Nghe vậy, Đường Dụ giận tím mặt, các cơ xung quanh mắt co giật dữ dội.

Hừ cười một tiếng, ông cực kỳ không vui nói: “Vụ kiện còn chưa tiến hành, con đã diệt uy phong của người trong nhà rồi. Đường Diệc Sâm, con đừng quên con là anh trai của Khả Tâm, cũng là Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Liên Khải.

Ba mặc kệ con dùng biện pháp gì, con nhất định phải giải quyết thích đáng chuyện của em gái con, tuyệt không thể để cho con bé ngồi tù, càng không thể để cho lý lịch con bé có bất kỳ vết dơ nào. Còn nữa, con bé không thể gả cho cái tên sống chết không rõ nhà Vũ Văn kia. Nếu con không có năng lực này, ba thấy vị trí Tổng giám đốc điều hành cũng nên để cho người khác ngồi thôi.”

Ánh mắt trầm xuống, khoé miệng Đường Diệc Sâm giật giật vài cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia vẫn không để cho người ta đọc được bất luận cảm xúc gì của anh.

Mặc kệ đây có phải do Đường Dụ bực bội mà nói hay không, Đường Diệc Sâm hiển nhiên rõ ràng bản thân không chiếm được sự đồng tình của ông. Dù cho hiện tại anh đã là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Liên Khải, cũng giúp cổ đông cùng nhân viên thu được không ít lợi nhuận.

Được anh dẫn dắt, thành quả của tập đoàn Liên Khải mấy năm liên tục đều tăng trưởng, đã tăng lên tới hơn 500 điểm rồi.

Trong thương trường mà nói, anh đã là một nhân vật truyền kỳ rồi.

Nhưng mà, anh vẫn bị ghét bỏ.

“Ba, con rất rõ trách nhiệm của mình, con biết nên làm thế nào.”

“Con hiểu rõ như vậy thì không còn gì tốt hơn, ba muốn nhìn thấy chính là kết quả. Con ra ngoài đi, mau chóng giải quyết cho xong.”

Khom người, Đường Diệc Sâm đứng dậy rời đi.

—————–

Sống lưng rộng lớn dựa vào ghế dựa màu đen, Đường Diệc Sâm nhắm mắt an tĩnh ngồi trong phòng làm việc.

Điếu thuốc lá được đốt đặt trên gạt tàn trên mặt bàn, khói trắng lượn lờ bay, bay lên, lượn xuống….. Tâm tình của anh cũng giống vậy, bay lên rồi chìm xuống….

Một điếu thuốc cháy thành tro tàn, Đường Diệc Sâm mở mắt ra, anh đứng dậy, đi ra văn phòng, rời khỏi tập đoàn Liên Khải.

Thời tiết thay đổi bất thường, bầu trời quang đãng đột nhiên nổi lên cơn mưa to.

Đường Diệc Sâm cũng không vì vậy mà thay đổi hướng đi của mình, chiếc Porsche màu bạc dừng ở trước một tiệm hoa.

Mở ra chiếc dù trong suốt, bóng dáng cao lớn rắn rỏi bước vào tiệm hoa bài trí thanh nhã, hương thơm nhè nhẹ.

“Anh Đường, hoa oải hương mà anh cần đã chuyển từ Pháp tới đây rồi. Ở bên này, tôi dẫn anh đi xem.”

“Được, cám ơn.” Đường Diệc Sâm đem chiếc ô trong suốt còn nhỏ nước bỏ vào cùng với những chiếc ô khác trong chiếc thùng tròn của tiệm, sau đó, anh cùng bà chủ đi xem hoa oải hương.

Cô gái xinh đẹp đưa lưng về phía Đường Diệc Sâm kia đang bưng một bó hoa hồng màu xanh dương, cô cúi đầu ngửi ngửi sau đó đi nhanh đến quầy thu ngân thanh toán.

“Xin hỏi, tôi có thể mượn một chiếc dù không? Lần sau tôi sẽ mang tới trả.” Giọng nói dịu dàng rất êm tai.

Sau khi gói hoa kỹ càng, nhân viên thu ngân nhìn lướt ra ngoài. “Được ạ, dù trong tiệm chúng tôi đều đặt ở chiếc thùng tròn cạnh cửa, cô cứ lấy đi.”

Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ tự tin, còn có nụ cười nhẹ, cô gái xinh đẹp cầm lấy hóa đơn cùng bó hoa hồng xanh, “Cảm ơn, mời cô ăn sô cô la.”

Nói xong, cô lấy từ trong túi mấy viên sô cô la đưa tới trước nhân viên thu ngân, sau đó cô rời đi.

Nhân viên thu ngân cười cười, cô tiếp tục thay khách khác gói hoa.

Bà chủ giúp Đường Diệc Sâm gói xong hoa oải hương, anh ôm bó hoa mới mua xong đi tới chỗ thùng tròn cạnh cửa, chiếc ô trong suốt vừa rồi anh đặt trong thùng tròn đã không thấy nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương