để ý tới hắn, cũng không tiếp lời, cô biết dù cô nói gì chăng nữa chắc chắn sau đó cũng sẽ mang nhục, thôi thì dứt khoát không nói, quay đầu cầm tinh dầu xoa lên tóc.
Cô đang chuyên chú xoa, một thân hình nóng như lửa chợt dán lên người cô. Không biết Tống Lẫm bước đến khi nào, hiện tại lại khóa chặt cô trong lồng ngực của hắn.
Tiếng trái tim mạnh mẽ trong lòng ngực hắn đập bang bang, truyền vào trong tai của cô. Khoảng cách gần như thế, mùi rượu nhàn nhạt mê người như thế... trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh đêm hôm ấy, Khuôn mặt Chu Phóng đột nhiên đỏ bừng.
"Anh làm gì vậy?"
Tống Lẫm dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của Chu Phóng, nhàn nhạt đáp "Không biết, bỗng nhiên muốn thế này" Cuối cùng còn nói thêm một câu "Em cũng có thể đẩy tôi ra."
Chu Phóng tránh ra, nổi giận "Anh cũng quá gian manh rồi đó!"
Còn chưa kịp nói thêm lời oán hận nào, nụ hôn của Tống Lẫm đã rơi xuống, ngăn chặn tất cả, hắn xoay người Chu Phóng lại. Hai tay cô đẩy ngực hắn, áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, cúc áo nghiêm túc chỉnh tề bị đôi tay Chu Phóng cởi từng viên một, ngón tay xanh miết được bảo dưỡng rất tốt bám vào lòng ngực nóng bỏng của Tống Lẫm.
Chu Phóng không biết bản thân bị gì, lại làm ra loại chuyện nguy hiểm như thế, nhưng cô không có thời gian tự hỏi nữa, bởi vì Tống Lẫm đã phát hiện động tác của cô, hắn cười rất cao hứng, nụ hôn rơi trên chóp mũi của cô. Dường như cô đã làm việc gì đó rất tốt, hắn hiện đang khen thưởng cô.
Hắn đột nghiên vòng qua eo cô, ôm cả người cô lên, Chu Phóng theo bản năng dùng hai chân cuốn lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc vô cùng của hắn, ta váy bị cuốn lên tới giữa đùi lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Hắn bước hai bước dài đi đến bậc thang, chuẩn xác vô cùng đá văng cửa phòng ngủ chính.
Thời điểm Chu Phóng bị bê lên trên giường, cô mới ý thức được, Tống Lẫm quen thuộc địa hình như vậy, hoàn toàn là vì nơi này do hắn xây.
Bị lừa! Bị lừa rồi!
Chu Phóng buồn bực, chế trụ cánh tay Tống Lẫm, bò lên trên người hắn, đêm nay cô muốn nằm trên! Nhưng dù sao cô cũng còn non tay, mấy trò lưu manh hoàn toàn không phải đối thủ của Tống Cầm Thú, còn chưa ngồi nóng mông đã bị đảo chính...
Thời điểm mọi thứ kết thúc, Chu Phóng vẫn còn đang so sánh trong đầu xem vừa nãy ai thua ai thắng. Nghĩ tới nghĩ lui không ra kết quả liền quệt miệng không thèm nói chuyện.
Cô gối lên cánh tay Tống Lẫm, trên chóp mũi đều là mùi hương trên người hắn. Cô cảm thấy người đàn ông này tính háu thắng quá mạnh mẽ, ở trước mặt hắn dù trên phương diện nào, đều bị hắn đánh cho tơi bời.
Quá mất mặt.
Tống Lẫm thu tay, kéo Chu Phóng đến gần, trêu đùa cô "Kỹ thuật của em quá kém."
Chu Phóng nằm im, tức giận hừ hừ mấy tiếng "Vô nghĩa! Tôi cũng không phải dựa vào cái này kiếm tiền!"
Lồng ngực Tống Lẫm rung lên "Nhan sắc này của em mà dựa vào để kiếm tiền không chừng sẽ chết đói."
Chu Phóng tức giận muốn đứng dậy, Tống Lẫm lại dùng sức ôm lại, cô tránh ra công được, đành phải xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Cô tức giận nửa ngày không nói lời nào, qua một hồi lâu lại nhịn không được hỏi "Anh cảm thấy tôi lớn lên nhìn không được sao?"
Ở trước mặt hắn, Chu Phóng cảm thấy mình rất thất bại, tuy cô không phải mang nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng từ nhỏ đến lớn cũng xem như xinh đep. Vậy mà đến miệng người đàn ông này liền biến thành vừa già vừa xấu?
Vốn tưởng rằng cô đã nói như thế rồi, Tống Lẫm tốt xấu gì cũng sẽ nói vài câu lời hay ý đẹp nào ngờ hắn trực tiếp nói "Đúng vậy."
Chu Phóng chán nản "Anh thấy tôi xấu tại sao anh còn như thế? Anh không phải nói gặp tôi anh lên không nổi sao? Hiện tại anh đang làm cái quái gì vậy hả?"
Tống Lẫm thấy cô thật sự nổi giận, hắn lại vẫn ung dung, cánh tay giảo hoạt trượt xuống dưới, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nghiêm túc trả lời "Chắc là do khẩu vị của tôi hơi nặng!"
Chu Phóng tức giận đến da đầu tê dại, thể diện tổnt hương nghiêm trọng, không trả thù lại một chút tuyệt đối không phải cách sống của Chu Phóng. Giãu dụa duỗi tay mở tủ đầu giường sờ soạng nửa ngày, cuối cùng mò ra được một đồng tiền xu, thật trùng hợp, là 5 hào tiền.
Cô muốn xỉ nhục hắn một phen, cũng không thèm nhìn, quăng đồng tiền vào ngực Tống Lẫm, phẫn uất mà nói "Tiền này cũng đủ bao anh một đêm rồi, cầm tiền thì làm việc cho đàn hoàn vào, còn lắm miệng thì lăn ra ngoài!"
Tống Lẫm không ngờ cô chơi thành nghiện rồi, nhìn đồng tiền xu trên ngực sửng sốt mất 2 giây, ngay sau đó thay đổi biểu tình, nghiêng người đem Chu Phóng đè xuống. Trong thanh âm của hắn vẫn còn một tia tình d.ục luẩn quẩn chưa tan, nghe vào tai lại có thêm vài phần gợi cảm, hắn nói "Bà chủ, tôi sẽ hầu hạ em thật tốt."
Sau đó... hờ hờ. Chu Phóng bị ai kia hung hăng hầu hạ một đêm.
Năm hào tiền này tiêu...chậc chậc, thật sự vượt giá trị mấy trăm lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook