Yêu Đương Không Bằng Học Tập
-
Chương 86: Ngoại truyện 1: Tụ hội
Edit: Quỳnh Như.
Beta: Mâu.
Buổi tối sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, cả lớp hẹn nhau đi ăn bữa cơm chia tay.
Không đặt bàn ở nhà hàng sang trọng, mọi người kéo đến một quán lẩu ở cạnh trường Tam Trung, đó là địa điểm mà học sinh trong trường thường hay lui tới, mùi vị hay không gian đều rất tốt, ông chủ lại quen biết với bọn họ nên đã để sẵn bàn trống.
Lớp chín năm ba có hơn 50 người, trừ một số người có việc không tham gia buổi lễ tốt nghiệp được, còn lại đều có mặt, ngồi kín cả tiệm.
Bây giờ đã vào giữa hè, gió cũng mang theo hơi nóng.
Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đến muộn, hai người vừa vào cửa thì đã bị mọi người cười đùa trêu ghẹo.
Nụ hôn ở khu phòng học chỉ có một ít người thấy được, bây giờ thấy hai người năm tay cùng đi vào, mấy nam sinh chơi cùng nhóm với Hạ Xuyên nháo nhào lên nhìn về phía anh với ánh mắt mờ ám.
“Vậy là hai người ở bên nhau à?”
Bị vô số ánh mắt nóng rực của các bạn học nhìn chăm chú như đang trải qua lễ rửa tội, cho dù tất cả đều là người quen thì Đường Vi Vi cũng có chút mất bình tĩnh, đành ngại ngùng cúi đầu xuống, muốn rút tay lại.
Bàn tay nắm lấy tay cô còn chuyển hướng, ban đầu chỉ là nắm tay bình thường, bây giờ là mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Xuyên nghiêng đầu, cụp mắt, thu biểu tình ngượng ngùng của cô gái nhỏ vào mắt, cười hiền lành nói: “Chúng tôi trước giờ không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”
Mọi người: “…”
“Thôi đi, anh có biết xấu hổ không vậy.” Hạ Hành Chu cười mắng: “Anh biết rõ tụi này không phải có ý đó. Anh Xuyên, cuối cùng anh cũng lừa được chị dâu tới tay rồi à?”
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Lừa cái gì chứ, có biết ăn nói không hả, cái này gọi là theo đuổi.”
“Được được được, theo đuổi theo đuổi.” Hạ Hành Chu nói: “Dù sao thì cũng chúc mừng anh với bạn học Tiểu Đường, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.”
Đường Vi Vi: “…”
Bọn họ bây giờ còn chưa đến bước đó, lấy đâu ra trăm năm hạnh phúc hả.
Đường Vi Vi nhìn Hạ Hành Chu thở dài: “Trình độ thành ngữ này của cậu khiến tôi hoài nghi nghiêm trọng thành tích thi đại học môn Văn của cậu có phải sẽ rất thấp không.”
Hạ Hành Chu: “Không thể nào, đáp án của tôi đúng mà, cỡ nào cũng phải thi được ba chữ số.”
Hạ Hành Chu nói xong, lại nghĩ đến người trước mặt là học sinh giỏi: “À, chị dâu, chị nhắm được bao nhiêu điểm? Năm nay cái danh thủ khoa có thể nào ở trong lớp chúng ta hay không? Cậu là hy vọng của cả lớp mà.”
Nam Tự được tuyển thẳng vào đại học B nên không tham gia thi đại học, bây giờ Đường Vi Vi là cái tên duy nhất ở Tam Trung có khả năng lấy được thủ khoa tỉnh, gánh vác trên vai kỳ vọng của cả trường. Nhưng trước khi thi tâm trạng của cô cũng rất thoải mái, không có áp lực gì mấy, cho nên phát huy không tệ lắm.
“Vẫn khá tốt,” Đường Vi Vi chớp chớp mắt: “Nếu chính xác thì có thể được 700 điểm.”
Một đám người đang ngồi cùng nhau đồng loạt hít vào một hơi.
Nội tâm đều là một câu cmn.
Sau khi ngồi xuống, vì bọn họ đến trễ nên mọi người kháo nhau phải phạt rượu, vốn tính phạt mỗi người ba ly, nhưng sau cùng vẫn quyết định đối xử nhẹ nhàng với con gái, một ly là đủ rồi.
Chất lỏng màu vàng được đổ vào ly thủy tinh trong suốt, phía trên còn có một lớp bọt trắng hơi tràn ra ngoài.
Đường Vi Vi đưa tay ra định cầm cái ly, đầu ngón tay còn chưa chạm đến, bên cạnh đã có cánh tay duỗi ra, không để cô kịp phản ứng, trực tiếp cầm lấy ly bia.
Đường Vi Vi nghiêng đầu, trông thấy thiếu niên đang ngẩng đầu lên, đường cong cổ kéo dài, yết hầu gợi cảm lên xuống, lông mi dài cụp xuống, những ngón tay trắng nõn thon dài đang cầm cái ly thủy tinh, khớp xương rõ ràng gầy gò nhưng có lực.
Hạ Xuyên uống một hơi cạn sạch ly bia, sau đó lấy tiếp chai bia bên cạnh rót vào ly của Đường Vi Vi tiếp tục uống xong ba ly còn lại.
Trên bàn có người vỗ tay nhiệt liệt: “ Anh Xuyên à, đủ man đó! Năng lực bạn trai được max điểm!”
Người bên cạnh kéo cánh tay cậu ta: “Cậu có bệnh à, nói một câu cũng phải kèm thêm hai từ tiếng anh làm gì, cậu không phải không biết lúc trước tôi học thuộc từng từ đơn có bao nhiêu vất vả, bây giờ khó khăn lắm mới được giải phóng, đừng để tôi nghe thấy chữ nào trong hai mươi sáu chữ cái kia nữa.”
“Tôi biết có một chữ cái cậu nhất định sẽ thích.” Cậu ta cười hì hì, sau đó cố ý thấp giọng nói: “Chữ thứ tám.”
Bọn con trai chỉ vài giây đã hiểu được, tất cả đều cười mắng cậu ta: “Không đàng hoàng.”
“Chữ thứ tám?”
Đường Vi Vi bẻ ngón tay nhẩm tính một chút, chữ thứ tám là chữ “H”, cô nghiêng đầu hỏi: “Có ý gì vậy?”
Hạ Xuyên hơi ngạc nhiên: “Cậu không biết?”
Đường Vi Vi cũng ngẩn người: “Tôi phải biết sao?”
“…”
Trong tiệm ăn có mở máy lạnh, không khí lạnh bên ngoài bốc lên nhưng không bằng được nhiệt độ cao tỏa ra từ nồi lẩu, trên mặt cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, trên trán có vài sợi tóc bị ướt dính vào trán.
Hạ Xuyên rút tờ khăn giấy giúp cô lau, đẩy tóc mái sang hai bên để lộ cái trán bóng loáng trắng nõn.
Lau mồ hôi xong còn thuận tay nựng mặt cô một cái, cảm xúc mềm mại tinh tế làm cho anh yêu thích không muốn buông tay: “Không biết cũng không sao, lần sau tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Đường Vi Vi đẩy tay anh ra: “Tại sao phải để lần sau?”
Hạ Xuyên dựa người ra phía sau, hai chân ghế phía trước bị ngửa lên hơi lung lay, tư thế ngồi của anh đầy vẻ lười biếng, đôi mắt đen láy khẽ nhếch lên, ý tứ sâu xa: “Bởi vì bây giờ không tiện.”
Đường Vi Vi: “…?”
Ăn tối xong, bọn họ chuyển địa điểm sang KTV.
Do đã uống nhiều rượu lúc ăn cơm nên bây giờ tất cả mọi người đều rất hưng phấn, vừa ca hát vừa chơi xúc xắc.
Bầu không khí sôi nổi đó không đến được phía bên này.
Hạ Xuyên và đám Hạ Hành Chu ngồi trong góc, trong tay là xúc xắc nhiều màu, sau đó đặt trên bàn, hơi liếc mắt nhìn về phía bên kia, bộ dạng cà lơ phất phơ nghiêng chân.
Hạ Hành Chu ngồi đối diện anh, vừa lặp lại động tác lắc xúc xắc của anh vừa cảm thán: “Cũng hơn hai năm rồi, anh Xuyên của chúng ta rốt cuộc cũng hết khổ, để có được danh phận quả thật không dễ dàng.”
Đường Vi Vi: “…”
Mặc dù bọn họ vừa chính thức xác nhận quan hệ nhưng tương lai còn dài, cũng đâu cần gấp gáp.
So với các bạn học, ăn xong bữa cơm chia tay hôm tay không biết lần sau gặp lại là khi nào, vậy nên Đường Vi Vi không dính bên người Hạ Xuyên nữa, mà cùng Nghê Nguyệt và các bạn học nữ khác ngồi cùng nhau, cùng nói chuyện của đám con gái.
Trò chuyện một hồi, chủ đề cũng không thể không liên quan đến hai người bọn họ.
“Nói thật vẫn thần kỳ ghê á.” Nghê Nguyệt cảm thán: “Lớp khác tốt nghiệp không chia tay thì cũng là tỏ tình, những cặp đôi bí mật quen nhau cũng công khai, sao lớp chúng ta chỉ có mỗi cặp các cậu thôi?”
Có nữ sinh nói: “Nói đến đây tôi nhịn không được muốn mắng chửi một câu mà, lớp chúng ta cũng chỉ được mấy người đẹp trai, trong đó một người quen trong lớp thì không nói làm gì, hai người còn lại một người theo đuổi đàn chị, một người theo đuổi đàn em, các cậu nói xem có tức không cơ chứ?”
Tất nhiên Đường Vi Vi biết rõ cô ấy đang nói đến ai, nhịn không được cười: “Còn chưa theo đuổi được đàn em đâu.”
Chơi đến hơn mười giờ, Đường Vi Vi nhận được cuộc gọi của Vu Uyển Ngâm.
Trong phòng bao có tiếng nhạc rất ồn, cô cầm điện thoại đi ra ngoài, giọng hát quỷ khóc sói gào tuy bị ngăn lại bên trong cửa nhưng vẫn vọng ra bên ngoài truyền vào trong điện thoại.
Vu Uyển Ngâm biết hôm nay cô đi ăn tiệc chia tay sau khi làm lễ tốt nghiệp nên cũng không giục cô về sớm, chỉ nhắc cô chú ý an toàn, dù sao đêm hôm khuya khoắt, con gái ở bên ngoài bà cũng không quá yên tâm.
“Không có gì đâu mẹ, mẹ quên là con đi cùng với Hạ Xuyên à.”
“Hai đứa đang ở đâu?”
“Ở đường Thượng Cảnh ạ.”
Ban đầu Vu Uyển Ngâm định nói để xong tiệc thì kêu Hạ Xuyên đưa cô về nhưng lại chợt nghĩ đến, đường Thượng Cảnh hình như khá gần khu Vân Chi Hạ nên nói: “Vậy cũng không cần phiền Tiểu Xuyên đi thêm một chuyến nữa, con cứ cùng thằng bé về nhà nó, ngày mai mẹ qua đón con.”
Đường Vi Vi: “Dạ, để con nói với cậu ấy.”
Lúc trước đôi khi đến Hạ gia chơi đến khuya, Đường Vi Vi cũng sẽ trực tiếp ở lại, cảm thấy chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Cúp điện thoại, Đường Vi Vi mở cửa phòng bao quét mắt một vòng, không nhìn thấy Hạ Xuyên đâu.
Hỏi Hạ Hành Chu thì biết anh đi nhà vệ sinh rồi.
Bên trong phòng bao của bọn họ có nhà vệ sinh riêng, Đường Vi Vi giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Xương ngón tay vừa mới chạm nhẹ vào cánh cửa, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa liền hé mở ra.
Không khóa.
Đường Vi Vi đứng trước của sửng sốt một lúc, lại duỗi tay chọc chọc vào cánh cửa, cửa lại bị đẩy ra thêm một chút, lộ ra bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người thiếu niên. Anh đang đứng ở chỗ bồn rửa tay, gương mặt được phản chiếu trong gương.
Tóc trên trán hơi ướt, trên mặt còn dính nước, cặp mắt đen kịt nhìn thẳng vào cô.
Đường Vi Vi đi vào, theo thói quen đóng cửa lại.
Tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Ánh mắt Hạ Xuyên tối sầm, trái tim cũng rung lên.
Nhìn thấy người thiếu nữ đang từng bước đi tới, giống như chú thỏ con đơn thuần đang tự mình đi vào cái bẫy do thợ săn bố trí, không hề phát giác sự nguy hiểm xung quanh.
Lúc đến gần anh, Đường Vi Vi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mày: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều.” Giọng nói anh hơi khàn.
Sắc mặc thiếu niên vẫn như bình thường, trong ánh sáng lờ mờ của phòng vệ sinh, màu da anh vẫn trắng, ánh mắt tỉnh táo, chỉ trừ đuôi mắt có chút phiếm hồng, đúng là không giống người say.
Đường Vi Vi lại tiến lên một bước: “Tôi không tin.”
Hạ Xuyên xoay người lại, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô gái nhỏ nhón chân lên, hai tay đặt trên vai anh, lông mi dày đen hơi run rẩy.
Bên tai anh vang lên giọng nói ngọt ngào: “Để em giúp anh kiểm tra độ cồn.”
“Đo như thế nào?”
Vừa nói xong…..
Trên môi truyền đến cảm xúc ướt át mềm mại.
Hạ Xuyên giật mình sửng sốt trong giây lát, sau đó híp mắt, không cho Đường Vi Vi cơ hội rút lúi, hai tay ôm chầm lấy eo cô, đem cô gái nhỏ đè lên tường, làm cho nụ hôn sâu hơn.
Sau lưng là mặt tường lạnh buốt, thân thể Đường Vi Vi hơi run lên.
Cô giãy giụa, nhưng người con trai trước mặt càng gắt gao đè ép trên người cô hơn, không cách nào di chuyển được, cô chỉ có thể bị động nhắm mắt lại, bị hôn đến mất đi sức lực.
Tay anh dần dần dời lên trên.
Đường Vi Vi giật mình, ra sức đè móng vuốt không an phận của anh lại, mở mắt ra, đôi mắt hạnh ướt át nhìn chằm chằm anh, căn bản không có chút cảm giác uy hiếp gì.
Hạ Xuyên cong môi: “Ai kêu cậu chủ động hôn tôi.”
“Chỉ mới hôn cậu một chút mà đã như vậy, nếu có tiểu yêu tinh nào đó cởi hết đồ bò lên giường cậu, cậu cũng không giữ nổi mình đúng không?” Đường Vi Vi tức giận nói.
“Không phải,” Thiếu niên vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, giọng nói rất trầm: “Tôi có thể từ chối sự dụ dỗ của tất cả những người khác.”
“…”
“Nhưng nếu là cậu, tôi không nhịn được.”
Beta: Mâu.
Buổi tối sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, cả lớp hẹn nhau đi ăn bữa cơm chia tay.
Không đặt bàn ở nhà hàng sang trọng, mọi người kéo đến một quán lẩu ở cạnh trường Tam Trung, đó là địa điểm mà học sinh trong trường thường hay lui tới, mùi vị hay không gian đều rất tốt, ông chủ lại quen biết với bọn họ nên đã để sẵn bàn trống.
Lớp chín năm ba có hơn 50 người, trừ một số người có việc không tham gia buổi lễ tốt nghiệp được, còn lại đều có mặt, ngồi kín cả tiệm.
Bây giờ đã vào giữa hè, gió cũng mang theo hơi nóng.
Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đến muộn, hai người vừa vào cửa thì đã bị mọi người cười đùa trêu ghẹo.
Nụ hôn ở khu phòng học chỉ có một ít người thấy được, bây giờ thấy hai người năm tay cùng đi vào, mấy nam sinh chơi cùng nhóm với Hạ Xuyên nháo nhào lên nhìn về phía anh với ánh mắt mờ ám.
“Vậy là hai người ở bên nhau à?”
Bị vô số ánh mắt nóng rực của các bạn học nhìn chăm chú như đang trải qua lễ rửa tội, cho dù tất cả đều là người quen thì Đường Vi Vi cũng có chút mất bình tĩnh, đành ngại ngùng cúi đầu xuống, muốn rút tay lại.
Bàn tay nắm lấy tay cô còn chuyển hướng, ban đầu chỉ là nắm tay bình thường, bây giờ là mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Xuyên nghiêng đầu, cụp mắt, thu biểu tình ngượng ngùng của cô gái nhỏ vào mắt, cười hiền lành nói: “Chúng tôi trước giờ không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”
Mọi người: “…”
“Thôi đi, anh có biết xấu hổ không vậy.” Hạ Hành Chu cười mắng: “Anh biết rõ tụi này không phải có ý đó. Anh Xuyên, cuối cùng anh cũng lừa được chị dâu tới tay rồi à?”
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Lừa cái gì chứ, có biết ăn nói không hả, cái này gọi là theo đuổi.”
“Được được được, theo đuổi theo đuổi.” Hạ Hành Chu nói: “Dù sao thì cũng chúc mừng anh với bạn học Tiểu Đường, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.”
Đường Vi Vi: “…”
Bọn họ bây giờ còn chưa đến bước đó, lấy đâu ra trăm năm hạnh phúc hả.
Đường Vi Vi nhìn Hạ Hành Chu thở dài: “Trình độ thành ngữ này của cậu khiến tôi hoài nghi nghiêm trọng thành tích thi đại học môn Văn của cậu có phải sẽ rất thấp không.”
Hạ Hành Chu: “Không thể nào, đáp án của tôi đúng mà, cỡ nào cũng phải thi được ba chữ số.”
Hạ Hành Chu nói xong, lại nghĩ đến người trước mặt là học sinh giỏi: “À, chị dâu, chị nhắm được bao nhiêu điểm? Năm nay cái danh thủ khoa có thể nào ở trong lớp chúng ta hay không? Cậu là hy vọng của cả lớp mà.”
Nam Tự được tuyển thẳng vào đại học B nên không tham gia thi đại học, bây giờ Đường Vi Vi là cái tên duy nhất ở Tam Trung có khả năng lấy được thủ khoa tỉnh, gánh vác trên vai kỳ vọng của cả trường. Nhưng trước khi thi tâm trạng của cô cũng rất thoải mái, không có áp lực gì mấy, cho nên phát huy không tệ lắm.
“Vẫn khá tốt,” Đường Vi Vi chớp chớp mắt: “Nếu chính xác thì có thể được 700 điểm.”
Một đám người đang ngồi cùng nhau đồng loạt hít vào một hơi.
Nội tâm đều là một câu cmn.
Sau khi ngồi xuống, vì bọn họ đến trễ nên mọi người kháo nhau phải phạt rượu, vốn tính phạt mỗi người ba ly, nhưng sau cùng vẫn quyết định đối xử nhẹ nhàng với con gái, một ly là đủ rồi.
Chất lỏng màu vàng được đổ vào ly thủy tinh trong suốt, phía trên còn có một lớp bọt trắng hơi tràn ra ngoài.
Đường Vi Vi đưa tay ra định cầm cái ly, đầu ngón tay còn chưa chạm đến, bên cạnh đã có cánh tay duỗi ra, không để cô kịp phản ứng, trực tiếp cầm lấy ly bia.
Đường Vi Vi nghiêng đầu, trông thấy thiếu niên đang ngẩng đầu lên, đường cong cổ kéo dài, yết hầu gợi cảm lên xuống, lông mi dài cụp xuống, những ngón tay trắng nõn thon dài đang cầm cái ly thủy tinh, khớp xương rõ ràng gầy gò nhưng có lực.
Hạ Xuyên uống một hơi cạn sạch ly bia, sau đó lấy tiếp chai bia bên cạnh rót vào ly của Đường Vi Vi tiếp tục uống xong ba ly còn lại.
Trên bàn có người vỗ tay nhiệt liệt: “ Anh Xuyên à, đủ man đó! Năng lực bạn trai được max điểm!”
Người bên cạnh kéo cánh tay cậu ta: “Cậu có bệnh à, nói một câu cũng phải kèm thêm hai từ tiếng anh làm gì, cậu không phải không biết lúc trước tôi học thuộc từng từ đơn có bao nhiêu vất vả, bây giờ khó khăn lắm mới được giải phóng, đừng để tôi nghe thấy chữ nào trong hai mươi sáu chữ cái kia nữa.”
“Tôi biết có một chữ cái cậu nhất định sẽ thích.” Cậu ta cười hì hì, sau đó cố ý thấp giọng nói: “Chữ thứ tám.”
Bọn con trai chỉ vài giây đã hiểu được, tất cả đều cười mắng cậu ta: “Không đàng hoàng.”
“Chữ thứ tám?”
Đường Vi Vi bẻ ngón tay nhẩm tính một chút, chữ thứ tám là chữ “H”, cô nghiêng đầu hỏi: “Có ý gì vậy?”
Hạ Xuyên hơi ngạc nhiên: “Cậu không biết?”
Đường Vi Vi cũng ngẩn người: “Tôi phải biết sao?”
“…”
Trong tiệm ăn có mở máy lạnh, không khí lạnh bên ngoài bốc lên nhưng không bằng được nhiệt độ cao tỏa ra từ nồi lẩu, trên mặt cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, trên trán có vài sợi tóc bị ướt dính vào trán.
Hạ Xuyên rút tờ khăn giấy giúp cô lau, đẩy tóc mái sang hai bên để lộ cái trán bóng loáng trắng nõn.
Lau mồ hôi xong còn thuận tay nựng mặt cô một cái, cảm xúc mềm mại tinh tế làm cho anh yêu thích không muốn buông tay: “Không biết cũng không sao, lần sau tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Đường Vi Vi đẩy tay anh ra: “Tại sao phải để lần sau?”
Hạ Xuyên dựa người ra phía sau, hai chân ghế phía trước bị ngửa lên hơi lung lay, tư thế ngồi của anh đầy vẻ lười biếng, đôi mắt đen láy khẽ nhếch lên, ý tứ sâu xa: “Bởi vì bây giờ không tiện.”
Đường Vi Vi: “…?”
Ăn tối xong, bọn họ chuyển địa điểm sang KTV.
Do đã uống nhiều rượu lúc ăn cơm nên bây giờ tất cả mọi người đều rất hưng phấn, vừa ca hát vừa chơi xúc xắc.
Bầu không khí sôi nổi đó không đến được phía bên này.
Hạ Xuyên và đám Hạ Hành Chu ngồi trong góc, trong tay là xúc xắc nhiều màu, sau đó đặt trên bàn, hơi liếc mắt nhìn về phía bên kia, bộ dạng cà lơ phất phơ nghiêng chân.
Hạ Hành Chu ngồi đối diện anh, vừa lặp lại động tác lắc xúc xắc của anh vừa cảm thán: “Cũng hơn hai năm rồi, anh Xuyên của chúng ta rốt cuộc cũng hết khổ, để có được danh phận quả thật không dễ dàng.”
Đường Vi Vi: “…”
Mặc dù bọn họ vừa chính thức xác nhận quan hệ nhưng tương lai còn dài, cũng đâu cần gấp gáp.
So với các bạn học, ăn xong bữa cơm chia tay hôm tay không biết lần sau gặp lại là khi nào, vậy nên Đường Vi Vi không dính bên người Hạ Xuyên nữa, mà cùng Nghê Nguyệt và các bạn học nữ khác ngồi cùng nhau, cùng nói chuyện của đám con gái.
Trò chuyện một hồi, chủ đề cũng không thể không liên quan đến hai người bọn họ.
“Nói thật vẫn thần kỳ ghê á.” Nghê Nguyệt cảm thán: “Lớp khác tốt nghiệp không chia tay thì cũng là tỏ tình, những cặp đôi bí mật quen nhau cũng công khai, sao lớp chúng ta chỉ có mỗi cặp các cậu thôi?”
Có nữ sinh nói: “Nói đến đây tôi nhịn không được muốn mắng chửi một câu mà, lớp chúng ta cũng chỉ được mấy người đẹp trai, trong đó một người quen trong lớp thì không nói làm gì, hai người còn lại một người theo đuổi đàn chị, một người theo đuổi đàn em, các cậu nói xem có tức không cơ chứ?”
Tất nhiên Đường Vi Vi biết rõ cô ấy đang nói đến ai, nhịn không được cười: “Còn chưa theo đuổi được đàn em đâu.”
Chơi đến hơn mười giờ, Đường Vi Vi nhận được cuộc gọi của Vu Uyển Ngâm.
Trong phòng bao có tiếng nhạc rất ồn, cô cầm điện thoại đi ra ngoài, giọng hát quỷ khóc sói gào tuy bị ngăn lại bên trong cửa nhưng vẫn vọng ra bên ngoài truyền vào trong điện thoại.
Vu Uyển Ngâm biết hôm nay cô đi ăn tiệc chia tay sau khi làm lễ tốt nghiệp nên cũng không giục cô về sớm, chỉ nhắc cô chú ý an toàn, dù sao đêm hôm khuya khoắt, con gái ở bên ngoài bà cũng không quá yên tâm.
“Không có gì đâu mẹ, mẹ quên là con đi cùng với Hạ Xuyên à.”
“Hai đứa đang ở đâu?”
“Ở đường Thượng Cảnh ạ.”
Ban đầu Vu Uyển Ngâm định nói để xong tiệc thì kêu Hạ Xuyên đưa cô về nhưng lại chợt nghĩ đến, đường Thượng Cảnh hình như khá gần khu Vân Chi Hạ nên nói: “Vậy cũng không cần phiền Tiểu Xuyên đi thêm một chuyến nữa, con cứ cùng thằng bé về nhà nó, ngày mai mẹ qua đón con.”
Đường Vi Vi: “Dạ, để con nói với cậu ấy.”
Lúc trước đôi khi đến Hạ gia chơi đến khuya, Đường Vi Vi cũng sẽ trực tiếp ở lại, cảm thấy chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Cúp điện thoại, Đường Vi Vi mở cửa phòng bao quét mắt một vòng, không nhìn thấy Hạ Xuyên đâu.
Hỏi Hạ Hành Chu thì biết anh đi nhà vệ sinh rồi.
Bên trong phòng bao của bọn họ có nhà vệ sinh riêng, Đường Vi Vi giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Xương ngón tay vừa mới chạm nhẹ vào cánh cửa, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa liền hé mở ra.
Không khóa.
Đường Vi Vi đứng trước của sửng sốt một lúc, lại duỗi tay chọc chọc vào cánh cửa, cửa lại bị đẩy ra thêm một chút, lộ ra bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người thiếu niên. Anh đang đứng ở chỗ bồn rửa tay, gương mặt được phản chiếu trong gương.
Tóc trên trán hơi ướt, trên mặt còn dính nước, cặp mắt đen kịt nhìn thẳng vào cô.
Đường Vi Vi đi vào, theo thói quen đóng cửa lại.
Tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Ánh mắt Hạ Xuyên tối sầm, trái tim cũng rung lên.
Nhìn thấy người thiếu nữ đang từng bước đi tới, giống như chú thỏ con đơn thuần đang tự mình đi vào cái bẫy do thợ săn bố trí, không hề phát giác sự nguy hiểm xung quanh.
Lúc đến gần anh, Đường Vi Vi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mày: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều.” Giọng nói anh hơi khàn.
Sắc mặc thiếu niên vẫn như bình thường, trong ánh sáng lờ mờ của phòng vệ sinh, màu da anh vẫn trắng, ánh mắt tỉnh táo, chỉ trừ đuôi mắt có chút phiếm hồng, đúng là không giống người say.
Đường Vi Vi lại tiến lên một bước: “Tôi không tin.”
Hạ Xuyên xoay người lại, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô gái nhỏ nhón chân lên, hai tay đặt trên vai anh, lông mi dày đen hơi run rẩy.
Bên tai anh vang lên giọng nói ngọt ngào: “Để em giúp anh kiểm tra độ cồn.”
“Đo như thế nào?”
Vừa nói xong…..
Trên môi truyền đến cảm xúc ướt át mềm mại.
Hạ Xuyên giật mình sửng sốt trong giây lát, sau đó híp mắt, không cho Đường Vi Vi cơ hội rút lúi, hai tay ôm chầm lấy eo cô, đem cô gái nhỏ đè lên tường, làm cho nụ hôn sâu hơn.
Sau lưng là mặt tường lạnh buốt, thân thể Đường Vi Vi hơi run lên.
Cô giãy giụa, nhưng người con trai trước mặt càng gắt gao đè ép trên người cô hơn, không cách nào di chuyển được, cô chỉ có thể bị động nhắm mắt lại, bị hôn đến mất đi sức lực.
Tay anh dần dần dời lên trên.
Đường Vi Vi giật mình, ra sức đè móng vuốt không an phận của anh lại, mở mắt ra, đôi mắt hạnh ướt át nhìn chằm chằm anh, căn bản không có chút cảm giác uy hiếp gì.
Hạ Xuyên cong môi: “Ai kêu cậu chủ động hôn tôi.”
“Chỉ mới hôn cậu một chút mà đã như vậy, nếu có tiểu yêu tinh nào đó cởi hết đồ bò lên giường cậu, cậu cũng không giữ nổi mình đúng không?” Đường Vi Vi tức giận nói.
“Không phải,” Thiếu niên vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, giọng nói rất trầm: “Tôi có thể từ chối sự dụ dỗ của tất cả những người khác.”
“…”
“Nhưng nếu là cậu, tôi không nhịn được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook