Yêu Chuộng
-
Chương 11
Cơm nước xong, Lục Sâm đưa Quý Thức trở về, Quý Thức gật gật đầu đáp ứng.
Dọc theo đường đi, hai người đều có chút trầm mặc, sự an tĩnh quỷ dị tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Lục Sâm lái xe nhưng tinh thần không yên, anh có thấy được cảm xúc hôm nay của Quý Thức rất không như bình thường, trầm thấp áp lực, không giống mọi khi thường hay cố tình thả ra một ít tín hiệu ái muội câu dẫn Lục Sâm.
Em ấy chán ghét mình sao, ngay cả giả vờ cũng lười làm.
Lục Sâm không khống chế được suy nghĩ của mình, đưa ra kết luận cực đoan nhất, tựa như người từng thề son sắt muốn nắm Quý Thức trong tay không phải là anh.
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ, Quý Thức đột nhiên lên tiếng: "Có thể phiền anh đổi hướng không?"
Lục Sâm nắm chặt tay lái, không chế không cho mình quay đầu nhìn khuôn mặt kia: "Em muốn đi đâu?"
Quý Thức cúi đầu chọt chọt cái đai an toàn, có chút không tự tin: "... Muốn đi uống rượu".
"Quán bar?"
"Uhm". Quý Thức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn sườn mặt của Lục Sâm. "Có thể đưa tôi đi không?"
Lục Sâm không nói gì, tay lái trong tay vẫn giữ nguyên không có bất luận ý gì muốn chuyển hướng.
Khoảng cách đến nhà càng càng gần, Quý Thức nhịn không được cường điệu nói: "Có thể đưa tôi đến quán bar được không?"
"Không thể". Lục Sâm lần này trả lời dứt khoát.
"Vì sao?"
"Em ngày mai không phải có show sao. Như thế nào? Không muốn qua đêm với tôi, lại muốn đi quán bar? Mua say hay là muốn tìm người khác?"
Nhưng lời này dường như lôi Quý Thức trở về, cậu không nói gì nữa, chỉ chúi đầu chơi di động.
Sau một lúc thật lâu, Lục Sâm tựa hồ nghe một tiếng thở dài.
Không khí an tĩnh duy trì chưa được bao lâu, nhà Quý Thức cách tiệm cơm không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Lục Sâm dừng xe, ngồi trong xe không nhúc nhích. Anh không trông cậy việc Quý Thức có thể mời anh lên nhà, sợ rằng lấy danh nghĩa bạn bè lâu ngày gặp lại, anh còn không có tư cách.
Nhưng kỳ quái chính là, Quý Thức cũng không xuống xe.
Bộ dáng của cậu, trông như đang đợi anh nói gì đó. Lục Sâm không biết vì sao mình lại sinh ra ý niệm kỳ dị như thế, nhưng anh đúng là đang nghĩ vậy. Không chỉ có suy nghĩ, ý niệm này lại sinh ra cảm giác cấp bách cần phải nói gì đó.
Hai người ở trong xe vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó năm phút, tình cảnh này nếu người ngoài nhìn vào sẽ có khả năng thấy buồn cười đến mức quỷ dị.
Lục Sâm suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không biết rốt cuộc nên nói cái gì, trong vòng một ngày, anh bị cự tuyệt hai lần, thật sự không nghĩ sẽ chịu đựng lần thứ ba.
Bởi vậy anh chỉ nói hai chữ đơn giản: "Tới rồi".
Quý Thức tựa như lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ cõi thần tiên, có chút ngốc lăng liếc Lục Sâm một cái, ừ một tiếng mở cửa xe bước xuống.
Lục Sâm cách cửa sổ xe nhìn về phía bóng dáng của Quý Thức, đáy lòng như bị một tảng đá đè nặng. Anh nghĩ, cảm xúc quả thật có thể bị lây, bằng không vì sao anh lại bắt đầu rầu rĩ mãi không vui lên nổi.
Không được, hắn không thể cứ như vậy mà buông bỏ. Lục Sâm hung hăng nhắm mắt lại, muốn loại bỏ bóng dáng đã mọc rễ kia ra ngoài, lại trợn mắt nhìn đến Quý Thức đã đi rồi quay trở về, gõ vào cửa sổ xe.
Lục Sâm hạ cửa kính xe xuống, thanh âm có chút che giấu không được mệt mỏi: "Làm sao vậy?"
Quý Thức yên lặng nhìn anh, mặt mày rõ ràng, giọng khàn khàn: "Lục Sâm, anh nghĩ như thế nào về em?"
"Anh có phải cảm thấy tôi sẽ không lo lắng?"
Lục Sâm đột nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Quý Thức. Lời này không giống như điều Quý Thức sẽ hỏi như vậy, ít nhất không giống những gì mà anh từng biết về Quý Thức.
Tựa như có một cái gì đó sinh động, nhưng Lục Sâm giờ phút này không muốn trả lời Quý Thức, anh đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề khác, một bối rối anh đã rất lâu không nghĩ ra được câu trả lời.
"Lúc trước vì sao lại muốn chia tay với anh?"
"Anh cũng đồng ý mà". Quý Thức tung ra một câu như vậy. Cậu giống như có điểm ủy khuất, nhưng mọi cảm xúc đều giấu trong ánh mắt đang rũ xuống, tối đen không rõ.
Lục Sâm nhíu mày nhìn cậu, không biết điểm ủy khuất này là thật hay không, hay chỉ là do chính mình đoán thôi.
Quý Thức đột nhiên cười, mặt mày trong nháy mắt sinh động hẳn lên, loại cảm giác câu hồn nhiếp phách này lại một lần nữa trở về, bất luận kẻ nào cũng đều không ngăn cản được.
"Về sau anh muốn làm gì, tùy thời đều có thể tìm em". Quý Thức lại đem câu dẫn viết trên mặt. "Sâm ca".
"Không tìm người khác sao?"
Quý Thức khẽ cười một tiếng, nói: "Không phải ai em cũng đều nhìn trúng".
Quý Thức xuay người đi đã lâu, tim Lục Sâm vẫn còn chưa trở về được tần suất bình thường mà nhảy bang bang.
Bởi vì một câu cuối cùng của cậu, càng bởi vì câu "Sâm ca" đã lâu chưa nghe kia.
# Hết chương 11
Dọc theo đường đi, hai người đều có chút trầm mặc, sự an tĩnh quỷ dị tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Lục Sâm lái xe nhưng tinh thần không yên, anh có thấy được cảm xúc hôm nay của Quý Thức rất không như bình thường, trầm thấp áp lực, không giống mọi khi thường hay cố tình thả ra một ít tín hiệu ái muội câu dẫn Lục Sâm.
Em ấy chán ghét mình sao, ngay cả giả vờ cũng lười làm.
Lục Sâm không khống chế được suy nghĩ của mình, đưa ra kết luận cực đoan nhất, tựa như người từng thề son sắt muốn nắm Quý Thức trong tay không phải là anh.
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ, Quý Thức đột nhiên lên tiếng: "Có thể phiền anh đổi hướng không?"
Lục Sâm nắm chặt tay lái, không chế không cho mình quay đầu nhìn khuôn mặt kia: "Em muốn đi đâu?"
Quý Thức cúi đầu chọt chọt cái đai an toàn, có chút không tự tin: "... Muốn đi uống rượu".
"Quán bar?"
"Uhm". Quý Thức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn sườn mặt của Lục Sâm. "Có thể đưa tôi đi không?"
Lục Sâm không nói gì, tay lái trong tay vẫn giữ nguyên không có bất luận ý gì muốn chuyển hướng.
Khoảng cách đến nhà càng càng gần, Quý Thức nhịn không được cường điệu nói: "Có thể đưa tôi đến quán bar được không?"
"Không thể". Lục Sâm lần này trả lời dứt khoát.
"Vì sao?"
"Em ngày mai không phải có show sao. Như thế nào? Không muốn qua đêm với tôi, lại muốn đi quán bar? Mua say hay là muốn tìm người khác?"
Nhưng lời này dường như lôi Quý Thức trở về, cậu không nói gì nữa, chỉ chúi đầu chơi di động.
Sau một lúc thật lâu, Lục Sâm tựa hồ nghe một tiếng thở dài.
Không khí an tĩnh duy trì chưa được bao lâu, nhà Quý Thức cách tiệm cơm không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Lục Sâm dừng xe, ngồi trong xe không nhúc nhích. Anh không trông cậy việc Quý Thức có thể mời anh lên nhà, sợ rằng lấy danh nghĩa bạn bè lâu ngày gặp lại, anh còn không có tư cách.
Nhưng kỳ quái chính là, Quý Thức cũng không xuống xe.
Bộ dáng của cậu, trông như đang đợi anh nói gì đó. Lục Sâm không biết vì sao mình lại sinh ra ý niệm kỳ dị như thế, nhưng anh đúng là đang nghĩ vậy. Không chỉ có suy nghĩ, ý niệm này lại sinh ra cảm giác cấp bách cần phải nói gì đó.
Hai người ở trong xe vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó năm phút, tình cảnh này nếu người ngoài nhìn vào sẽ có khả năng thấy buồn cười đến mức quỷ dị.
Lục Sâm suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không biết rốt cuộc nên nói cái gì, trong vòng một ngày, anh bị cự tuyệt hai lần, thật sự không nghĩ sẽ chịu đựng lần thứ ba.
Bởi vậy anh chỉ nói hai chữ đơn giản: "Tới rồi".
Quý Thức tựa như lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ cõi thần tiên, có chút ngốc lăng liếc Lục Sâm một cái, ừ một tiếng mở cửa xe bước xuống.
Lục Sâm cách cửa sổ xe nhìn về phía bóng dáng của Quý Thức, đáy lòng như bị một tảng đá đè nặng. Anh nghĩ, cảm xúc quả thật có thể bị lây, bằng không vì sao anh lại bắt đầu rầu rĩ mãi không vui lên nổi.
Không được, hắn không thể cứ như vậy mà buông bỏ. Lục Sâm hung hăng nhắm mắt lại, muốn loại bỏ bóng dáng đã mọc rễ kia ra ngoài, lại trợn mắt nhìn đến Quý Thức đã đi rồi quay trở về, gõ vào cửa sổ xe.
Lục Sâm hạ cửa kính xe xuống, thanh âm có chút che giấu không được mệt mỏi: "Làm sao vậy?"
Quý Thức yên lặng nhìn anh, mặt mày rõ ràng, giọng khàn khàn: "Lục Sâm, anh nghĩ như thế nào về em?"
"Anh có phải cảm thấy tôi sẽ không lo lắng?"
Lục Sâm đột nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Quý Thức. Lời này không giống như điều Quý Thức sẽ hỏi như vậy, ít nhất không giống những gì mà anh từng biết về Quý Thức.
Tựa như có một cái gì đó sinh động, nhưng Lục Sâm giờ phút này không muốn trả lời Quý Thức, anh đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề khác, một bối rối anh đã rất lâu không nghĩ ra được câu trả lời.
"Lúc trước vì sao lại muốn chia tay với anh?"
"Anh cũng đồng ý mà". Quý Thức tung ra một câu như vậy. Cậu giống như có điểm ủy khuất, nhưng mọi cảm xúc đều giấu trong ánh mắt đang rũ xuống, tối đen không rõ.
Lục Sâm nhíu mày nhìn cậu, không biết điểm ủy khuất này là thật hay không, hay chỉ là do chính mình đoán thôi.
Quý Thức đột nhiên cười, mặt mày trong nháy mắt sinh động hẳn lên, loại cảm giác câu hồn nhiếp phách này lại một lần nữa trở về, bất luận kẻ nào cũng đều không ngăn cản được.
"Về sau anh muốn làm gì, tùy thời đều có thể tìm em". Quý Thức lại đem câu dẫn viết trên mặt. "Sâm ca".
"Không tìm người khác sao?"
Quý Thức khẽ cười một tiếng, nói: "Không phải ai em cũng đều nhìn trúng".
Quý Thức xuay người đi đã lâu, tim Lục Sâm vẫn còn chưa trở về được tần suất bình thường mà nhảy bang bang.
Bởi vì một câu cuối cùng của cậu, càng bởi vì câu "Sâm ca" đã lâu chưa nghe kia.
# Hết chương 11
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook