Chu Phóng không biết là bản thân say hay là người đàn ông trước mặt say, tay cô vẫn còn để trong túi xách, đầu ngón tay đang tiếp xúc với túi tiền.

Cô nhớ chớp hai mắt, người đàn ông kia đã xoay người hướng vào trong phòng mà đi.

"Từ Từ." Chu Phóng mở miệng gọi "Anh nói bao gì cơ? Phục vù gì cơ? Còn nữa, anh nói tôi... già?"

Người đàn ông kia thân hình cao lớn, lưng dày rộng, độ cong xương quai xanh nhìn qua gợi cảm muốn chảy nước miếng. Chu Phóng cũng nâng người ưỡng ngực, về mặt khí thế, tuyệt đối không thể thua!

Người đàn ông kia nhìn bộ dạng của cô lại cảm thấy buồn cười, hỏi lại cô "Cô cảm thấy sao?"

Chu Phóng bị bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn chọc cho đầy bụng lửa giận, cô hùng hổ bước về phía trước chất vấn "Anh nói tôi già?"

Người đàn ông kia nhìn thấy cô đi tới, liền bày ra bộ dáng ghét bỏ, hơi lui về phía sau, nói "cô phỏng chừng cũng phải 28 tuổi đi?"

Nhãn giới của người đàn ông này cũng đủ cay độc, nhìn một phát liền nói đúng chóc số tuổi của Chu Phóng, cô hơi bĩu môi, tức giận hỏi " 28 thì sao chứ? 28 chọc trúng chỗ nào của anh? 28 lẽ nào không xứng để cho anh phục vụ à?"

Người đàn ông kia nghe được hai từ "phục vụ" thì cau mày, đang định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh gãy.

Người đàn ông kia liếc Chu Phóng một cái liền xoay người đi mở cửa.

Hai người nhân viên phục vụ mang theo vẻ mặt thực phức tạp đứng trước cửa, một người nói "Tống tổng, thật xin lỗi, hình như Chu Tổng đi nhầm phòng. Chúng tôi vừa mới nhìn thấy trên camera." Người còn lại hướng Chu Phóng vẫy vẫy tay " Chu tổng, ngài đi nhầm phòng rồi. Đây là phòng 301, phòng này là phòng Tống Tổng dùng ạ"

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Chu Phóng, lại nhìn nhân viên công tác, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cười khúc khích, lại nhìn về phía Chu Phóng, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.

Chu Phóng nhìn qua nhìn lại vài lần mới ý thức được bản thân lại nháo ra một trò hề, hai má liền đỏ bừng, đang chuẩn bị chạy nhanh tránh cơn xí hổ này, lại nghe được người đàn ông kia nói "tiểu thư, cô về sau nên nhìn kỹ số phòng một chút, nên biết có một số người đàn ông, cô trả không nổi tiền."

Trong việc này, Chu Phóng là người đuối lý, vốn định bỏ của chạy lấy người, nhưng những lời này của hắn hoàn toàn là châm lửa cho bơm xăng. Chu Phóng lại quay gót giày trở lại, lấy ra ví tiền, lục lọi nửa ngày mới tìm được trong túi một đồng 5 hào.

"Anh gọi là Tống Tổng? Tôi có lẽ già thật rồi, nghe qua liền tưởng anh tên Tống Chung (mai táng- đồng âm với Tống Lẫm). Má ơi, thành thật mà nói, trong lòng tôi cảm thấy cái tên này vô cùng phù hợp với khí chất của anh nha." Chu Phóng bắt tay hình lan hoa chỉ, dùng một thái độ vô cùng khẳng khái đem 5 hào nhét vào khăn tắm của người đàn ông kia, chép chép miệng cười đến vô cùng quyến rũ "ngại quá, cái túi da này của anh, nhăn tới mức tôi nhìn thấy chỉ muốn dùng bàn ủi hảo hảo ủi một chút. Trong mắt tôi, giá trị của anh chỉ đáng bấy nhiêu mà thôi."

Nói xong cô ưu nhã xoay người, dùng một tư thái thoải mái mà hào phóng bước ra khỏi phòng, để lại bà người kia đứng đó trợn mắt há mồm.

Khổng lão phu tử nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy.

Chọc điên phụ nữ, chính là muốn đi tìm chết!

Vụ việc này gây ra một cú shock cho Chu Phóng, sau khi về công ty, cô đem đám người có liên quan thoa mạ một phen, khiến cho hai vị phó tổng vô cùng thất bại trong công cuộc vuốt mông ngựa kia xấu hổ vô cùng.

Sau đó Chu Phóng liên tục một tuần lễ đều đi chăm sóc nhan sắc, tới mức cô nàng kỹ thuật viên kia mấy lần muốn khuyên can cô không nên làm quá nhiều, dinh dưỡng thừa thải cũng không có lợi cho da, có điều nhìn bộ mặt muốn giết cả thế giới của Chu Phóng, không ai còn đủ can đảm mở miệng nói lời nào với cô.

Cuối tuần, Tần Thanh được nghỉ ngơi liền cùng Chu Phóng đi spa, nghe cô oán giận kể lễ một hồi, Tần Thanh không những không đồng tình, ngược lại còn vô cùng hả hê mà cười cợt không ngừng.

"Tao nói với mày mấy trăm lần rồi, mày phải thường xuyên chăm sóc bản thân. Nhớ lại xem ngày xưa mày chém gió thế nào nhờ? Thiên sinh lệ chất nha~ Bây giờ thì hay rồi, người ta vừa liếc mắt một cái lập tức nhìn ra mày đã là bà cô già 28 tuổi."

Chu Phóng bị Tần Thanh nói vậy, càng tức giận hơn "Lần trước tao đi cắt tóc, người ta còn nói tao là sinh viên cơ!"

Tần Thanh liếc cô một cái "Người ta còn chờ mày đập tiền đâu. Nói mày là bác gái mày sẽ xì tiền ra chắc."

Chu Phóng bị cô nói đến mắc nghẹn, nhất thời không biết phải đớp lại thế nào, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói "Tao hận thằng khốn Tống Lãnh kia hừ hừ!"

"Tống Lẫm?" Tần Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi lại lần nữa "Mày nói thằng đó là Tống Lẫm?"

Chu Phóng bị bộ dạng kích động của Tần Thanh dọa cho đần người ra " Sao vậy? Tình nhân của mày hả?"

"Tao thèm chảy nước dãi mà không được đây này!" Tần Thanh suy tư chốc lát lại nói "Mày vừa miêu tả nghe giống thật đấy, Tống Lẫm mấy năm gần đây là "quý nhân mới" của thành phố. Cái tiết mục 'Y Kiến Chung Tình' mày biết chứ? Thôi bỏ đi, mày nhất định không biết. Nói chung đó là một cái gameshow rất hot về quần áo thiết kế cho minh tinh. Tống Lẫm muốn push một nữ MC mà đầu tư. Nghe nói sinh hoạt của hắn hỗn loạn lắm, mày ở mấy chỗ hỗn loạn đó gặp phải hắn ta cũng là việc bình thường."

"Tao mặc kệ, ai quan tâm hắn là rùa mới hay rùa cũ, tao thấy dù sao cũng là một tên lưu manh (gốc: xú vương bát). Không cần nói hắn nữa!" (Quý đồng âm với Quy-rùa. Vương bát đản cũng là rùa)

Tần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: "mày lớn lên mọc ra một cái miệng thối, trách không được năm đó Hoắc Thần Đông tựa như chạy nạn chạy ra nước ngoài."

Ban đầu trên mặt Chu Phóng còn vài tia tươi cười, nhưng vừa nghe đến cái tên kia, mặt mũi liền sa sầm "Mày bây giờ là muốn làm tao khó chịu đó hả?"

Tần Thanh nhìn thấy cô biến sắc liền giơ hai tay đầu hàng "Đại nhân, nô tỳ oan uổng nha! Cho mười lá gan cũng không dám mà! Nô tỳ chỉ nghe được một ít tin tức muốn bẩm báo với đại nhận mà thôi!"

Chu Phóng liếc cô một cái "nói xem!"

"Nghe nói Hoắc Thần Đông về nước."

Trong lòng có cảm giác thế nào, Chu Phóng cũng không diễn tả được. Lúc cái tên cơ hồ là cấm kỵ đối với cô được Tần Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, trong lòng cũng hơi nơi nổi lên gợn sóng. Không liên quan đến việc yêu hay hận, chỉ là một ít cảm giác quật cường của thiếu nữ khi lãng phí những năm tháng thanh xuân trên người kẻ không đáng. Phụ nữ đều mang thù, mặc dù không còn yêu, nhưng một chút đáp án cho mấy năm tuổi xuân trong lòng cô ít nhiều vẫn so đo. Cho dù bản thân biết rõ có một số câu hỏi cô vĩnh viễn cũng sẽ không đi hỏi.

Cô cong khóe môi cười cười, dùng ngữ điệu khắt nghiệt nói "Ây da, nhân vật vĩ đại như vậy về nước, sao Liên Hiệp Quốc còn chưa treo cờ rủ nghênh đón nhỉ?"

"xùy!" Tần Thanh liếc cô "Treo cờ rủ là truy điệu người chết."

"đây không phải là do tâm lý sùng bái của tao sao? Nếu như hắn nằm trở về, được truy phong liệt sĩ này nọ, tao thân là bạn gái cũ biết đâu có thể dính chút hào quang nha."

Tần Thanh cạn lời "Tao cảm thấy tao mất não rồi mới nói chuyện với mày."

Mấy chuyện nhi nữ tình trường, Chu Phóng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì cô thật sự vội đến không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn. Hai cái shop online bởi vì scandal của Uông Trạch Dương mà thanh danh sụt giảm, đối với lượng tiêu thụ ảnh hưởng lớn vô cùng. Để có thể chạy thêm vài cái quảng cáo giúp công ty hoạt động bình thường, sinh hoạt của cô cơ bản đều vòng vòng trên bàn tiệc xã giao.

Ở trong giới thương nghiệp, phụ nữ muốn đạt được một cái vị trí nho nhỏ đều phải trả giá lớn vô cùng. Trong giới vẫn còn vài người còn nể mặt mũi cha cô, cho dù tâm địa gian xảo cũng chưa làm khó cô bao nhiêu, có điều tiệc tùng là việc không thể không đi. Tửu lượng của Chu Phóng không qua tốt, ngoại trừ nhân viên công ty, trong giới còn có ai đối với cô biết bốn từ thương hương tiếc ngọc chứ? Đàn ông ấy à, phụ nữ dưới 25 tuổi mới xem như là phụ nữ.

Mỗi ngày đều lê tấm thân mệt mỏi không chịu nổi về nhà, nhìn bộ dạng cha mẹ muốn nói lại thôi, bản thân Chu Phóng cũng không cảm thấy dễ chiu. Vì để chấm dứt cái loại sinh hoạt bi thảm này, cô vẫn thường thường để ý đến chuyện mua nhà.

Là một người phụ nữ bị cắm sừng, hơn nữa còn là loại oanh oanh liệt liệt, không ai không biết mà bị cắm sừng, cô trở thành đối tượng trà dư tửu hậu của không biết bao nhiêu người. Bản thân cô cảm thấy không sao cả, nhưng các chị em bên cạnh lại cảm thấy bất bình thay cô.

Đặc biệt là Tiểu Lý ở phòng tài vụ và kế toán đang giúp cô tìm nhà, một bên tìm một bên căm giận bất bình nói "Chu tổng, chị quá lương thiện rồi, tại sao lại đem nhà đưa cho hắn chứ!"

Chu Phóng rất bất đắc dĩ nói "Rốt cuộc cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, hà tất đâu, chị càng đẩy hắn vào tuyệt lộ hắn càng cảm thấy chị hận hắn nên trả thù. Hận là từ yêu sinh ra, chị sợ hắn hiểu lầm."

Tiểu Lý tuổi còn không lớn, mới ra xã hội mấy năm, quệch miệng nói "Chu tổng chị yên tâm, chị còn trẻ lại xinh đẹp, em nhất định sẽ làm mai cho chị." Nói xong liền cầm di động ra, miệng không ngừng lãi nhai "Anh họ em vẫn còn chưa có đối tượng, chị có muốn xem thử không?"

Chu Phóng hơi xấu hổ lui về phía sau một bước "đừng, chị vừa mới giải trừ hôn ước, người ta chưa chắc đã thích."

Lúc cô và Tiểu Lý nói chuyện, trợ lý cũng đi đến. Trợ lý và Chu Phóng xem như thân quen, cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của tiểu Lý, còn dùng biểu tình rất khoa trương nói "trồi ôi, nhóc con nhà ai mà soái như vậy? Để cho Chu tổng là lãng phí nha, nên để lại cho người khác đi thôi."

Chu Phóng còn định cảm ơn trợ lý giải vây giúp cô, nhưng nửa câu sau làm cô nghẹn đến không thể nhẫn nhịn được liền mắng một tiếng "Thằng nhãi ranh!"

Trợ Lý nhanh nhảu cầm lấy văn kiện che mặt bảo mệnh "Đừng nha~ Chu tổng, em đến tìm chị ký tên."

Chu Phóng trừng mắt nhìn trợ lý, hắn cười cười đem văn kiện đưa cho Chu Phóng, Cô nhìn một chút liền nghi hoặc hỏi "Đây không phải là do Vương Tổng quản lý sao? Sao lại tìm chị ký tên?"

Trợ lý cũng có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai "em cũng không biết, Vương Phó tổng không biết làm sao, mấy hôm nay không có đi làm, điện thoại cũng gọi không được. Không biết có phải tại lần trước chị mắng người ta nặng quá, trong lòng người ta thương tâm hay không nữa."

Chu Phóng nghi hoặc nhìn sang phía văn phòng của Vương Phó tổng. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm bất an.

Vị Vương phó tổng này vốn là do Uông Trạch Dương năm đó một tay đề bạt.

Định luật Murphy, sự việc càng không mong muốn phát sinh thì sẽ càng phát sinh. Lúc trợ lý cạy ngăn kéo của Vương phó tổng, Chu Phóng nhìn thấy một tờ hợp đồng tự hắn làm chủ ký kết, năm mươi ngàn bộ quần áo, lẽ ra là một đơn hàng lớn giúp công ty hốt bạc, nhưng lúc Chu Phóng biết chuyện, thời gian chỉ còn mười ngày.

Mười ngày!

Cho dù Chu Phóng bị ngu cũng hiểu rõ, bút tích xinh đẹp này nhất định xuất phát từ tay Uông Trạch Dương.

Chu Phóng không ngờ người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, sau khi chia tay sẽ đâm cô một đao âm hiểm như vậy.

Trợ lý bất đắc dĩ cầm hợp đồng ra nghiên cứu, đọc kỹ càng liền trợn tròn cả mắt "Chu tổng, làm sao đây? Báo cảnh sát ha?"

Chu Phóng bất đắc dĩ nhìn hắn "Dĩ nhiên báo, nhưng việc này cũng cần giải quyết, người ngoài sẽ không quan tâm vấn đề nội bộ công ty chúng ta, bọn họ chỉ biết muốn chúng ta chịu trách nhiệm. Trên tờ hợp đồng này in con dấu của công ty thì trách nhiệm chính là thuộc về chúng ta."

"như vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền cho đủ chứ?"

"tiền không thành vấn đề, vấn đề là thanh danh. Ngoài kia không biết bao nhiêu kẻ đang nhìn chằm chằm chờ chúng ta sai sót, lúc này nếu chuyện này nổ ra, công ty làm sao hoạt động được nữa. Hợp đồng này bồi thường không nhiều, đối với chúng ta có lơi, nhưng nếu bồi thường thì hậu quả như thế nào em không cần chị phải nói rõ chứ?

Hai đầu lông mày trợ lý nhăn đến muốn đụng vào nhau "Vậy phải làm sao? Công xưởng của chúng ta không đủ công suất sản xuất nhiều đồ như vậy trong 10 ngày, hơn nữa nguyên liệu tồn kho hiện tại cũng không đủ."

Chu Phóng cầm hợp đồng, nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh. Cho dù giờ phút này nàng cùng đường mạt lộ, cũng không thể biểu hiện ra, đây là yêu cầu cơ bản nhất của người làm lãnh đạo.

"Bây giờ tìm công xưởng hợp tác với chúng ta có không?"

Trợ lý nghĩ nghĩ nói "Có thì có, nhưng làm gấp giá nhất định sẽ rất cao, nguyên hiệu bây giờ lại không dễ mua, bên phía công xưởng báo lại là nhiều nơi không chịu bán nguyên liệu cho chúng ta."

Chu Phóng làm ra quyết định "Bảo vệ thanh danh quan trọng hơn, trả nhiều tiền sẽ có người đồng ý, đi liên hệ từng nơi một đi."

Trợ lý đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới gì đó liền quay trở lại "Chu tổng, em đột nhiên nghi đến một người."

Chu Phóng ngẩn đầu "Ai?"

"April Tống Tổng."

"Tống tổng?"

"Tống tổng, ông chủ của thương hiêu April mấy năm nay phát triển nhanh nhất trong thị trường. Hắn vừa mua một khu công nghiệp ở gần công xưởng của chúng ta, tạo nên công xưởng lớn nhất ở thành phố. Năm mươi nghìn bộ quần áo đối với bọn họ mà nói là chuyện nhỏ mà thôi. Mấy cái công xưởng có nhãn hiệu lâu đời đều bị Uông Tổng chào hỏi hết rồi, cho dù nhận đơn hàng của chúng ta cũng sẽ kêu giá trên trời. Đơn hàng lần này nhiều như vậy một nhà làm không xuể, phải tìm thật nhiều công xưởng, chi bằng chúng ta đi tìm công xưởng lớn hơn." Trợ lý nói xong lại bắt đầu ngập ngừng "Chỉ là... trước khi Uông Tổng cũng thử liên hệ Tống tổng, nhưng hắn ta đều không để ý tới, chúng ta..."

Chu Phóng đánh gãy những lời nhụt chí của trợ lý "Dùng hết mọi biện pháp liên hệ cùng Tống Tổng." Cô nói xong lại cảm thấy không ổn. "Bỏ đi, để chị tự liên hệ, em đi tìm phương thức liên hệ cho chị."

Lúc trợ lý đem tờ danh thiếp đề hai chữ "Tống Lẫm" đặt trên bàn Chu Phóng, Chu Phóng liền thầm cầu nguyện trong lòng, nhất định không phải cùng một người, có lẽ người kia là "Tống Lãnh" hoặc là "Tống Lĩnh" đâu?

Cô có chút khẩn trương mà gọi điện thoại cho số điện thoại trên danh thiếp, là một thanh niên trẻ tuổi tiếp, đối phương xưng là thư ký của Tống Lẫm, sau khi giới thiệu xong liền nói một câu vô cùng máy móc "Tống Tổng sẽ xem xét sau đó trả lời ngài sau."

Nhận được kiểu lý do thoái thác này hơn phân nửa sau đó sẽ không đáp lời, dù sao cũng chỉ là điện thoại của một kẻ xa lạ.

Vốn Chu Phóng đã từ bỏ công xưởng của April, lại không nghĩ lúc chạng vạng cô đang lái xe lại nhận được một cuộc gọi xa lạ.

Khi đó Chu Phóng đang kẹt xe ở trên đường vanh đai số hai, trời nóng người cũng trở nên táo bạo, nghe điện thoại khẩu khí cũng không được tốt cho lắm.

Vừa bắt máy, bên kia chưa thấy nói lời nào đã nghe thấy cười khẽ một tiếng. Chu Phóng cảm thấy cuộc gọi này rất quỷ dị, tức giận hỏi "Ai vậy hả?"

Bên kia điện thoại nhàn nhạt truyền đến hai chữ "Tống Lẫm"

"Tống Lẫm là ai?" Chu Phóng cơ hồ buộc miệng thốt ra, nói xong lại lập tức nghĩ tới, ngữ khí liền biến ảo một cách vi diệu "Chào anh chào anh! Tống tổng chào anh, anh xem tôi quýnh lên thì não lập tức lộn xộn."

Tống Lẫm trả lời "Không có gì, có thể là do thời kỳ mãn kinh đã tới, thính lực thoái hóa, trí nhớ cũng kém đi."

Khẩu khí vừa độc vừa tiện này... Trái tim Chu Phóng giống như cục đá chìm xuống đáy hồ, muốn ngừng đập luôn cho rồi. Quả nhiên là tên đàn ông hôm đó, vận khí của cô cũng quá bi ai rồi. Cô không còn hơi sức đâu mà cùng hắn đánh du kích, trực tiếp hỏi "Nói thẳng đi, phải làm sao anh mới bằng lòng giúp tôi việc lần này?"

Dường như Tống Lẫm đã quen đối với tính cách cô, cười xấu xa nói "Phải xem thành ý của cô nha."

"anh cảm thấy phải làm sao mới có thành ý?"

"Thành ý mà, đương nhiên phải tự cô nghĩ chứ."

Chu Phóng còn chưa kịp trả lời, Tống Lẫm liền nói "Chuyên tâm lái xem đi, tôi cúp máy."

"Anh làm sao biết...." tôi đang lái xe bốn chữ còn chưa nói ra, Tống Lẫm đã cúp máy.

Đàn ông gì thế này? Hắn vừa cúp điệnt hoại của phụ nữ sao? Tin được không? Tin được không!!!!!

Nói đến hai chữ thành ý, Chu Phóng về đến nhà cả đêm không ngủ được. Tống Lẫm thiếu cái gì? Tiền, đia vị hắn đều có. Nhớ lại ngày đó, dường như rất nhiều người đều muốn nịn bợ hắn, xem ra cũng không thiếu phụ nữ.

Chu Phóng suy nghĩ cả đêm cũng không thông, hôm sau mang theo một đôi mắt gấu trúc đến công ty.

Cô ghé vào bàn làm việc của trợ lý, hỏi hắn "cậu cảm thấy đàn ông thành đạt sẽ thích cái gì?"

Trợ lý yếu ớt nói "Phụ nữ... chăng?"

"Hay là chị lấy thân báo đáp?"

Trợ lý như bị dọa cho sợ hãi "Chu tổng, chị muốn công ty đóng cửa luôn hả?"

Chu PHóng cầm lấy văn kiện trong tầm tay đang chuẩn bị đi, trong đầu đột nhiên ầm vang giọng nói của Tống Lẫm "Tống Lẫm tôi chưa bao giờ chơi gái già."

Ý tưởng vừa lóe lên Chu Phóng gấp gáp "Cậu mau đi đến mấy chỗ trường nghệ thuật tìm một học sinh, nhỏ chút, tầm 19 20 tuổi, xử nữ, phải là xử nữ!"

Trợ lý dùng ánh mắt sùng kính nhìn chằm chằm Chu Phóng "Chu tổng, chị ở trong mắt em đột nhiên trở nên vĩ đại chị ạ. Bây giờ là thời đại nào rồi? Sao chị còn ngây thơ như vậy chứ? Nữ sinh trường nghệ thuật nào mà 19 20 tuổi còn là xử nữ chứ, nhiều nhất là tìm được một cái cung xử nữ."

Chu Phóng trừng mắt "Chị mặc kệ chú tìm chỗ nào, dù sao cũng phải là xữ nữ, hơn nữa còn phải xinh đẹp"

"..."

Lúc cô gái được trợ lý tìm ủy ủy khuất khuất xuất hiện trong công ty, trái tim Chu Phóng lạnh đi một phần, cô tưởng rằng Tống lão nhân gia ngài nên háo sắc một chút mới đúng. Cô bé này còn nhỏ, nhìn ngon miệng lại còn chút ngây thơ mới lớn, vậy mà hắn cũng từ chối?

Tiễn cô bé kia đi, Chu Phóng lại bắt đầu trầm tư, nghĩ suốt một buổi sáng, cô phân phó trợ lý "đem mười vạn cho Tống Tổng đi, thăm dò một chút."

Trợ lý nhíu mày "có tốt không? Nghe nói April sắp lên sàn, Tống Tổng làm sao thiếu mười vạn được?"

"Cứ đi đi, sao lại nói nhiều như vậy hả?"

Chu Phóng tận mắt nhìn thấy trợ lý đem cái túi đựng mười vạn đi ra ngoài, lúc sắp tan tầm, trợ lý lại hưng phấn quay về, trên tay vẫn cầm cái túi hồ sơ vẫn còn nguyên tem kia đem trở về.

Hắn cao hứng nói "Thư ký của Tống Tổng nói, Tống Tổng đồng ý rồi.."

Chu phóng nghi hoặc hỏi "hắn không lấy tiền?'

"Cầm" Hắn đem tiền trong túi đổ ra, mười xấp tiền chỉ có một chồng mất tem, bên trong còn có một sấp tiền lẻ, một tờ năm mươi đồng cùng mấy tờ mười đồng. Khoa trương nhất chính là trợ lý đổ hơi mạnh tay, bên trong có một đồng xu rơi xuống mặt đất, dừng ở bên chân Chu Phóng, không nhiều không ít, vừa vặn 5 hào.

Chu Phóng cong lưng nhặt đồng 5 hào kia lên, đang chuẩn bị hỏi liền nghe thấy trợ lý nói "Thư ký của Tống Tổng chỉ lấy 5 hào thôi, còn muốn em chuyển lời cho chị là Tông tổng chỉ trị giá 5 hào nên chỉ lấy 5 hào thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương