Bên kia truy cứu, cô lại chỉ nghĩ ra được một kết luận là anh chồng đối xử với cô rất tốt.


Phùng Vận yêu thương cô hết mực, không biết phải làm gì với cô, cũng không muốn bày ra những chuyện bẩn thỉu mà làm bẩn mắt, dỗ dành cô bạn thân ngủ sớm: “Vài ngày nữa là được rồi bạn yêu.



Cô ấy nói vậy, Phương Tuyết Phù cũng gật đầu đồng ý, nhưng cô đâu ngờ là qua đêm nay mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác chứ?



Phương Tuyết Phù thay quần áo, thoa nước và kem dưỡng, chuẩn bị đi ngủ.


Thỉnh thoảng cơ thể cô không được khỏe lắm để tránh tình trạng xấu xảy ra nên cô sống rất lành mạnh, đi ngủ sớm hơn nhiều so với những người trẻ tuổi khác.

Chưa đến mười giờ đã cảm thấy buồn ngủ rã rời, mơ màng lim dim.


Cô nhổ bọt kem đánh răng ra, rửa sạch mùi vị lạ của sữa, uống một ngụm nước ấm, bước ra khỏi nhà vệ sinh.


Nhưng vừa bước một bước, cô đã cảm thấy như rơi vào khoảng không.


Cảm giác mất trọng lượng ập đến, khiến cô không kìm được mà kêu lên.


Cảm giác chóng mặt liên tục kéo dài, như một chiếc búa nhỏ gõ lên nửa mặt cô, thái dương thậm chí còn hơi đau đau.


Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn khác.


Xung quanh toàn là những mảng màu trắng không thấy điểm dừng, đủ loại người tập trung lại với nhau, có người đã bắt đầu nói chuyện rôm rả, có người thì giống cô, im lặng không nói gì.


Trong đám người này, ai cũng mặc đủ loại quần áo, cảm giác về mùa và thời gian đều rất hỗn loạn, thậm chí có người còn không mặc gì.


Điểm chung duy nhất là tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoang mang, hỗn loạn.



Phương Tuyết Phù nhìn lại bản thân, thực sự muốn khóc mà không có nước mắt.

Cô vẫn đang mặc váy ngủ bằng lụa, mỏng manh ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong tinh tế, khiến cô phải ôm lấy cánh tay, che bớt một chút xuân quang thoát ẩn thoát hiện.


Cô thậm chí còn không mang dép.


Đầu tiên là một tiếng ồn vang lên, sau đó dần dần trở nên rõ ràng hơn, âm thanh nói chuyện từ mọi hướng bao trùm đến, Phương Tuyết Phù phải phớt lờ những ánh mắt không có thiện chí xung quanh và nghiêm túc lắng nghe.


“Chào mừng các bạn đến với trò chơi sinh tồn nhập vai, tôi là trợ lý của các bạn – hệ thống, trong những ngày sắp tới tôi sẽ đồng hành cùng các bạn cho đến khi các bạn hoàn thành trò chơi.



Giọng nói như trẻ con, giả vờ dễ thương với nhịp điệu ngắt nghỉ, nhưng lại vô cảm, ngược lại khiến người ta buồn nôn, trong lúc này còn tăng thêm bầu không khí kinh dị.


Những người không chịu nổi sẽ suy sụp, có người ôm miệng, cũng sẽ có người… bùng nổ cảm xúc.


“Mẹ kiếp ở đây giả thần giả quỷ, ra đây cho tao, tao không chơi mấy cái trò xàm xí này đâu đấy nhé!”

Đó là một gã đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi bên thái dương, thở dốc, mặt đầy mồ hôi, như một quả bóng sắp nổ tung vậy.


“Ngài thực sự không muốn chơi trò chơi này sao? Nói chính xác là từ bỏ tư cách người chơi đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương