Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng FULL
-
Chương 34
Ngay lúc phim sắp chuyển sang cảnh khác, Hạ Vinh giống như là không chịu nổi, đột nhiên hô to, "Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Các người làm sao có thể có cái cái đĩa này? Tôi đã đặt nó trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, làm sao có thể? Làm sao có thể......"
Dùng remote bấm nút ngừng lại, Ngô Sỹ Dương lập tức đứng lên, "Anh nói anh đem tất cả đĩa đặt trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?"
"Tôi......"
Chuyển sang Tần Tiểu Tuyền, "Xin Chánh án đồng ý ký lệnh lục soát, để Kiểm sát trưởng đi kiểm tra."
"Không thể nào! Làm sao ngươi có thể có cái này......" Hạ Vinh vẫn còn kinh sợ, tự lẩm bẩm.
"Cái này chỉ là những đoạn phim A phiến bình thường, nếu không phải ngươi có tật giật mình thì…, đây chỉ là dùng để buộc ngươi nói ra chỗ để video ở đâu mà thôi!"
Nhờ có Tiểu Tuyền nghĩ ra diệu chiêu này!
Luật sư bị cáo lập tức đứng lên lớn tiếng trách cứ, "Đây là lường gạt! Xin Chánh án không đáp ứng, đây là dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo....."
Tần Tiểu Tuyền lắc đầu, "Cấm dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo, là vì phòng ngừa bị cáo không phải xuất phát từ tự do ý chí mà tự bạch, phương pháp của Kiểm sát trưởng cũng không làm cản trở tự do ý chí của bị cáo, nói cách khác, là hắn tự nguyện nói ra."
Sắc mặt luật sư hoàn toàn trắng bệch, hai vị quan toà bên cạnh quay sang thì thầm với Tần Tiểu Tuyền.
Cuối cùng Tần Tiểu Tuyền gật đầu, "Quan toà chấp thuận, Kiểm Sát lập tức đi lục soát, phạm vi giới hạn là tủ bảo hiểm ở ngân hàng của bị cáo, thời hạn là hai giờ."
"Hai giờ dư dả."
Hạ Vinh đột nhiên đứng lên, hình như muốn chạy trốn; ở một bên, cảnh sát toà án đang đợi lệnh, Tần Tiểu Tuyền gõ dùi xuống, "Bị cáo, ngồi xuống."
"Không thể! Không thể......"
"Tôi nói, ngồi xuống!" Tần Tiểu Tuyền khống chế trật tự, "Không có lệnh của tôi, ai dám rời đi tòa án, tôi nhất định truy cứu theo pháp luật! Ngồi xuống cho tôi!"
Ngô Sỹ Dương lòng tin tràn đầy, lập tức vọt ra khỏi tòa án, chuẩn bị dẫn người triển khai lục soát; Tần Tiểu Tuyền ngồi ở chỗ Chánh án, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống phía dưới.
Hạ Vinh vẫn còn phát run, luật sư thì toàn thân xụi lơ, tựa như đã không còn kế sách, chỉ có thể ngồi tại chỗ.
Tần Tiểu Tuyền nhìn màn này, trong lòng hiểu rõ một chiêu này đã đủ vạch trần chân tướng.
Tiểu Quân rốt cuộc có thể nhận được chính nghĩa rồi......!Mặc dù chính nghĩa tới quá muộn, vết thương của cô ấy đã chồng chất, nhưng ít ra kẻ ác sẽ bị trừng phạt.
Hơn nữa Sỹ Dương có thể ở cùng cô ấy, theo cô ấy đi ra khỏi cuộc sống âm u này, ném cái bi kịch kia ra phía sau, cùng với cô ấy đi về phía trước.
Tần Tiểu Tuyền rất vui mừng, nhưng cũng thấy trống rỗng hai loại cảm giác này cứ lần lượt quấn quanh cô, làm cô cảm thấy có chút khó hô hấp, phải dùng hết hơi sức mới có thể thở, mới có thể quên......
Ngô Sỹ Dương dẫn người đến ngân hàng mà Hạ Vinh đặt tủ bảo hiểm, bởi vì trong tay nắm giữ lệnh lục soát của toà án, nên ngân hàng không dám ngăn cản, nhờ vậy mà lục ra được rất nhiều đĩa video.
Anh đem toàn bộ vật chứng về tòa án để Tần Tiểu Tuyền quyết định nên làm như thế nào.
Vì sợ các đoạn phim liên quan sẽ thương tổn đến những người bị hại chưa được đưa ra ánh sáng, nên Tần Tiểu Tuyền muốn một mình Ngô Sỹ Dương bí mật kiểm tra các đĩa phim đó, không được phép tiết lộ ra bên ngoài.
Song song với việc thu thập chứng cứ từ những đĩa video, Tần Tiểu Tuyền cũng yêu cầu cảnh sát kêu gọi tất cả những người từng bị Hạ Vinh hại hãy ra mặt và xác nhận, hỗ trợ đem Hạ Vinh ra công lý.
Ngô Sỹ Dương xem từng cái một, càng xem lại càng căm phẫn, càng mắng liên tục bên trong mỗi một cái đĩa là hình ảnh Hạ Vinh cường bạo người bị hại, mỗi một màn đều là người bị hại khóc thút thít cầu xin tha thứ, còn tên súc sinh kia lại không thèm để ý mà tiếp tục thú vui tình dục của hắn.
Ngô Sỹ Dương kiểm tra từng cái đĩa mà không hề cảm thấy mệt mỏi, rốt cuộc anh cũng tìm được hình ảnh Tiểu Quân bị cường bạo; những hình ảnh đó anh không dám nhìn lâu, trong hốc mắt anh bây giờ đều là nước mắt, anh lập tức lấy video ra làm vật chứng.
Hạ Vinh là kẻ bị tình nghi lớn nhất, vì lo lắng mà định chạy trốn, nên đã bị Tần Tiểu Tuyền bắt giữ.
Mấy ngày qua, có rất nhiều người bị hại ra mặt tố cáo.
Ban đầu những người bị hại đó chỉ có thể len lén khóc thầm, không dám ra mặt, còn bây giờ….họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng.
Hạ Vinh còn từng cường bạo cô gái mười lăm tuổi, lại uy hiếp gia đình đối phương không được phép nói ra, cả nhà người bị hại sợ hãi nên dọn nhà chạy trốn, thậm chí còn bị Hạ Vinh phái người bắt được......
Hạ Vinh cũng từng bố trí cường bạo phụ nữ có chồng, đối phương bởi vì xấu hổ, cộng thêm sợ hãi bị chồng của mình biết được chuyện này, nên đã tự sát......
Sau khi xem xong những đĩa video mà Ngô Sỹ Dương đưa, thiếu chút nữa là Tần Tiểu Tuyền bất tỉnh những hình ảnh đó quá mức rung động lòng người.
Tên súc sinh kia, nếu hắn không bị pháp luật trừng trị, thì thế giới này còn có công lý sao?
Những hành vi man rợ của Hạ Vinh đã được đưa ra ánh sáng, mọi người đều chỉ trích, lên án hắn ta.
Có lẽ nhờ vậy mà rất nhiều bị người hại lấy hết dũng khí để lên tiếng, thậm chí nguyện ý ra tòa đối chất.
Hơn nữa, tất cả đều muốn như Nghê Ánh Quân, tự mình ra tòa nghe tuyên án.
Những chứng cứ phạm tội đã được xác thực, nhưng vì để Hạ Vinh tâm phục khẩu phục, Tần Tiểu Tuyền vẫn mở ra một phiên toà, để hắn tận mắt nhìn thấy những đĩa video mà Kiểm sát trưởng lục soát được, để cho hắn xem qua từng cái một, cũng để xác định những hình ảnh đó là do hắn quay, do hắn cất giấu.
Trên thực tế, hắn cũng không thể nào phủ nhận, vì hôm đi lục soát những vật chứng đó, có rất nhiều người nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.
Hạ Vinh hoàn toàn sụp đổ, hắn ta ngồi sững trên toà án, không nói nên lời; luật sư vẫn còn cố gắng giúp hắn giải thích, nói tình trạng tinh thần của Hạ Vinh có vấn đề, thuở nhỏ không được cha mẹ coi trọng, nhiều lần bị thương tổn, nên mới phạm sai lầm......
Xem ra là cùng đường nên mới có thể nói ra những lời đó bởi vì lời nói này tương đương với việc thừa nhận Hạ Vinh phạm tội.
Vào ngày tuyên án, mặc dù là mở phiên toà bí mật, nhưng chỗ ngồi dự thính vẫn đầy người, tất cả đều là người bị hại, còn lại là người nhà của người bị hại.
Tất cả bọn họ đều muốn tự mình ra tòa nghe tuyên án, Tần Tiểu Tuyền cũng đã đồng ý.
Ngô Sỹ Dương vẫn như cũ ngồi ở chỗ dành cho Kiểm sát trưởng.
Khoảng thời gian từ khi vụ án này diễn ra cho tới nay, hôm nay là lần đầu tiên ngồi đầy người.
Mặc dù hôm nay mở phiên toà bí mật, mặc dù họ đã từ chối khéo những người dân không liên quan cùng ký giả để bảo vệ người bị hại, nhưng đối mặt với yêu cầu của người bị hại, bọn họ lại không thể cự tuyệt.
Tần Tiểu Tuyền cùng với hai quan toà khác đi vào tòa án, mọi người đứng dậy nghênh đón.
Cô ngồi nhìn xuống dưới đài, rồi lại nhìn Ngô Sỹ Dương, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Nghê Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính, trong hốc mắt đều là nước mắt.
Lại nhìn sang Hạ Vinh, cái tên bình thường luôn cuồng vọng phách lối, hôm nay lại vô cùng bất ổn, xem ra, hắn biết mình đang gặp đại nạn.
"Hôm nay mở phiên toà để tiến hành tuyên án, bị cáo cùng Kiểm sát trưởng còn có gì muốn bổ sung hay không?" Cô dựa theo trình tự hỏi.
Ngô Sỹ Dương lắc đầu, luật sư của bị cáo lại nói, nội dung đương nhiên vẫn là hy vọng quan toà có thể vì tình trạng tinh thần của bị cáo mà châm chước, cân nhắc mức hình phạt.
Dĩ nhiên, Ngô Sỹ Dương vô cùng khinh thường.
Còn Tần Tiểu Tuyền vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi,"Quan toà tuyên án, bị cáo Hạ Vinh phạm vào điều 29: cưỡng chế, ép buộc quan hệ, đồng thời cũng phạm vào điều 40, vì cưỡng chế, ép buộc quan hệ mà làm người bị hại tự sát, lại còn đe dọa an toàn của người bị hại, phán quyết có tội, xử tù chung thân, tước quyền công dân cả đời."
"Từ những chứng cứ trong đĩa video, nên toà án quyết định đưa ra hình phạt như trên, có lẽ có rất nhiều những hình ảnh còn chưa được tìm ra, hoặc là do người bị hại không muốn ra mặt; làm sao bị cáo lại có thể ác độc như thế, coi phái nữ là đồ chơi, chỉ vì ham muốn cá nhân mà liên tục ngược đãi làm nhục người khác, lại còn chà đạp đủ kiểu."
"Mười mấy năm qua đã có biết bao nhiêu người bị hại bị rơi vào đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí còn tràn ngập sợ hãi, không có cách nào sống bình thường.
Tội của bị cáo là không thể tha thứ, mời ra toà lại tìm mọi cách nguỵ biện, còn đe doạ người bị hại, thật không thể khoan dung, cho nên việc cách ly với xã hội là cần thiết, vì vậy sau khi hợp nghị, quan toà quyết định xử tù chung thân."
Ngô Sỹ Dương nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vui mừng rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.
Chỗ của những người dự thính truyền tới những tiếng kêu gào vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc; đôi mắt đẫm lệ của Nghê Ánh Quân nhìn Tần Tiểu Tuyền…… bội phục cô, cảm tạ cô.
"Những vật chứng liên quan sẽ do Kiểm sát trưởng tiếp tục cất giữ, nếu như bị cáo muốn chống án, thì có thể cung cấp những vật chứng đó cho toà án sử dụng, nhưng sau khi định tội xong thì nên lập tức tiêu hủy, để tránh người bị hại phải chịu tổn thương lần thứ hai."
Ngô Sỹ Dương nghe, gật đầu tán thành.
Hạ Vinh ngồi sững ở đó, toàn thân mềm nhũn, luật sư cũng không còn cách nào để cứu vãn.
Tần Tiểu Tuyền đột nhiên đổi giọng, nhìn Nghê Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính, "Thật xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn......!Thật xin lỗi......"
Nghê Ánh Quân bịt miệng, không ngừng khóc; những người khác cũng nghẹn ngào, trên mặt mỗi người đều là nước mắt.
"Tôi thay mặt tất cả người bị hại Cảm ơn cô, nhờ cô nguyện ý đứng ra nên mới có thể đem người xấu ra công lý; bởi vì dũng khí của cô, nên vụ án này mới có thể tra ra manh mối, Cảm ơn cô."
Nghê Ánh Quân khóc, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.
Người nhà của người bị hại khác đột nhiên cầm tay cô, nói Cảm ơn cô….
"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà." Tần Tiểu Tuyền đứng lên, bên trong tòa án đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay không dứt.
Hạ Vinh bị cảnh sát toà án mang đi, tiếp tục giam giữ, đời này có lẽ là tìm không thấy lối ra của nhà giam rồi.
Ngô Sỹ Dương cũng đứng lên, nhìn bóng lưng gầy yếu của Tần Tiểu Tuyền vì vụ án này, cô hao hết tâm lực, thậm chí còn phải chịu đựng chỉ trích, bất mãn của anh.
Tần Tiểu Tuyền theo hai quan toà đi ra khỏi toà án.
Những giọt nước mắt ẩn thật lâu trong hốc mắt của cô rốt cuộc cũng chảy ra; trong nháy mắt khi cô xoay người đi, Ngô Sỹ Dương đã nhìn thấy nước mắt của cô.
Cô biết, cô rốt cuộc có thể thở phào một cái rồi!
Cô không thẹn với lương tâm, từ đầu tới cuối, mặc kệ là công việc, hay là tình cảm, cô đều không thẹn với lương tâm dù kết quả ra sao cũng không quan hệ, cô đều có thể chịu đựng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook