Yêu Đương Đoan Chính
-
78: Em Là Mặt Trời Đẹp Nhất Của Anh
Loa phát thanh phát khúc nhạc dạo.
Hạ Thủy cảm thán: "Là bài Mặt trời đẹp nhất."
Dương Tùng dựa vào lưng ghế lắc lắc chân, nhịp tay lên bàn: "Thế giới của anh nhờ em mà tươi đẹp, bầu trời của anh nhờ em mới không tăm tối."
Hạ Thủy hắng giọng tìm âm điệu hát tiếp: "Cho anh hạnh phúc..."
Yến Hào vội nhét sách vở vào cặp: "Anh trai chị gái xin thương xót, đừng làm loạn nữa."
Hạ Thủy chỉ về phía cửa trước: "Đi đi."
Yến Hảo gấp gáp ôm cặp chạy đi dập lửa.
Hạ Thủy chỉnh cái bàn bị Yến Hảo va xiêu vẹo: "Bình thường nhìn không thấu Ba điểm nước, mà lúc ghen liếc qua là biết ngay."
Dương Tùng cười nhạo: "Cũng chỉ là tục nhân như nhau."
"Không không." Hạ Thủy nói: "Bọn mình với cậu ấy khác nhau, bọn mình tục hơn."
Dương Tùng: "..."
Hạ Thủy nhàn nhã dọn cặp, cô kề tai nói nhỏ với Dương Tùng: "Nếu chuyện này xảy ra với ông thì ông thấy sao?"
Dương Tùng ngả ngớn: "Thấy tốt chứ sao, có đối thủ nghĩa là người tôi nhìn trúng rất ưu tú, mà người đó chọn tôi tức là tôi ưu tú hơn."
"Nghe có lý, đúng là thế thật." Hạ Thủy xoa cằm: "Nên là ông không giận?"
Dương Tùng nhếch môi bật cười ngạo mạn: "Chắc cũng ổn, tôi giận điên thôi ấy mà."
Hạ Thủy trợn trắng mắt.
Tống Nhiên đi vòng xuống, nét mặt đầy vẻ khó tiêu: "Hai người thấy không, lão Giang quăng cả sách, mẹ tôi ơi chuyện chưa từng có, con mắt tôi muốn rớt ra ngoài."
"Có thấy." Hạ Thủy thổn thức: "Chuyện này phải đưa vào cột mốc lịch sử."
Dương Tùng xem thường: "Xì, chỉ tỏ ra ngầu thôi mà?"
Hạ Thủy không chừa thể diện cho cậu ta: "Đừng ghen, ông có quăng sách cũng chẳng đẹp trai."
Dương Tùng muốn bác lại nhưng cô đã ra tay trước: "Ông nhìn Tống Nhiên xem, cậu ấy có ghen không? Có bao giờ cậu ấy ghen chưa? Chưa một lần, thừa nhận người khác ưu tú hơn mình khó đến vậy hả?"
Sắc mặt Dương Tùng lúc xanh lúc đen.
Hạ Thủy nói xong lắc đầu thở dài như người mẹ muộn sầu vì con: "Ầy..."
Dương Tùng quay lưng ra vẻ nổi cáu.
Tống Nhiên có cảm giác mình đang nhìn hai con gà con vỗ cánh kêu gào, hắn ho khan hai tiếng: "Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh."
Dương Tùng cười khẩy: "Đánh khỉ khô, ông đây là đàn ông, dù tức chết cũng không ra tay với con gái."
"Ông đỉnh." Hạ Thủy dựng thẳng ngón cái: "Với giác ngộ này của ông, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn thân năm trăm năm nữa."
Dương Tùng: "Cút."
"Yes sir~"
Hạ Thủy xách cặp treo trên lưng ghế đặt lên đùi, nhét mấy quyển sách vào trong, vẫy tay với Tống Nhiên đang xem trò vui: "Sayonara."
Tống Nhiên vẫy tay: "Sayo."
Nhìn Hạ Thủy đi ra khỏi lớp, Tống Nhiên lẩm bẩm: "Đúng là một cô nương mạnh mẽ."
Dương Tùng ngoáy lỗ tai: "Mạnh cái gì?"
Tống Nhiên nghĩ ngợi: "Tinh thần mạnh, chưa thấy uể oải lần nào, lúc nào cũng vui vẻ."
Dương Tùng dọn bút trên bàn: "Mắc bệnh bẩm sinh chịu đau muốn chết, lúc không vui không để ông thấy thôi."
Tống Nhiên không nghe rõ Dương Tùng nói gì, hỏi lại thì cậu ta không nói, hắn chuyển đề tài: "Ông nghĩ Yến Hảo giải quyết với lão Giang kiểu gì?"
Dương Tùng uể oải đứng lên: "Cần mỗi viên kẹo."
Cậu ta ngân nga theo bài hát đang phát thanh: "Lời em nói, vẻ đẹp của em, nụ cười và nước mắt của em..."
Tống Nhiên sinh ra một đống dấu chấm hỏi với câu trả lời của Dương Tùng.
Một viên kẹo là xong việc? Không thể nào, lão Giang mất nguyên tắc vậy sao?
——
Ở nhà xe tầng dưới, Yến Hảo đứng bên cạnh xe Giang Mộ Hành.
"Em là pháo đài trên con đường thành công của anh –"
Tiếng hát từ loa phát thanh trở nên hùng dũng: "Hãy cho anh đôi cánh để anh có thể bay lượn, chính em là sức mạnh khiến anh mạnh mẽ..."
"Bịch."
Giang Mộ Hành rút khóa xích, ném mạnh vào giỏ xe.
Da đầu Yến Hảo tê rần: "Đây chỉ là bài hát truyền cảm hứng thôi."
Áp suất quanh cơ thể Giang Mộ Hành lạnh như băng, bầu không khí cứng ngắc.
Có vài nam nữ sinh lớp mười hai khác cười đùa đi tới, vừa mở khóa xe vừa nhìn Yến Hảo với Giang Mộ Hành.
Thiên tài vẫn là thiên tài, còn học dở đã hóa thành học giỏi.
Suy cho cùng thì có lẽ là người học dở tốt số, nhà giàu còn được thiên tài hộ tống nên từ cuối lớp thăng hạng lên top 100 của khối, chiếm chỗ vững vàng.
Chuyện này đã thành một trong những huyền thoại trường Nhất Trung.
Đôi bạn thân này quá khác thường, vốn dĩ không cùng một thế giới thế mà cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, đó giờ không thay đổi.
Tam quan lẫn nhận thức của mọi người được đổi mới.
Sắp thi đại học rồi, nếu hai người tuyệt giao thì đặc sắc biết mấy.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, động tác mở khóa chậm rì như muốn xem màn cãi vã nảy lửa, bọn họ đợi mãi nhưng vẫn chưa thấy.
Yến Hảo quay đầu lạnh lùng nhìn họ qua bóng đen phủ dưới tóc mái.
Mấy người đồng thời nảy ra một suy nghĩ, họ không biết người này cười lên có đẹp như phát thanh nói hay không, chỉ biết lúc không cười cực kỳ u ám.
Yến Hảo đợi những người đó đạp xe đi xa, vẻ lạnh lùng trong mắt mới biến mất, cậu bấm chuông xe Giang Mộ Hành kêu leng keng: "Anh."
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Yến Hảo lại gọi, giọng dịu thêm mấy bậc: "Anh trai à."
Giang Mộ Hành thả lỏng đôi môi mím chặt một chút.
Yến Hảo tiếp tục làm nũng: "Anh ghen không những mạnh mà còn lâu nữa."
Mặt Giang Mộ Hành vô cảm: "Có ghen gì đâu?"
Yến Hảo: "...!Người khác gọi anh là anh trai, em cũng không vui."
Yến Hảo đặt một chân lên bàn đạp xe Giang Mộ Hành để ngăn anh chạy: "Trừ không vui ra em còn khó chịu."
Giang Mộ Hành nhướng mi nhìn sang.
Yến Hảo lần mò trong túi quần, lấy ra một viên kẹo táo đưa cho anh: "Nhưng người khác muốn mà không có được, còn em ngược lại."
Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Giang Mộ Hành dịu đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
"Dương Tùng thích nghe bài này, đi với cậu ấy em nghe nhiều nên biết hát một đoạn."
Yến Hảo ghé vào ghi-đông xe, quay về phía Giang Mộ Hành khẽ khàng hát cho anh nghe: "Em là người khiến anh mạnh mẽ, anh không sợ tổn thương vì đã có em bên cạnh.
Nụ cười cùng nước mắt của em là mặt trời đẹp nhất trên con đường đến ước mơ của anh."
Giang Mộ Hành bóc vỏ kẹo ăn: "Đi thôi."
Yến Hảo cong mắt: "Sẵn sàng."
Tiếng hát hào hùng, tri ân, chúc phúc, lời nhạc xinh đẹp cùng hoàng hôn đẹp đẽ, giấc mơ đã giương buồm.
——
Sáng chủ nhật, Giang Mộ Hành kéo Yến Hảo dậy.
Yến Hào vẫn nhắm mắt: "Mấy giờ rồi?"
Giang Mộ Hành tìm quần áo trong tủ đồ: "Năm giờ."
"Mới năm giờ..." Yến Hảo nằm phịch xuống giường.
Giang Mộ Hành lấy quần jean và áo sơ mi trắng ra: "Phải ngồi xe, ăn xong cũng gần đến giờ rồi."
Đằng sau không có tiếng động.
Giang Mộ Hành xoay người nhìn cậu thiếu niên bò vào trong chăn, quấn chặt thân mình như sâu róm, mặt anh đen sì: "Còn muốn đi chơi Tiết Thanh minh không?"
Yến Hảo vung tay điên cuồng, mơ màng nhìn Giang Mộ Hành: "Đi đi đi."
Nói thế nhưng Yến Hảo vẫn nằm ì, mấy giây sau lại ngủ thiếp đi.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Giang Mộ Hành cúi người, giơ một tay ghìm chặt Yến Tiểu Hảo cách một tấm chăn.
Yến Hảo lập tức bừng tỉnh, cậu dụi dụi vào lòng bàn tay Giang Mộ Hành, híp mắt lại như mèo, khẽ nhếch đôi môi, hô hấp nóng ướt.
Giang Mộ Hành dùng ngón cái gãi gãi cậu: "Dậy được chưa?"
Yến Hảo không trả lời được.
Trong tầm mắt Giang Mộ Hành, cậu thiếu niên nhắm chặt mắt, lông mi liên tục run rẩy, cái cổ trắng mịn xinh đẹp ngửa ra sau, toàn thân run kịch liệt, biểu cảm sắp bật khóc.
Tựa như một chú thiên nga sắp chết.
——
Yến Hảo vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại xem hôm nay thành phố có ùn tắc giao thông không, cậu lướt ra khỏi bản tin thành phố vô tình chọt vào mục giải trí, nhìn thấy gì đó mà kinh ngạc lắp bắp kêu lên: "Anh, anh Tự!"
Giang Mộ Hành nhìn màn hình điện thoại Yến Hảo chìa qua, anh nhanh chóng đảo mắt xem bài báo.
Yến Hảo nghiêng người: "Anh ấy tham gia chương trình ca hát."
Giang Mộ Hành đặt đũa xuống, lấy điện thoại truy cập trang web tìm tên chương trình.
"Một nền tảng khá lớn." Yến Hảo tựa mặt lên cánh tay Giang Mộ Hành xem cùng anh: "Đây là lần đầu em thấy người quen lên báo."
Sau đó cậu bổ sung thêm: "Trừ ba mẹ em."
Giang Mộ Hành thoát khỏi trang web, đứng dậy đi vào phòng gọi Hoàng Tự.
Yến Hảo không đi theo, cậu ăn một hớp cháo với một miếng bánh bao khoai tây tím, nói lúng búng: "Anh hỏi anh Tự có cần bỏ phiếu không, chúng ta có thể giúp một tay."
"School app, Baidu, blog, QQ, công ty ba mẹ em, công ty người thân bạn bè em...!nhiều cách lắm."
Một lúc sau Giang Mộ Hành ra khỏi phòng, Yến Hảo vội nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Sao rồi? Tình hình thế nào?"
Giang Mộ Hành ngồi trở lại ghế: "Anh ấy nói anh ấy chỉ chăm chỉ sáng tác, cố gắng hát thật hay bài mình tự viết, còn lại sẽ có ông trời sắp xếp."
"..."
Yến Hảo gắp dưa chuột xắt nhỏ ăn, trong giới này mật ít ruồi nhiều*, người có thực lực nhưng không có sân khấu cũng nhiều nốt.
Chúc cho anh Tự tiến xa trên con đường này.
(*) Ví với vật ít người nhiều không đủ chia.
Hoàng Tự được lên báo kéo theo cuộc điện thoại từ Trần Tinh.
Khi đó Yến Hảo đang rửa chén, tổng cộng chỉ có hai bộ chén đũa với hai cái nồi, cậu kì kèo một lúc lâu vẫn chưa rửa xong.
Giang Mộ Hành nhíu chặt mày: "Hoa văn trên chén sắp bị em chà bay rồi."
Yến Hảo bị tấn công nghiêm trọng: "Em giúp anh cũng không được sao?"
Giang Mộ Hành chọn im lặng.
Yến Hảo ném miếng rửa vào chậu, vung tay dính nước rửa chén trước mặt Giang Mộ Hành: "Nếu anh dám nói không, sau này ăn xong em sẽ đặt đũa đi luôn, không dọn bàn không lau chén không lau nhà không giặt đồ, không làm gì hết, chỉ làm con sâu gạo*."
(*) Ăn rồi chờ chết.
Giang Mộ Hành nói ngắn gọn rành mạch: "Không được."
Yến Hảo nhảy dựng lên theo bản năng: "Không được chỗ nào? Em giúp anh, chắc chắn so với một mình anh bận rộn thì..."
Căn bếp đột nhiên im phăng phắc, cậu ngây ngẩn người.
Điện thoại Giang Mộ Hành đổ chuông, anh nói "để chén đó anh rửa" rồi ra ngoài nghe máy.
Yến Hảo giơ tay che khuôn mặt nóng hầm hập, sau đó mới nhận ra nước rửa chén dính hết lên mặt, cậu nhỏ giọng chửi thề không dám để Giang Mộ Hành nghe thấy.
Giang Mộ Hành nhìn tên người gọi, đi ra ban công.
Trần Tinh ở bên kia điện thoại nói cô đọc tin mới biết Hoàng Tự tham gia chương trình, nỗi khiếp sợ và phức tạp của cô có vẻ không phải giả tạo.
Thỉnh thoảng Giang Mộ Hành sẽ đáp lời cô nhưng hầu hết là không bày tỏ ý kiến.
Trần Tinh nói một hồi rồi dừng lại vài giây: "Tiểu Giang, em có số của anh ấy không? Em nói chị biết được không?"
Giang Mộ Hành nói thẳng: "Xin lỗi, không tiện lắm, tôi muốn hỏi anh ấy trước."
Giọng Trần Tinh hơi mất tự nhiên: "Chị hiểu."
"Dạo này các em khỏe không?" Trần Tinh giả vờ thoải mái: "Thi đại học đừng căng thẳng quá, cứ như bình thường là được.
Tiếc là lúc các em đến đại học A thì chị đã tốt nghiệp..."
Trần Tinh như đang nhớ về thời cấp ba, xúc động kể về chuyện của mình và Hoàng Tự, nói xong mới nhận ra mình thất lễ nên vội vàng cúp máy.
Giang Mộ Hành nghĩ một lúc, gửi tin nhắn cho Hoàng Tự.
Giọng Yến Hảo vọng ra từ phòng bếp: "Ai điện vậy?"
Giang Mộ Hành quay trở lại: "Trần Tinh."
Yến Hảo nghĩ câu trả lời này vừa nằm ngoài vừa nằm trong dự đoán.
Tình cảm bảy năm, từ thời niên thiếu đến trưởng thành, giúp đỡ nhau vượt qua trắc trở, cuối cùng trở thành một người xa lạ từng yêu.
Yến Hảo phân tâm quên mất mình đang cầm chén, hơi buông tay làm chén rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng bể nát.
Giang Mộ Hành chưa nói gì, Yến Hảo đã rụt vai lúng túng khó xử: "Cái này, em...em không..."
Không biết do đầu óc rối bời hay do líu lưỡi, hoặc do cả hai mà cậu mãi không nói trọn câu được, khuôn mặt đỏ bừng vì muộn phiền.
Yến Hảo không nhìn vào mắt Giang Mộ Hành, cậu đứng thẳng như một học sinh tiểu học làm sai, cúi đầu nhận lỗi: "Em không cố ý."
Giang Mộ Hành bước lại gần, giơ tay vuốt mái tóc mềm của cậu thiếu niên: "Không sao, vỡ đồ bình an*."
(*) 碎碎平安 (suì suì píng ān): câu người Trung Quốc thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ, có âm đọc giống với 岁岁平安 (suì suì píng ān): tuổi mới bình an [Nguồn: thanhmaihsk]..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook