Yêu Đương Không Bằng Học Tập
Chương 7: Viên kẹo đường thứ bảy

Edit: Cẩm Anh.

Cuối cùng Đường Vi Vi vẫn không phải chịu trách nhiệm.

Tố chất cơ thể của Hạ Xuyên rất tốt, ngồi cùng bàn suốt một tuần với bệnh nhân là cô mà cũng không bị làm sao cả, đúng thật là kỳ tích.

Tan học, mỹ nhân ngủ say bên cạnh có dấu hiểu muốn tỉnh lại, mái tóc đen vì ngủ quá lâu nên có chút lộn xộn, ở đỉnh đầu có một túm tóc hơi vểnh lên, nhìn qua trông rất chướng mắt.

Đường Vi Vi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cô vô thức đưa tay lên muốn đè nó xuống.

Cánh tay vừa mới nâng lên, lúc đầu ngón tay còn cách núm tóc kia chưa đến năm centimet thì cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt.

Hạ Xuyên mới vừa tỉnh ngủ, ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo nên khi khoé mắt liếc thấy có thứ gì đó đang tới gần thì theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra nắm.

Cổ tay cô gái nhỏ nhắn tinh tế, phảng phất giống như chỉ cần anh hơi dùng lực một chút thôi thì sẽ gãy vậy.

Hạ Xuyên giật mình, mi mắt hơi mở ra, giương mắt về phía cô, cất giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Cậu làm gì vậy?"

"A..."

Đường Vi Vi có chút ngơ ngẩn, nhất thời không kịp phản ứng.

Nếu như không tính lần va chạm ở góc khuất lần trước, đây đại khái là lần tiếp xúc thân mật nhất từ khi họ làm bàn ngồi cùng bàn nửa tháng đến nay.

Tay của thiếu niên vẫn còn cầm lấy cổ tay cô, cách lớp vải áo cũng không dùng mấy lực.

Cô nhẹ nhàng rụt tay về, rất nhanh đã trốn thoát.

Đường Vi Vi lên tiếng giải thích: "Tóc cậu bị vểnh lên rồi, vốn tôi còn đang định giúp cậu đè xuống, nếu cậu dậy rồi thì tự làm đi."

"À." Hạ Xuyên lên tiếng, cơ thể lại nghiêng về phía cô: "Tôi cũng chả nhìn thấy, cậu làm luôn đi."

Thiếu niên đột nhiên sát tới gần mang theo một mùi hương nhàn nhạt, chắc hẳn là mùi của dầu gội đầu.

Thân trên của anh hơi gục xuống, đầu cúi thấp, tư thế có hơi giống như... tư thế cúi đầu hành lễ tiêu chuẩn.

Lông mày của Đường Vi Vi nhảy dựng.

Lão đại hành lễ với cô như vậy, làm sao mà không có tí sảng khoái được chứ.

Cô đưa tay đè núm tóc vểnh lên kia xuống, có thể là do tay khô ráo nên sau khi đè xuống, núm tóc lập tức quay trở về nguyên dạng.

"Cậu chờ chút."

Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên bên tai, Hạ Xuyên không nhúc nhích mà vẫn duy trì tư thế này, uể oải ừ một tiếng.

Đường Vi Vi hất một ít nước lên tay, một lần nữa dùng ngón tay thấm nước vuốt lên núm tóc kia, cuồi cùng cũng hàng phục được nó.

"Ok rồi." Đường Vi Vi rất hài lòng, thuận tiện vỗ vỗ lên đầu anh vài cái, nói mà không kịp suy nghĩ: "Ái khanh miễn lễ đi."

"..."

Hạ Xuyên ngồi dậy, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: "Cậu vừa nói gì?"

Trên mặt thiếu niên không có quá nhiều cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là ánh mắt lại giống như đang viết lời uy hiếp "Cậu có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa cho ông đây xem."

Nhận được tín hiệu nguy hiểm này, Đường Vi Vi phản ứng rất nhanh, lập tức bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Tôi chỉ đùa chút thôi."

"..."

"..."

Thấy Hạ Xuyên không nói gì, cô nhanh mồm nhanh miếng nói thêm: "Vậy nếu không cậu cũng nói với tôi như vậy một lần, coi như hoà nhau?"

Không ngờ thiếu niên trước mặt vậy mà nhíu mày, gật đầu đáp ứng: "Được."

Sao lại ngây thơ như vậy chứ?

Nhưng đấy là lời chính mình đã nói ra rồi, Đường Vi rất phối hợp cúi người, học theo tư thế vừa rồi của Hạ Xuyên: "Được rồi, cậu nói đi."

Vừa dứt lời, đỉnh đầu truyền đến một sức nặng, đầu cô bị anh dùng sức vò vò hai lần.

Đường Vi Vi nhịn.

Đột nhiên giữa chừng, đầu giống như có một thứ gì đó đến gần, mang theo một cơn gió nhỏ.

Bên tai là hô hấp đều đều của thiếu niên, lọt vào tai cô có cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn, truyền đi khắp toàn thân.

Trong cơn hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng thiếu niên trầm giọng trêu tức cô:

"Ái phi miễn lễ."

"..."

Đường Vi Vi rất lâu mới lấy lại tinh thần.

Đây quả thực là đùa giỡn trần trụi!!!

Mà quan trọng cô lại còn thẹn thùng!

Không phải chỉ có một câu "ái phi" thôi sao, làm sao phải xấu hổ chứ!

Đường Vi Vi nhanh chóng tỉnh táo lại, cô không nên bị sắc đẹp của tên này mê hoặc mà!

"Được rồi." Đường Vi Vi bỗng nhiên ngẩng đầu, từng chút từng chút dịch người ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Vậy tôi đi trước đây."

Hạ Xuyên bị cô đẩy ra phía tường, một tay anh đặt ở thành ghế, một tay đặt lên bàn.

So sánh mới thấy, trông anh vẫn thật bình tĩnh: "À, ái phi lui ra đi."

Đường Vi Vi: "..."

.....

Đường Vi Vi là học sinh ngoại trú, không ở lại trường.

Thứ sáu sau khi tan học, cô dọn hết đồ vào cặp sách liền trực tiếp rời đi, lúc đi ngang qua quán [Một chút vị ngọt] liền vào đó mua một cốc trà sữa.

Lần này cô gọi ít đường đi, hương vị thế nhưng lại rất ổn.

Hoa viên Cẩm Tú không cách xa Tam Trung lắm, chỉ cách có bốn, năm trạm xe buýt, đi xe cũng chỉ mất mười mấy phút.

Đến trạm, đã có rất nhiều học sinh đang xách vali hành lý đứng ở đó chờ rồi.

Tiếu Vân đang cùng mấy chị em của mình nói chuyện phiếm, nói đến hôm đó đi đưa bữa sáng cho Hạ Xuyên, kết quả người ta lại đưa cho mình hai mươi đồng, các chị em đã không còn gì để nói.

"Ài, Tiếu Vân cậu cũng đừng buồn, cậu nghĩ mà xem, Hạ Xuyên nhiều lần từ chối đồ của con gái tặng như vậy, nhưng cậu ta vẫn nhận bữa sáng của cậu..."

Tiếu Vân thở dài, cũng không muốn lừa mình dối người, sửa lại lời nói: "Là mua."

"..."

Đám chị em trầm mặc một hồi, sau đó liên tiếp phát ra tiếng thở dài.

"Hầy, Hạ Xuyên thật khó theo đuổi nhỉ, giống như là đối với ai cậu ấy cũng thờ ơ... Có phải là cậu ấy không thích con gái không? Từ học kì trước đến nay tớ chưa bao giờ thấy bên cạnh cậu ấy có bất kì một sinh vật giống cái nào."

"Không phải chứ, nhóm của cậu ta không phải cũng có con gái sao? Hơn nữa bây giờ còn có bạn nữ cùng bàn, là học sinh chuyển trường ấy, hình như tên là Đường Vi Vi, quan hệ cũng không tệ lắm."

Đường Vi Vi đột nhiên bị nhắc đến dừng chân lại.

"Các cậu nói xem liệu Hạ Xuyên có thích bạn nữ ngồi cùng bàn với mình không nhỉ?"

"Khó nói lắm, nhưng tớ chắc chắn học sinh mới chuyển đến đó sẽ thích cậu ấy."

"Tại sao?"

"Cậu nghĩ đi, thời buổi bây giờ toàn là nhìn mặt, ngày ngày nhìn thấy gương mặt gương mặt soái ca bức người như thể xem một tấm thịnh thế mỹ nhan, làm sao lại không động tâm cho được?"

"... Tôi sẽ không."

Sau lưng thình lình truyền đến một giọng nữ bình tĩnh.

Mấy người kia đồng thời quay đầu lại.

Nữ sinh trong cuộc nói chuyện của bọn họ đang đứng trên bậc ở trạm xe bus, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía họ.

Ánh chiều tà rơi xuống trên người cô, mái tóc đen nhánh bị chiếu đến mức có hơi óng vàng, cả người như ngâm mình trong ánh sáng. Dáng vẻ của cô nhu hoà, toàn thân toát lên vẻ ấm áp.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt, cô gái xinh đẹp đứng đó, cảnh đẹp đến mức như một bức tranh.

Mấy nữ sinh đều đờ người.

Sau khi lấy lại tinh thần từ sắc đẹp, khoé mắt liếc thấy phía sau cô có một thân ảnh, lại nói không ra lời.

Đường Vi Vi hồn nhiên không hay biết, phối hợp mở miệng: "Còn nữa, thật ra không phải ngày nào cũng có thể gặp được, cậu ta thường xuyên không đi học, điều này hẳn là các cậu cũng biết."

Hơi dừng lại, cô không nhịn được thêm một câu: "Hơn nữa đến rồi cũng ngủ, cơ bản không nhìn thấy mặt."

Mấy nữ sinh yên tĩnh như gà.

Đường Vi cũng phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, không phỉ nhổ bạn cùng bàn nữa mà tổng kết: "Tóm lại các cậu yên tâm, Hạ Xuyên không phải dạng người mà tôi thích đâu."

Mặc dù gương mặt kia quá đẹp trai, 360 độ cũng không có góc chết.

Nhưng như vậy thì sao nào?

Cô là người nông cạn như thế sao!

Đúng, cô chính là như vậy.

"..."

"...?"

Trải qua một hồi trầm mặc quỷ dị, rốt cuộc Đường Vi Vi cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Theo ánh mắt các cô gái mà nhìn về phía sau, cô liền thấy Hạ Xuyên đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh, nửa thân trên nghiêng nghiêng, tay khoanh lại, mắt nhìn về phía trước nhìn xe cộ qua lại nườm nượm.

Thấy anh mắt của cô, thiếu niên quay đầu, ánh mắt đen có chút tia màu hồng.

"Nói xong chưa?" Anh hỏi.

Đường Vi Vi vô thức gật đầu.

Không chờ cô mở miệng, thiếu niên lại cất giọng nói: "Không thể hàng ngày trông thấy tôi, cậu rất thất vọng à?"

Đường Vi Vi: "Thất vọng thì không có, đáng tiếc thì vẫn có một chút."

"Hử?"

Đường Vi Vi ngửa đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Dù sao gương mặt đẹp như vậy, lại không thể để lộ ra ngoài ánh sáng... Hầy."

Tiếng thở dài vang lên đầy chân thực.

Hạ Xuyên: "..."

.....

Xe buýt từ phía xa tiến tới, dừng lại trước trạm xe, nhóm học sinh như ong vỡ tổ chen lên.

Đường Vi Vi vất vả lắm mới chen lên được xe, bị dòng người chen lấn đẩy ra giữa, tay cầm đã bị người ta chiếm hết, xà ngang ở trên thì cô lại không với tới được.

Cứ như vậy thêm vài phút đồng hồ, xe bỗng nhiên thắng gấp lại khiến trọng tâm không vững, cả người cô trực tiếp ngả về phía trước.

Trong lúc cấp bách, cô vẫn không quên bảo vệ cốc trà sữa trong tay, sau đó mặt va phải một lồng ngực ấm áp, dưới chân tựa hồ như còn dẫm phải một thứ gì đó.

Hạ Xuyên kêu lên một tiếng, giữ lấy eo cô để cho cô đứng vững, nhìn cô gái đang xoa mũi như sắp muốn khóc thì lông mày chau lại: "Sau cậu cứ toàn chui vào trong ngực tôi thế?"

Các hành khách xunh quanh cứ chen qua chen lại, Đường Vi Vi sắp bị ép thành cái bánh bao nhân thịt nghĩ thầm, con mẹ nó tôi còn có thể chui vào chỗ nào khác nữa chứ?

Nhưng mà cô vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn.

Trong xe liên tục lắc lư, không còn thừa tay nắm nữa nên Đường Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang đứng gần mình trong gang tấc, cẩn thận mà duỗi tay ra nắm vạt áo bên hông anh.

Ánh mắt Hạ Xuyên chuyển từ bên ngoài cửa sổ cúi xuống nhìn cô: "Cậu làm cái gì đấy?"

Đường Vi Vi nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào nhu thuận: "Cho tôi vịn nhờ một lần thôi, giáo viên nói các bạn học phải đoàn kết thân ái, tương trợ lẫn nhau."

"..."

Từ góc độ của anh nhìn xuống có thể thấy rõ đôi lông mi dài vểnh lên của cô gái nhỏ, cánh môi hồng thuận phơn phớt nở nụ cười nhàn nhạt, bờ môi trên giống như quả anh đào kiều nộn ngon miệng.

Anh không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hạ Xuyên dời mắt, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Vừa rồi không phải cậu nói không thích tôi sao, vẫn nên tự lực cánh sinh đi."

Lại là một khúc cua rẽ, Đường Vi Vi thất tha thất thiểu nắm chặt lấy vạt áo anh. "Đừng, đừng. Tôi làm như cậy không phải giống như ý cậu sao, sao cậu còn không vui nữa?"

Hạ Xuyên nhíu mày: "Cái gì mà giống ý tôi cơ?"

"Vào hôm đầu tiên khai giảng, cậu có nói với tôi..." Đường Vi Vi dành ra chút thời gian uống trà sữa, sau đó cố ý hạ giọng, học theo cách nói chuyện của anh mà nói: "Cậu tuyệt đối đừng thích tôi, đây chính lời hôm đó do chính cậu nói."

"..."

Tay của thiếu niên nắm lấy xà ngang ở phía trên, hơi cúi đầu, dáng vẻ như đang nhớ lại.

Nhớ nửa ngày trời, cũng không biết là có nhớ lại được hay không mà anh nhíu mày, hoàn toàn thất vọng: "Vậy sao, coi như tôi rút lại câu nói này về."

Đường Vi Vi im lặng: "Cậu tưởng đây là tin nhắn Wechat hay sao mà rút về. Hơn nữa muốn rút thì chỉ có thể rút trong hai phút thôi, trong khi chuyện này đã qua lâu rồi."

Hạ Xuyên: "Vậy thì xóa bỏ."

"..."

"Làm sao mà xoá được? A, không phải..."

Đường Vi Vi nhìn chằm chằm gương mặt lãnh đạm của Hạ Xuyên, dò xét một lượt từ trên xuống dưới, ngữ khí chế nhạo.

"Bạn học Hạ Xuyên này, nghe giọng điệu của cậu, hình như là rất hi vọng tôi thích cậu?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương