“Em còn nhớ lúc trước có khách đến muốn mua mèo không lông chứ?” Du Dĩ Hằng hỏi.

“Nhớ, lúc ấy may mắn có anh làm chỗ dựa, em mới giúp khách hàng mua mèo không lông được?” Hứa Nặc đương nhiên nhớ rõ, tiệm nuôi mèo kia quá cao ngạo, ông chủ tiệm AAA rất khó để nói chuyện, đối với người ta cô chỉ là một con kiến nhỏ.

“Kỳ thật là Shirley là người phụ trách, cô ấy và người phụ trách tiệm mèo có quen biết.” Du Dĩ Hằng dừng lại một chút: “Anh không kể hết toàn bộ mọi chuyện cho em.”

Hứa Nặc không suy nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Hả? Sao anh lại không nói cho em biết, em nên cảm ơn Shirley.”

Du Dĩ Hằng dùng ngón trỏ sờ sờ chóp mũi, có vẻ rất ngượng ngùng.

“Thật ra là do anh muốn độc chiếm công lao.”

“Anh đâu chỉ độc chiếm công lao, còn nuốt luôn của em 600 tệ tiền bao lì xì.” Hứa Nặc nghĩ đến ngày hôm ấy cô nói nhờ Du Dĩ Hằng hỗ trợ, sau khi mọi sự thành công sẽ phát bao lì xì cho anh.

Hứa Nặc biết Du Dĩ Hằng không có khả năng vì 600 tệ mà lừa gạt cô. Lại thêm rất nhiều lần có ấn tượng tốt trước mặt cô.

“Em nói giỡn thôi.” Hứa Nặc truy hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó Shirley bảo anh chụp vài bức hình chung, gọi là hỗ trợ thù lao. Shirley và bạn trai cũ vẫn luôn yêu đương khác quốc gia, lần này cô ấy đột nhiên trở về nước thì phát hiện tên đó kia sớm cắm cho cô ấy một cái sừng dài.”

“Em đã hiểu, Shirley nghĩ muốn để anh làm bình phong, chọc tên đàn ông thối mắt mù tiền nhiệm kia đúng không?” Hứa Nặc vừa nghe lập tức hiểu rõ, không nghĩ đến một người đẹp như Shirley cũng không tránh khỏi loại phiền não này.

“Đúng vậy, cô ấy cũng bảo hắn là tên đàn ông thối, mắt mù.” Sau khi giải thích xong thì cũng vừa vặn một phút, không thừa một giây.

Du Dĩ Hằng cầm điện thoại, mở khung chat nhắn tin cùng Shirley muốn cho Hứa Nặc xem.

Hứa Nặc lắc đầu nói không cần, cô đương nhiên tin Du Dĩ Hằng.

Trên đường trở về, Du Dĩ Hằng vẫn có chút tự trách bản thân.

Anh cảm thấy buổi hẹn hò đang tốt đẹp lại bị người lạ dập tắt, đầu đuôi sự tình còn bởi vì mình. Nếu sự tình lúc ấy xử lý càng nghiêm cẩn hơn một chút, thì sẽ không có trận khôi hài này.

“Anh bị sao thế, sau khi bước ra khỏi nhà hàng Nhật, em cảm giác như anh đang có tâm sự.” Hứa Nặc nhìn dáng vẻ phiền muộn của anh. “Công ty đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý hả anh? Hay là anh đi về trước đi, không cần đi dạo cùng em nữa đâu.”

“Không phải chuyện của công ty.”

Hai người đi bộ trên đường cái, con đường không rộng rãi lắm cho nên trong lúc đi lại luôn sẽ vô tình cọ xát vào tay đối phương.

Du Dĩ Hằng không thích loại cảm giác đụng chạm như gần như xa này, anh muốn càng ấm áp thực tế hơn chút.

Hứa Nặc thực sự không nghĩ tới chuyện Du Dĩ Hằng lại để ý đến buổi hẹn hò hôm nay. Cô sớm đã vứt sự tình vừa nãy ra sau đầu: “Hôm nay em thật sự vui lắm, thích thật sự.”

“Nếu có chuyện phải nuối tiếc thì đó chính là bức ảnh anh và Shirley chụp chung, chúng ta quen biết lâu như vậy, nhưng một tấm ảnh chụp chung cũng không có.”

Hứa Nặc làm bộ ăn dấm của Shirley, nhưng kỳ thật cô rất tin tưởng bọn họ chỉ dừng ở mức tình bạn.

“Hay là bây giờ chụp ảnh luôn đi?”

Vừa dứt lời Hứa Nặc liền mở di động, cô nhón chân, vươn tay điều chỉnh góc độ của bọn họ rồi chụp hai tiếng tách tách, nhưng nhìn hai bức ảnh không thấy tấm nào vừa ý.

Cô đứng dựa sát vào bên người Du Dĩ Hằng.

Du Dĩ Hằng cũng rất phối hợp đứng cạnh màn hình, đây là lần đầu tiên anh ôm Hứa Nặc ở khoảng cách gần như vậy. Trên người cô có một loại mùi hương, không biết có phải do xịt nước hoa hay không mà lại có mùi thoang thoảng dễ dàng gần gũi với thú cưng. 

Nhưng, quả thực rất dễ ngửi.

“Dĩ Hằng, anh cuối người lại một chút, chụp góc đó sẽ đẹp hơn.”

Hứa Nặc đang suy nghĩ nên chụp góc nào thì mặt sẽ trông nhỏ hơn, bỗng nhiên Du Dĩ Hằng tiến sát lại gần cô.

Gương mặt hai người gần sát, Du Dĩ Hằng hôn cô.

“Chụp được chưa?” Du Dĩ Hằng cười hỏi, anh vừa mới thấy tay Hứa Nặc hơi run, ngón tay nhấn vào khung chụp hình, kêu răng rắc vài tiếng.

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Nặc lập tức ửng đỏ, may mắn mặt trời lặn dưới ánh hoàng hôn cam hồng nên mới không quá rõ ràng.

“Không…Không chụp được, bị anh chặn ngang rồi.” Đầu óc Hứa Nặc bay tán loạn, cũng không biết bản thân mình đang nói gì.

“Vậy chúng ta hôn thêm một lần, lại chụp một bức.”

Nói xong, anh lại hơi cúi người.

Hứa Nặc nào còn nhớ rõ chuyện hai người đang chụp ảnh chung.

***

Buổi tối, Chu Tiếu là người đầu tiên đến ăn dưa, cô ấy hỏi bà chủ hẹn hò có thuận lợi hay không.

Hứa Nặc kể hết sự tình hai ngày này cho Chu Tiếu nghe.

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Em nói hai bọn chị có phải tiến triển quá nhanh? 】

【 Tiếu Tiếu:??? 】

【 Tiếu Tiếu: Nhanh ở chỗ nào? Sao em lại không phát hiện ra. 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Chính là mới hẹn hò lần thứ hai, bọn chị đã hôn môi (Biểu cảm nhịp tim đập nhanh). 】

【 Tiếu Tiếu: ( Biểu tình nhịp tim lên xuống) Em và Đan Dục Lâm hẹn hò lần thứ hai đã ngủ rồi.】

【 Nuông Chiều Thú Cưng:??? 】

Lần này đến phiên Hứa Nặc điên cuồng hỏi chấm trong lòng, cô thật sự không nghĩ đến hai người họ tiến triển thần tốc như thế.

***

Lại qua mấy ngày, vào một buổi tối nọ Chu Tiếu đột nhiên gọi điện thoại cho Hứa Nặc, cô vừa bắt máy còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã nghe giọng Chu Tiếu kích động ở đầu dây bên kia: “Bà chủ! Mau mở TV kênh XX, nhanh lên.”

Chờ khi Hứa Nặc tìm được chiếc điều khiển từ xa bật TV đã là chuyện 3 phút sau đó. Bây giờ đa số người hiện đại mỗi buổi tối đều cầm điện thoại lướt quét, TV đã trở thành thứ lạc hậu từ lâu.

“Em muốn kêu chị xem cái gì?” Hứa Nặc hỏi.

“Em còn chưa kịp lưu video lại. Một lát nữa chị lên mạng tìm quảng cáo XX, em có cảm giác Tú Tú của tiệm mình trong video quảng cáo đó.”

Chu Tiếu nhắc Hứa Nặc mới nhớ, lần trước tham gia hội viên Teddy, Tú Tú từng vinh hạnh được chụp ảnh quảng cáo cùng Ứng Tinh Trạch.

Chẳng lẽ bây giờ đang bắt đầu quảng bá? Hiệu suất thật!

Đợi sức lan tỏa của quảng cáo lan rộng, Hứa Nặc nghênh đón kỳ ngộ mới trong sự nghiệp.

Cô đóng bức ảnh thành tấm poster lớn, treo ở trước cửa hàng thú cưng.

Vì không xâm phạm quyền tác giả, Tú Tú chỉ xuất hiện có một đoạn nhỏ, không xuất hiện cùng với minh tinh và các sản phẩm quảng cáo khác.

Nhưng người đã xem qua quảng cáo, hẳn có thể đoán ra đây là quảng cáo của ai.

Sau khi quảng cáo được phân bố rộng rãi, Hứa Nặc nghênh đón ngày mới.

Đặc biệt là fans của Tinh Trạch, họ sẽ cố ý đến đây chụp ảnh chung cùng Tú Tú, phảng phất mình và thần tượng có điểm chung.

Hiện tại Tú Tú đã trở thành chiêu bài sống của tiệm.

Tiệm thú cưng tiền đến, nước lên thì thuyền lên.

Có điều nhân khí cao cũng kéo theo phiền toái.

Hứa Nặc tìm địa điểm mở chi nhánh mới, ban đầu đây là kế hoạch cô đã suy nghĩ rất lâu. Mượn gió đông lần này mà bắt đầu thực hiện.

Cho nên gần đây cửa hàng chỉ có hai người Chu Tiếu và Kiều Văn Duệ ở lại, cộng thêm một người làm t ình nguyện không công Lâm Tiểu Duyệt.

Hai người đều biết cô và Du Dĩ Hằng đang quen nhau.

Nhưng cách biểu hiện của hai người lại rất khác nhau.

Kiều Văn Duệ hối hận bản thân tự dưng đi tham gia trận bóng rổ kia, nếu tay cậu ta không bị thương thì cửa hàng sẽ không thiếu nhân viên, Du Dĩ Hằng sẽ không có cơ hội gặp Hứa Nặc.

Còn cậu ta vì chờ cánh tay lành lặn rồi thổ lộ nên vụt mất tiên cơ, bây giờ chỉ có thể chúc phúc cho họ.

Lâm Tiểu Duyệt cảm thấy Hứa Nặc còn biết giả vờ hơn cô ta, vô thanh vô tức ngấm ngầm câu dẫn kẻ có tiền, còn làm bộ cái gì mà phụ nữ độc thân độc lập.

Cô ta chuẩn bị làm xong mấy ngày cuối, lấy được tiền thưởng thì lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.

Còn trông cậy cô ta nỗ lực tắm rửa cho chó, đó là chuyện không có khả năng, mỗi lần tắm cho một con chó đã tiêu tốn hết một ngày của cô ta rồi.

Hoàn toàn là làm không công.

Chu Tiếu chỉ bảo cô ta phụ trách tính tiền, bán thú cưng rồi mấy đồ linh tinh.

Ngày nọ, trong tiệm có một người đàn ông trung tuổi đến, trong lồ ng ôm một bé Teddy mới hơn ba tháng.

Vừa bước vào cửa hàng liền hỏi ở đây có tiêm vắc-xin phòng bệnh không. Chu Tiếu nói có, nhưng cô ấy không thể phân thân nên có bảo Lâm Tiểu Duyệt hỗ trợ tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Tiêm vắc-xin không tốn sức lực, Lâm Tiểu Duyệt cũng làm theo, cô ta lấy từ trong tủ ra vắc-xin phòng bệnh. Lấy đủ liều lượng thuốc rồi đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên.

Lâm Tiểu Duyệt nhìn chú chó Teddy nhỏ, cảm thấy nó rất đáng yêu, còn thuận tay sờ sờ đầu nó.

Nhưng chú chó này thoạt nhìn không có tinh thần.

“Lấy tấm thảm trên người nó ra đi, như vậy sẽ rất khó tiêm.” Lâm Tiểu Duyệt nói với người đàn ông trung niên.

Từ lúc người đàn ông trung niên tiến vào, vẫn luôn dùng thảm bọc chó Teddy nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu bé xíu: “Nó còn nhỏ, tôi sợ nó bị lạnh sinh bệnh.”

“Trong tiệm không lạnh thế đâu.” Lâm Tiểu Duyệt thấy người đàn ô g khăng khăng quấn chặt không bỏ khăn ra, liền thỏa hiệp: “Vậy ít nhất phải để lộ cổ nó ra ngoài, tôi mới tiêm được.”

Người đàn ông làm theo, Lâm Tiểu Duyệt thuận lợi tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau khi thu tiền, rửa tay lại bắt đầu ngồi chơi điện thoại.

Vài phút sau, người đàn ông ngồi ở trong tiệm đột nhiên kêu to: “Chó của tôi sao đã chết rồi! Các người tiêm vắc-xin phòng bệnh gì thế này!”

Khuôn mặt Lâm Tiểu Duyệt đầy vẻ khó tin, đây không phải lần đầu tiên cô ấy tiêm vắc-xin phòng bệnh, sao có thể xảy ra vấn đề được.

“Nói bừa cái gì vậy?” Cô ta tới gần, hình như chú chó này thật sự đã chết.

Chu Tiếu nghe tiếng ồn thì đi ra, dầu tiên cô ấy kiểm tra chó nhỏ, phát hiện thật sự xảy ra chuyện. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ổn định cảm xúc của khách.

“Tôi đã thông báo cho bà chủ biết, nếu thật là do vắc-xin bên chỗ chúng tôi có vấn đề, nhất định chúng tôi sẽ bồi thường cho chú.”

“Cái gì gọi là nếu như có vấn đề, rõ ràng là các người sai! Chó của tôi lúc chưa vào tiệm còn tốt, sau khi tiêm vắc-xin xong thì chết!”

“Chú đừng vội, đợi bà chủ đến sẽ giải quyết chuyện này.”

“Đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi.”

Người đàn ông trung niên bắt đầu làm ầm ĩ, không chỉ ở trong tiệm mà còn chạy tới ngoài tiệm. Dẫn đến việc người đi đường chỉ trỏ soi mói.

“Nhớ kỹ tiệm thú cưng chó má này! Tiêm vắc-xin phòng bệnh quá hạn sử dụng, hại chết chó của tôi.”

Chu Tiếu kéo người vào trong tiệm, nỗ lực cười làm lành, nghĩ muốn ổn định đến cảm xúc của đối phương, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.

May mắn vào thời điểm cô sắp chịu đựng không nổi, Hứa Nặc đã quay lại.

Người đàn ông trung niên thấy bà chủ tới, liền ngồi xuống bàn điều kiện. Ồng ta nói chó này mua 5000 tệ, hơn nữa còn mua các loại thức ăn cho nó.

Yêu cầu Hứa Nặc phải bồi thường ít nhất 5500 tệ trở lên mới được.

Số tiền này không tính là nhiều, hiện nay tiệm thú cưng đang có nhân khí rất cao, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà làm mất danh tiếng.

Hứa Nặc chuẩn bị muốn bồi thường, nhưng cô vẫn tỉnh táo, cô nói bảo chờ cô tra camera theo dõi đã.

Nếu là do nhân viên cửa hàng thao tác có vấn đề thì sẽ trừ tiền lương của cô ta.

Lâm Tiểu Duyệt cảm thấy vô cùng oan uổng, cô ta chắc chắn mình không tiêm vắc-xin sai, vậy thì dựa vào cái gì bắt cô ta phụ trách.

Kỳ thật Hứa Nặc căn bản không muốn làm khó cô ta, cô nói như vậy, chỉ là muốn kiếm cớ để tra camera theo dõi.

Người đàn ông trung niên lúc này thì ngược lại trở nên bình tĩnh, nói muốn tra thì tra nhanh lên. Ông ta còn muốn an táng chó nhỏ, không thể luôn ôm nó như vậy mãi.

Nhưng đến khi Hứa Nặc mở camera theo dõi, phát hiện có điều kỳ quái.

Tiêm xong vắc-xin phòng bệnh, camera liền không thấy bóng dáng của người đàn ông và chú chó nhỏ nữa.

Bọn họ trùng hợp đi vào góc khuất trong camera.

Thực sự trùng hợp như vậy sao?

Lần nữa người đàn ông xuất hiện trong camera theo dõi thì chó nhỏ trong ngực ông ta đã không còn động đậy.

Hứa Nặc vội vàng đăng chuyện phát sinh hôm nay lên diễn đàn. Đúng như cô dự đoán, lúc này trong diễn đàn đang nổ tung.

Có rất nhiều người làm cùng nghề nói mình đã từng gặp chuyện này. Bởi vì chi phí bồi thường không phải quá lớn nên rất nhiều tiệm lựa chọn một điều nhịn chín điều lành.

Số lượng cũng trên mười người.

Mặc dù ảnh chụp của người đàn ông không rõ, nhưng bọn họ cảm thấy khả năng chính là cùng một người làm cùng một việc.

Cuối cùng, Hứa Nặc lựa chọn báo cảnh sát.

Cảnh sát đến kiểm tra tìm ra bằng chứng, lại phát hiện người đàn ông này có tiền sử tái phạm, đã từng bị tiệm thú thú cưng khác báo cảnh sát nháo rất lớn.

Thủ pháp gây án cũng rất đơn giản, tốn một trăm tệ thậm chí còn thấp hơn mua một con chó nhỏ làm thú cưng.

Sau đó mang đến cửa hàng thú cưng tiêm vắc-xin phòng bệnh, có vài nhân viên sơ ý một chút không kiểm tra kỹ càng tình huống liền trực tiếp tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Thời gian không lâu lắm, ông ta sẽ có biện pháp tránh camera, tìm cơ hội làm chết chó nhỏ, lừa gạt lấy tiền bồi thường.

Người tuy đã bắt được nhưng chưa tới mấy ngày đã được thả ra. Pháp luật của Trung Quốc đối với chuyện ngược đãi chó cơ bản không có trừng phạt, chỉ phê bình giáo dục một trận rồi thôi.

Người đàn ông sau đó lại đến tiệm thú cưng của Hứa Nặc đe dọa cô cẩn thận.

Du Dĩ Hằng biết tin, cố ý phái ba người bảo vệ đến bảo đảm an toàn cho cô.

Anh còn tự mình đưa đón bạn gái đi làm.

Lâm Tiểu Duyệt thì không có vận may này, từ ngày bị kẻ lừa đảo đe dọa, cô ta lo lắng không yên, sợ tính mạng không an toàn liền nhanh chóng nộp đơn xin nghỉ.

Tiệm thoáng cái đã thiếu mất hai nhân viên.

Bình thường nhân viên phụ tá đắc lực, Chu Tiếu rất vừa lòng. Sau đó cô ấy phát hiện chuyện này xảy ra cô ấy mới là người được lợi nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương