Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 90:
46.1: Vợ tôi tính như vậy
Đây là đang nghĩ cho hắn.
“Không sao.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút mị lực khiến cho người ta an tâm, “Ông ấy là người nhà của em, sớm muộn gì cũng gặp. Tin anh đi, có thể xử lý tốt chuyện này.”
Ngải Tử Lam ánh mắt hơi sáng, nhất thời có chút im lặng, vẫn là gật gật đầu.
Đúng a, bất luận thế nào, Ngải Thành Quốc cũng là cha của cô, điều này là không thể thay đổi.
Nếu Đoàn Hồng Huyên đã nói như vậy, vậy thì gặp Ngải Thành Quốc một chút cũng được.
Không hiểu vì sao, lời này từ miệng Đoàn Hồng Huyên nói ra, Ngải Tử Lam cảm thấy vô cùng tin tưởng, tin rằng anh ta nói có thể xử lý tốt thì chắc chắn sẽ xử lý tốt, đối với năng lực của anh ta không một chút nghi kỵ.
“Đưa ông ấy lên.” Sau khi nói cho Ngải Tử Lam biết, Đoàn Hồng Huyên nói với trợ lý Lý trong điện thoại.
Rất nhanh, trợ lý Lý đã đưa Ngải Thành Quốc đang một bộ phấn khởi kích động lên.
Sau khi lần trước tới tòa cao ốc Đoàn Thị tìm Đoàn Hồng Huyên không có kết quả, đây là lần thứ hai Ngải Thành Quốc tới đây.
Cho dù Ngải Thành Quốc cũng đã từng quen qua những người trong giới thượng lưu, trông thấy tòa cao ốc vĩ đại như vậy cũng không khỏi cả kinh, chứ đừng nói gì đến việc sau khi tới văn phòng tổng tài, tất cả bài trí hết sức hoàn mỹ, nhất thời lóa mắt.
Đoàn Thị trong mắt ông ta hiển nhiên đã trở thành một con sơn dương lớn màu mỡ tươi mới.
Trong phòng khách, Ngải Thành Quốc vừa trông thấy Đoàn Hồng Huyên, đã lập tức tiến tới săn đón, cười xán lạn nịnh nọt, nếp nhăn trên mặt đều hằn lên, trông như một bông cúc già.
“Đoàn tổng, có thể gặp được cậu rồi. Giữa trăm công nghìn việc vậy vẫn bớt chút thời gian gặp tôi, thật là vinh hạnh cho tôi a.”
Ngải Thành Quốc trong lòng thật sự nghĩ như vậy. Nếu Đoàn Hồng Huyên đồng ý gặp ông ta, khẳng định sẽ có cơ hội.
Còn đối với Ngải Tử Lam trên người mặc trang phục công sở đứng phía sau Đoàn Hồng Huyên, Ngải Thành Quốc lại chỉ liếc qua, nét mặt như thể không trông thấy ai cả.
Ông ta chỉ trông thấy đó chẳng qua chỉ là một trang phục công sở bình thường, liền cho rằng đó chắc chắn là một trợ lý nhỏ bé, căn bản không đáng để quan tâm, nhìn nhiều chỉ lãng phí thời gian.
Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt ba người Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử lam, trợ lý Lý.
“Ngải tổng, không hỏi thăm con gái của ông sao?” Đoàn Hồng Huyên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhìn Ngải Thành Quốc châm chọc.
Con gái của mình? Phải chăng…… Ngải Thành Quốc lúc này mới nheo mắt nhìn người trợ lý nhỏ bé mà ban đầu ông căn bản không thèm để ý tới kia, không ngờ lại là Ngải Tử Lam.
Đây….. Ngải Tử Lam sao lại cũng ở đây, lại còn trang điểm như vậy, nó trở thành nhân viên ở đây khi nào vậy?
Ngải Thành Quốc vừa nghĩ tâm tư đã liền thay đổi. Ngày thường thì không thèm để ý tới Ngải Tử Lam, hôm nay trước mặt Đoàn Hồng Huyên đương nhiên phải giả bộ một phen. Thế là giả bộ tiến lên phía trước, vờ quan tâm nói: “Tử Lam, không ngờ con cũng ở đây, ở bên cạnh Đoàn tổng nhất định rất tốt, cậu ấy nhất định là không bạc đãi con.”
Thật là luôn mồm nhắc Đoàn Hồng Huyên, lòng Tư Mã Chiêu, người đi đường ai mà không biết.
“Có chuyện gì không?” Ngải Tử Lam mặt lạnh lùng, không muốn tiếp tục nghe những lời quan tâm giả tạo này nữa, liền hỏi thẳng, giọng lạnh nhạt không chút cảm tình nào.
Nhiều năm như vậy, cô chưa một lần nghe câu quan tâm từ miệng Ngải Thành Quốc thốt ra, hôm nay bỗng nhiên nhận được câu quan tâm của ông ta, cư nhiên không quen chút nào, trong lòng tràn đầy chua xót. Thứ mà cô vẫn luôn khát vọng, hôm nay cũng coi như là đã có được rồi, mặc dù cô biết đó là giả tạo, nhưng vẫn có hơi chút cảm động.
“Tử Lam, nói gì với ba đi chứ.” Ngải Thành Quốc cau mày, đối với thái độ của Ngải Tử Lam có chút không hài lòng.
Mặc dù ông ta biết Ngải Tử Lam bây giờ đã là vợ của Đoàn Hồng Huyên, nhưng trong lúc hoảng hốt, bị đứa con mà nhiều năm như vậy ông không đếm xỉa đối xử lạnh nhạt, Ngải Thành Quốc nhất thời có chút chịu không nổi.
Huống hồ, trong mắt ông ta, Ngải Tử Lam coi như bây giờ đã trở thành phượng hoàng rồi, cô vẫn mãi mãi là con gái của ông ta, có quan hệ huyết thống, cô có muốn thoát cũng không được. Chỉ bằng điểm này, Đoàn Hồng Huyên như thế nào cũng sẽ giúp Ngải Thị.
Mà Ngải Thị sau này để lại cho ai, trong lòng Ngải Thành Quốc sớm đã có cách nghĩ, luôn muốn để lại cho con gái chung của ông ta và Hà Phương, Ngải Tử Kỳ, coi như hiện tại, cũng dự định như vậy.
Đây là đang nghĩ cho hắn.
“Không sao.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút mị lực khiến cho người ta an tâm, “Ông ấy là người nhà của em, sớm muộn gì cũng gặp. Tin anh đi, có thể xử lý tốt chuyện này.”
Ngải Tử Lam ánh mắt hơi sáng, nhất thời có chút im lặng, vẫn là gật gật đầu.
Đúng a, bất luận thế nào, Ngải Thành Quốc cũng là cha của cô, điều này là không thể thay đổi.
Nếu Đoàn Hồng Huyên đã nói như vậy, vậy thì gặp Ngải Thành Quốc một chút cũng được.
Không hiểu vì sao, lời này từ miệng Đoàn Hồng Huyên nói ra, Ngải Tử Lam cảm thấy vô cùng tin tưởng, tin rằng anh ta nói có thể xử lý tốt thì chắc chắn sẽ xử lý tốt, đối với năng lực của anh ta không một chút nghi kỵ.
“Đưa ông ấy lên.” Sau khi nói cho Ngải Tử Lam biết, Đoàn Hồng Huyên nói với trợ lý Lý trong điện thoại.
Rất nhanh, trợ lý Lý đã đưa Ngải Thành Quốc đang một bộ phấn khởi kích động lên.
Sau khi lần trước tới tòa cao ốc Đoàn Thị tìm Đoàn Hồng Huyên không có kết quả, đây là lần thứ hai Ngải Thành Quốc tới đây.
Cho dù Ngải Thành Quốc cũng đã từng quen qua những người trong giới thượng lưu, trông thấy tòa cao ốc vĩ đại như vậy cũng không khỏi cả kinh, chứ đừng nói gì đến việc sau khi tới văn phòng tổng tài, tất cả bài trí hết sức hoàn mỹ, nhất thời lóa mắt.
Đoàn Thị trong mắt ông ta hiển nhiên đã trở thành một con sơn dương lớn màu mỡ tươi mới.
Trong phòng khách, Ngải Thành Quốc vừa trông thấy Đoàn Hồng Huyên, đã lập tức tiến tới săn đón, cười xán lạn nịnh nọt, nếp nhăn trên mặt đều hằn lên, trông như một bông cúc già.
“Đoàn tổng, có thể gặp được cậu rồi. Giữa trăm công nghìn việc vậy vẫn bớt chút thời gian gặp tôi, thật là vinh hạnh cho tôi a.”
Ngải Thành Quốc trong lòng thật sự nghĩ như vậy. Nếu Đoàn Hồng Huyên đồng ý gặp ông ta, khẳng định sẽ có cơ hội.
Còn đối với Ngải Tử Lam trên người mặc trang phục công sở đứng phía sau Đoàn Hồng Huyên, Ngải Thành Quốc lại chỉ liếc qua, nét mặt như thể không trông thấy ai cả.
Ông ta chỉ trông thấy đó chẳng qua chỉ là một trang phục công sở bình thường, liền cho rằng đó chắc chắn là một trợ lý nhỏ bé, căn bản không đáng để quan tâm, nhìn nhiều chỉ lãng phí thời gian.
Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt ba người Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử lam, trợ lý Lý.
“Ngải tổng, không hỏi thăm con gái của ông sao?” Đoàn Hồng Huyên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhìn Ngải Thành Quốc châm chọc.
Con gái của mình? Phải chăng…… Ngải Thành Quốc lúc này mới nheo mắt nhìn người trợ lý nhỏ bé mà ban đầu ông căn bản không thèm để ý tới kia, không ngờ lại là Ngải Tử Lam.
Đây….. Ngải Tử Lam sao lại cũng ở đây, lại còn trang điểm như vậy, nó trở thành nhân viên ở đây khi nào vậy?
Ngải Thành Quốc vừa nghĩ tâm tư đã liền thay đổi. Ngày thường thì không thèm để ý tới Ngải Tử Lam, hôm nay trước mặt Đoàn Hồng Huyên đương nhiên phải giả bộ một phen. Thế là giả bộ tiến lên phía trước, vờ quan tâm nói: “Tử Lam, không ngờ con cũng ở đây, ở bên cạnh Đoàn tổng nhất định rất tốt, cậu ấy nhất định là không bạc đãi con.”
Thật là luôn mồm nhắc Đoàn Hồng Huyên, lòng Tư Mã Chiêu, người đi đường ai mà không biết.
“Có chuyện gì không?” Ngải Tử Lam mặt lạnh lùng, không muốn tiếp tục nghe những lời quan tâm giả tạo này nữa, liền hỏi thẳng, giọng lạnh nhạt không chút cảm tình nào.
Nhiều năm như vậy, cô chưa một lần nghe câu quan tâm từ miệng Ngải Thành Quốc thốt ra, hôm nay bỗng nhiên nhận được câu quan tâm của ông ta, cư nhiên không quen chút nào, trong lòng tràn đầy chua xót. Thứ mà cô vẫn luôn khát vọng, hôm nay cũng coi như là đã có được rồi, mặc dù cô biết đó là giả tạo, nhưng vẫn có hơi chút cảm động.
“Tử Lam, nói gì với ba đi chứ.” Ngải Thành Quốc cau mày, đối với thái độ của Ngải Tử Lam có chút không hài lòng.
Mặc dù ông ta biết Ngải Tử Lam bây giờ đã là vợ của Đoàn Hồng Huyên, nhưng trong lúc hoảng hốt, bị đứa con mà nhiều năm như vậy ông không đếm xỉa đối xử lạnh nhạt, Ngải Thành Quốc nhất thời có chút chịu không nổi.
Huống hồ, trong mắt ông ta, Ngải Tử Lam coi như bây giờ đã trở thành phượng hoàng rồi, cô vẫn mãi mãi là con gái của ông ta, có quan hệ huyết thống, cô có muốn thoát cũng không được. Chỉ bằng điểm này, Đoàn Hồng Huyên như thế nào cũng sẽ giúp Ngải Thị.
Mà Ngải Thị sau này để lại cho ai, trong lòng Ngải Thành Quốc sớm đã có cách nghĩ, luôn muốn để lại cho con gái chung của ông ta và Hà Phương, Ngải Tử Kỳ, coi như hiện tại, cũng dự định như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook