Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
-
Chương 13
Chu Phóng vốn đang đặt mình vào hoang cảnh của Tống Lẫm mà suy nghĩ rất nhiều cho hắn, nhưng lại bị thư ký của hắn nói một câu kia, thực sự không biết nên trả lời thế nào, dường như nói cái gì cũng thật mất mặt.
Cô không biết bản thân vì sao sẽ vì người đàn ông kia mà suy nghĩ nhiều như thế. Hắn có công ty quy mô lớn, tài sản sơ sơ cũng phải có chín con số, đừng nói đến việc hiện tại hắn chỉ có một đứa con gái, cho dù có thêm một bà xã phụ nữ cũng sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà bò đến bên người hắn.
Chu Phóng thì có là cái gì đâu chứ...
Ở trong mắt của Thư ký Tống Lẫm, thậm chí trong mắt Tống Lẫm, chỉ sợ cô cũng là một trong số những "người trước ngã xuống, người sau tiến lên", chẳng có gì khác nhau cả.
Nghĩ thế, trong lòng Chu Phóng có chút buồn, lần đầu tiên cảm thấy không gian bên trong chiếc golf của mình có chút nhỏ, khiến cô dường như không thở nổi.
Trở về nội thành, dưới yêu cầu kiên quyết của Chu Phóng, Thư ký của Tống Lẫm xuống xe quay về. Bị ngô thương một bạt tay mà thôi, bọn họ lại phục vụ đến có phần "quá mức chu đáo". Một mình mang cháu gái đi ăn cơm chiều, cả buổi Chu Phóng có chút thất thần. Cũng may cháu gái đang ở thời kì thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, không hề để bụng Chu Phóng có nhiệt tình không, bật nút một cái, một mình con bé cũng có thể nói thật lâu.
Thanh xuân thật sự khiến người ta có tình cảm mãnh liệt đến đáng sợ, mấy bài học tẻ nhạt trong trường cũng có thể nói đến phong phú vui vẻ.
Thảo nào Tống Lẫm vẫn luôn thích phụ nữ trẻ tuổi.
Tiếp xúc nhiều với bọn họ, Chu Phóng cảm thấy bản thân dường như sắp hủ bại (thối rửa-ý nói già nua rồi không còn sức sống)
Đưa cháu gái về nhà xong, những lời Thư ký Tống Lẫm nói vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai Chu Phóng.
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, theo thái độ của cậu thư ký kia, rõ ràng xem cô giống như dạng phụ nữ kia...
Chu Phóng nhịn không được tự giễu : Đều đã tuổi này rồi còn không phân biệt được là thật sự nghiêm túc hay là tình cảm mãnh liệt nhất thời, đã tuổi này rồi còn hy vọng xa vời tìm được tình yêu đích thực.
Người đàn ông như Tống Lẫm, cô có thể đánh bại được sao?
Trên xe phát một bản tình ca bi thương, Chu Phóng trầm mặc lái xe về nhà.
Đường cái tựa một dòng sông, bên trong phiêu bạc một chiếc thuyền hoa không có bến đỗ.
Đầu óc Chu Phóng có chút trống rỗng, không biết đang miên man suy nghĩ gì đấy thì điện thoại vang lên, là chị họ gọi đến.
Cháu gái về nhà an toàn, chị họ gọi đến cảm ơn. Cảm ơn xong còn không quên cùng chồng khoe khoang hạnh phúc, đem cuộc gọi cảm ơn biến thành livestream gia đình hạnh phúc cho Chu Phóng xem.
Ngày xưa Chu Phóng sẽ mắng chị họ vô nhân tính vài câu, hiện taị lại không có tâm tình này.
Tâm trạng cô có chút uể oải hỏi chị họ "Chị, không phải lần trước chị nói giới thiệu người cho em sao? Sao mãi mà không thấy gì cả?"
Chị họ hẳn là không nghĩ đến Chu Phóng vẫn luôn phản nghịch, yêu tự do, không ai kềm chế được lại chủ động đi hỏi chuyện xem mắt, sững sốt một chút mới đáp "Người đó chị có hỏi một chút, điều kiện mặc dù không tồi, nhưng sau khi ly hôn đứa nhỏ đi theo hắn, đứa nhỏ đó đã sáu tuổi rồi, có ký ức, có nhận thức rồi, em gả qua sẽ biến thành mẹ kế."
Chu Phóng nghe xong, ngữ khí bình tĩnh đáp "không sao cả."
"Hả?" Chị họ hiện tại biến thành kinh ngạc, dường như không thể tin được, thậm chí còn nói lắp "Em... em bị chuyện gì kích thích vậy? Đổi tính? Biết điểm tốt của việc kết hôn rồi?"
"Ừ"
Chu Phóng nghĩ, đứa nhỏ mười lăm tuổi cô còn có thể chấp nhận, sáu tuổi thì tính là cái gì? Cũng không biết "tiếp thu" rốt cuộc là đứa nhỏ hay là ba của đứa nhỏ.
Chị họ thấy ngữ khí của Chu Phóng dường như thật sự là nghiêm túc chứ không phải vui đùa, lập tức vui vẻ ra mặt, tích cực nói "Chờ chị về nước sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt."
"Ừm." So sánh với chị họ hân hoan nhảy nhót, Chu Phóng dường như quá mức bình tĩnh.
Ngắt điện thoại, Chu Phóng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc Chu Phóng về đến nhà thời gian đã khuya. Đổi giày xong, tiến vào nhà lại cảm thấy dường như mình mua nhà này hơi lớn.
Làm bà chủ, nhà này có khí phái, nhưng đối với một cô gái độc thân, ngôi nhà này quá mức trống vắng. Chỗ này yên ắng đến mức hô hấp dường như cũng có âm thanh vang vọng, loại cô đơn này thật quá dằn vặt...
Tùy tiện ném túi xách lên sofa, Chu Phóng chui vào phòng ngủ định nằm một lát.
Nào ngờ vừa tiến vào phòng liền thấy một thân ảnh quen thuộc nằm ngủ ở trên giường của mình.
Bước chân của Chu Phóng dừng lại, không hề tiến lên, hai tay khoanh lại trước ngực, khẩu khí lạnh lùng vô cùng.
"Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Chu Phóng hỏi xong lại cảm thấy dư thừa, Tống Lẫm là ai chứ?
"Là nhà đầu tư, anh tùy tiện tiến vào nhà người khác, cảm thấy thích hợp sao?" Chu Phóng bỉu môi "Ép tôi chuyển nhà?"
Tống Lẫm vẫn ngồi yên, tầm mắt hai người giao nhau, bầu không khí chốc lát trở nên giằng co, Chu Phóng trước sau như một, không dời đi tầm mắt của mình. Cô nghi, trong mắt Tống Lẫm nhất định có độc, nhìn cô như thế khiến khí thế của cô yếu đi rất nhiều.
"Chu Phóng, đến đây."
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên cô như thế, ôn nhu đến mức khiến cô không thể nào cự tuyệt.
Chu Phóng không nói gì, bình ổn hô hấp bước sang, Tống Lẫm ngồi bên mép giường, duỗi tay ra ôm lấy cổ Chu Phóng, cô liền bị hắn kéo đến gần.
Ngón tay Tống Lẫm ôn nhu vuột ve gương mặt của Chu Phóng, hắn thấp giọng hỏi "Đau lắm không?"
Chu Phóng cảm thấy giống như có một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đem tường thành cô đắp nặn nhiều năm đập nát.
Nhớ đến mọi việc phát sinh hôm nay, nhớ đến những việc phát sinh dọc đường, hốc măt Chu Phóng đỏ lên.
Tống Lẫm trầm mặc nâng cằm Chu Phóng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô.
Hắn thấp giọng nỉ non, mang theo ôn nhu khiến người khác phải chìm đắm, nói ở bên tai cô "Xuống tay quá nặng, anh xin lỗi."
Chu Phóng tựa như bị điện giật chợt đẩy hắn ra. Cô chật vật lui về sau hai bước, không dám lại gần hắn.
Hôm nay cùng thư ký của Tống Lẫm nói chuyện, một lời đánh thức người trong mộng.
Bọn họ không nên quan hệ mập mơ thế này, cô lại càng không nên phóng túng bản thân như thế.
"Sau này chúng ta không nên gặp mặt." Chu Phóng cố gắng làm giọng nói của mình trở nên lạnh như băng, tầm mắt cô dừng trên bàn trang điểm, bên trên chất đầy công cụ "dịch dung" Chu Phóng tự mình trang bị. Cô không còn trẻ nữa, khóe mắt bắt đầu có nếp nhăn, những dấu vết khiến bản thân cô trở nên khủng hoảng. Mỗi ngày mệt muốn chết đi sống lại, có thể quên ăn cơm, lại không bao giờ quên bôi trên da những thứ mỹ phẩm dưỡng da sang quý.
Cô đã qua tuổi vì yêu mà muốn chết muốn sống, cô hiện tại có thể mất đi sự nghiệp, mất đi người yêu, nhưng tuyệt không thể đánh mất bản thân.
"Tâm của phụ nữ đi liền với thân thể của họ." Chu Phóng nói "Anh còn đối với tôi như thế, tôi có thể sẽ không khống chế được bản thân."
Trong phòng một mảnh tịch mịch, loại trầm mặc này khiến cả hai có đầy đủ thời gian tự vấn.
Chu Phóng dựa lưng vào tường, vẫn không nhìn Tống Lẫm, nói "Anh đi đi."
Chu Phóng đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh sột soạt do Tống Lẫm đứng dậy.
"Được."
Tống Lẫm vẫn luôn sát phạt quyết đoán như thế, đáp mà không hề mang theo tia do dự nào.
Dường như chỉ có mình Chu Phóng đang mất mát.
Hóa ra đối với hắn, cô cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nhu cầu của người trưởng thành đối với chuyện xác thịt mà thôi.
Tống Lẫm là kẻ có tiền, ở thành phố này nơi nào mà chẳng có nhà. Sau ngày hôm đó, Chu Phóng chưa từng tình cờ gặp hắn nữa.
Như thế cũng tốt, đôi bên sẽ không cảm thấy xấu hổ, cũng cho cô thời gian hồi phục. Ở điểm này, Tống Lẫm thật sự là người đàn ông biết cách săn sóc.
Quý này tiết mục tiến vào giai đoạn trù bị, người phụ trách của công ty và nhà thiết kế sẽ tiếp xúc với tổ tiết mục trước. Chu Phóng và đạo diễn Lưu hẹn nhau gặp mặt vào chiều thứ năm.
Từ khi tham gia tiết mục này, Chu Phóng không phải là lần đầu tiên đến đài truyền hình, nhưng nữ MC Tô Nhất lại là lần đầu tiên gặp.
Tô MC là MC mới nổi của thành phố. Chu Phóng ngày thường không xem TV nhiều, hiểu biết đối với Tô MC phần lớn đều là từ mấy lần tám chuyện cùng Tần Thanh.
Nhớ lại lần trước Tần Thanh nói về quan hệ của Tống Lẫm và Tô MC này, Chu Phóng nhịn không được trộm đánh giá người phụ nữ này.
Tô MC mặc một cái váy liền áo màu trắng, búi tóc đoan trang, khiến Chu Phóng bất ngờ chính là trên búi tóc của cô cài hai đóa hoa dành dành tươi.
Thảo nào Chu Phóng vẫn luôn ngưởi được mùi hương nhàn nhạt, loại hương vị tự nhiên này dễ ngưởi hơn nước hoa nhiều.
So với khuôn mặt trang điểm bình thường của cô, Tô Nhất chỉ đánh lớp nền mỏng, kẻ lông mày, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thanh nhã, khiến người xung quanh dường như đều trở nên dùng quá nhiều sức, có điểm dung tục.
Chu Phóng trước giờ vẫn luôn cảm thấy bản thân xinh đẹp, nhưng đứng với người này, cũng không khỏi có chút tự biết xấu hổ.
Họp một lúc lâu mới kết thúc, chờ tan họp, Chu Phóng mới nhớ phải sửa sang lại tư liệu.
Trợ lý hô hào phải đi WC, toàn bộ phòng hội nghị cũng chỉ còn có Chu Phóng và Tô Nhất, không khí bỗng dưng có chút xấu hổ.
Chu Phóng cầm túi của mình lên, lễ phép nói với Tô Nhất "Tô chủ trì, hôm nay cảm ơn, tôi đi trước."
Tô Nhất còn đang viết gì đó trên notebook, thấy Chu Phóng muốn đi, cô mới hơi ngẩng đầu lên.
"Chu tiểu thư, tôi đã gặp cô." Tô Nhất nhàn nhạt nói.
"Hả?" Chu Phóng bị một câu này làm cho hơi ngạc nhiên.
Hai người họ đã gặp qua sao? Tại sao Chu Phóng chẳng có tí ấn tượng nào cả?
Tô Nhất vẫn luôn mỉm cười "Có một lần tiệc rượu, lúc cô từ hội quán đi ra, tôi vừa lúc đến. Lúc ấy trông cô như uống say, Tống Lẫm ôm cô lên xe."
Đề cập đến Tống Lẫm, hai người đều im lặng một hồi.
Chu Phóng nhíu chặt mày, cô không biết dụng ý của người phụ nữ này, mặc dù cô ta vẫn luôn tươi cười với cô.
"Tôi và hắn không phải quan hệ kia." Chu Phóng giải thích "hôm đó tôi uống say, hắn chỉ thuận tay giúp tôi."
Đối với lời giải thích của Chu Phóng, Tô Nhất phất phất tay, trong ánh mắt không có gợn sóng nào cả. Cô ta nói "Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, hiện tại cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ."
Tô Nhất nhìn notebook, gom tài liệu lại, đi cùng Chu Phóng ra khỏi phòng họp.
Giày cao gót của hai người đạp trên sàn nhà trơn bóng, phát ra âm thanh cộc cộc quy luật phá tan khô cằn tĩnh mịch, khiến cho tâm tư phòng bị của hai bên giảm xuống rất nhiều.
"Hôm nay cô vẫn luôn nhìn tôi, trong lòng cô nghĩ gì, tôi biết." Hai mắt Tô Nhất lóe lên, mang theo vài phần khí thế.
Chu Phóng không ngờ động tác nhỏ của mình bị người ta phát hiện, có chút xấu hổ, nhanh chóng giải thích "tôi nghe nói hắn vì cô đầu tư tiết mục này, có chút tò mò..."
"Một thương nhân sẽ vì một người phụ nữ làm những việc không thu lợi nhuận ư?" Tô Nhất cười cười "Đừng tin bán quái, không đáng tin. Phí tài trợ tiết mục này hơn ba nghìn vạn, cô cảm thấy sao?"
Tô Nhất tăng tốc, quay đầu nghiêm túc nhìn Chu Phóng, trong mắt tựa hồ mang theo vài phần tuyệt vọng, vài phần không cam lòng, nhưng chỉ trong giây lát.
"Chu Tiểu thư, Người đàn ông như Tống Lẫm, phụ nữ bình thường yêu hắn không nổi, đừng choáng váng."
Nhìn bóng dáng Tô Nhất dần dần đi xa.
Trong đầu Chu Phóng có chút hỗn loạn.
Cô không biết bản thân vì sao sẽ vì người đàn ông kia mà suy nghĩ nhiều như thế. Hắn có công ty quy mô lớn, tài sản sơ sơ cũng phải có chín con số, đừng nói đến việc hiện tại hắn chỉ có một đứa con gái, cho dù có thêm một bà xã phụ nữ cũng sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà bò đến bên người hắn.
Chu Phóng thì có là cái gì đâu chứ...
Ở trong mắt của Thư ký Tống Lẫm, thậm chí trong mắt Tống Lẫm, chỉ sợ cô cũng là một trong số những "người trước ngã xuống, người sau tiến lên", chẳng có gì khác nhau cả.
Nghĩ thế, trong lòng Chu Phóng có chút buồn, lần đầu tiên cảm thấy không gian bên trong chiếc golf của mình có chút nhỏ, khiến cô dường như không thở nổi.
Trở về nội thành, dưới yêu cầu kiên quyết của Chu Phóng, Thư ký của Tống Lẫm xuống xe quay về. Bị ngô thương một bạt tay mà thôi, bọn họ lại phục vụ đến có phần "quá mức chu đáo". Một mình mang cháu gái đi ăn cơm chiều, cả buổi Chu Phóng có chút thất thần. Cũng may cháu gái đang ở thời kì thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, không hề để bụng Chu Phóng có nhiệt tình không, bật nút một cái, một mình con bé cũng có thể nói thật lâu.
Thanh xuân thật sự khiến người ta có tình cảm mãnh liệt đến đáng sợ, mấy bài học tẻ nhạt trong trường cũng có thể nói đến phong phú vui vẻ.
Thảo nào Tống Lẫm vẫn luôn thích phụ nữ trẻ tuổi.
Tiếp xúc nhiều với bọn họ, Chu Phóng cảm thấy bản thân dường như sắp hủ bại (thối rửa-ý nói già nua rồi không còn sức sống)
Đưa cháu gái về nhà xong, những lời Thư ký Tống Lẫm nói vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai Chu Phóng.
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, theo thái độ của cậu thư ký kia, rõ ràng xem cô giống như dạng phụ nữ kia...
Chu Phóng nhịn không được tự giễu : Đều đã tuổi này rồi còn không phân biệt được là thật sự nghiêm túc hay là tình cảm mãnh liệt nhất thời, đã tuổi này rồi còn hy vọng xa vời tìm được tình yêu đích thực.
Người đàn ông như Tống Lẫm, cô có thể đánh bại được sao?
Trên xe phát một bản tình ca bi thương, Chu Phóng trầm mặc lái xe về nhà.
Đường cái tựa một dòng sông, bên trong phiêu bạc một chiếc thuyền hoa không có bến đỗ.
Đầu óc Chu Phóng có chút trống rỗng, không biết đang miên man suy nghĩ gì đấy thì điện thoại vang lên, là chị họ gọi đến.
Cháu gái về nhà an toàn, chị họ gọi đến cảm ơn. Cảm ơn xong còn không quên cùng chồng khoe khoang hạnh phúc, đem cuộc gọi cảm ơn biến thành livestream gia đình hạnh phúc cho Chu Phóng xem.
Ngày xưa Chu Phóng sẽ mắng chị họ vô nhân tính vài câu, hiện taị lại không có tâm tình này.
Tâm trạng cô có chút uể oải hỏi chị họ "Chị, không phải lần trước chị nói giới thiệu người cho em sao? Sao mãi mà không thấy gì cả?"
Chị họ hẳn là không nghĩ đến Chu Phóng vẫn luôn phản nghịch, yêu tự do, không ai kềm chế được lại chủ động đi hỏi chuyện xem mắt, sững sốt một chút mới đáp "Người đó chị có hỏi một chút, điều kiện mặc dù không tồi, nhưng sau khi ly hôn đứa nhỏ đi theo hắn, đứa nhỏ đó đã sáu tuổi rồi, có ký ức, có nhận thức rồi, em gả qua sẽ biến thành mẹ kế."
Chu Phóng nghe xong, ngữ khí bình tĩnh đáp "không sao cả."
"Hả?" Chị họ hiện tại biến thành kinh ngạc, dường như không thể tin được, thậm chí còn nói lắp "Em... em bị chuyện gì kích thích vậy? Đổi tính? Biết điểm tốt của việc kết hôn rồi?"
"Ừ"
Chu Phóng nghĩ, đứa nhỏ mười lăm tuổi cô còn có thể chấp nhận, sáu tuổi thì tính là cái gì? Cũng không biết "tiếp thu" rốt cuộc là đứa nhỏ hay là ba của đứa nhỏ.
Chị họ thấy ngữ khí của Chu Phóng dường như thật sự là nghiêm túc chứ không phải vui đùa, lập tức vui vẻ ra mặt, tích cực nói "Chờ chị về nước sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt."
"Ừm." So sánh với chị họ hân hoan nhảy nhót, Chu Phóng dường như quá mức bình tĩnh.
Ngắt điện thoại, Chu Phóng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc Chu Phóng về đến nhà thời gian đã khuya. Đổi giày xong, tiến vào nhà lại cảm thấy dường như mình mua nhà này hơi lớn.
Làm bà chủ, nhà này có khí phái, nhưng đối với một cô gái độc thân, ngôi nhà này quá mức trống vắng. Chỗ này yên ắng đến mức hô hấp dường như cũng có âm thanh vang vọng, loại cô đơn này thật quá dằn vặt...
Tùy tiện ném túi xách lên sofa, Chu Phóng chui vào phòng ngủ định nằm một lát.
Nào ngờ vừa tiến vào phòng liền thấy một thân ảnh quen thuộc nằm ngủ ở trên giường của mình.
Bước chân của Chu Phóng dừng lại, không hề tiến lên, hai tay khoanh lại trước ngực, khẩu khí lạnh lùng vô cùng.
"Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Chu Phóng hỏi xong lại cảm thấy dư thừa, Tống Lẫm là ai chứ?
"Là nhà đầu tư, anh tùy tiện tiến vào nhà người khác, cảm thấy thích hợp sao?" Chu Phóng bỉu môi "Ép tôi chuyển nhà?"
Tống Lẫm vẫn ngồi yên, tầm mắt hai người giao nhau, bầu không khí chốc lát trở nên giằng co, Chu Phóng trước sau như một, không dời đi tầm mắt của mình. Cô nghi, trong mắt Tống Lẫm nhất định có độc, nhìn cô như thế khiến khí thế của cô yếu đi rất nhiều.
"Chu Phóng, đến đây."
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên cô như thế, ôn nhu đến mức khiến cô không thể nào cự tuyệt.
Chu Phóng không nói gì, bình ổn hô hấp bước sang, Tống Lẫm ngồi bên mép giường, duỗi tay ra ôm lấy cổ Chu Phóng, cô liền bị hắn kéo đến gần.
Ngón tay Tống Lẫm ôn nhu vuột ve gương mặt của Chu Phóng, hắn thấp giọng hỏi "Đau lắm không?"
Chu Phóng cảm thấy giống như có một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đem tường thành cô đắp nặn nhiều năm đập nát.
Nhớ đến mọi việc phát sinh hôm nay, nhớ đến những việc phát sinh dọc đường, hốc măt Chu Phóng đỏ lên.
Tống Lẫm trầm mặc nâng cằm Chu Phóng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô.
Hắn thấp giọng nỉ non, mang theo ôn nhu khiến người khác phải chìm đắm, nói ở bên tai cô "Xuống tay quá nặng, anh xin lỗi."
Chu Phóng tựa như bị điện giật chợt đẩy hắn ra. Cô chật vật lui về sau hai bước, không dám lại gần hắn.
Hôm nay cùng thư ký của Tống Lẫm nói chuyện, một lời đánh thức người trong mộng.
Bọn họ không nên quan hệ mập mơ thế này, cô lại càng không nên phóng túng bản thân như thế.
"Sau này chúng ta không nên gặp mặt." Chu Phóng cố gắng làm giọng nói của mình trở nên lạnh như băng, tầm mắt cô dừng trên bàn trang điểm, bên trên chất đầy công cụ "dịch dung" Chu Phóng tự mình trang bị. Cô không còn trẻ nữa, khóe mắt bắt đầu có nếp nhăn, những dấu vết khiến bản thân cô trở nên khủng hoảng. Mỗi ngày mệt muốn chết đi sống lại, có thể quên ăn cơm, lại không bao giờ quên bôi trên da những thứ mỹ phẩm dưỡng da sang quý.
Cô đã qua tuổi vì yêu mà muốn chết muốn sống, cô hiện tại có thể mất đi sự nghiệp, mất đi người yêu, nhưng tuyệt không thể đánh mất bản thân.
"Tâm của phụ nữ đi liền với thân thể của họ." Chu Phóng nói "Anh còn đối với tôi như thế, tôi có thể sẽ không khống chế được bản thân."
Trong phòng một mảnh tịch mịch, loại trầm mặc này khiến cả hai có đầy đủ thời gian tự vấn.
Chu Phóng dựa lưng vào tường, vẫn không nhìn Tống Lẫm, nói "Anh đi đi."
Chu Phóng đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh sột soạt do Tống Lẫm đứng dậy.
"Được."
Tống Lẫm vẫn luôn sát phạt quyết đoán như thế, đáp mà không hề mang theo tia do dự nào.
Dường như chỉ có mình Chu Phóng đang mất mát.
Hóa ra đối với hắn, cô cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nhu cầu của người trưởng thành đối với chuyện xác thịt mà thôi.
Tống Lẫm là kẻ có tiền, ở thành phố này nơi nào mà chẳng có nhà. Sau ngày hôm đó, Chu Phóng chưa từng tình cờ gặp hắn nữa.
Như thế cũng tốt, đôi bên sẽ không cảm thấy xấu hổ, cũng cho cô thời gian hồi phục. Ở điểm này, Tống Lẫm thật sự là người đàn ông biết cách săn sóc.
Quý này tiết mục tiến vào giai đoạn trù bị, người phụ trách của công ty và nhà thiết kế sẽ tiếp xúc với tổ tiết mục trước. Chu Phóng và đạo diễn Lưu hẹn nhau gặp mặt vào chiều thứ năm.
Từ khi tham gia tiết mục này, Chu Phóng không phải là lần đầu tiên đến đài truyền hình, nhưng nữ MC Tô Nhất lại là lần đầu tiên gặp.
Tô MC là MC mới nổi của thành phố. Chu Phóng ngày thường không xem TV nhiều, hiểu biết đối với Tô MC phần lớn đều là từ mấy lần tám chuyện cùng Tần Thanh.
Nhớ lại lần trước Tần Thanh nói về quan hệ của Tống Lẫm và Tô MC này, Chu Phóng nhịn không được trộm đánh giá người phụ nữ này.
Tô MC mặc một cái váy liền áo màu trắng, búi tóc đoan trang, khiến Chu Phóng bất ngờ chính là trên búi tóc của cô cài hai đóa hoa dành dành tươi.
Thảo nào Chu Phóng vẫn luôn ngưởi được mùi hương nhàn nhạt, loại hương vị tự nhiên này dễ ngưởi hơn nước hoa nhiều.
So với khuôn mặt trang điểm bình thường của cô, Tô Nhất chỉ đánh lớp nền mỏng, kẻ lông mày, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thanh nhã, khiến người xung quanh dường như đều trở nên dùng quá nhiều sức, có điểm dung tục.
Chu Phóng trước giờ vẫn luôn cảm thấy bản thân xinh đẹp, nhưng đứng với người này, cũng không khỏi có chút tự biết xấu hổ.
Họp một lúc lâu mới kết thúc, chờ tan họp, Chu Phóng mới nhớ phải sửa sang lại tư liệu.
Trợ lý hô hào phải đi WC, toàn bộ phòng hội nghị cũng chỉ còn có Chu Phóng và Tô Nhất, không khí bỗng dưng có chút xấu hổ.
Chu Phóng cầm túi của mình lên, lễ phép nói với Tô Nhất "Tô chủ trì, hôm nay cảm ơn, tôi đi trước."
Tô Nhất còn đang viết gì đó trên notebook, thấy Chu Phóng muốn đi, cô mới hơi ngẩng đầu lên.
"Chu tiểu thư, tôi đã gặp cô." Tô Nhất nhàn nhạt nói.
"Hả?" Chu Phóng bị một câu này làm cho hơi ngạc nhiên.
Hai người họ đã gặp qua sao? Tại sao Chu Phóng chẳng có tí ấn tượng nào cả?
Tô Nhất vẫn luôn mỉm cười "Có một lần tiệc rượu, lúc cô từ hội quán đi ra, tôi vừa lúc đến. Lúc ấy trông cô như uống say, Tống Lẫm ôm cô lên xe."
Đề cập đến Tống Lẫm, hai người đều im lặng một hồi.
Chu Phóng nhíu chặt mày, cô không biết dụng ý của người phụ nữ này, mặc dù cô ta vẫn luôn tươi cười với cô.
"Tôi và hắn không phải quan hệ kia." Chu Phóng giải thích "hôm đó tôi uống say, hắn chỉ thuận tay giúp tôi."
Đối với lời giải thích của Chu Phóng, Tô Nhất phất phất tay, trong ánh mắt không có gợn sóng nào cả. Cô ta nói "Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, hiện tại cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ."
Tô Nhất nhìn notebook, gom tài liệu lại, đi cùng Chu Phóng ra khỏi phòng họp.
Giày cao gót của hai người đạp trên sàn nhà trơn bóng, phát ra âm thanh cộc cộc quy luật phá tan khô cằn tĩnh mịch, khiến cho tâm tư phòng bị của hai bên giảm xuống rất nhiều.
"Hôm nay cô vẫn luôn nhìn tôi, trong lòng cô nghĩ gì, tôi biết." Hai mắt Tô Nhất lóe lên, mang theo vài phần khí thế.
Chu Phóng không ngờ động tác nhỏ của mình bị người ta phát hiện, có chút xấu hổ, nhanh chóng giải thích "tôi nghe nói hắn vì cô đầu tư tiết mục này, có chút tò mò..."
"Một thương nhân sẽ vì một người phụ nữ làm những việc không thu lợi nhuận ư?" Tô Nhất cười cười "Đừng tin bán quái, không đáng tin. Phí tài trợ tiết mục này hơn ba nghìn vạn, cô cảm thấy sao?"
Tô Nhất tăng tốc, quay đầu nghiêm túc nhìn Chu Phóng, trong mắt tựa hồ mang theo vài phần tuyệt vọng, vài phần không cam lòng, nhưng chỉ trong giây lát.
"Chu Tiểu thư, Người đàn ông như Tống Lẫm, phụ nữ bình thường yêu hắn không nổi, đừng choáng váng."
Nhìn bóng dáng Tô Nhất dần dần đi xa.
Trong đầu Chu Phóng có chút hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook