Yêu Còn Khó Hơn Chết
-
Chương 13: Anh biết bản thân mơ hồ khát vọng điều gì
Tâm trạng Từ Y Khả bình tĩnh hơn Hàn Việt nhiều , thật sự trong thời gian ngắn ngủn đấy cô đã học được nhiều thứ .
Cô chỉ cười cười, nói:
-”hóa ra ngày ấy anh đã nhìn thấy em!.”
-”Uh, Khả, em hôm đó dường như gặp mãnh thú hồng thủy, liền chạy đi.”
Từ Y Khả nói:
-”Hàn Việt, anh thật sự không cần tự trách mình, em trốn tránh anh không phải bởi vì còn oán giận anh, mà có lẽ là bởi vì lòng tự trọng của em, chonên cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiêu,anh cũng biết em là người hay gây rắc rối, luôn làm cho người khác khóxử, anh không cần phải để trong lòng. Thật ra lúc đó em rất đau khổ, anh cũng biết đấy, anh lại nói với em chúng ta không có gì, cho nên em nghĩ rằng anh đối với em cũng chả có gì đặc biệt. Lúc em vừa quay về em rấtsợ gặp anh, em bây giờ đã bình tĩnh trở lại , cho nên hy vọng anh cũngđừng tự trách bản thân
Hàn Việt nói:
-”Vậy sau này em còn trốn tránh anh không?”
Từ Y Khả thật lòng nói:
-”Chắc chắn không, nhất định sẽ chào hỏi anh .”
Trong lòng hai người đều đã xóa bỏ những phiền muộn ban đầu, không ai có thể thay đổi được thời gian, quá khứ chính là quá khứ.
Nhưng có thể cởi bỏ khúc mắc này vậy cũng đã đủ rồi, ít nhất về sau gặp mặt cô cũng không ngốc nghếch tránh né.
Từ Y Khả nói:
-”Nghe nói anh sắp kết hôn .”
Hàn Việt gật đầu, lát sau mới nói:
-”Là bạn đại học, nhưng hơn anh hai khóa, mấy hôm trước công ty cử cô ấy điđào tạo, chờ cô ấy trở về bọn anh sẽ cử hành hôn lễ.”
“Đó là sư tỷ , xem ra trong trường đại học anh thật lợi hại, ngay cả sư tỷ cũng theo đuổi được!”
Anh ta cũng cười, nhớ lại nói: “Cô ấy học cùng khoa với anh, xinh đẹp tựlập, hơn nữa rất có năng lực. Anh thích sự độc lập ấy, lúc ấy có rấtnhiều người theo đuổi cô ấy, huống chi anh còn kém cô ấy hai tuổi, emkhông biết đâu, anh theo đuổi cô ấy rất vất vả.”
Nói đến bạn gái, miệng anh bất giác hiện lên ý cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Nói thật, lúc này, nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc, Từ Y Khả cũng vui lòng,trên đời này có thể gặp được người mình yêu thương thật lòng thật khôngdễ dàng.
Hiện tại cô đối với anh ta không hề có ảo tưởng gì cả, thời mơ mộng con gái đã qua.
Mà cho dù con đường phía trước gian nan không rõ, tình cảm của cô sẽ có sự khởi đầu mới.
Cô nói:
-”Có khổ mới có ngọt, trông anh bây giờ rất hạnh phúc.”
Anh ta cảm thán:
-”Đúng vậy, anh rất hạnh phúc, cho nên anh hy vọng em cũng luôn vui vẻ, bằng không ta anh sẽ luôn có cảm giác tội lỗi!”
-”Dĩ nhiên, bây giờ em cũng rất tốt, Hàn Việt anh không cần phải luôn mangcảm giác nặng nề vậy, thật ra anh cũng chả làm em tổn thương gì.”
Anh ta cười haha:
-”Y Khả, ý em bảo là anh tự nghĩ mình đối với em rất quan trọng sao?”
Cô lẩm bẩm:
-”Chỉ là..”
Hàn Việt thu lại nụ cười, nói:
-”Y Khả, cám ơn em. Cám ơn em đã tha thứ cho anh “
-”Chuyện vốn không có nghiêm trọng như vậy mà. Thôi không nói chuyện này nữa, thế anh bây giờ làm việc ở đâu?”
-”Anh? Anh học kiến trúc, cho nên tốt nghiệp xong anh cùng bạn anh mở công tythiết kế nhỏ, thiết kế cho một số căn hộ nhỏ, còn em?, anh nghe bảo emlàm việc ở đài truyền hình?.”
-”Vâng, em học phát thanh truyền hình, bây giờ đang phụ trách phần cắt nối biên tập.”
-”cái đấy vất vả lắm, em chịu nổi không?”
-”May thay cũng chỉ có chút buồn chán, dù sao làm việc ở đâu cũng vậy, không thể đòi hỏi nhiều.”
Hàn Việt đưa cô về nhà, để lại số điện thoại rồi mới đi.
Ba mẹ cô luôn đi ngủ sớm, Từ Y Khả mở cửa vào, đúng lúc bà Từ rời giườnguống nước thấy cô, lại nhìnđồng hồ trong phòng khách, đã gần 11 giờ,nói:
-”về rồi à? Hẹn hò hả?”
-”Dạ, cùng đồng nghiệp đi liên hoan, nên về hơi muộn một chút.”
-”Gặp gỡ nhiều là chuyện tốt, nhưng phải cẩn thận chút, đi ngủ sớm đi.”
Từ Y Khả vào phòng, ở trong lòng thở dài, lúc trước nếu cô về trể một chút mẹ cô liền truy hỏi cặn kẽ, bây giờ ngược lại hy vọng cô tham gia nhiều hơn, mở rộng quan hệ xã giao. Xem ra thật sự đã muốn gã cô đi rôi . Cônên nghiêm túc đối với chuyện yêu đương rồi , tìm một đối tượng thíchhợp hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu.
Hàn Việt về nhà sau đó gửi cho Y Khả một tin nhắn, nói: đêm nay thật vuikhi gặp được em, cám ơn em đã tha thứ cho tên khốn như anh, cám ơn sựkhoan dung của em làm anh tiêu tan áy náy, ngủ ngon. Hàn Việt.
“Hàn Việt!” Mẫn Chính Hàn lúc này méo mó tựa vào sô pha, hai chân nâng gáclên mặt bàn, trong tay đang cầm di động của Y Khả nhìn chữ kí cuối cùngtrên tin nhắn, nói:
“Nhóc con kia vừa rời khỏi đây đã chạy đi tâm sự cùng người khác, ta đã nóisao cô ta có thể ngoan cố như vậy chư, cũng đúng,nhóc con đó, trong lòng sao không có một hai người đàn ông chứ.”
Nói xong nhìn lại viết hai ba dòng gửi lại, giọng nói hoàn toàn khiêm tốnlịch sự chưa từng có: “Xin chào, tôi là bạn trai của Y Khả, cô ấy quênđiện thoại ở chỗ tôi,Hàn Việt, tôi đã nghe Y Khả nói qua về chuyện củahai người ,tôi rất vui khi anh và Y Khả đã giải quyết xong khuất mắcấy.”
Hàn Việt xem tin nhắn có chút giật mình, anh ta không chưa nghe nói Y Khảcó bạn trai , sợ chính những dòng tin nhắn kia làm cho bạn trai Y Khảhiểu lầm, xem lại, mới gửi lại một tin: “Cám ơn anh, là tôi mạo muội ,bởi vì vẫn cảm thấy áy náy với cô ấy, cho nên mới muốn gặp cô ấy xinlỡi. Y Khả là cô gái tốt, chúc hai người hạnh phúc. Còn nữa, tôi sắp kết hôn với bạn gái của mình , đến lúc đó nếu có rãnh mời anh cùng Y Khảđến tham dự.”
Mẫn Chính Hàn xem xong,ném điện thoại di động, nói:
-”Quả nhiên là có chuyện tình xưa như vậy, người yêu cũ sắp kết hôn, bảo bối đáng thương của tôi bị tổn thương vì tình.”
Trần Mặc Dương tay cầm ly rượu cứng đờ, lập tức uống một hơi cạn ly.
Giang Văn Thao nhìn Mẫn Chính Hàn, nói:
- “Cậu thật rãnh rỗi! Không phải chỉ là một con nhóc thôi sao, tán được thì tán không được thì thôi.”
Mẫn Chính Hàn cầm lấy một vài quả còn thừa ra trên đĩa quang qua:
-”Ai bắt không được! Đồ tốt dĩ nhiên phải tốn ít công sức “
Trần Mặc Dương đứng dậy ra khỏi phòng mặc bon họ đùa giỡn, tay đút túi quầnđứng trong hành lang nhìn xuống dưới. Sàn nhảy lung linh tráng lệ , ánhsáng rực rỡ chiếu trên những người đàn ông và phụ nữ,, đèn thủy tinh,nhạc nhảy, âm thanh va chạm của ly rượu, hành động tán tỉnh, tiếng gầmrú, rên rỉ yêu kiều của các cô gái.
Không một chỗ trống, một mảnh phồn hoa. Mọi người đều là đến mua vui, đều là đến tìm niềm vui .
Anh ta cũng không ngoại lệ, nhưng không hiểu sao, khắp nơi nhộn nhịp, rượucó thịt có, nhưng lại cũng không thể khiến cho anh ta hài lòng.
Anh ta biết mình mơ hồ khát vọng điều gì, một cái gì đấy đơn thuần, một cái gì đấy thuần túy. Loại khát vọng này , anh cũng không muốn để ý đến.
Không biết bạn gái anh ta đứng sau lưng từ bao giờ, trong tay cầm áo khoác của anh, nói:
-”Anh đi bây giờ à?”
Anh dập tắc thuốc, rồi nói:
- “Cô vẫn muốn ở lại Thiên Tĩnh chơi sao? Nếu vậy tôi sẽ bảo người sắp xếp cho em.”
Bạn gái anh nghe vậy, khuôn mặt cứng nhấc, sắc mặt dần tái đi, cắn cắn môi, thật lâu không nói gì.
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, để cô ở lại nhìn bóng lưng anh,nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chiếc áo khoác trên tay vẫn còn mùihương người đấy, nhưng giấc mơ cũng phải tỉnh dậy.
Cô chỉ cười cười, nói:
-”hóa ra ngày ấy anh đã nhìn thấy em!.”
-”Uh, Khả, em hôm đó dường như gặp mãnh thú hồng thủy, liền chạy đi.”
Từ Y Khả nói:
-”Hàn Việt, anh thật sự không cần tự trách mình, em trốn tránh anh không phải bởi vì còn oán giận anh, mà có lẽ là bởi vì lòng tự trọng của em, chonên cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiêu,anh cũng biết em là người hay gây rắc rối, luôn làm cho người khác khóxử, anh không cần phải để trong lòng. Thật ra lúc đó em rất đau khổ, anh cũng biết đấy, anh lại nói với em chúng ta không có gì, cho nên em nghĩ rằng anh đối với em cũng chả có gì đặc biệt. Lúc em vừa quay về em rấtsợ gặp anh, em bây giờ đã bình tĩnh trở lại , cho nên hy vọng anh cũngđừng tự trách bản thân
Hàn Việt nói:
-”Vậy sau này em còn trốn tránh anh không?”
Từ Y Khả thật lòng nói:
-”Chắc chắn không, nhất định sẽ chào hỏi anh .”
Trong lòng hai người đều đã xóa bỏ những phiền muộn ban đầu, không ai có thể thay đổi được thời gian, quá khứ chính là quá khứ.
Nhưng có thể cởi bỏ khúc mắc này vậy cũng đã đủ rồi, ít nhất về sau gặp mặt cô cũng không ngốc nghếch tránh né.
Từ Y Khả nói:
-”Nghe nói anh sắp kết hôn .”
Hàn Việt gật đầu, lát sau mới nói:
-”Là bạn đại học, nhưng hơn anh hai khóa, mấy hôm trước công ty cử cô ấy điđào tạo, chờ cô ấy trở về bọn anh sẽ cử hành hôn lễ.”
“Đó là sư tỷ , xem ra trong trường đại học anh thật lợi hại, ngay cả sư tỷ cũng theo đuổi được!”
Anh ta cũng cười, nhớ lại nói: “Cô ấy học cùng khoa với anh, xinh đẹp tựlập, hơn nữa rất có năng lực. Anh thích sự độc lập ấy, lúc ấy có rấtnhiều người theo đuổi cô ấy, huống chi anh còn kém cô ấy hai tuổi, emkhông biết đâu, anh theo đuổi cô ấy rất vất vả.”
Nói đến bạn gái, miệng anh bất giác hiện lên ý cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Nói thật, lúc này, nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc, Từ Y Khả cũng vui lòng,trên đời này có thể gặp được người mình yêu thương thật lòng thật khôngdễ dàng.
Hiện tại cô đối với anh ta không hề có ảo tưởng gì cả, thời mơ mộng con gái đã qua.
Mà cho dù con đường phía trước gian nan không rõ, tình cảm của cô sẽ có sự khởi đầu mới.
Cô nói:
-”Có khổ mới có ngọt, trông anh bây giờ rất hạnh phúc.”
Anh ta cảm thán:
-”Đúng vậy, anh rất hạnh phúc, cho nên anh hy vọng em cũng luôn vui vẻ, bằng không ta anh sẽ luôn có cảm giác tội lỗi!”
-”Dĩ nhiên, bây giờ em cũng rất tốt, Hàn Việt anh không cần phải luôn mangcảm giác nặng nề vậy, thật ra anh cũng chả làm em tổn thương gì.”
Anh ta cười haha:
-”Y Khả, ý em bảo là anh tự nghĩ mình đối với em rất quan trọng sao?”
Cô lẩm bẩm:
-”Chỉ là..”
Hàn Việt thu lại nụ cười, nói:
-”Y Khả, cám ơn em. Cám ơn em đã tha thứ cho anh “
-”Chuyện vốn không có nghiêm trọng như vậy mà. Thôi không nói chuyện này nữa, thế anh bây giờ làm việc ở đâu?”
-”Anh? Anh học kiến trúc, cho nên tốt nghiệp xong anh cùng bạn anh mở công tythiết kế nhỏ, thiết kế cho một số căn hộ nhỏ, còn em?, anh nghe bảo emlàm việc ở đài truyền hình?.”
-”Vâng, em học phát thanh truyền hình, bây giờ đang phụ trách phần cắt nối biên tập.”
-”cái đấy vất vả lắm, em chịu nổi không?”
-”May thay cũng chỉ có chút buồn chán, dù sao làm việc ở đâu cũng vậy, không thể đòi hỏi nhiều.”
Hàn Việt đưa cô về nhà, để lại số điện thoại rồi mới đi.
Ba mẹ cô luôn đi ngủ sớm, Từ Y Khả mở cửa vào, đúng lúc bà Từ rời giườnguống nước thấy cô, lại nhìnđồng hồ trong phòng khách, đã gần 11 giờ,nói:
-”về rồi à? Hẹn hò hả?”
-”Dạ, cùng đồng nghiệp đi liên hoan, nên về hơi muộn một chút.”
-”Gặp gỡ nhiều là chuyện tốt, nhưng phải cẩn thận chút, đi ngủ sớm đi.”
Từ Y Khả vào phòng, ở trong lòng thở dài, lúc trước nếu cô về trể một chút mẹ cô liền truy hỏi cặn kẽ, bây giờ ngược lại hy vọng cô tham gia nhiều hơn, mở rộng quan hệ xã giao. Xem ra thật sự đã muốn gã cô đi rôi . Cônên nghiêm túc đối với chuyện yêu đương rồi , tìm một đối tượng thíchhợp hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu.
Hàn Việt về nhà sau đó gửi cho Y Khả một tin nhắn, nói: đêm nay thật vuikhi gặp được em, cám ơn em đã tha thứ cho tên khốn như anh, cám ơn sựkhoan dung của em làm anh tiêu tan áy náy, ngủ ngon. Hàn Việt.
“Hàn Việt!” Mẫn Chính Hàn lúc này méo mó tựa vào sô pha, hai chân nâng gáclên mặt bàn, trong tay đang cầm di động của Y Khả nhìn chữ kí cuối cùngtrên tin nhắn, nói:
“Nhóc con kia vừa rời khỏi đây đã chạy đi tâm sự cùng người khác, ta đã nóisao cô ta có thể ngoan cố như vậy chư, cũng đúng,nhóc con đó, trong lòng sao không có một hai người đàn ông chứ.”
Nói xong nhìn lại viết hai ba dòng gửi lại, giọng nói hoàn toàn khiêm tốnlịch sự chưa từng có: “Xin chào, tôi là bạn trai của Y Khả, cô ấy quênđiện thoại ở chỗ tôi,Hàn Việt, tôi đã nghe Y Khả nói qua về chuyện củahai người ,tôi rất vui khi anh và Y Khả đã giải quyết xong khuất mắcấy.”
Hàn Việt xem tin nhắn có chút giật mình, anh ta không chưa nghe nói Y Khảcó bạn trai , sợ chính những dòng tin nhắn kia làm cho bạn trai Y Khảhiểu lầm, xem lại, mới gửi lại một tin: “Cám ơn anh, là tôi mạo muội ,bởi vì vẫn cảm thấy áy náy với cô ấy, cho nên mới muốn gặp cô ấy xinlỡi. Y Khả là cô gái tốt, chúc hai người hạnh phúc. Còn nữa, tôi sắp kết hôn với bạn gái của mình , đến lúc đó nếu có rãnh mời anh cùng Y Khảđến tham dự.”
Mẫn Chính Hàn xem xong,ném điện thoại di động, nói:
-”Quả nhiên là có chuyện tình xưa như vậy, người yêu cũ sắp kết hôn, bảo bối đáng thương của tôi bị tổn thương vì tình.”
Trần Mặc Dương tay cầm ly rượu cứng đờ, lập tức uống một hơi cạn ly.
Giang Văn Thao nhìn Mẫn Chính Hàn, nói:
- “Cậu thật rãnh rỗi! Không phải chỉ là một con nhóc thôi sao, tán được thì tán không được thì thôi.”
Mẫn Chính Hàn cầm lấy một vài quả còn thừa ra trên đĩa quang qua:
-”Ai bắt không được! Đồ tốt dĩ nhiên phải tốn ít công sức “
Trần Mặc Dương đứng dậy ra khỏi phòng mặc bon họ đùa giỡn, tay đút túi quầnđứng trong hành lang nhìn xuống dưới. Sàn nhảy lung linh tráng lệ , ánhsáng rực rỡ chiếu trên những người đàn ông và phụ nữ,, đèn thủy tinh,nhạc nhảy, âm thanh va chạm của ly rượu, hành động tán tỉnh, tiếng gầmrú, rên rỉ yêu kiều của các cô gái.
Không một chỗ trống, một mảnh phồn hoa. Mọi người đều là đến mua vui, đều là đến tìm niềm vui .
Anh ta cũng không ngoại lệ, nhưng không hiểu sao, khắp nơi nhộn nhịp, rượucó thịt có, nhưng lại cũng không thể khiến cho anh ta hài lòng.
Anh ta biết mình mơ hồ khát vọng điều gì, một cái gì đấy đơn thuần, một cái gì đấy thuần túy. Loại khát vọng này , anh cũng không muốn để ý đến.
Không biết bạn gái anh ta đứng sau lưng từ bao giờ, trong tay cầm áo khoác của anh, nói:
-”Anh đi bây giờ à?”
Anh dập tắc thuốc, rồi nói:
- “Cô vẫn muốn ở lại Thiên Tĩnh chơi sao? Nếu vậy tôi sẽ bảo người sắp xếp cho em.”
Bạn gái anh nghe vậy, khuôn mặt cứng nhấc, sắc mặt dần tái đi, cắn cắn môi, thật lâu không nói gì.
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, để cô ở lại nhìn bóng lưng anh,nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chiếc áo khoác trên tay vẫn còn mùihương người đấy, nhưng giấc mơ cũng phải tỉnh dậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook