Yến Hảo gọi điện thoại cho ba cậu, nói muốn thi đại học A.
Yến Minh Thành ở trong điện thoại hít một hơi: "Con uống rượu hả?"
"Không uống rượu, con nói thật đấy."
Yến Hảo ngồi xổm trên ghế, một tay ôm chân, "Ba, trong cú điện thoại vào hôm cuối kỳ đó, con nói con muốn thi tốt một chút, đỗ vào đại học con thích, ba bảo con gắng lên, cố đậu nguyện vọng 1."
Ngữ điệu Yến Minh Thành nghiêm túc: "Đúng là ba nói vậy, nhưng con chọn đại học A, ba không mấy ủng hộ.

Mục tiêu này rất không hợp với con."
Yến Hảo không lên tiếng.
Lời nói Yến Minh Thành thấm thía: "Con cần lượng sức mà đi."
Yến Hảo bắt đầu bướng bỉnh, cứng rắn nói: "Con đã quyết định rồi, nghỉ hè sẽ chiếu theo mục tiêu này ôn tập ngay."
Sau một hồi im lặng là tiếng mở chiếc bật lửa kim loại, rồi là giọng Yến Minh Thành, chứa sự bất lực vô cùng hiếm thấy: "Con trai à, con thế này, ba con có hơi sợ."
Khoé miệng Yến Hảo giần giật.

Tại sao cậu bắt đầu học tập, ai nấy cũng sợ?
"Con nhất định phải đưa ra được một lý do." Yến Minh Thành ôn hoà nhã nhặn nói, "Nếu không mẹ còn mà biết con đặt đại học A làm mục tiêu, bà ấy lại cho rằng con xuất hiện vấn đề về mặt tinh thần và tâm lý, cực kỳ không hợp với lẽ thường, hiểu không con trai?"
Yến Hảo: "..."
Yến Minh Thành "ha" thấp: "Lý do."
Yến Hảo nói trắng ra: "Người con thầm mến muốn vô đại học A."
Yến Minh Thành: "..." Lý do này thật đúng là vừa thẳng thắn vừa thô.
"Vậy người con thầm mến đặt đại học A làm nguyện vọng, hay nhất định có thể vô?"
Yến Hảo khom lưng, đặt cằm trên đầu gối: "Sinh viên tương lai đại học A."
Yến Minh Thành kinh ngạc: "Nói vậy, người con thích là học bá ư."
"Vâng." Yến Hảo tự nhủ, là học thần.
Yến Minh Thành thở dài: "Lên 12 con sẽ thấy cực hạn của mình."
Mắt Yến Hảo toả hào quang nóng rực: "Ba, không chỉ chuyện thi đại học A, những chuyện khác con cũng muốn nỗ lực.


Con muốn khiến mình trở nên ưu tú để có thể xứng với người con thích."
Yến Minh Thành nghe mà phát cáu: "Với điều kiện của nhà chúng ta, ở đâu ra cái chuyện không xứng?"
Yến Hảo mím môi: "Con nói là con, chính bản thân con, chính Yến Hảo này, không phải nhà con."
Yến Minh Thành: "..."
Con trai là người si tình, giống ông.
.
Yến Minh Thành trầm ngâm một hồi, hiểu rõ con trai đã định chủ kiến, nhiều lời vô ích: "Vậy ba kiếm cho con vài gia sư."
Yến Hảo bảo không cần: "Có lớp trưởng của con là đủ."
Yến Minh Thành không thể hiểu nổi: "Con muốn vô đại học A, muốn liều mình, thì mỗi môn phải học một đối một với mỗi giáo viên, không chỉ mình toán."
"Con biết." Yến Hảo đáp, "Ngoại trừ toán, lớp trưởng của con cũng sẽ giúp con các môn khác."
Nộp học phí một môn, hưởng chương trình dạy sáu môn? Trên đời này có chuyện tốt vậy sao? Yến Minh Thành cảm thấy không đúng chỗ nào, lại không nói ra được trong thời gian ngắn.
Yến Hảo nghe thấy tiếng gõ cửa, ba chân bốn cẳng nhảy xuống khỏi ghế: "Ba, con không nói chuyện với ba nữa."
"Thỉnh thoảng giảng bài giúp con thì hữu dụng với kỳ thi tháng của con, có thể đề cao thành tích của con tí, nhưng tuyệt đối không thể đưa con lên đại học A, không có chút khả năng nào, con cần ôn tập với cường độ lớn."
Yến Minh Thành không cúp máy, mạnh mẽ nói hết lời, "Đừng nói đến môn khác, ba không nghĩ có thể để lớp trưởng kia của con phụ đạo toán tiếp.

Cậu ta cũng cần chuẩn bị kiểm tra, sức lực có hạn, lúc đó sẽ không quan tâm con."
Yến Hảo không nghĩ ra từ để đối đáp với ba cậu, cậu vội đi mở cửa cho Giang Mộ Hành: "Ba, ba để con tự mình tính đi, con biết rõ cái gì mới là lựa chọn chính xác."
Đối mặt với sự kiên định của con trai, cho dù Yến Minh Thành có hàng đống kinh nghiệm và dạy bảo, vẫn chỉ có thể hoá thành một tiếng cảm khái: "Được rồi, con trai, chỉ mong con có thể hoàn thành ước muốn."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Yến Hảo đứng nguyên tại chỗ mấy giây, chà mặt xoa dịu nỗi lòng tiến tới cửa.

Khoảnh khắc đặt tay lên tay cầm, cậu đột nhiên hô một tiếng: "Lớp trưởng?"
Ngoài cửa không có tiếng động.
Nhiệt độ trong mắt Yến Hảo lập tức hạ xuống, không phải cậu ấy? Cậu dí vô mắt mèo.

Khi gần tiếp cận rồi thì hình ảnh của bộ phim ma nào đó từng coi loé qua trước mắt, cậu rụt cổ, lùi lại nép vô nhà vệ sinh gọi cho Giang Mộ Hành.
Đầu kia vừa bắt, Yến Hảo hỏi ngay: "Lớp trưởng, cậu đang ở đâu?"
"Quán ăn." Âm thanh bên phía Giang Mộ Hành vô cùng ồn ào, "Sao?"

Nghe giọng hắn, Yến Hảo thả lỏng: "Có người gõ cửa, tôi tưởng là cậu."
Hô hấp Giang Mộ Hành hơi ngưng lại: "Cậu mở cửa rồi?"
Yến Hảo rời nhà vệ sinh: "Chưa."
Giang Mộ Hành trầm giọng: "Tôi gõ cửa sẽ gọi tên cậu."
Bấy giờ Yến Hảo mới ngẫm ra ban nãy bản thân rất nhát, như bạn nhỏ khóc nhè kiếm phụ huynh, cậu có hơi xấu hổ: "Ừm, vậy tôi cúp đây."
Bên kia, trong quán ăn, Giang Mộ Hành nói với nhân viên phục vụ: "Ngại quá, có thể đóng hộp phần của tôi không?"
.
Chẳng mấy chốc, Giang Mộ Hành trở về khách sạn.

Trông thấy có mấy tấm thẻ nhỏ bị đút vô khe cửa, hắn đưa tay rút thẻ ra.
Điện thoại trong túi Giang Mộ Hành vang lên, tiếp đó, cửa mở từ bên trong.
Yến Hảo cầm điện thoại, nhìn Giang Mộ Hành, nhìn tấm thẻ trong tay hắn, rồi lại nhìn hắn.
"..."
Giang Mộ Hành dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp tấm thẻ: "Người gõ cửa cho cậu đến để nhét cái này."
Yến Hảo phát hiện trên thẻ là một cô gái xinh đẹp mặc quần áo hở hang, bụng ngón trỏ của Giang Mộ Hành vừa khéo đặt vào cái mông vểnh cao của cô.

Dù chỉ là một mảnh giấy, không phải người thật, con mắt cậu vẫn thoắt cái trở nên đỏ tươi, mặt tái nhợt.
Lúc kịp phản ứng, Yến Hảo đã cướp lấy tấm thẻ quay về phòng, xé nát toàn bộ vứt vào thùng rác, đôi vai gầy nhấp nhô kịch liệt.
Giang Mộ Hành dừng một hồi, nhấc chân bước vào, trở tay đóng cửa lại, điềm nhiên như không ngồi xuống trước bàn.
Yến Hảo thấy hắn không nói gì, cậu bóc quýt, lặng lẽ phủ vỏ lên tấm thẻ.
Giang Mộ Hành mở hộp cơm dùng một lần: "Quản lý khách sạn đáng lẽ phải có biện pháp xử lý việc này, bảo nhân viên kiểm tra và dọn dẹp định kỳ."
"Đám dẫn mối sẽ gõ cửa để tấm thẻ phát huy tác dụng trước khi bị dọn.

Khách trọ nghe được tiếng gõ sẽ hỏi là ai, đến làm gì, có người sẽ trực tiếp mở cửa, như vậy có thể thấy tấm thẻ rơi trên mặt đất, tỷ lệ làm ăn thành công tương đối lớn hơn một ít."
"Bất luận là kiểu mua bán gì, một khi tồn tại chứng tỏ rằng có nhu cầu thị trường nhất định."

Yến Hảo nhét từng múi quýt vào miệng: "Cậu biết nhiều ghê."
Giang Mộ Hành: "Thường thức."
Yến Hảo: "..."
Hồi trưa Giang Mộ Hành chỉ ăn vài miếng mì, buổi tối húp cháo, phản ứng say xe thuyên giảm vào chín mười giờ, dạ dày dần bình phục, cảm giác đói bụng ép hắn phải ra ngoài ăn gì đó.
Nếu không phải vì cú điện thoại kia, hắn sẽ ăn xong rồi mới quay về, chứ không phải biến căn phòng tràn ngập mùi đồ ăn.
Giang Mộ Hành nghiêng mặt nhìn về phía người ngồi trên giường.
Yến Hảo hỏi bằng ánh mắt, Giang Mộ Hành thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cơm chiên.
"Trong túi có bánh trứng nướng, mua cho cậu."
Yến Hảo sửng sốt.

Theo lý thuyết chắc chắn cậu phải muốn theo cùng, xui cái hôm nay đi nhiều, chân đổ nhiều mồ hôi, cộng thêm việc cậu không thường đi đôi giày này, còn khá mới nên bị mài chân.

Thêm nữa là cậu muốn nhân cơ hội ở một mình gọi điện cho ba cậu nên không ra ngoài, không ngờ khi về Giang Mộ Hành lại mang theo đồ ăn cho cậu.
"Bánh trứng nướng à..." Yến Hảo nhìn sau gáy hắn.
Giang Mộ Hành không quay đầu: "Không muốn ăn thì thôi, cậu muốn ăn cái khác tự xuống mua."
Yến Hảo vội nói: "Tôi chưa nói không muốn ăn."
Mấy cái bánh trứng chui hết cả vào bụng Yến Hảo, cậu ăn quá no, ngồi phịch ở đầu giường bấm điều khiển từ xa, liên tục chuyển đài.
Giang Mộ Hành thu dọn bàn đi tắm rửa, Yến Hảo bắt đầu bồn chồn không yên.

Cậu không kiềm nổi trượt xuống giường, rón rén bước đến cửa phòng vệ sinh.
Chẳng phải có khách sạn có cửa phòng vệ sinh trong suốt, nhìn thấy được người bên trong à? Sao cái chỗ này chẳng thấy tí gì vậy?
Yến Hảo thất vọng đứng trước cửa.

Không biết qua bao lâu, tiếng nước bên trong ngừng, cậu lật đật chạy về giường.
Giang Mộ Hành không ra ngoài, một lát sau tiếng nước lại vang, lần này kéo dài chừng mười phút mới ngưng.
Tiếng mở cửa vừa vang, Yến Hảo dùng khoé mắt liếc qua ngay.
Giang Mộ Hành ăn mặc vô cùng chỉnh tề, áo thun phối quần thể thao, đầu đắp khăn lông, nước nhỏ xuống lọn tóc.
Yến Hảo rất tiếc khi không được thấy cơ bụng của hắn, ánh mắt bất giác trở nên u oán, thực chất hoá đâm vào người Giang Mộ Hành.
Bên tai thình lình vang lên giọng nói: "Không xem tivi thì tắt."
Yến Hảo không thèm suy nghĩ nói dóc: "Xem mà, tôi đang xem."
Giang Mộ Hành bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt sắc sảo thoát khỏi bóng mờ dưới khăn lông, ánh mắt khiếp người, Yến Hảo nhất thời xoay mắt qua màn hình tivi.

"Nhiều kênh thật." Yến Hảo khụ hai tiếng, "Còn có thể thu được CCTV-5."
"Có cả phim chiếu rạp, cậu muốn coi không lớp trưởng? Tôi kiếm cho cậu coi."
"Sao cũng được." Giang Mộ Hành lau tóc, lời đầu không khớp lời sau, "Hoàng Tự hẹn chúng ta sáng mai ra bờ biển ngắm mặt trời mọc."
Yến Hảo ngồi dậy: "Kịp ngắm không?"
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái, thu sự hưng phấn trên mặt cậu vào đáy mắt: "Sáng mai ba giờ rưỡi dậy."
"Ba giờ rưỡi?" Yến Hảo nói, "Vậy tôi phải cài báo thức."
Giang Mộ Hành lau tóc qua loa rồi tắt đèn, vẻ mặt Yến Hảo ngơ ngác.
"Lớp trưởng, cậu tắt đèn chi?"
"Đi ngủ."
Yến Hảo trông sang Giang Mộ Hành ở giường bên cạnh giữa bóng đêm: "Còn sớm mà."
Giang Mộ Hành hỏi cậu: "Sáng mai mấy giờ dậy?"
Yến Hảo yên lặng nằm xuống.
Đầu giường có mùi hương rất nồng, mùi chanh xen lẫn mùi thuốc, đến từ hai miếng dán đuổi muỗi hai bên trái phải.
Yến Hảo trở mình đối diện với giường Giang Mộ Hành, cảm thấy cái tủ được đặt ở giữa hết sức chướng mắt: "Lớp trưởng, tôi muốn tâm sự với cậu."
Không chờ Giang Mộ Hành mở miệng, cậu giành trước một bước: "Tôi đã nói với ba sẽ tôi thi đại học A."
Đó là một quyết định trọng đại, hoàn toàn biến đổi quỹ tích cuộc đời, thế nên trước tiên cậu phải nói với gia đình.
Giang Mộ Hành không đáp.
Ở trong chăn, chân Yến Hảo cọ cọ ga giường, trong lúc vô tình đụng phải phần gót chân bị trầy, xót đến mức cậu kêu "shh".
"Ngủ đi, có gì mai lại nói."
Không biết có phải Giang Mộ Hành buồn ngủ không, tông giọng nghe vào mang đôi phần khàn đục.
Yến Hảo ngoài miệng mất tập trung đáp một tiếng, muốn đợi Giang Mộ Hành thiếp đi rồi sang hôn trộm hắn.
Kết quả vì tối qua suốt đêm không ngủ, sáng hôm nay lại không nghỉ ngơi, còn đi đường rất nhiều, dù linh hồn có kích động thế nào, dục vọng có mãnh liệt bao nhiêu vẫn không chống cự được sự mệt mỏi của cơ thể, chẳng mấy chốc, cậu bất tri bất giác rơi vào trang thái ngủ say.
Căn phòng tĩnh mịch im ắng.
Một lát sau, Giang Mộ Hành xuống giường, mượn ánh sáng của xe cộ đông đúc bên ngoài, lấy lọ i-ốt và bông gòn mình mua khi ra ngoài ăn cơm cầm trong tay, bước đến cuối chiếc giường bên phải.
Yến Hảo ngủ rất sâu, mắt cá chân bị nắm bởi một cái tay thô ráp khô ráo giơ ra khỏi chăn, hô hấp của cậu vẫn đều và dài, không hề hay biết.
Giang Mộ Hành đặt chân của cậu lên đùi mình, khẽ nâng một chút, thấm ít i-ốt vào bông gòn, bôi cho cậu phần gót chân bị trầy.
Yến Hảo đang say giấc nhăn mày, phát ra tiếng nói mớ không thoải mái.
Giang Mộ Hành khom lưng cúi đầu, thổi vào chỗ bị trầy.
Nếp nhăn nơi ấn đường Yến Hảo dần giãn ra.
Giang Mộ Hành hờ hững vuốt ve mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, hồi lâu mới hơi cong eo, hôn một cái lên mu bàn chân trắng nõn của cậu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương