Yêu Đi Kẻo Muộn FULL
-
Chương 88
“Tiểu Lộ.”
Phó Chi Hành há miệng, giọng có hơi khàn và nghẹn ngào.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm giống như ánh chiều tà ngoài cửa sổ ngay lúc này, dịu dàng mà mang theo sự bị thương sắp hạ màn.
Nơi nào đó trong lòng tôi đột nhiên nghẹn lại, vốn dĩ có rất nhiều câu hỏi muốn chất vấn hắn, bây giờ hoàn toàn lại không thể nói ra.
“Em biết hết rồi sao.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nói: “Em thông minh như vậy, anh biết không thể giấu được em.
Đừng lo lắng cục cưng, anh không có bị bệnh.
Không có chuyện gì đâu, đừng nói một trăm năm, dù là một ngàn năm một vạn năm, anh cũng mãi mãi yêu em, mãi mãi ở bên cạnh em.”
Tôi được hắn ôm, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, trong đầu hiện lên rất nhiều chi tiết mà trước đây tôi chưa để ý tới.
Mấy lần hắn đề ra việc đi nghỉ phép với tôi, rõ ràng không phải người sợ mệt, sợ phiền lại từ chối tiếp nhận gia nghiệp.
Hắn đã thay đổi rất nhiều thói quen xấu trong cuộc sống, ở bên tôi ngủ sớm dậy sớm, cố gắng hết sức chăm sóc tôi, ở bên cạnh tôi.
Hắn ngầm cho Thẩm Nam Tự tiếp nhận tôi, cho tôi sự sự bao dung vô hạn.
Chỉ cần tôi vui, cái gì hắn cũng đều nhường nhịn.
Hắn vội vã kết hôn với tôi, để cho tôi ký một thỏa thuận hôn nhân không hợp lý, không cho bản thân bất kỳ đường lui nào.
…
Hắn làm nhiều thứ như vậy, vậy mà đến giờ tôi mới chậm chạp phát hiện ra.
“Chi Hành…” Tôi nâng tay ôm lại hắn, mũi không hiểu sao có chút chua xót.
“Sao vậy, cục cưng.” Bàn tay to lớn của Phó Chi Hành để sau gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh không phải vẫn còn khỏe đây sao.”
“Tại sao không nói cho em biết?” Tôi hỏi.
Hắn cười, không thể làm gì khác hơn thở dài, nói: “Đàn ông cần sĩ diện mà.
Anh hy vọng lúc anh ở bên cạnh em mãi mãi là vô địch.
Tim không tốt cái gì đó, nghe cũng quá mềm yếu rồi… Hơn nữa em xem, cha anh đã hơn sáu mươi tuổi rồi, vẫn còn khỏe, nhất định anh không có gì đâu.”
“Lỡ như thì sao,” Tôi hỏi: “Lẽ nào cần đợi thật sự xảy ra chuyện gì mới nói cho em biết sự thật à?”
“Thật sự xảy ra chuyện gì…” Phó Chi Hành nghĩ một lúc, ra vẻ thoải mái nói: “Nói hay không nói sự thật cũng không có gì khác biệt.
Đến lúc em lấy được phần lớn tài sản, làm bé góa chồng giàu sang, quang minh chính đại bao nuôi soái ca, bao nhiêu người còn ngưỡng mộ còn không kịp.”
“Phó Chi Hành.” Tôi giận hắn nói bừa, đẩy hắn ra nói: “Em mới không thèm tài sản của anh.”
“Anh biết anh biết, hoàng tử nhỏ của chúng ta không cần số tiền nhỏ này của anh.” Phó Chi Hành ôm tôi lại, tốt tính dỗ tôi, “Vậy em bảo anh phải làm sao đây… Nếu anh không còn ở đây nữa, em sẽ quên anh, ở bên cạnh người khác.
Vậy anh…”
Hắn đang nói, giọng dần dần trầm xuống, cuối cùng trở thành tiếng nỉ non khổ sở, “Anh còn có thể dùng cách gì để giữ em lại bên mình.”
Từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy Phó Chi Hành yếu mềm như vậy.
Hắn ôm tôi giống như ôm một bảo vật quan trọng nhất không thể nào để mất trong cuộc sống vậy.
“Anh muốn sống trăm tuổi hơn ai hết, muốn mãi mãi bên cạnh em hơn ai hết.”
“Lúc cha anh ở bệnh viện, nằm trong phòng cấp cứu, nhìn thấy ông ấy anh nghĩ nếu như hôm nay là anh nằm ở đó, Tiểu Lộ phải làm sao bây giờ? Nhất định em ấy sẽ trông có vẻ rất dũng cảm, rất kiên cường, thu xếp mọi thứ rất gọn gàng.
Nhưng tối về đến nhà, trong nhà tối đen như mực, vừa trống trải vừa yên tĩnh, đến cả một con mèo con chó con ở bên cạnh em ấy cũng không có, có phải em ấy sẽ buồn không, có phải một mình trốn đi rồi lặng lẽ khóc giống như lúc ông ngoại qua đời hay không.”
“Khi anh nghĩ đến những điều này, cục cưng, lòng anh như muốn tan nát.
Anh không sợ chết chút nào, nhưng anh sợ em cô đơn.
Em lại không thể đưa ra yêu cầu với người khác, sẽ không thể hiện sự yếu đuối.
Ngoại trừ anh ra, anh không biết ai có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Em biết đó, lúc trước anh ghét nhất là gặp bác sĩ.
Nhưng bây giờ bác sĩ bảo anh làm gì thì anh làm cái nấy, anh thực sự rất sợ…”
Giọng của hắn mang chút nghẹn ngào, ôm chặt tôi trong lòng.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng tôi biết nhất định khóe mắt hắn đã đỏ rồi, bởi vì có chất lỏng âm ấm nương theo cằm của hắn chầm chầm chảy vào sau gáy tôi.
Phó Chi Hành khóc rồi.
Hắn khóc không thành tiếng, chỉ có mấy giọt nước mắt lăn xuống.
Đột nhiên tôi ý thức được ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ hắn chưa từng đòi hỏi tôi một chút gì.
Cho dù là bây giờ, tôi hết lần này đến lần khác khiến hắn đau lòng khổ sở, mọi lo lắng của hắn đều là vì tôi.
“Chi Hành…” Tôi vẫn không biết cách an ủi người khác, miệng lưỡi vụng về ôm chặt hắn nói: “Bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần kết hợp điều trị, nghỉ ngơi cho tốt là được, không sao đâu.”
“Có lúc anh nghĩ, có thể tất cả mọi thứ đều được ông trời sắp đặt sẵn rồi.” Giọng Phó Chi Hành trầm thấp, tốc độ nói cũng rất chậm, “Thẩm Nam Tự xuất hiện cũng tốt, anh phát hiện được bệnh tim tiềm ẩn cũng tốt, đề là vì nhắc nhở anh yêu em.
Anh nghĩ kỹ rồi cục cưng, mặc dù Thẩm Nam Tự còn trẻ, lại không chăm sóc tốt cho em nhưng ít ra cậu ta nghiêm túc thích em.
Cho dù sau này anh không còn nữa, em và cậu ra ở bên nhau, dù sao cũng không phải cô đơn.”
Lời căn dặn của Phó Chi Hành như một lời trăng trối khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Theo bản năng tôi tránh né chủ đề này, nắm chặt quần áo sau lưng của hắn nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa mà.”
Hắn cười một chút, vuốt ve tóc tôi vỗ về tôi nói: “Vậy em hứa với anh một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Trừ anh ra, đừng kết hôn với người thứ hai.” Hắn ôm tôi, thấp giọng nỉ non, “Nếu không có cách nào yêu anh, ít nhất hãy để lại cho anh một chút gì đó, được không cục cưng?”
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với người thứ hai.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, có lẽ cũng có sự tiếc nuối.
Tiếc nuối vì tôi và Phó Chi Hành là người quen thuộc gần gũi nhất trên thế giới này, vậy mà bấy nhiêu năm như vậy lại không hiểu đối phương, càng không hiểu rõ chính mình.
Mà điều tôi buồn là, đáng lẽ tôi nên yêu hắn, tôi cũng hy vọng bản thân mình yêu hắn nhưng trong đống tình cảm phức tạp tôi dành cho hắn, rất khó chọn ra cái nào để gọi là yêu.
Cho nên tôi không cách nói yêu hắn.
Và cái “không cách nào” này của tôi, có lẽ sẽ trở thành sự đau khổ và tiếc nuối cả đời của hắn, khiến hắn mãi khó có thể tiêu tan dù mạng sống đã không còn nữa.
Tôi ôm chặt Phó Chi Hành, nói: “Được.”
Trong lòng hắn hình như cuối cùng đã bỏ được một cục đá, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm hơn: “Lúc trước anh chướng mắt Thẩm Nam Tự giả vờ đáng thương, bây giờ mới biết bản thân ngốc quá.
Ít nhất có sự đồng cảm còn hơn không.”
“Em không phải đồng cảm với anh.” Tôi nói: “Cũng không phải đồng cảm với cậu ấy.”
“Anh biết.” Hắn hôn lên trán tôi, nói: “Cái gì cũng được, em biết anh yêu em là được rồi.”
Tôi được nụ hôn của Phó Chi Hành vỗ về, tâm trạng dần dần cũng bình tĩnh: “Em biết.”
Mặt trời xuống núi ngoài cửa sổ, trong phòng trở nên u tối.
Từ trước đến nay dường như tôi chưa từng im lặng ôm Phó Chi Hành lâu như vậy.
Đột nhiên lúc này trong lòng tôi lại hiểu rõ bản chất của hôn nhân, nó không phải là sự lãng mạn lộng lẫy, không phải là sự bồng bột, cũng không phải là sự bày tỏ.
Nó là sự thẳng thắn thành khẩn, là giúp đỡ lẫn nhau, là nương tựa vào nhau.
Từ lúc tôi đeo chiếc nhẫn kia vào, giữa tôi và Phó Chi Hành đã có mối liên hệ không thể cắt rời.
Mặc dù tôi có được nói rằng vẫn đang tự do nhưng tên của tôi sẽ mãi mãi được viết cùng tên của một người khác.
Lúc người ta nói đến Phó Chi Hành, sẽ nói, hắn là chồng của Thời Lộ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook