Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún
-
Chương 27
“Lúc trước anh giấu em bởi vì chúng ta chưa thân, hơn nữa khi đó anh muốn ở lại tiệm thú cưng.” Du Dĩ Hằng kéo thêm Trần Vũ vào: “Lúc đó Trần Vũ nói dùng chiêu tình thân dễ gây ấn tượng hơn với em, vì vậy anh mới không nhắc đến chuyện di sản.”
“Ý này của Trần Vũ nghĩ ra sao?” Hứa Nặc nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy, nếu lúc trước anh nói thẳng chuyện di sản, nên phải lấy lòng một con chó, có thể sẽ bị em coi thường đúng không?”
Hứa Nặc cắn môi nói: “Không đến mức coi thường, nhưng ấn tượng không được tốt như vậy.”
Du Dĩ Hằng tỏ vẻ “Em xem đi, nói hay không nói cũng sẽ có kết quả không tốt”.
“Đừng tin lời của Du Thời Huân, trong lời nói của cậu ta chỉ có dấu chấm câu là thật.”
“Anh nói em họ mình như thế à?”
“Cậu ta suýt phá tình yêu của anh, hôm nào anh phải dạy dỗ cậu ta mới được.”
“Vậy được, thêm cả em nữa, chúng ta cùng nhau báo thù.” Hứa Nặc mỉm cười, bây giờ cô đã an tâm hơn.
Du Dĩ Hằng đến gần Hứa Nặc, giọng điệu cưng chiều: “Vì sao em không tin anh việc anh bị em thu hút nên mới hẹn hò với em?”
“Anh bị em thu hút ở phương diện nào? Tính cách sao?” Hứa Nặc đỏ mặt hỏi.
“Nông cạn, đương nhiên là sắc đẹp rồi.” Du Dĩ Hằng cười nói.
“…” Hứa Nặc thầm nghĩ: Anh đã thay đổi, tổng giám đốc kiêu ngạo đâu mất rồi.
Bầu không khí vô cùng thích hợp, hai người dựa vào gần như vậy suýt tỏa ra bong bóng màu hồng. Lúc này Du Dĩ Hằng còn khắc chế thì thật sự đang tra tấn anh.
Môi hai người dán vào nhau.
Nửa tháng sau.
Nhờ công ty nghiên cứu thị trường, nên Hứa Nặc sàng lọc ra năm cửa hàng có số liệu tốt nhất trong mấy địa điểm được giới thiệu.
Năm địa điểm này cách xa nhau, một buổi sáng Hứa Nặc đi xem 2 nơi, mất nhiều thời gian lái xe.
Nơi đầu tiên là nhà mặt tiền trong khu dân cư, người đông đúc, tiền thuê cũng rẻ, nhưng gần đó đã có tiệm thú cưng, muốn cướp khách thì phải chịu lỗ một thời gian.
Nơi thứ hai nằm ở quảng trường, ưu điểm là bãi đậu xe thuận tiện, nhược điểm là buổi tối sẽ có người nhảy múa ở quảng trường nên sẽ rất đông.
Hứa Nặc đang trên đường đi khảo sát nơi thứ ba thì nhận được điện thoại của Du Dĩ Hằng.
“Hình như Spice Girls bị bệnh.” Điện thoại vừa được kết nối, Du Dĩ Hằng vào thẳng chủ đề, giọng nói đầy lo lắng.
“Làm sao vậy, tình huống thế nào?” Hứa Nặc cũng hoảng hốt theo.
“Những nơi Spice Girls đi qua đều có máu.”
“Anh bình tĩnh, anh kiểm tra xem nó có bị thương không?”
Sau hai phút, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Du Dĩ Hằng: “Anh xem hết rồi, không bị thương.”
“Còn móng tay thì sao? Không chừng mạch máu ở móng tay bị rách, cũng sẽ vừa đi vừa chảy máu.”
“Anh cũng đã xem rồi, móng tay không chảy máu.” Trong giọng nói của Du Dĩ Hằng tràn đầy khó hiểu.
Hứa Nặc lập tức hiểu rõ: “Vậy thì không sao, có lẽ đến thời kỳ động d*c thôi.”
Cô kêu Du Dĩ Hằng kiểm tra phần đuôi của Spice Girls, xem xem có chỗ nào bị sưng hay không.
Chuyện này lại làm khó Du Dĩ Hằng.
Cuối cùng tay chân luống cuống, anh đành gọi quản gia đến hỗ trợ, mới xác định Spice Girls thật sự động d*c.
“Bây giờ anh có cần đưa nó đi triệt sản hay không?” Lúc Du Dĩ Hằng vừa mua Spice Girls đã nghĩ như vậy, nhưng vì quá bận, nên anh đã kéo dài đến bây giờ.
“Động d*c thì không thể triệt sản, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc mới được.”
Du Dĩ Hằng lại hỏi: “Vậy nó sẽ chảy máu bao nhiêu ngày?”
“Khoảng hai mười ngày, mấy ngày nay đừng cho nó đi dạo, tránh bị chó khác giao phối.” Hứa Nặc đã gặp quá nhiều trường hợp như thế, trong lúc chó động d*c lại dắt đi dạo, chỉ trong một hai phút đã có rất nhiều chó nhảy vào.
Du Dĩ Hằng đã xem Spice Girls là một nửa con gái, ngay cả chó thi đấu cũng không được xếp vào hàng ngũ con rể của anh, huống chi là giống vớ va vớ vẩn ven đường.
“Anh biết rồi, tháng này sẽ không cho nó ra ngoài.”
“Trong tiệm của em có tã giấy cho chó, ngày mai em sẽ đưa cho anh.” Hứa Nặc đến nơi thứ ba, một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa xe.
“Còn có tã giấy cho chó sao?” Du Dĩ Hằng lại được mở rộng tầm mắt.
“Có chứ, hiện tại đồ dùng cho thú cưng chỉ có anh không biết, chứ không có gì là không làm được.”
Hứa Nặc cảm thấy giọng nói ngây thơ của anh nghe rất thú vị: “Bình thường tã sẽ dành chó không đi vệ sinh đúng giờ, cũng có thể dùng cho chó chảy máu vào thời kỳ động d*c.”
“Bây giờ anh đến tiệm của em nhé?”
“Bây giờ em đang ở ngoài.” Hứa Nặc nói chuyện hôm nay cô muốn khảo sát tiệm cho Du Dĩ Hằng biết.
Du Dĩ Hằng hỏi cô có thuận lợi không, Hứa Nặc nói khó hơn nhiều so với tưởng tượng. Du Dĩ Hằng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để thể hiện này.
Anh kêu Hứa Nặc gửi vị trí, không lâu sau hai người gặp nhau.
Mặt tiền thứ ba rất giống với mô hình tiệm của Hứa Nặc. Hai tầng có diện tích vừa phải, tiền thuê nhà cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Nặc hài lòng, Du Dĩ Hằng lại lắc đầu, nói anh có nơi tốt hơn.
Hứa Nặc hỏi ở đâu, anh ra vẻ bí mật nói đưa cô đi, đến nơi sẽ biết.
Xe chạy lòng vòng đến trung tâm thành phố.
Hứa Nặc không xem xét việc mở chi nhánh ở trung tâm thành phố vì tiền thuê nhà khá cao.
Xe dừng lại, Du Dĩ Hằng kéo Hứa Hứa đi tới một tiệm, bên trong tiệm trống không, có thể nhìn ra nơi này vốn là tiệm cao cấp.
Hứa Nặc tò mò nhìn vào bên trong: “Nơi anh nói là ở đây sao?”
Du Dĩ Hằng gật đầu: “Ở đây có rất nhiều người.”
Hứa Nặc biết người ở đây rất đông, cô ngẩng đầu nhìn tên tòa nhà, nơi này là tòa nhà thương mại nổi tiếng.
“Có rất nhiều người, nhưng đây là khu thương mại, cách khu dân cư khá xa. Rất khó để duy trì khách hàng lâu dài.”
Nói cách khác, các tiệm thú cưng mở ở gần khu dân cư là một ý tưởng sáng suốt.
Du Dĩ Hằng lại không nghĩ như vậy: “Em có nghĩ đến việc thay đổi viênc kinh doanh không? Chẳng hạn như một quán cà phê thú cưng gì đó.” Anh lại bổ sung: “Xung quanh chỗ này không thiếu các nhân viên văn phòng, sau khi kết thúc công việc, vừa được uống nước, vừa được sờ thú cưng, một công đôi việc.”
Hứa Nặc thầm nghĩ Du Dĩ Hằng tiến bộ rất nhanh, còn biết chơi với thú cưng, trước khi quen biết cô, vừa nhìn thấy chó anh đã lập tức đi đường vòng.
Cô có thể thử ý tưởng của anh, trong đầu cô vẫn còn nhớ đến tiệm thứ ba, nhưng kết cấu vẫn quá nhỏ.
Chỉ là….
Cô liếc nhìn tên tòa nhà một lần nữa, không ngừng thở dài: Cô không có đủ sức trả tiền thuê nhà.
“Em phải nghiên cứu quán cà phê thú cưng trước, đây là một lĩnh vực mới đối với em.” Dù sao Hứa Nặc không thường xuyên uống cà phê.
Du Dĩ Hằng thản nhiên cười nói: “Không vội, hôm nay tham quan một chút, em quyết định xong rồi trang trí cũng được.”
Hứa Nặc vừa nghe thì có chút chột dạ, cô chỉ nói có hứng thú với quán cà phê thú cưng, nhưng không nói sẽ mở cửa hàng ở đây.
“Có lẽ đã có người thuê lại chỗ này? Anh xem đi, không có quảng cáo cho thuê.”
“Đây là cửa hàng của em, sẽ không cho thuê nữa. “Du Dĩ Hằng khẽ nhíu mày.
“Cửa hàng? Của em?” Hứa Nặc trợn tròn mắt, cô ngẩng đầu nhìn tên tòa nhà lần thứ ba.
Du Dĩ Hằng tiếp tục nói: “Anh chắc chắn có quyền lợi này, vài ngày nữa Trần Vũ đưa em đi ký hợp đồng sang tên.”
[Tòa nhà Du Phàm]
Du Dĩ Hằng.
Sao cô không sớm nghĩ đến tòa nhà này là sản nghiệp của tập đoàn Du Thị chứ.
Chờ một chút, Hứa Nặc đột nhiên nhớ tới lúc mới quen nhau, cô còn lớn tiếng nói với Du Dĩ Hằng rằng nếu mình có tiền sẽ mở chi nhánh ở tòa nhà Du Phàm.
Hôm nay cô vừa đến đã bị khung cảnh xung quanh dọa sợ.
Hứa Nặc liên tục lắc đầu: “Quá quý giá, em không dám dámn.”
Du Dĩ Hằng: “Xem như anh tặng quà sinh nhật cho em.”
Hứa Nặc: “Không được, nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay, anh đột nhiên muốn lấy lại quà thì sẽ rất khó giải quyết.”
Du Dĩ Hằng: “…”
Anh thấy Hứa Nặc thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, anh chỉ có thể dời sự chú ý của cô:
“Em nên nghĩ theo hướng tích cực, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, em không cần phải lo lắng nhiều như vậy”
Hứa Nặc nhướng mày, cười như không cười: “Anh đang lấy lòng em à?”
Du Dĩ Hằng bình tĩnh nói: “Không phải lấy lòng mà là muốn cho em xem sự chân thành và tấm lòng của anh.”
Anh không biết nên làm thế nào để làm cho Hứa Nặc hạnh phúc, chỉ có thể dùng cách thức mình hiểu rõ nhất.
Sau đó sẽ vụng về hỏi: Anh làm như vậy có khiến em hạnh phúc không?
Đã có mục tiêu, thời gian buổi chiều Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng đến các quán cà phê thú cưng học hỏi kinh nghiệm.
Chính xác mà nói Hứa Nặc quan sát trong quán, Du Dĩ Hằng cô đơn đứng ở ngoài quán nhìn qua lớp kính.
Hứa Nặc nói mèo chó trong quán này rất ngoan.
“Anh xem đi, con mèo này rất giống cảnh sát trưởng mèo đen …”
Hứa Nặc ôm mèo muốn cho Du Dĩ Hằng xem, lại phát hiện anh đang nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuộc gọi rất ngắn, Du Dĩ Hằng cúp điện thoại thì gọi Hứa Nặc, anh nói mình việc gấp phải đi.
Hứa Nặc đột nhiên phát hiện khóe mắt Du Dĩ Hằng đỏ lên.
“Chuyện gì vậy anh?” Chuyện có thể làm cho khóe mắt Du Dĩ Hằng ướt át, chỉ có….
Trong lòng Hứa Nặc thầm nói, không thể nào là chuyện đó!
Nhưng ông trời không nghe thấy tiếng của cô.
Du Dĩ Hằng khàn giọng nói: “Dì đang cấp cứu…”
Chờ hai người đến bệnh viện, Du Tuệ Dung đã qua đời.
Y học có tốt đến đâu, dụng cụ hiện đại đến đâu cũng không cứu được bệnh ung thư giai đoạn cuối của bà, khi đối mặt với cái chết mọi người đều bình đẳng.
Quản gia Lâm nghẹn ngào nói với người trong phòng bệnh: “Cô cả nói chờ mọi người đến đông đủ sẽ mở video cho mọi người xem. Cô ấy nói cô ấy đã đến thiên đường tìm trai trẻ, không cần nhớ cô ấy quá nhiều.” Chỉ vài câu ngắn ngủi, dì Lâm ngắt quãng vài lần, cuối cùng lau nước mắt mở tivi trong phòng bệnh.
Trên tivi bắt đầu chiếu một đoạn video, quay Du Tuệ Dung trước khi qua đời.
Du Tuệ Dung trang điểm tinh xảo, che đi khuôn mặt tiều tụy trong giai đoạn cuối của bệnh ung thư.
Bà chọn ngồi trên ghế thay vì giường bệnh, nói di chúc của mình như kể một câu chuyện.
“Cả đời này của tôi đã ăn món ngon nhất, đến nơi xa nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất.”
“Mọi người đều cho rằng tôi không kết hôn không sinh con, cả đời này vẫn không trọn vẹn. Tôi không cảm thấy mình thảm hại, tôi rất vui, hạnh phúc chỉ một mình mà mọi người không thể tưởng tượng.”
“Nếu phải nói về chuyện tiếc nuối nhất, có lẽ là không thể nhìn thấy kết thúc của tiểu thuyết, không thể đưa Jessica cho chủ nhân mới, không thể nhìn thấy các cháu trai thay tã cho con cái.”
“Trên tay tôi có một số cổ phần và bất động sản. Chỉ cần có thể làm cho Jessica chủ động lại gần và bằng lòng chăm sóc nó, tôi sẽ đưa những thứ kia cho người đó.”
“Đúng rồi, mọi người giúp tôi chú ý mấy bộ tiểu thuyết kia, nếu sách xuất bản thì nhớ đốt cho tôi vào tiết thanh minh!”
“Tạm thời chỉ có như vậy, chờ tôi nghĩ ra được gì thì bổ sung sau.”
“Tiểu Lâm, mau cho tôi xem, trời ơi, mặt to quá, bà không có chức năng làm đẹp sao, hay là chúng ta quay lại lần nữa đi.”
Video dừng lại.
Tất cả những người xem video đều khóc nức nở.
“Ý này của Trần Vũ nghĩ ra sao?” Hứa Nặc nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy, nếu lúc trước anh nói thẳng chuyện di sản, nên phải lấy lòng một con chó, có thể sẽ bị em coi thường đúng không?”
Hứa Nặc cắn môi nói: “Không đến mức coi thường, nhưng ấn tượng không được tốt như vậy.”
Du Dĩ Hằng tỏ vẻ “Em xem đi, nói hay không nói cũng sẽ có kết quả không tốt”.
“Đừng tin lời của Du Thời Huân, trong lời nói của cậu ta chỉ có dấu chấm câu là thật.”
“Anh nói em họ mình như thế à?”
“Cậu ta suýt phá tình yêu của anh, hôm nào anh phải dạy dỗ cậu ta mới được.”
“Vậy được, thêm cả em nữa, chúng ta cùng nhau báo thù.” Hứa Nặc mỉm cười, bây giờ cô đã an tâm hơn.
Du Dĩ Hằng đến gần Hứa Nặc, giọng điệu cưng chiều: “Vì sao em không tin anh việc anh bị em thu hút nên mới hẹn hò với em?”
“Anh bị em thu hút ở phương diện nào? Tính cách sao?” Hứa Nặc đỏ mặt hỏi.
“Nông cạn, đương nhiên là sắc đẹp rồi.” Du Dĩ Hằng cười nói.
“…” Hứa Nặc thầm nghĩ: Anh đã thay đổi, tổng giám đốc kiêu ngạo đâu mất rồi.
Bầu không khí vô cùng thích hợp, hai người dựa vào gần như vậy suýt tỏa ra bong bóng màu hồng. Lúc này Du Dĩ Hằng còn khắc chế thì thật sự đang tra tấn anh.
Môi hai người dán vào nhau.
Nửa tháng sau.
Nhờ công ty nghiên cứu thị trường, nên Hứa Nặc sàng lọc ra năm cửa hàng có số liệu tốt nhất trong mấy địa điểm được giới thiệu.
Năm địa điểm này cách xa nhau, một buổi sáng Hứa Nặc đi xem 2 nơi, mất nhiều thời gian lái xe.
Nơi đầu tiên là nhà mặt tiền trong khu dân cư, người đông đúc, tiền thuê cũng rẻ, nhưng gần đó đã có tiệm thú cưng, muốn cướp khách thì phải chịu lỗ một thời gian.
Nơi thứ hai nằm ở quảng trường, ưu điểm là bãi đậu xe thuận tiện, nhược điểm là buổi tối sẽ có người nhảy múa ở quảng trường nên sẽ rất đông.
Hứa Nặc đang trên đường đi khảo sát nơi thứ ba thì nhận được điện thoại của Du Dĩ Hằng.
“Hình như Spice Girls bị bệnh.” Điện thoại vừa được kết nối, Du Dĩ Hằng vào thẳng chủ đề, giọng nói đầy lo lắng.
“Làm sao vậy, tình huống thế nào?” Hứa Nặc cũng hoảng hốt theo.
“Những nơi Spice Girls đi qua đều có máu.”
“Anh bình tĩnh, anh kiểm tra xem nó có bị thương không?”
Sau hai phút, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Du Dĩ Hằng: “Anh xem hết rồi, không bị thương.”
“Còn móng tay thì sao? Không chừng mạch máu ở móng tay bị rách, cũng sẽ vừa đi vừa chảy máu.”
“Anh cũng đã xem rồi, móng tay không chảy máu.” Trong giọng nói của Du Dĩ Hằng tràn đầy khó hiểu.
Hứa Nặc lập tức hiểu rõ: “Vậy thì không sao, có lẽ đến thời kỳ động d*c thôi.”
Cô kêu Du Dĩ Hằng kiểm tra phần đuôi của Spice Girls, xem xem có chỗ nào bị sưng hay không.
Chuyện này lại làm khó Du Dĩ Hằng.
Cuối cùng tay chân luống cuống, anh đành gọi quản gia đến hỗ trợ, mới xác định Spice Girls thật sự động d*c.
“Bây giờ anh có cần đưa nó đi triệt sản hay không?” Lúc Du Dĩ Hằng vừa mua Spice Girls đã nghĩ như vậy, nhưng vì quá bận, nên anh đã kéo dài đến bây giờ.
“Động d*c thì không thể triệt sản, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc mới được.”
Du Dĩ Hằng lại hỏi: “Vậy nó sẽ chảy máu bao nhiêu ngày?”
“Khoảng hai mười ngày, mấy ngày nay đừng cho nó đi dạo, tránh bị chó khác giao phối.” Hứa Nặc đã gặp quá nhiều trường hợp như thế, trong lúc chó động d*c lại dắt đi dạo, chỉ trong một hai phút đã có rất nhiều chó nhảy vào.
Du Dĩ Hằng đã xem Spice Girls là một nửa con gái, ngay cả chó thi đấu cũng không được xếp vào hàng ngũ con rể của anh, huống chi là giống vớ va vớ vẩn ven đường.
“Anh biết rồi, tháng này sẽ không cho nó ra ngoài.”
“Trong tiệm của em có tã giấy cho chó, ngày mai em sẽ đưa cho anh.” Hứa Nặc đến nơi thứ ba, một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa xe.
“Còn có tã giấy cho chó sao?” Du Dĩ Hằng lại được mở rộng tầm mắt.
“Có chứ, hiện tại đồ dùng cho thú cưng chỉ có anh không biết, chứ không có gì là không làm được.”
Hứa Nặc cảm thấy giọng nói ngây thơ của anh nghe rất thú vị: “Bình thường tã sẽ dành chó không đi vệ sinh đúng giờ, cũng có thể dùng cho chó chảy máu vào thời kỳ động d*c.”
“Bây giờ anh đến tiệm của em nhé?”
“Bây giờ em đang ở ngoài.” Hứa Nặc nói chuyện hôm nay cô muốn khảo sát tiệm cho Du Dĩ Hằng biết.
Du Dĩ Hằng hỏi cô có thuận lợi không, Hứa Nặc nói khó hơn nhiều so với tưởng tượng. Du Dĩ Hằng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để thể hiện này.
Anh kêu Hứa Nặc gửi vị trí, không lâu sau hai người gặp nhau.
Mặt tiền thứ ba rất giống với mô hình tiệm của Hứa Nặc. Hai tầng có diện tích vừa phải, tiền thuê nhà cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Nặc hài lòng, Du Dĩ Hằng lại lắc đầu, nói anh có nơi tốt hơn.
Hứa Nặc hỏi ở đâu, anh ra vẻ bí mật nói đưa cô đi, đến nơi sẽ biết.
Xe chạy lòng vòng đến trung tâm thành phố.
Hứa Nặc không xem xét việc mở chi nhánh ở trung tâm thành phố vì tiền thuê nhà khá cao.
Xe dừng lại, Du Dĩ Hằng kéo Hứa Hứa đi tới một tiệm, bên trong tiệm trống không, có thể nhìn ra nơi này vốn là tiệm cao cấp.
Hứa Nặc tò mò nhìn vào bên trong: “Nơi anh nói là ở đây sao?”
Du Dĩ Hằng gật đầu: “Ở đây có rất nhiều người.”
Hứa Nặc biết người ở đây rất đông, cô ngẩng đầu nhìn tên tòa nhà, nơi này là tòa nhà thương mại nổi tiếng.
“Có rất nhiều người, nhưng đây là khu thương mại, cách khu dân cư khá xa. Rất khó để duy trì khách hàng lâu dài.”
Nói cách khác, các tiệm thú cưng mở ở gần khu dân cư là một ý tưởng sáng suốt.
Du Dĩ Hằng lại không nghĩ như vậy: “Em có nghĩ đến việc thay đổi viênc kinh doanh không? Chẳng hạn như một quán cà phê thú cưng gì đó.” Anh lại bổ sung: “Xung quanh chỗ này không thiếu các nhân viên văn phòng, sau khi kết thúc công việc, vừa được uống nước, vừa được sờ thú cưng, một công đôi việc.”
Hứa Nặc thầm nghĩ Du Dĩ Hằng tiến bộ rất nhanh, còn biết chơi với thú cưng, trước khi quen biết cô, vừa nhìn thấy chó anh đã lập tức đi đường vòng.
Cô có thể thử ý tưởng của anh, trong đầu cô vẫn còn nhớ đến tiệm thứ ba, nhưng kết cấu vẫn quá nhỏ.
Chỉ là….
Cô liếc nhìn tên tòa nhà một lần nữa, không ngừng thở dài: Cô không có đủ sức trả tiền thuê nhà.
“Em phải nghiên cứu quán cà phê thú cưng trước, đây là một lĩnh vực mới đối với em.” Dù sao Hứa Nặc không thường xuyên uống cà phê.
Du Dĩ Hằng thản nhiên cười nói: “Không vội, hôm nay tham quan một chút, em quyết định xong rồi trang trí cũng được.”
Hứa Nặc vừa nghe thì có chút chột dạ, cô chỉ nói có hứng thú với quán cà phê thú cưng, nhưng không nói sẽ mở cửa hàng ở đây.
“Có lẽ đã có người thuê lại chỗ này? Anh xem đi, không có quảng cáo cho thuê.”
“Đây là cửa hàng của em, sẽ không cho thuê nữa. “Du Dĩ Hằng khẽ nhíu mày.
“Cửa hàng? Của em?” Hứa Nặc trợn tròn mắt, cô ngẩng đầu nhìn tên tòa nhà lần thứ ba.
Du Dĩ Hằng tiếp tục nói: “Anh chắc chắn có quyền lợi này, vài ngày nữa Trần Vũ đưa em đi ký hợp đồng sang tên.”
[Tòa nhà Du Phàm]
Du Dĩ Hằng.
Sao cô không sớm nghĩ đến tòa nhà này là sản nghiệp của tập đoàn Du Thị chứ.
Chờ một chút, Hứa Nặc đột nhiên nhớ tới lúc mới quen nhau, cô còn lớn tiếng nói với Du Dĩ Hằng rằng nếu mình có tiền sẽ mở chi nhánh ở tòa nhà Du Phàm.
Hôm nay cô vừa đến đã bị khung cảnh xung quanh dọa sợ.
Hứa Nặc liên tục lắc đầu: “Quá quý giá, em không dám dámn.”
Du Dĩ Hằng: “Xem như anh tặng quà sinh nhật cho em.”
Hứa Nặc: “Không được, nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay, anh đột nhiên muốn lấy lại quà thì sẽ rất khó giải quyết.”
Du Dĩ Hằng: “…”
Anh thấy Hứa Nặc thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, anh chỉ có thể dời sự chú ý của cô:
“Em nên nghĩ theo hướng tích cực, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, em không cần phải lo lắng nhiều như vậy”
Hứa Nặc nhướng mày, cười như không cười: “Anh đang lấy lòng em à?”
Du Dĩ Hằng bình tĩnh nói: “Không phải lấy lòng mà là muốn cho em xem sự chân thành và tấm lòng của anh.”
Anh không biết nên làm thế nào để làm cho Hứa Nặc hạnh phúc, chỉ có thể dùng cách thức mình hiểu rõ nhất.
Sau đó sẽ vụng về hỏi: Anh làm như vậy có khiến em hạnh phúc không?
Đã có mục tiêu, thời gian buổi chiều Hứa Nặc và Du Dĩ Hằng đến các quán cà phê thú cưng học hỏi kinh nghiệm.
Chính xác mà nói Hứa Nặc quan sát trong quán, Du Dĩ Hằng cô đơn đứng ở ngoài quán nhìn qua lớp kính.
Hứa Nặc nói mèo chó trong quán này rất ngoan.
“Anh xem đi, con mèo này rất giống cảnh sát trưởng mèo đen …”
Hứa Nặc ôm mèo muốn cho Du Dĩ Hằng xem, lại phát hiện anh đang nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuộc gọi rất ngắn, Du Dĩ Hằng cúp điện thoại thì gọi Hứa Nặc, anh nói mình việc gấp phải đi.
Hứa Nặc đột nhiên phát hiện khóe mắt Du Dĩ Hằng đỏ lên.
“Chuyện gì vậy anh?” Chuyện có thể làm cho khóe mắt Du Dĩ Hằng ướt át, chỉ có….
Trong lòng Hứa Nặc thầm nói, không thể nào là chuyện đó!
Nhưng ông trời không nghe thấy tiếng của cô.
Du Dĩ Hằng khàn giọng nói: “Dì đang cấp cứu…”
Chờ hai người đến bệnh viện, Du Tuệ Dung đã qua đời.
Y học có tốt đến đâu, dụng cụ hiện đại đến đâu cũng không cứu được bệnh ung thư giai đoạn cuối của bà, khi đối mặt với cái chết mọi người đều bình đẳng.
Quản gia Lâm nghẹn ngào nói với người trong phòng bệnh: “Cô cả nói chờ mọi người đến đông đủ sẽ mở video cho mọi người xem. Cô ấy nói cô ấy đã đến thiên đường tìm trai trẻ, không cần nhớ cô ấy quá nhiều.” Chỉ vài câu ngắn ngủi, dì Lâm ngắt quãng vài lần, cuối cùng lau nước mắt mở tivi trong phòng bệnh.
Trên tivi bắt đầu chiếu một đoạn video, quay Du Tuệ Dung trước khi qua đời.
Du Tuệ Dung trang điểm tinh xảo, che đi khuôn mặt tiều tụy trong giai đoạn cuối của bệnh ung thư.
Bà chọn ngồi trên ghế thay vì giường bệnh, nói di chúc của mình như kể một câu chuyện.
“Cả đời này của tôi đã ăn món ngon nhất, đến nơi xa nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất.”
“Mọi người đều cho rằng tôi không kết hôn không sinh con, cả đời này vẫn không trọn vẹn. Tôi không cảm thấy mình thảm hại, tôi rất vui, hạnh phúc chỉ một mình mà mọi người không thể tưởng tượng.”
“Nếu phải nói về chuyện tiếc nuối nhất, có lẽ là không thể nhìn thấy kết thúc của tiểu thuyết, không thể đưa Jessica cho chủ nhân mới, không thể nhìn thấy các cháu trai thay tã cho con cái.”
“Trên tay tôi có một số cổ phần và bất động sản. Chỉ cần có thể làm cho Jessica chủ động lại gần và bằng lòng chăm sóc nó, tôi sẽ đưa những thứ kia cho người đó.”
“Đúng rồi, mọi người giúp tôi chú ý mấy bộ tiểu thuyết kia, nếu sách xuất bản thì nhớ đốt cho tôi vào tiết thanh minh!”
“Tạm thời chỉ có như vậy, chờ tôi nghĩ ra được gì thì bổ sung sau.”
“Tiểu Lâm, mau cho tôi xem, trời ơi, mặt to quá, bà không có chức năng làm đẹp sao, hay là chúng ta quay lại lần nữa đi.”
Video dừng lại.
Tất cả những người xem video đều khóc nức nở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook