Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún
-
Chương 2: Chương 2
Editor + Beta: Miya
Du Dĩ Hằng ngồi trên sofa chuyên dụng dành cho khách, Hứa Nặc ngồi xuống ghế ở quầy thu ngân, Trần Vũ đứng bên cạnh hai người.
Chu Tiếu người hóng chuyện nhất lúc này đang ở trong phòng tắm cho chó, nhưng cô ấy cũng rất nghiêm túc mà dựng tai lên nghe.
Hứa Nặc thiếu một trợ thủ đắc lực, cô có chút không tự nhiên.
Rõ ràng cô mới là chủ tiệm thú cưng, nhưng cô cảm thấy người đi phỏng vấn là mình.
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm, anh muốn tới tiệm thú cưng làm?” Hứa Nặc muốn xác nhận lần nữa.
“Đúng vậy, công ty của chúng tôi đang mở rộng thị trường, chuẩn bị phát triển hạng mục thú cưng.
Cho nên tôi muốn đến tiệm thú cưng làm thử một tháng.” Đây là những lời Trần Vũ đã soạn trước khi đến đây.
Nhưng Hứa Nặc không tin: “Ha ha, công ty của các anh thật nghiêm khắc.”
Nghiêm khắc tới mức yêu cầu một tổng giám đốc cấp cao tới tiệm thú cưng để thực tập.
“Hiện tại việc cạnh tranh rất khốc liệt, nếu không nghiên cứu sâu thì sẽ không nắm giữ được những tin tức mới nhất về thị trường.”
Hứa Nặc nhìn vẻ mặt chuyên nghiệp của Trần Vũ, cùng với Du Dĩ Hằng đang cau mày ngồi trên sofa, cô lâm vào trầm tư.
Hai người này có thật sự tới đây để làm việc không vậy?
Trong thành phố này nhiều tiệm thú cưng như vậy, tại sao phải chọn tiệm của cô chứ? Chẳng lẽ là thấy bảng thông báo tuyển nhân viên ở trước cửa tiệm của cô sao?
Lần trước nhân viên cũ tên Kiều Văn Duệ, vô tình bị gãy tay khi chơi bóng rổ, bị thương nên phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm.
Bây giờ trong tiệm chỉ còn một nhân viên nữ tên Chu Tiếu, hai cô gái hì hục tắm cho chó, mỗi lần tan làm đều eo đau, mà đầu gối cũng đau.
Nên tiệm cần gấp một nhân viên mới để chia sẻ công việc rất mất sức lao động này.
Hiện tại có một người đàn ông khỏe mạnh đến đây, lại là một người có giá trị nhan sắc rất cao.
Nhưng người đàn ông này cô không dám dính tới!
Nếu vậy thì từ chối đi, nếu không trong lòng cô sẽ không yên tâm.
“À… tôi cảm thấy, tiệm chúng tôi quá nhỏ, có thể sẽ không thích hợp để hai người thị sát…..”
Không đợi Hứa Nặc nói hết lời từ chối, Trần Vũ đã vội ngắt lời cô: “Trong thời gian làm việc ở đây một tháng, có thể chúng tôi sẽ quấy rầy Hứa tiểu thư, chúng tôi sẽ để mức thù lao tương ứng, cũng mong Hứa tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Vũ giơ tay phải lên, chìa ra 3 ngón tay.
Bàn tính trong tay Hứa Nặc kêu lạch cạch, còn có chuyện tốt như vậy? Tìm người giúp việc, không chỉ không cần trả tiền lương mà còn được đối phương trả 3.000 tệ thù lao.
(*3.000 tệ = 10.265.744,33VNĐ.)
Nói thật thì cô cũng hơi động lòng, không ai có thể bỏ qua tiền được.
Cuối cùng, Hứa Nặc quyết định để Du Dĩ Hằng ở tiệm thú cưng của cô một tháng để thị.
Nhưng cô cũng đã nói trước với Du Dĩ Hằng, việc trong tiệm rất nhiều, anh sẽ không thể rảnh rỗi được.
Du Dĩ Hằng gật đầu đồng ý mà không thèm suy nghĩ, Trần Vũ đỡ trán, cậu ta thầm than trong lòng, nhiệm vụ quét dọn chắc chắn sẽ rơi lên đầu cậu ta.
Ai mà tưởng tượng được cảnh Du tổng sẽ hốt phân chó được chứ? Chuyện này không có khả năng xảy ra.
Trần Vũ nói số tiền không lớn, không cần đợi công ty chuyển khoản, hôm nay có thể chuyển tiền trước cho Hứa Nặc.
Sau khi để lại tài khoản, Hứa Nặc nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Một lúc sau, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn.
Sau khi Hứa Nặc nhìn màn hình, hoảng hốt xoa xoa hai mắt, rồi đếm số sau số 3, có 4 số.
Ba vạn? Chuyển nhầm số à? Không lẽ lúc nãy Trần Vũ giơ 3 ngón tay không phải là 3.000……
***
Sáng hôm sau.
Hứa Nặc đang ôm một con chó màu xám của một vị khách quý, tên chú chó là Viên.
Cô đang ngậm bánh bao, từ xa cô nhìn thấy hai người đàn ông mặc tây trang đang đứng ở cửa tiệm.
“Tới sớm vậy, 9 giờ tiệm mới mở cửa, bây giờ mới 8 giờ rưỡi.” Hứa Nặc lấy chìa khóa, mở cửa.
Du Dĩ Hằng nhàn nhạt nói: “Tôi hay thức sớm.”
“Cũng đúng, dù sao hai người cũng là người thành công, à đúng rồi, anh ăn sáng chưa? Tôi có mua mấy cái bánh bao.”
“Không cần, cảm ơn.” Du Dĩ Hằng trả lời.
Thấy hai người đều từ chối, Hứa Nặc cũng không ép họ, cô đem bánh bao đặt lên quầy thu ngân, sau đó bắt đầu tìm bộ đồ dành cho nhân viên.
Cô cũng đã chuẩn bị cho Du Dĩ Hằng một bộ.
Nhưng nhìn thấy Trần Vũ bên cạnh, liền hỏi: “Bộ đồ nhân viên này cho ai?”
Nghe tên đoán nghĩa, ý Hứa Nặc muốn hỏi là nhiệm vụ buổi sáng hôm nay là ai làm trước.
Cô không nghĩ là một người chủ có tiền, sẽ tự mình làm việc được
Trần Vũ tự giác nhận lấy đồ nhân viên, nhưng lại bị Du Dĩ Hằng cản lại: “Để tôi trước.”
Hai người bên cạnh đều ngạc nhiên, Hứa Nặc hoàn hồn trước, cô đưa đồ nhân viên cho Du Dĩ Hằng.
Nhìn thấy Du Dĩ Hằng mặc bộ nhân viên có dòng chữ 《 Nuông Chiều Thú Cưng 》, chỉ một chữ thôi “Đẹp trai”.
Hứa Nặc gật đầu hài lòng, xem ra ông chủ này cũng không phải là người khó ở chung như cô nghĩ.
“Để tôi nói qua nhiệm vụ cho anh một chút, rất đơn giản….”
Công việc của tiệm thú cưng nghe thì dễ, nhưng làm thì lại rất khó.
Ngày đầu Hứa Nặc cũng không dám nói nhiều, sợ sẽ dọa đối phương, nên cô giao nhiệm vụ đơn giản cho anh trước.
Nhiệm vụ buổi sáng của Du Dĩ Hằng là cho thú cưng ăn.
Lầu 2 chủ yếu là khách hàng gửi chó mèo tới trong tiệm để nhờ nuôi, có một ít con sẽ được chủ của nó đem đồ ăn tới.
Cho nên Hứa Nặc đã dặn riêng Du Dĩ Hằng, chỉ cho anh thức ăn nào dành cho chó nào, rồi chỉ anh dùng cốc đo thức ăn cho chó.
Còn cẩn thận viết ra giấy cho anh để tránh việc anh không nhớ.
Trần Vũ vốn không yên tâm, muốn làm cùng anh.
Nhưng bị Du Dĩ Hằng sắp xếp công việc khác, cậu ta phải tới công ty làm.
May mắn là việc cho chó ăn không cần phải tiếp xúc với chó, chỉ cần đổ thức ăn vào bát, rồi mở lồng chó ra, đặt bát thức ăn cho chó vào, rồi đóng lồng lại, vậy là xong.
Sau đó thì sao? Du Dĩ Hằng thật sự làm đúng theo tờ giấy, tìm đúng nhãn hiệu, làm đúng số lượng.
Kết quả là thức ăn cho chó lại cho mèo ăn, còn thức ăn cho mèo thì cho chó ăn.
Chờ tới lúc Hứa Nặc lên lầu xem thử, chỉ thấy vài chú chó đẩy đổ thức ăn để phản đối, mèo thì đảo mắt xem thường, tiếp tục ngủ.
Du Dĩ Hằng nhìn tờ giấy, nhãn hiệu không sai mà??
Hứa Nặc đỡ chán, thấp giọng nói: “Cái này, cùng một nhãn hiệu cũng không thể cho chó và mèo ăn chung được, là tôi suy nghĩ không chu đáo.
Tôi còn tưởng là anh sẽ xem trên bao bì nào là thức ăn đó cho chó và mèo.”
“Xin lỗi, tôi đổi lại cho chúng.” Du Dĩ Hằng dưới sự giám sát của Hứa Nặc, cuối cùng cũng cho thú cưng ăn xong.
Nhưng giải quyết hậu quả vẫn là Hứa Nặc làm, rửa khay chuồng chó, dọn thức ăn bị chó làm đổ.
Chó mèo lớn trên lầu đã được cho ăn xong, tiếp theo là cho chó mèo dưới lầu ăn.
Rút kinh nghiệm về chuyện lúc nãy, Hứa Nặc đã tự mình cho chó mèo ăn, đổ thức ăn vào từng bát nhỏ.
Thú cưng lớn đều dùng nhãn hiệu đồ ăn khô, nhưng mấy thú cưng nhỏ thì không cùng tháng, nên cũng cần phải lưu ý.
Ví dụ như chú chó được 2 tháng tuổi này, loại giống chén trà như Teddy thì cần phải ủ sữa dê trước.
Sau đó để sữa dê vào bát thức ăn xong thì phải để thức ăn mềm mới có thể ăn, hơn nữa không thể ăn quá nhiều, chỉ cần ăn 40% là được.
Nhưng giống chó Alaska cần rất nhiều thức ăn, nó có thể ăn thức ăn khô và giòn, hoàn toàn không cần làm mềm.
Hứa Nặc làm hơn phân nửa, phần còn lại cho Du Dĩ Hằng làm, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?
Một tiếng sau, Hứa Nặc tắm cho chó xong thì ra ngoài.
Khi ra ngoài thì thấy có vài con chó ngoài tủ kính bị tiêu chảy!
Hứa Nặc hoảng sợ.
Du Dĩ Hằng cũng có chút lo lắng, anh không có kinh nghiệm, đang muốn hỏi có nên đưa chúng đi bệnh viện hay không?
“Vừa rồi anh có cho bọn nó ăn cái gì khác không?” Hứa Nặc hỏi.
“Không có, trừ thức ăn ra, tôi không cho chúng ăn gì nữa.”
“Vậy thì lạ quá, tôi nhìn anh đặt đồ ăn vào lồng rồi mà, chắc chắn sẽ không sai gì mới đúng.” Hứa Nặc tìm thuốc, phải cho bọn chúng uống thuốc ngừng tiêu chảy trước, nếu không sẽ dễ bị mất nước.
Du Dĩ Hằng nhớ tới gì đó, anh hỏi: “Có phải do ăn nhiều hay không?”
“Không đâu, tôi đã để đúng số lượng rồi, mỗi ngày đều ăn như vậy, sẽ không có chuyện tính sai được.”
Cái này thì Du Dĩ Hằng biết lý do: “Lúc nãy tôi thấy bọn nó ăn nhanh qua, nhìn dáng vẻ của bọn nó thì hình như còn rất đói, nên tôi đã thêm đồ ăn cho nó.”
“Anh! Thật là, dáng vẻ của chó ăn không đủ no, cho dù anh cho nó ăn nhiều hay ít thì nó vẫn sẽ ăn tiếp anh tin không? Theo cách ăn của nó, có thể nó sẽ ăn no căng bụng tới chết đó!”
Vừa nghe chữ ăn no căng bụng tới chết, Du Dĩ Hằng mới ý thức được tính nghiêm trọng của nó.
Anh nói dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Hứa Nặc hơi mệt, chỉ mới một buổi sáng thôi mà đã vậy rồi.
Buổi chiều, việc cô để Du Dĩ Hằng làm là tiếp đãi những vị khách trong tiệm.
Bán một ít đồ chơi cho thú cưng, chắc sẽ không ảnh hưởng tới mạng chó nữa đâu.
Chu Tiếu tranh thủ lúc rảnh rỗi liền cắt móng tay cho chó, cô ấy nháy mắt ra hiệu cho Hứa Nặc: “Bà chủ, chị cảm thấy ông chủ này có thể kiên trì được mấy ngày?”
Hứa Nặc lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng nếu ngày mai anh ta lại giống sáng nay thì có lẽ chị không kiên trì nổi.
Cũng không thể lấy mạng sống của thú cưng cho anh ta tập luyện được.”
“Vậy chị đừng để anh ta cho thú cưng ăn, để anh ta bán đồ chơi đi, cái này cũng không cần kỹ thuật đo lường mà.”
“Tiếu Tiếu, em nói xem kẻ có tiền như bọn họ cuối cùng là đang nghĩ gì vậy? Nơi nào tốt thì không đi, lại tới tiệm thú cưng để chịu khổ.”
Chu Tiếu nghe xong, trêu chọc nói: “Chờ sau khi em trúng số, em sẽ nói cho chị nghe kẻ có tiền khổ tới mức nào.”
“Được, bao giờ mua thì mua giúp chị một tờ, chị cũng muốn trải nghiệm thử.”
Hai người trò chuyện một lúc.
Cửa sổ ở phòng tắm là kính trong suốt, chỉ bên ngoài mới có thể nhìn thấy tình huống ở bên trong, để chủ của thú cưng có thể thấy tình hình tắm rửa của thú cưng nhà họ.
Mà ở trong phòng tắm lại không nhìn thấy bên ngoài, làm vậy để phòng ngừa thú cưng thấy chủ của nó sẽ hưng phấn.
Như vậy sẽ ảnh hướng tới quá trình tắm của nó.
Bởi vậy sau khi hai người ra ngoài, nhìn thấy trong tiệm không biết từ lúc nào đã có thêm năm vị khách nữ, lúc này hai người đều sửng sốt.
Năm vị khách nữ đứng vây quanh quầy triển lãm của chó, tôi một câu cô một câu hỏi Du Dĩ Hằng giá của từng con thú cưng.
Khách hàng A: “Con chó này thật đáng yêu, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.”
Du Dĩ Hằng: “Đây là giống chó Yorkshire, lúc trưởng thành thì dáng người vẫn nhỏ nhắn, rất thích hợp với người yên tĩnh và nhỏ nhắn như cô.”
Khách hàng B: “Còn tôi thì sao? Anh cảm thấy tôi thích hợp nuôi giống chó nào?”
Du Dĩ Hằng: “Ngày thường cô rất thích tập thể hình đúng không? Nuôi chó chăn cừu đi, về sau có thể chạy bộ với cô.”
Khách hàng B: “Hay quá vậy, sao anh nhìn ra tôi thích hợp thể hình vậy?”
Du Dĩ Hằng: “Tôi mới nhìn thấy móc khóa của câu lạc bộ XX trên người cô, nên tôi đoán vậy.”
Khách hàng C: “Con chó này thật đáng yêu, nhưng tôi thường xuyên tăng ca, sợ không có nhiều thời gian chăm sóc nó, aiz, thật là đau đầu mà.”
Du Dĩ Hằng: “Vậy cô thích mèo không? Mèo có tính tự lập, quầy triển lãm bên kia có mèo con.”
Buổi sáng đi làm, Du Dĩ Hằng đã nhớ giá của mỗi thú cưng và tính cách của nó.
Cách ứng phó của anh không tệ, còn vượt xa những người mới tới.
Trong năm vị khách đã có ba vị muốn mua chó.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay mèo không bán được con nào!
Buổi sáng đám chó bị Du Dĩ Hằng làm cho bị tiêu chảy, nếu không quan sát ba ngày xem có khỏe hay không, thì tuyệt đối không thể bán chúng đi được.
Hứa Nặc đau lòng từ chối 3 người mua chó.
Nhưng vẫn thêm Wechat của nhau, chờ mấy chú chó khỏe lại, sẽ bàn chuyện mua bán sau.
Khách hàng đi rồi, Chu Tiếu dựng ngón tay cái với Du Dĩ Hằng: “Có thể bán hàng như bà chủ, thật lợi hại.”
Trong lòng Hứa Nặc thầm nói: Cái này đa số là do giá trị nhan sắc thôi.
***
Gần tới giờ tan làm, Hứa Nặc quét dọn phòng tắm, đầu tiên là dùng máy hút bụi hút hết lông chó mèo đi, sau đó lại phun thuốc khử trùng, rồi lau dần, cuối cùng là bật đèn tia hồng ngoại để khử trùng.
Buổi chiều Du Dĩ Hằng rất yên tĩnh, bởi vì anh bận họp video.
Hứa Nặc sớm đã quên những sai lầm buổi sáng của anh.
Sau khi dọn chuồng chó xong, thì phát hiện có một con chó bị tiêu chảy rất nghiêm trọng.
Mở tiệm thú cưng thì chủ tiệm không hy vọng sẽ đưa chó tới bệnh viện thú cưng.
Hứa Nặc cũng thường xuyên nói với người mua, chó mới mua về thì đừng dẫn nó tới bệnh viện thú cưng.
Bởi vì mỗi ngày trong bệnh viện thú cưng đều có các loại chó có bệnh khác nhau, đặc biệt là những chú có chó bệnh nặng.
Căn bản là chó có thể sẽ bị bệnh, sức đề kháng yếu, vừa đi bệnh viện về sẽ bị lây bệnh của những chú chó khác.
“Nhịn ăn một ngày mà vẫn bị tiêu chảy, xem ra chỉ còn cách là đưa tới bệnh viện thú cưng thôi.” Hứa Nặc ôm con chó vào lòng, chuẩn bị đặt nó vào lồng để mang đi trị liệu.
“Xin lỗi, là do tôi làm sai.”
“Không sao, không sao, lần đầu tiên anh làm việc này, cũng có thể hiểu được.” Hứa Nặc làm sao dám phê bình Du Dĩ Hằng.
“Hứa Nặc, cô thêm WeChat của tôi đi.”
Du Dĩ Hằng cầm điện thoại đưa mã QR của Wechat ra, Hứa Nặc thoải mái kết bạn với anh.
Sau đó Du Dĩ Hằng chuyển cho cô một số tiền, Hứa Nặc không nhận tiền liền, chỉ khó hiểu nhìn Du Dĩ Hằng.
“Anh chuyển tiền cho tôi làm gì?”
“Cô nhận trước đi, nếu con chó có chết thì tôi sẽ bồi thường thêm cho cô.” Du Dĩ Hằng giải thích..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook