50.1: Nắm lấy tay anh

Ngải Tử Lam đang miên man suy nghĩ, giữa lúc vô thức, Đoàn Hồng Huyên đã cúi người xuống, càng lúc càng gần cô, hơi thở nam tính nồng hậu bao trùm lấy cô.

Đoàn Hồng Huyên nhẹ nhàng lại gần bên tai Ngải Tử Lam, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, trong lúc tóc tai chạm vào nhau, vành tai trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng, Đoàn Hồng Huyên nhướn nhướn mày, lông mày như hoa, môi mỏng gợi cảm khẽ mím, cười cười liếc Ngải Tử Lam, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai cô.

“Tỉnh chưa? Ăn cơm thôi.”

Ngải Tử Lam mặt đỏ bừng chân tay có chút luống cuống, nhẹ nhàng tránh sự đụng chạm của hắn, khuôn mặt nhỏ cúi gằm, giọng lí nhí: “Biết rồi.”

Món ngon bày trước mặt, cảm giác càng thêm đói.

Thấy Ngải Tử Lam dáng vẻ có chút mệt mỏi, Đoàn Hồng Huyên cũng không trêu chọc cô nữa, khẽ nói: “Không vội, thay quần áo trước đã.”

Ngải Tử Lam gật gật đầu, một bộ thẹn thùng, hơi cúi đầu rời khỏi Đoàn Hồng Huyên, mở vali ở bên. Bên trong vali đều là quần áo mà trợ lý Lý đã chuẩn bị cho vợ chồng Đoàn Thị mấy ngày này.

Ngải Tử Lam mở vali ra mới phát hiện, quần áo của mình đều là váy liền áo rất đẹp, các loại kiểu dáng, phong cách khác nhau, đầy màu sắc, giống như muốn biến cô thành một hoa tiên tử vậy. Trừ những bộ đồ này ra thì không có bất cứ quần áo nào khác.

Không còn cách nào, Ngải Tử Lam đành tùy ý chọn từ trong đó ra một chiếc váy liền áo màu xanh, rồi vào phòng tắm thay.



Thay đồ xong, Ngải Tử Lam có chút ngập ngừng đi tới đi lui. Chiếc váy liền áo này chất liệu rất là tốt, vừa nhìn liền biết rất là mắc tiền. Cô mặc không quen, sợ khi cử động sẽ làm hư hại chỗ nào đó.

Quả không hổ danh là vợ mình. Thật xinh đẹp. Đoàn Hồng Huyên ngắm nhìn Ngải Tử Lam trong chiếc váy liền áo trang nhã, tự đáy lòng cảm thán tự hào.

“Tử Lam, một lát nữa bên dưới sẽ có rất nhiều người, em khoác tay anh trước đi.” Đoàn Hồng Huyên một mặt lạnh lùng thản nhiên ra lệnh, giọng điệu không thể từ chối.

Cô cũng đã lớn rồi, còn sợ đi lạc nữa sao?

Ngải Tử Lam có chút không phục, cô không phải đứa trẻ lên 3, chỉ dẩu dẩu miệng, làm ra bộ không nghe thấy gì.

“Khoác tay anh.” Đoàn Hồng Huyên lại lạnh lùng ra lệnh lại một lần, lông mày nhíu chặt, rất là không vui, trong ánh mắt là cơn giận dữ đáng sợ.

“Không cần thiết.” Ngải Tử Lam một bộ không tình nguyện nói. Cô đúng là không muốn thật, lẽ nào như này không được hay sao, huống hồ Đoàn Hồng Huyên chỉ là chồng của cô, không phải là chủ nhân, cô hà cớ gì mà cái gì cũng phải nghe theo lời anh ta chứ.

Ngải Tử Lam là người gì chứ, dù thế nào cũng giữ vững chủ ý, nếu cô không muốn, thì không ai có thể ép cô được.

Ai ngờ, Đoàn Hồng Huyên không thèm để ý tới cô, trực tiếp đi lên trước, nắm lấy tay cô, không quan tâm hướng về phía cửa mà đi.

“Này….” Ngải Tử Lam bị nắm tay đến đau, không nhịn nổi khẽ kêu lên, “Anh làm em đau đấy.”

“Em kêu anh là gì?” Đoàn Hồng Huyên nghe một tiếng “này” cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt lạnh xuống, nhưng lực trên tay bất giác buông lỏng.



Ngải Tử Lam không nói gì nữa, nhưng để mặc cho Đoàn Hồng Huyên nắm.

Đột nhiên không thấy có tiếng vang lên, Đoàn Hồng Huyên nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy chiếc miệng nhỏ phụng phịu của Ngải Tử Lam, trên mặt tràn đầy sự không cam tâm.

“Lêu. Cô nàng bé nhỏ.” Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi cười giễu một tiếng, ác ố cười, không chút nể nang.

Cô nàng bé nhỏ, bị dắt tay, sao giống như chịu lấy một sự ấm ức cực đại vậy. Rõ ràng lần trước hôn môi còn rất thú vị kia mà.

Nghe thấy tiếng cười giễu cùng lời châm chọc của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam càng thêm tức giận, lập tức dùng lực ra sức lắc lắc tay, ngại chi sức lực nữ nhi trời sinh đã không thể sánh với nam giới, cô lắc hồi lâu cũng không cách nào thoát ra được, đành hậm hực nói: “Hừ.”

Đang khi hai người một lôi một gỡ, hai người rất nhanh đã tới nhà hàng của khách sạn.

Đây là một nhà hàng có phong cảnh rất đặc biệt, người quả nhiên rất đông, người tới người lui, rất là náo nhiệt. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rất dễ dàng đi lạc, lại là nơi xa lạ không quen, tuyệt đại đa số là người nước ngoài, thỉnh thoảng mới trông thấy mấy Hoa kiều, Ngải Tử Lam cũng có chút sợ, sự giãy giụa cũng theo đó mà nhẹ đi.

Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam tìm một góc ít người ngồi xuống. Đáng tiếc, trời sinh ra đã là tiêu điểm, hai người vừa mới ngồi xuống, đã thu hút vô số người lại gần.

“Beautiful girl.” Đột nhiên, tốp 3 tốp 5 những nam thanh niên mặc quần áo hip hop, đi tới trước bàn, không che giấu lời khen ngợi Ngải Tử Lam.

“Thanks.” Đột nhiên nhận được lời khen, Ngải Tử Lam có chút ngạc nhiên, vẫn là lịch sự đáp lời. Đồng thời thầm thán phục sự can đảm của những người này, trước khuôn mặt lạnh như băng của Đoàn Hồng Huyên mà vẫn dám lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương