Hà Húc dựa vào tường, hít sâu một hơi nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc rồi mở miệng thản nhiên hỏi: "Anh hẳn không phải chỉ vì cười nhạo tôi nên mới đến đây, muốn tôi làm gì, nói thẳng."

"Tôi thích sự thông minh của cậu. "Tề Nhạc đứng dậy, đưa bó hoa bên cạnh cho Hà Húc, cười vỗ vai cậu," Công diễn đầu tiên thuận lợi, nhưng tôi hy vọng, cậu cũng có thể thuận lợi đến cuối cùng."

"Có ý gì?"

"Ý chính là, cố gắng đến đây là được rồi, nhường lại cơ hội cho người khác. "Tề Nhạc kề sát vào cậu, sắc mặt hơi trắng bệch, ngón tay rõ ràng chậm rãi xoa mặt cậu," Nếu cậu muốn trở nên nổi tiếng thì từ bỏ đi, tôi không đồng ý với chuyện đó. Lúc tôi vắng mặt cậu độc chiếm A Dao, bây giờ muốn bình yên vô sự rời đi, tôi tuyệt đối không cho phép." *Dữ dậy sao:))*

"Không thích tôi độc chiếm, chẳng lẽ anh thích tôi cùng hưởng với anh?"

Không đợi được Hà Húc với dáng vẻ khúm núm đáp lại, Tề Nhạc hơi kinh ngạc, lập tức trên mặt mang theo tức giận, "Cậu nên thức thời đi, trước khi trả hết nợ, cậu đừng hòng bay ra khỏi lồng chim này, chỉ cần tôi muốn, cậu cả đời đều phải ở trong lòng bàn tay tôi."

"Tôi nợ Tạ tổng tiền, nhưng nợ anh lúc nào? Bất quá nếu anh đã nói như vậy, tôi đành phải mỏi mắt mong chờ."

Hà Húc đại khái đã hiểu ý đồ lúc này của anh ta, chỉ là cảm thấy khó hiểu, đổi lại là cậu, cậu ước gì tiểu thế thân này nhanh chóng cút khỏi người Tạ Thanh Dao, Tề Nhạc lại giống như còn không muốn để cho cậu đi.

Vừa nghe anh ta nói sẽ tìm phiền toái cho mình, kẻ ngốc mới không chạy đâu. Hà Húc nghĩ thầm, có thể xuất đạo là có thể xóa bỏ số tiền nợ Tạ Thanh Dao, còn có thể nổi tiếng kiếm chút tiền, loại cơ hội này ngàn năm có một, trừ phi đầu óc cậu hỏng mới muốn buông tha.

"Hà Húc, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận, chúng ta cùng chờ xem."


Tề Nhạc không ngờ thái độ của Hà Húc lại cứng rắn như vậy, sau một lúc lâu buông một câu ngoan độc liền đẩy Hà Húc ra khỏi phòng khách.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc xoa bả vai bị đụng đến mỏi nhừ, ném hoa trong tay vào thùng rác, lúc đẩy cửa ra lại đối mặt với Kỳ Tinh.

"Cậu có chuyện muốn nói với tôi sao? "Hà Húc chủ động hỏi.

Cũng giống như lần trước, Kỳ Tinh muốn nói lại thôi, Hà Húc không có tâm trạng đoán, lại càng không muốn đi vòng qua nhiều khúc cua như vậy.

"Kỳ thật...... Ân, tiền bối có tiện không? Chúng ta lên sân thượng tâm sự?"

Hà Húc đối với Kỳ Tinh coi như tín nhiệm, dù sao kế tiếp cũng không có chuyện gì, liền gật đầu cùng Kỳ Tinh lên sân thượng.

Ánh mặt trời trên tầng cao nhất rất chói, nhưng gió cũng lớn, gió tháng chạp mùa đông giá rét uy lực tựa như dao găm, từng chút từng chút thổi đến mặt người đau nhức.

Hà Húc khép cổ áo lại, nhìn Kỳ Tinh chờ cậu ta mở miệng.

"Tiền bối, hôm nay lời các anh nói em đều nghe được, nhưng, nhưng em không phải cố ý nghe lén a... Em, em chính là muốn nói, anh vẫn là đừng cùng Tề tiên sinh đấu... Bằng không người chịu thiệt khẳng định là anh." Kỳ Tinh rối rắm mở miệng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.


"Tại sao?"

Kỳ Tinh thấy Hà Húc bất vi sở động, trong lòng có chút nóng nảy, cậu ta nhìn quanh một vòng, sau khi xác định không có ai tiến đến bên tai Hà Húc nói nhỏ, "Thật ra ngày anh bị thương tổ tiết mục có gọi điện thoại cho Tạ tổng, nhưng Tề tiên sinh nhận, anh ấy nói sẽ đến thăm cũng không tới, ngược lại còn hỏi Hạ Tử Thần rất nhiều tin tức của anh..."

Hà Húc đưa cho cậu một ánh mắt bảo cậu nói tiếp.

"Anh cũng biết đấy, Hạ Tử Thần và Khương Tụ vốn cũng không muốn gặp anh, đã nói với anh ta rất nhiều chuyện về anh ở đây, em sợ anh ta sẽ lấy những tin tức cái này để gây ồn ào, dù sao em nghe nói Tề tiên sinh và đạo diễn ở đây rất quen thuộc nhau..."

Hà Húc nghe xong, giơ tay cọ cọ chóp mũi, mặt trời lặn phía xa, nhu hòa đập vào mắt cậu, ngay sau đó Kỳ Tinh nghe thấy cậu nở nụ cười.

"Cảm ơn cậu. "Thật lâu sau, Hà Húc mở miệng, nhẹ nhàng nắm vai Kỳ Tinh, sau đó xoay người xuống lầu.

Sự lo lắng của Kỳ Tinh Hà Húc đều rõ ràng, nhưng Tề Nhạc là ai cậu cũng biết, mình đã chịu thiệt thòi không ít, nhưng cho dù có đề phòng thì thế nào?

Người là dao thớt ta là thịt cá, cậu cho dù có nhảy nhót một hồi, cũng nhiều lắm là để cho mình lật ngược chịu đao, còn trông cậy vào có thể nhảy dựng lên chạy được không.


Nhưng Hà Húc cũng không nản lòng lắm, bí mật của cậu tuy nằm trong tay Tề Nhạc, nhưng cậu cũng không rơi vào thế hạ phong, nhược điểm của Tề Nhạc cậu cũng không phải không có, chỉ chờ cậu rời khỏi nơi này, Tiêu Sách sẽ cho cậu tất cả đáp án.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Điều duy nhất cần làm bây giờ là cố gắng rời khỏi đây.

Hà Húc trở lại phòng luyện tập, vết thương trên lưng tuy rằng còn rất đau, nhưng nhiệm vụ công diễn tiếp theo sắp tới, cậu không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy. Sau công diễn thứ hai, nhân khí lúc trước cơ bản sẽ hóa thành bọt nước, khi đó ưu thế của cậu tất cả đều không còn, cậu phải càng thêm cố gắng mới được.

Sau Loan Tụng, người thứ hai bội phục Hà Húc nhất chính là Kỳ Tinh.

Cậu ta thật sự không rõ, sau khi cậu ta nói những lời kia, người này như thế nào có thể đột nhiên giống như uống máu gà, ngược lại so với trước càng liều mạng hơn.

Ngày qua ngày luyện tập, thắt lưng Hà Húc càng ngày càng đau, cơ bản luyện một giờ phải quỳ rạp trên mặt đất chậm hai ba giờ mới có thể miễn cưỡng đứng lên, nhưng chỉ cần thời gian nghỉ ngơi vừa kết thúc, Hà Húc có thể lập tức đứng lên tập luyện giống như không có chuyện gì.

Buổi tối lúc Kỳ Tinh phun thuốc cho cậu, mới vừa vén quần áo lên liền bị dọa choáng váng, thắt lưng bị thương thành như vậy, người này làm sao còn đứng được?

Giống như nhìn thấu sự khiếp sợ của Kỳ Tinh, Hà Húc không thèm để ý đổ bình nước vào miệng, thản nhiên dặn dò: "Phun xong giúp tôi xoa một chút, sau đó nhớ siết chặt lọ thuốc lại."

"Còn muốn luyện? "Kỳ Tinh khiếp sợ vội vàng nhìn đồng hồ," Sắp ba giờ rồi, anh không ngủ sao?"

"Luyện thêm nửa giờ nữa, luyện xong liền ngủ."

Nói là nửa giờ, chờ đến khi Hà Húc tập tễnh trở về ký túc xá, chân trời đã trắng bệch.


Sau khi rửa mặt xong, Hà Húc mới nằm lên giường định ngủ một lát. Đưa tay vào dưới gối, sờ tờ giấy kia, mệt nhọc trên người Hà Húc liền quét sạch hơn phân nửa.

Có tờ cam kết này, dù khổ dù mệt cũng đáng giá.

Nằm một hồi Hà Húc vẫn không ngủ được, thắt lưng đau dữ dội, khiến cậu không thể tập trung tinh thần đi vào giấc ngủ, trằn trọc một hồi đành phải đứng lên tìm hai viên thuốc giảm đau nuốt vào.

Chỉ chốc lát sau khi uống thuốc, Hà Húc liền hơi buồn ngủ, dựa vào đầu giường chợp mắt một lúc, nhưng không bao lâu lại bị kêu lên.

Thì ra là phúc lợi cho fan, kỳ này vừa vặn đến phiên Hà Húc làm phóng viên chuyên đề, muốn đánh thức các thực tập sinh khác, sau đó lại tiến hành phỏng vấn.

Hà Húc cùng những người khác đều không tính là quá quen thuộc, trực tiếp liền cự tuyệt nhiệm vụ này, lại không nghĩ tới nhân viên công tác nói đây là fan của cậu bỏ phiếu chọn ra, nhất định phải là cậu đi.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi mắng một câu ở trong lòng, bất đắc dĩ nhận lấy thẻ nhiệm vụ đứng dậy, bắt đầu tiến hành nhiệm vụ hôm nay.

Toàn bộ quá trình Hà Húc đều bởi vì đau thắt lưng mà không thể bày ra khuôn mặt tươi cười, tuy rằng đạo diễn cũng ở bên cạnh nhắc nhở nhiều lần, nhưng Hà Húc chính là cười không nổi, đạo diễn cũng không có biện pháp chỉ có thể kiên trì tiếp tục quay phim.

Cuối cùng cũng ghi hình xong phần phỏng vấn, Hà Húc cho rằng lúc này mình có thể nghỉ ngơi một chút, kết quả lại truyền đến một tin tức khiến cậu càng phiền lòng.

"Vất vả rồi, đến phòng tiếp tân trước đi, công ty các cậu có người tới."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương