Yêu Đương Không Bằng Học Tập
Chương 94: Ngoại truyện 9: Đại học (4)

Edit: Như.

Beta: Cẩm.

Đường Vi Vi bẻ ngón tay kể tên mấy món ăn vặt, còn thêm mấy loại đồ uống và kem ly, đếm một vòng hết mười ngón tay, lại chuẩn bị đếm thêm một vòng nữa.

Hạ Xuyên nhéo nhéo đôi má trắng mềm mại của cô gái nhỏ, chặn lời cô: “Kể nhiều như vậy em có ăn hết không?”

“Ừ thì… em đâu có kêu anh mang đến hết trong một lần.” Đường Vi Vi né tránh tay anh, “Hơn nữa còn nhiều bạn học của em ở đây nữa, em chia cho mọi người không được sao.”

Trên bãi tập ánh nắng gay gắt, có cơn gió nhẹ nhàng thổi tới.

Lá cây trên cành lắc lư, rơi lộp bộp, xuyên qua tia nắng rơi xuống khuôn mặt trầm tĩnh của người thiếu niên, anh gỡ nón xuống cầm trong tay.

Tay khác vuốt lại mái tóc đen đã bị đè ép tới mức hơi biến dạng, mái tóc đen nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.

Lộ ra toàn bộ gương mặt.

Mọi người xung quanh không ai lên tiếng, cả không gian yên tĩnh, càng làm cho tiếng hít vào vì sợ hãi của mấy nữ sinh trở nên rõ ràng hơn.

“Được chứ, sao lại không được…” Hạ Xuyên không để tâm, tùy tiện khoác tay lên đầu gối, ánh mắt không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Đường Vi Vi, chậm rãi nói: “Em muốn thế nào cũng được cả.”

“…”

Tiếng hít vào càng lớn hơn.

Thời gian giải lao cũng không dài, Hạ Xuyên không thể nào ở lại lâu hơn, anh đứng dậy, trước khi đi còn vỗ đầu cô gái nhỏ: “Anh đi đây.”

Đường Vi Vi vẫn đang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên, quơ quào móng vuốt nhỏ: “Anh trai đi thong thả nha, không tiễn.”

Chờ bóng dáng cao gầy của thiếu niên biến mắt trong tầm mắt, những nữ sinh bị đứng hình xung quanh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, đồng loạt đi đến trước mặt Đường Vi Vi.

“Vi Vi, Vi Vi, đó là anh trai của cậu sao? Anh ruột hả?”

“Không phải…”

“Cậu ấy thật là đẹp trai quá đi, hơn nữa đối xử với cậu cũng rất tốt luôn, thật cưng chiều mà.”

“À, cũng tạm được.”

“Có thể hỏi cậu một lần được không, anh trai cậu học chuyên ngành nào vậy?”

“Tài chính.”

“Vậy cậu ấy thích kiểu nữ sinh như thế nào?”

“…”

Nghe thấy vấn đề này, Đường Vi Vi ngây ra một lúc.

Đáy lòng lại có cảm giác đã lâu không xuất hiện.

Lúc học cấp ba, vào khoảng thời gian cô mới chuyển đến, vô tình ngồi cùng bàn với anh nên hay có nữ sinh cố ý tiếp cận cô, muốn từ cô nghe ngóng thông tin về sở thích, thói quen của Hạ Xuyên.

Mãi sau này, tuy rằng vẫn chưa chính thức quen nhau nhưng trong mắt toàn bộ bạn học trong trường, ai nấy đều đã ngầm hiểu bọn là một đôi, vì thế gần như không có ai bị mù mà chen chân vào.

Cho dù thật sự có cũng bị Hạ Xuyên từ chối dứt khoát.

Bây giờ cảm giác đột nhiên quay về thời gian lúc học cấp ba, Đường Vi Vi có chút hoảng hốt, đôi mắt đen nhánh chớp vài cái, nhìn vào ánh mắt rực lửa chờ mong của mấy nữ sinh kia.

Cô giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn thon dài chỉ vào chính mình: “Là kiểu như tớ.”

Nữ sinh vừa hỏi có chút giật mình: “Là tính cách hay là phong cách bề ngoài?”

Cô gái đứng bên cạnh nói: “Đừng nghĩ nữa, cho dù là cái nào cậu cũng không đáp ứng được, từ bỏ đi, loại người đẹp trai quá mức cho phép này không phải là người chúng ta có thể nắm giữ được, phải để Vi Vi tự mình ra trận mới ok.”

Đường Vi Vi: “…”

Đường Vi Vi còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói cho mọi người thật ra cô đã sớm bắt được người hay không thì sân bóng bên kia lại vang lên tiếng còi, huấn luyện viên đang triệu lệnh mọi người tập hợp.

Ngày thứ hai, cũng vào giờ nghỉ trưa.

Đường Vi Vi đi đến chỗ bóng cây để ngồi.

Thời tiết nóng bức, một bình nước cũng không đủ uống cho cả buổi sáng, tay trái cô đang cầm bình nước rỗng lắc lư, tay phải cầm điện thoại lướt weibo.

Hôm qua Hạ Xuyên đã nói sẽ mua đến cho cô, nên Đường Vi Vi cũng lười đi, vừa chơi điện thoại vừa chờ anh.

“Đàn em ơi.”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói xa lạ.

Đường Vi Vi hơi giật mình, không chắc chắn có phải đang gọi mình hay không, nhưng vẫn ngẩng mặt “dạ” một tiếng.

Đứng trước cô là nam sinh đẹp trai, kiểu tóc nhuộm bạch kim rất hot lúc trước, không mặc đồng phục quân sự, với lại hình như anh ta gọi cô là đàn em, chắc là đàn anh năm hai.

Đường Vi Vi đứng lên, chần chờ hỏi: “…Đàn anh, anh tìm em có việc gì ạ?”

Nam sinh cười một cái, nâng tay lên đưa cho cô bình nước uống thể thao anh ta đang cầm: “Đúng lúc anh đi ngang qua, thời tiết nóng như vậy, huấn luyện quân sự lại cực khổ nữa, thấy bình nước trong tay em hết rồi nên muốn đưa cho em.”

Lời anh ta nói tất nhiên không phải sự thật.

Ngành âm nhạc gái xinh nhiều như mây, anh ta đã sớm để ý đến cô đàn em nhỏ này, xinh đẹp trong sáng, da trắng tóc đen, không phải là kiểu con gái xinh đẹp khiến người ta quá mức choáng ngợp mà là kiểu nhìn qua rất dễ nói chuyện.

Quả hồng mềm ai mà chẳng muốn bóp, muốn tán gái đương nhiên cũng phải ra tay với kiểu con gái này.

Hơn nữa mấy người bạn gái trước của anh ta đều là kiểu con gái xinh đẹp quyến rũ, lâu lâu cũng muốn thay đổi khẩu vị.



Nãy giờ anh ta đứng bên ngoài sân bóng quan sát cô được một lúc, vẫn luôn chưa tìm được lý do để bắt chuyện. Nhìn thấy cô hết nước uống, liền đi đến máy bán hàng tự động mua cho cô chai nước khoáng thể thao, xem như là cái cớ để bắt chuyện.

“Cảm anh ý tốt của đàn anh,” Đường Vi Vi không nhận, “Nhưng em không cần.”

“Không sao đâu, đừng khách sáo.”

Nam sinh kia nghĩ là cô đang ngại ngùng, nghe thấy giọng nói mềm mại nhu hòa của cô thì chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kiên quyết nhét chai nước vào tay cô.

Có tiếng bước chân đang đi về phía này vang lên, nam sinh kia không để ý, vẫn tiếp tục nói: “Hay là em xem như đàn anh bán cho em cũng được, chúng ta thêm wechat, em chuyển tiền cho anh.”

Tất nhiên không phải anh ta muốn cô trả tiền, chỉ là tìm cớ để có được phương thức liên lạc mà thôi.

“Thật sự không cần đâu.”

“Không sao mà, cho thì em cứ lấy đi.”

“…”

Đường Vi Vi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Có một số người thật sự không có tự trọng mà, cô đã từ chối thẳng thừng vậy rồi mà vẫn chưa chịu hết hi vọng.

Cứ tiếp tục lịch sự như vậy chắc là không được rồi.

Đường Vi Vi nói câu “Có phải nghe không hiểu tiếng người không” mới được chữ đầu, bình nước trong tay đột nhiên bị người khác lấy mất.

Cô giật mình quay đầu lại thì thấy bạn trai nhà mình mặt mày lạnh lùng.

Không biết Hạ Xuyên đã đến từ lúc nào, trong tay cầm bình nước lúc nãy, mặt nhìn về hướng nam sinh kia, sắc mặt hờ hững, mắt đen hơi híp lại.

Sau đó trực ném trả chai nước vào ngực anh ta, hình như do anh không cân nhắc sức lực nên chai nước đập vào ngực nam sinh kia phát ra một tiếng vang trầm.

Nghe thấy hình như rất đau.

Tự nhiên bị cắt lời, Đường Vi Vi đành phải nuốt lời định nói xuống, dùng ngón tay chọc chọc anh: “Anh trai, sao hôm nay anh đến trễ vậy.”

Hạ Xuyên đưa tay lên, trên tay là một túi nhựa trong suốt, bên trong có rất nhiều bình nước: “Người xếp hàng hơi đông, nên lần này đến hơi trễ.”

Đường Vi Vi gật đầu “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

Nam sinh vừa bị chai nước nước nện một phát, đang tính nổi nóng thì nghe cách xưng hô của Đường Vi Vi, lại nhịn xuống, hơi dừng lại, nhìn về phía Hạ Xuyên: “Cậu là anh trai của em ấy?”

“…”

“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cho em ấy một chai nước mà thôi.”

“Không cần,” Hạ Xuyên lạnh nhạt nói, “Cô ấy có tôi là đủ rồi, sau này đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”

Nam sinh nhíu mày: “Không phải chứ, cậu quá bá đạo rồi đó. Cứ xem như cậu là anh trai của em ấy, cũng không thể can thiệp vào quyền lợi kết bạn của em ấy, cậu…”

Đường Vi Vi hắng giọng “Khụ, không sao cả, tôi cuồng anh trai.”

Hạ Xuyên nhíu mày, cánh tay duỗi ra, rất tự nhiên mà khoác lên vai của cô gái nhỏ, lười biếng nói: “Tôi cuồng em gái.”

Nam sinh: “…”

Thời gian nửa tháng huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.

So sánh với ngày nhập học, màu da của sinh viên năm nhất đã thay đổi rất nhiều.

Ngành âm nhạc phần lớn là nữ sinh, kem chống nắng luôn để trong túi quần, tận dụng mọi lúc để thoa lên người, không chút tiếc tiền mà liều mình thoa kem chống nắng.

Nhưng các cô vẫn được tính là khá ổn, nam sinh còn thảm hơn nhiều.

Tự cho rằng đàn ông đàn ang, không cần kem chống nắng, loại đồ dùng của đàn bà con gái.

Huấn luyện quân sự xong thì giống như vừa đi đào than ở Châu Phi về, ban đêm đều không nhìn thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy hàm răng bóng loáng, nếu đem đi hù dọa đều có thể dọa chết người.

Cho nên lúc nhìn thấy Hạ Xuyên vẫn trắng, Đường Vi Vi thật sự không hiểu nổi.

“Có phải anh lén giấu em thoa kem chống nắng không?” Đường Vi Vi nhón chân lên, lúc lọi quần áo trên người của thiếu niên, tra hỏi: “Nói, kem chống nắng từ đâu mà có, là tiểu yêu tinh nào đưa cho anh hả?”

“Không có.” Hạ Xuyên rất bất đắc dĩ nói: “Huấn luyện viên của bọn anh khá tốt, đều chọn chỗ mát cho bọn anh đứng.”

“…”

Đường Vi Vi ghen tị nói: “Hu hu, vì sao em không gặp được huấn luyện viên tốt như vậy chứ, lớp bên cạnh còn có huấn luyện viên vừa trẻ tuổi lại cao to, đẹp trai, nghe nữ sinh lớp đó nói lúc làm tư thế hành quân cũng chỉ cần nhìn mặt huấn luyện viên thôi, dù mệt mỏi cũng thấy đáng nữa.”

Hạ Xuyên đang định an ủi cô vài câu.

Lại nghe thấy cô gái nhỏ nói về huấn luyện viên lớp kế bên, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt đen híp lại, cúi đầu nhìn cô.

“Vừa cao vừa đep trai, hả?”

Cảm giác được bầu không khí nguy hiểm.

Đường Vi Vi vô cùng quyết đoán: “Chắc chắn là không cao, không đẹp trai bằng anh mà.”

“Ồ.” Thiếu niên thờ ơ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người cô: “Xem ra em nhìn rất kỹ nhỉ?”

“…”

Đường Vi Vi dứt khoát ngậm miệng lại.

Bây giờ đã là bảy giờ, trời đã sớm tối, đèn đường trong khuôn viên trường đều đã được bật lên, ánh sáng màu vàng nhuộm lên hoa cỏ cây cối xung quanh, mang đến cảm giác dịu dàng khác lạ.

Con đường này là con đường về kí túc xá, có không ít người đang đi dạo.

Bởi vì sắc trời quá tối, nhìn không thể nào rõ ràng được, người đi qua bọn họ cũng không có người nào quay đầu lại.



Tiếng cười nói xa dần.

Hạ Xuyên rũ mắt, đột nhiên gọi cô: “Em gái.”

“…?”

Anh rất ít khi gọi cô như vậy, Đường Vi Vi hơi sũng sờ.

“Gần đây em rất không ngoan.”

Thiếu niên cúi người, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã được rút ngắn.

Đèn đường ở sau lưng anh, ánh đèn bị thân thể anh che đi, trong đêm tối càng làm cho gương mặt của thiếu niên thêm thâm thúy, sắc nét, đuôi mắt hơi xếch lên.

Anh cười gằn: “Hết đàn anh lại đến huấn luyện viên…”

“…”

“Cho nên anh trai đây phải trừng phạt em rồi.”

Giọng nói bị đè thấp xuống mấy phần, giọng hơi nặng, có từ tính, nhưng lại giống như pháo nổ tung bên tai cô.

Đường Vi Vi cảm thấy bản thân mình rất oan uổng.

Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng tại sao lại thấy hình như bản thân chỗ nào cũng có lỗi với anh thế.

“Trừng phạt, trừng phạt gì?” Cô gái nhỏ nháy mắt mấy cái, “Anh muốn trừng phạt thế nào, đánh em hả? Anh có thể nhẫn tâm vậy sao?”

“Một chút nữa em sẽ biết.” Hạ Xuyên nói.

Tay bị Hạ Xuyên nắm lấy, Đường Vi Vi cũng không phản kháng, để anh dắt cô đi về phía trước, ánh sáng ngày càng mờ, người qua đường cũng ngày càng thưa thớt.

Đến lúc này, trong lòng Đường Vi Vi có chút hoảng: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Cảnh quan ở Đại học B rất tốt, trong trường khắp nơi đều là rừng cây, bụi cây.

Đêm tối trăng thanh gió mát, xuyên qua cây lá rậm rạp, đến khi chỉ còn vài tia sáng nhạt và bóng đêm mông lung, còn có chút mập mờ.

Hạ Xuyên không trả lời câu hỏi của cô.

Lôi kéo cô đi đến phía sau một gốc cây lớn, đè cô gái nhỏ lên gốc cây, cúi đầu hôn.

Anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng, mút lấy đầu lưỡi của cô.

“A…”

Không biết hôn bao lâu, lúc Đường Vi Vi thấy mình sắp không thở được nữa, cuối cùng Hạ Xuyên cũng buông cô ra.

Cô dựa vào thân cây thở phì phò.

Theo nhịp hô hấp, biên độ lên xuống trước ngực rất lớn, cô vẫn hồn nhiên mở to đôi mắt sáng lấp lánh nước, cánh môi đỏ bừng hơi sưng.

Khiến người ta cảm thấy không nhịn được, muốn tiếp tục bắt nạt cô.

Đường Vi Vi tưởng rằng như vậy là xong, không ngờ Hạ Xuyên lại rũ mắt, ánh mắt rất sâu, một tay bắt lấy đôi tay của cô, tay còn lại cởi nút ở cổ áo của cô ra.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Mơ hồ có thể nghe được tiếng ve kêu, cùng âm thanh do quần áo ma sát phát ra.

Có thể cảm giác được ngón đầu ngón tay thiếu niên từ vị trí cổ cô cởi nút áo đầu tiên ra, sau đó hướng xuống dưới tiếp tục, cho đến khi xương quai xanh tinh xảo của cô lộ ra.

Đầu ngón tay vuốt ve làn da tinh tế của cô, Hạ Xuyên rốt cuộc cũng nói chuyện, nhưng không phải nói tiếng người.

“Tìm chỗ vắng người, dễ làm việc hơn.”

“…”

Đường Vi Vi rất sợ, thốt lên một câu hỏi ngu ngốc kinh điển mà nữ chính “bạch liên hoa” trong phim thần tượng hay tiểu thuyết ngôn tình đều sẽ hỏi: “Anh muốn làm gì?!”

Thiếu niên cười nhẹ: “Em đó.”

“…”

Mẹ nó.

Đường Vi Vi mắt trợn to nhắc nhở anh: “Đây là trường học.”

“Không sao cả,” Hạ Xuyên lười biếng nghiêng đầu, tiến gần lại bên tai cô nói, “… Kích thích.”

Nhiệt độ từ tai lan ra cả gương mặt cô, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, nhưng Đường Vi Vi thật sự không nhịn tiếp được nữa.

Cô vòng cổ tay qua, cũng mặc kệ có đau hay không, thoát khỏi vòng tay Hạ Xuyên.

Cô nắm lấy bả vai anh, lên gối mạnh như thể muốn làm cho ai đó đoạn tử tuyệt tôn.

May mắn là Hạ Xuyên phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời lùi về sau, tránh đi đòn chí mạng này.

Hạ Xuyên giương mắt, nhìn cô gái nhỏ đang khoanh tay trước ngực, cằm nhọn hất lên, hơi nhíu mày: “Dã man vậy sao.”

Đường Vi Vi cười lạnh: “Dã chiến, em cũng cảm thấy rất kích thích.”

“…”

“Thế nào, có cần đánh một trận không.”

Nhìn nhau mấy giây, Hạ Xuyên đành thở dài, hai tay giơ lên làm bộ dáng thỏa hiệp, ánh mắt bất đắc dĩ mang theo sự nuông chiều, dung túng: “Được rồi, anh đầu hàng, nhận thua.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương