Hôm nay tâm tình Châu Phóng đặc biệt tốt, vẫn luôn tủm tỉm cười. Hai chân thon dài tựa như xà yêu quấn trên eo Tống Lẫm, đôi tay tự nhiên vòng qua cổ hắn.

Cô cúi đầu, như khen thưởng mà hôn lên chóp mũi Tống Lẫm.

Nụ hôn từng tấc từng tấc rơi trên mặt hắn, di chuyển sang bên cạnh, cuối cùng dừng bên tai Tống Lẫm. Cô cắn nhẹ lên vành tai hắn, dùng âm điệu trêu ghẹo nói:

"Em đánh cuộc với bản thân, sự thật chứng minh, em thắng."

Châu Phóng đắc ý dào dạt, làm Tống Lẫm cảm nhận được thất bại trước nay chưa từng có. Hắn buồn phiền mà kéo cà vạt của mình, nhìn chằm chằm Châu Phóng, trong mắt là dục hỏa thiêu đốt hừng hực.

"Phụ nữ thắng tôi, tôi thường chỉnh họ thật thảm."

"hửm?' Châu Phóng chẳng hề để ý mà nhìn hắn, trên mặt không có lấy một điểm sợ hãi. "Thu thập như thế nào?"

" ngủ phục."

Châu Phóng cười "Em thật sự muốn nhìn xem anh có tốt như lời anh nói không."

Tống Lẫm thô lỗ kéo cổ áo Châu Phóng ra, lộ ra áo ngực màu đen bên trong, cùng với cái khe sâu hun hút mê người.

Hắn cúi xuống cắn vào xương quai xanh của Châu Phóng, oán hận nói:

"Tôi nói 'ngủ'. Là 'ngủ' thế này."

...

Châu Phóng vẫn luôn nhớ rõ Tống Lẫm từng nói với cô một câu "người xử trí theo cảm tính sẽ không thành công."

Sau khi Châu Phóng thật sự đem quan hệ của mình và Tống Lẫm thành quan hệ bạn giường, cô ngược lại bước ra khỏi nhà tù vẫn luôn vây khốn cô.

Cô phải thừa nhận rằng phản ứng đêm đó của Tống Lẫm khiến cho cô nghĩ đến việc phản kích khi rơi vào tuyệt lộ.

Đây không phải là lần cô thắng xinh đẹp nhất, nhưng lại là lần cô thắng mà cảm thấy vui vẻ nhất.

Kết quả lần này chứng minh, từ khi bắt đầu, không phải một mình cô rung động.

Hormone tính dục khiến cho nhịp tim gia tăng, thình thịch reo hò bên trong lồng ngực, đầu Tống Lẫm chôn sâu vào cần cổ Châu Phóng, bên tai cô là hô hấp nặng nề do mất khống chế của hắn. Từng chút từng chút lay động dục vọng nguyên thủy nhất từ tận đáy lòng Châu Phóng.

Tống Lẫm không kiên nhẫn mở tiếp cúc áo của Châu Phóng, dùng sức xé một cái, trực tiếp xé rách áo sơ mi của cô, cô cười, đấm nhẹ vào bờ vai của hắn.

Tống Lẫm không quan tâm đồ của Châu Phóng là Hermes hay là Chanel, hắn chỉ biết hiện tại mấy thứ đó vướn bận hắn.

Váy chữ A bị đẩy lên đến trên hông, tất chân màu đen kéo đến giữa đùi của Châu Phóng, giờ phút này tuyệt đối là sự dụ hoặc không thể nào cưỡng lại, Hắn một tay kéo lấy dây nịt tất của Châu Phóng, một tay xoa lấy ngực mềm mại của cô.

Cách áo ngực mỏng manh màu đen, Tống Lẫm cười xấu xa hỏi "Đây lại là nhãn hiệu gì?"

Châu Phóng ôm lấy cổ Tống Lẫm, ghé vào bên tai hắn thấp giọng mà thong thả nói "Victoria Secret"

Tay Tống Lẫm từ hai bên thăm dò, lòng bàn tay thô ráp chạm được vào hai đóa hoa mềm mại trước ngực Châu Phóng, hai người đều nhịn không đươc mà hít sâu một hơi.

Tống Lẫm từ mi tâm của Châu Phóng, một đường hôn xuống, cuối cùng dừng ở giữa rãnh ngực sâu hun hút của Châu Phóng.

"Tôi thật tò mò muốn nhìn một chút, người phụ nữ này rốt cuộc có bí mật gì."

..

Đầu tóc Châu Phóng bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trên má, mồ hôi trên người ướt đẫm, kề sát thân thể nóng bỏng của một người đàn ông cường trán. Cơ bắp của Tống Lẫm do được thường xuyên rèn luyện, rắn chắc vô cùng.

Trên mặt đất hỗn độn từng mảnh quần áo của Châu Phóng, người đàn ông này từ lúc xuất hiện liền không ngừng phá hoại.

Toàn bộ quá trình đều mất khống chế, đến mức bản thân cô cũng không nhớ nổi mình bị hắn ném lên giường khi nào.

Hắn ôm chặt eo cô, khoảng cách hai người gần gũi đến thế, thân mật đến mức Châu Phóng cảm thấy linh hồn của chính mình đang cùng hắn thăng hoa.

Tất cả cảm quan, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể cô đều vì mỗi một động tác nhỏ của người đàn ông này mà run rẫy.

Hắn tựa như một ngọn lửa nóng bỏng, đốt nóng thân thể Châu Phóng, mỗi một lần dường như đều muốn thiêu rụi cơ thể cô.

Châu Phóng cảm thấy khối thân thể này hình như không phải của mình nữa, ngoại trừ cấu chặt vào vai hắn,cô không biết mình có thể làm gì khác.

Thời điểm mất khống chế nhất, Châu Phóng cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt, thanh âm cũng mang theo nức nở.

Tống Lẫm cúi người, đặt trán hắn lên trán cô, mồ hôi trên trán hắn rơi trên mí mắt cô, cô chớp chớp đôi mắt, nửa ngày cũng không thể mở ra.

Hắn hôn lên chóp mũi cô, sau đó trằn trọc kéo dài đến đôi môi mềm mại. Châu Phóng cảm thấy mình đã vì hắn mà nở rộ.

Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy người đàn ông này nói.

"mở mắt ra, nhìn tôi."

Châu Phóng lau sạch mồ hôi trên mi mắt, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là ngũ quan của Tống Lẫm đang gần kề, trong mắt dường như có một đại dương ôn nhu.

Hắn nói "Nhớ kỹ, tôi là Tống Lẫm."

...

Thật ra trước đó Châu Phóng cũng không có nắm chắc Tống Lẫm sẽ tiếp chiêu. Cho nên lúc Tống Lẫm thật sự muốn mua hàng hóa của cô, trong lòng cô có một loại cảm giác khác thường.

Đó là một loại cảm giác nguy hiểm, giống như đi trên dây, tựa như đó là trò chơi nguy hiểm nhất trên đời này, khiến người ta vừa tò mò vừa sợ hãi.

Kỳ phung địch thủ, thế lực ngang nhau, bất luận thắng thua, đều tràn ngập kích thích.

Lúc vào phòng quá kịch liệt, ngoại trừ làm cho ga trải giường lộn xộn nhăm nhúm, cái gì cũng giữ nguyên trạng, rèm cửa cũng không kéo. Ánh trăng lành lạnh xuyêtn thấu qua cửa kính chiếu xạ vào phòng. Ánh ráng nhàn nhạt khiến mọi vật trong phòng đều hiện ra hình dáng mờ ảo.

Tóngo Lẫm ngủ rồi, ánh trăng phát họa thân ảnh của hắn, Châu Phóng tựa người vào đầu giường nhìn kỹ Tống Lẫm, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả dáng vẻ của hắn.

Mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, cuối cùng dừng tại cặp mắt mà Châu Phóng lúc nào cũng đều nhìn không thấu. Có lẽ ánh trăng mê hoặc, tại thời điểm Châu Phóng còn chưa phản ứng, cô đã cúi đầu hôn trên đôi mắt hắn. Sau đó cô bị hành động của mình dọa cho sửng sờ.

Cô đang làm cái quái gì vậy? Điên rồi?

Buổi sáng 9 giờ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, đánh thức Châu Phóng. Lúc cô mở mắt ra, đã không thấy Tống Lẫm nữa.

Nếu không phải mặt đất hỗn độn một tràng, cô thậm chí còn hoài nghi mọi việc đêm qua là một giấc mộng xuân do cô uống say mà đến.

Tống Lẫm quen dậy sớm tập thể hình, trước đây Châu Phóng cũng gặp qua vài lần.

Người đàn ông này so với cô tưởng tượng còn quy củ hơn, khó trách đã 34 rồi mà dáng người vẫn còn đẹp như thế.

Cầm lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, trong đầu vẫn nhớ đến hình ảnh đêm qua, trong vô thức liền uống hơn nửa bình.

Nhìn bình nước sắp cạn, Châu Phóng mới phát hiện hóa ra cô đã khát khô cổ họng.

**

Cuộc họp thường kỳ diễn ra suốt buổi trưa, sau khi kết thúc, Châu Phóng trở lại văn phòng, trên bàn làm việc chất đầy văn kiện.

Khoảng thời gian này mọi người đều áp lực vô cùng, hiện giờ dù xem như đã giải quyết nhưng trở thành nhà cung cấp cho April, khoảng kiểm tra chất lượng, hậu cần... đều cần nghiêm ngặt tiến hành.

Yêu cầu nườm nượp gửi lên cấp trên, chỗ của Châu Phóng thật sự chất thành núi. Châu Phóng nhìn thoáng qua thời gian, thầm nghi, xem ra hôm nay phải tăng ca.

Vội vã phê công văn đến gần 9 giờ, Châu Phóng mới sơ bộ xem xong đủ loại văn kiện, cơ bản duyệt qua. Lúc dọn dẹp đồ đạc về nhà, cả công ty chỉ còn mỗi bảo vệ.

Mỗi ngày đều vội đến một nắng hai sương, chính là Châu Phóng.

Thời điểm cả người mệt mỏi, thực sự không xem được vài thứ bẩn mắt.

Cho nên lúc Châu Phóng vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Uông Trạch Dương, cô theo bản năng vòng ngược trở lại, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã bị Uông Trạch Dương nắm chặt không buông.

Không biết hắn rượu chè be bét nơi nào mà đến, say bí tỉ, vừa tới gần Châu Phóng, cô liền nhịn không được khịt khịt mũi.

Châu Phóng cau mày hỏi "Xin hỏi anh có việc gì sao?"

Uông Trạch Dương nhìn chằm chằm Châu Phóng, trong mắt tràn ngập quyến luyến không buôn, có hối hận cũng có tiếc nuối, hắn nói "anh sắp kết hôn" Rõ ràng là hỉ sự, ngữ khí lại mang theo vài phần không cam lòng "Công ty anh xảy ra vấn đề, cần người nhà Thẩm Bồi Bồi trợ giúp."

Châu Phóng lùi về sau một bước khinh thường nhìn xuống Uông Trạch Dương, nhịn không được khịt mũi khinh thường "Chúc mừng anh, sắp trung niên rồi, không ngờ còn có thể ăn cơm mềm (nhẫn nhụt/lùi bước/cam chịu...)"

Dường như đã quen với những lời châm chọc mỉa mai của Châu Phóng, Uông Trạch Dương không hề biến sắc, hắn chỉ luôn chăm chú nhì cô "Châu Phóng, nếu anh cầu xin em, em sẽ trở lại bên anh chứ?"

Châu Phóng khinh thường liếc một cái "Tôi điên rồi chắc?"

Hai người còn chưa nói được mấy câu, Thẩm Bồi Bồi không biết từ nơi nào chui ra, đã kích động xông tới.

Không phân rõ xanh đỏ đen trắng, đã chỉ thẳng vào mặt Châu Phóng không ngừng mắng, hoàn toàn mất đi khí chất bình tĩnh ưu nhã lần đầu gặp, hoàn toàn là một người đàn bà đanh đá, thậm chí còn muốn động thủ với Châu Phóng.

"Châu Phóng, cô không có liêm sỉ hả? Dụ dỗ đàn ông của người khác! Cô bây giờ ở cùng Tống Lẫm rồi, tại sao còn không chịu buông tha Dương của tôi?" (con này điên mịa rồi)

"Chúng tôi sắp kết hôn!" Cô ta oán hận xòe tay ra, hướng chiếc nhẫn trên tay về phía Châu Phóng.

Viên kim cương to đùng, thật đủ chói mắt. Châu Phóng cười lạnh liếc Uông Trạch Dương, không định đáp lời.

Châu Phóng vòng qua đôi cẩu nam nữ, muốn nhanh chóng về nhà, không ngờ Thẩm Bồi Bồi vẫn cứ dây dưa không dứt.

Cô ta bắt lấy bả vai Châu Phóng, lớn tiếng hói "Cô hôm nay nói rõ ràng cho tôi! Rốt cuộc cô muốn thế nào mới buông tha cho Dương? Chỉ cần cô không dây dưa Dương, muốn cái gì, cô mau nói."

"Buông..." từ "tay" còn chưa nói, cánh tay Thẩm Bồi Bồi đã bị bắt lấy, bẻ ra sau lưng.

Châu PHóng ngẩn đầu, lúc này mới thấy rõ người đến.

Bộ dạng đó, biểu tình đó, giờ phút này hơi nhướn mày, vẻ mặt khinh khỉnh.

Sao Tống Lẫm lại chạy đến công ty của cô?

Tống Lẫm vặn cánh tay Thẩm Bồi Bồi, trên mặt vẫn luôn mang ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

"tiểu thư," Hắn nhìn thoáng qua Uông Trạch Dương cách đó không xa, không thèm che giấu nồng đậm khinh thường "cô cảm thấy, cô ấy ở cùng tôi rồi, chồng cô còn có thể lọt vào mắt cô ấy sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương